Thần Đạo Đan Tôn

Chương 8: Thuyết phục




- Tiểu hữu, mời lên trên!

Chư Hòa Tâm ân cần mời, có vẻ cực kỳ khách khí, không dám bày biện cái giá của Đan Sư Huyền Cấp.

- Lão phu có thể bảo đảm, năm ngày, không, trong vòng ba ngày liền có thể tìm đủ dược liệu mà tiểu hữu cần.

- Được!

Lăng Hàn gật đầu, kiếp trước hắn là vương giả, nhưng hiện tại còn rất nhỏ yếu, không ngại kết giao vài bằng hữu, kéo một ít quan hệ.

Loại tiểu nhân vật như Mã Đại Quân, trừng trị một chút liền được, hắn không cần chấp nhặt với đối phương.

Chư Hòa Tâm nhất thời đại hỉ, vội vã dẫn đường, mang theo Lăng Hàn cùng Lưu Vũ Đồng đi tới lầu ba, tiến vào một gian thư phòng tao nhã.

- Xin hỏi sư thừa của tiểu hữu là cao nhân nào?

Ông lão hỏi.

- Không môn không phái, tự học.

Lăng Hàn nói, kiếp trước hắn từng đi thăm tất cả thế lực đan đạo, dung hợp thông suốt, cuối cùng tự thành một phái, trở thành Đan Sư vĩ đại nhất từ trước tới nay.

Chư Hòa Tâm không tin, Lăng Hàn còn trẻ như vậy, làm sao có khả năng có trình độ cao như thế ở trên đan đạo? Có điều, hắn rất thưởng thức Lăng Hàn, có ý dẫn đối phương gia nhập Thiên Dược Các, liền khảo thi đối phương.

Lăng Hàn thong dong đáp lời, hắn là đan đạo đại sư, đứng đầu kim cổ, ai có thể ở trên đan đạo luận bàn với hắn? Nói nói tầm đó, quyền chủ động liền đến trong tay mình, thỉnh thoảng để Chư Hòa Tâm vắt hết óc khổ sở suy nghĩ, mà trên mặt hắn, biểu hiện cũng biến thành càng ngày càng cung kính.

Học không niên kỷ, người giỏi làm thầy.

Trước đó hắn còn một mực gọi tiểu hữu, đặt mình ở vị trí cao hơn, nhưng rất nhanh liền sửa lại xưng hô, gọi Lăng Hàn là “Đan hữu”, cuối cùng mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống, không nhịn được đứng lên, cung kích đứng ở bên người Lăng Hàn lắng nghe dạy dỗ, như một đan đồng, lại như lúc trước hắn cùng ân sư học nghệ.

Ở trong lòng hắn, Lăng Hàn đã đứng ở độ cao như vậy, thậm chí, hắn có loại cảm giác, chỉ nói lý luận cùng kiến thức, Lăng Hàn vượt xa sư phụ của hắn.

- Đại sư, ta có thể đi theo bên cạnh ngài, lắng nghe ngài giáo huấn hay không?

Chư Hòa Tâm nói ra một câu, để Lưu Vũ Đồng suýt chút nữa bị hù chết, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cái này tựa hồ là thuận lý thành chương a.

Có điều, nếu để cho những đại gia tộc ở Hoàng Đô kia biết, sợ là mỗi người đều sẽ đố kị chết Lăng Hàn!

Đây chính là một Đan Sư Huyền Cấp a, mặc dù mới hạ phẩm, nhưng hai chữ Huyền Cấp này còn chưa đủ sao?

Trong lòng Lưu Vũ Đồng khiếp sợ, đối với làm thị vệ cho Lăng Hàn, mâu thuẫn lại ít đi mấy phần. Ngươi xem, ngay cả đan đạo đại sư như Chư Hòa Tâm cũng cầu đi theo Lăng Hàn, nàng còn có cái gì không phục?

Lăng Hàn lắc đầu, nói:

- Ta tạm thời không có ý thu đồ đệ.

Nói thật, thiên phú đan đạo của Chư Hòa Tâm, dưới cái nhìn của hắn, chỉ là bình thường, năm đó hắn thu ba đồ đệ, người nào không phải kinh diễm tuyệt thế?

Chư Hòa Tâm cảm thấy đáng tiếc, cũng biết Lăng Hàn ghét bỏ thiên phú đan đạo bình thường của hắn, không có tư cách làm đồ đệ, hắn cũng cảm thấy cái này rất tự nhiên, Lăng Hàn ở trên đan đạo, trình độ thực sự quá cao thâm, để hắn chỉ có thể ngưỡng vọng, muốn làm đệ tử của đối phương, đúng là một loại hy vọng xa vời.

Lưu Vũ Đồng ngơ ngác, Lăng Hàn lại từ chối!

Từ chối!

Này là Đan Sư Huyền Cấp hạ phẩm a, chỉ cần Chư Hòa Tâm gật đầu, dù là Vũ Quốc Hoàng thất cũng phải nghênh đón, thậm chí gả ra một vị công chúa cũng được. Nhưng Lăng Hàn lại từ chối, còn không lưỡng lự như vậy.

Cái tên này... Thật là khiến người ta xem không hiểu.

- Có điều, nếu như ngươi có cái gì không hiểu, bất cứ lúc nào cũng có thể tới Lăng gia tìm ta.

Lăng Hàn lại nói một câu.

- Đa tạ đại sư, đa tạ đại sư!

Chư Hòa Tâm liên tục chắp tay, trên mặt không che giấu được vẻ vui thích.

Lưu Vũ Đồng âm thầm líu lưỡi, nếu như tình cảnh này để người khác nhìn thấy, bảo đảm sẽ kinh ngạc đến con ngươi rơi ra. Đan Sư Huyền Cấp a, thân phận cao quý cỡ nào, bây giờ lại dùng lễ đệ tử ở trước mặt Lăng Hàn, có thể đi bái phỏng hắn một lần cũng cảm thấy vinh hạnh.

- Hừm, vậy ta đi trước.

Lăng Hàn nói.

- Ta đưa đại sư!

Chư Hòa Tâm vội vàng nói.

- Đúng rồi, Vũ Đồng, trên người ngươi có tiền không, đưa trước một ít tiền thuốc.

Lăng Hàn quay đầu nói với Lưu Vũ Đồng.

Hiện tại Lưu Vũ Đồng tự nhiên biết thuốc này là Lăng Hàn mua cho chính hắn, không phải trị bệnh cho nàng, không khỏi phết miệng, thầm nghĩ cái tên này đúng là vắt cổ chày ra nước, mới vừa thu mình làm thị vệ, liền nhìn chằm chằm ví tiền của nàng.

- Không cần, không cần!

Chư Hòa Tâm vội vã xua tay, ngày hôm nay hắn từ chỗ Lăng Hàn nghe được tri thức đan đạo, có thể nói là giá trị liên thành, sao còn không ngại thu tiền thuốc của Lăng Hàn.

- Đại sư, để ta bày tỏ chút tâm ý a.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy theo ngươi.

Tuy hắn chỉ tùy ý chỉ điểm Chư Hòa Tâm một chút, nhưng hắn đã từng là đế vương đan đạo, lần này chỉ điểm, đủ Chư Hòa Tâm được lợi cả đời.

Chư Hòa Tâm nhất thời vui mừng, có thể thay Lăng Hàn làm chút chuyện, dù chỉ là loại chuyện nhỏ này, hắn cũng cực kỳ tình nguyện, thậm chí cảm thấy quang vinh.

- Ta mua thêm chút Hồi Nguyên Đan.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, lại nói.

- Hồi Nguyên Đan này không đáng tiền, đâu thể nào phiền đại sư ngài mua, ta tiện tay là có thể luyện chế, tự nhiên tặng cho đại sư.

Chư Hòa Tâm vội vã nói.

Lưu Vũ Đồng líu lưỡi lần thứ hai, Hồi Nguyên Đan có thể để Võ Giả cấp tốc khôi phục nguyên lực, là đan dược phụ trợ không thể thiếu trong chiến đấu, không phải “tiện tay luyện chế” đơn giản như vậy.

Tuy Lăng Hàn chỉ cần Hồi Nguyên Đan hạ phẩm cấp thấp nhất, nhưng một viên ít nhất cũng phải ba lượng bạc.

Chư Hòa Tâm ra tay rất hào phóng, trực tiếp cho Lăng Hàn một trăm viên Hồi Nguyên Đan, nếu không phải Lăng Hàn chỉ là Luyện Thể Cảnh, chỉ có thể dùng Hồi Nguyên Đan hạ phẩm, hắn nhất định sẽ đưa Hồi Nguyên Đan thượng phẩm.

Ở hắn bồi tiếp, Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đi xuống lầu ra cửa.

- Bây giờ đi đâu?

Hai người đi một lúc, Lưu Vũ Đồng cuối cùng không nhịn được hỏi.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, nói:

- Tự nhiên là về nhà, chờ linh dược tới.

Linh căn chưa khỏi, hắn căn bản không có cách nào bắt đầu tu luyện.

Lưu Vũ Đồng hiếu kỳ nói:

- Ngươi thật biết luyện đan?

- Cõi đời này, hẳn là không có người nào hiểu hơn ta a.

Lăng Hàn không khách khí nói.

- Khoác lác!

Lưu Vũ Đồng hừ một tiếng, tuy Lăng Hàn thuyết phục Chư Hòa Tâm, nhưng Chư Hòa Tâm chỉ là Đan Sư Huyền Cấp, trên đó còn có Đan sư Địa Cấp, Thiên Cấp a.

Lăng Hàn cũng không có tranh luận với nàng, địa vị của hắn đã sớm được lịch sử ghi khắc.

- Tại sao không đáp ứng để Chư Đại Sư theo bên người? Hắn không chỉ là một Đan Sư, hơn nữa bản thân càng là cường giả Dũng Tuyền Cảnh.

Lưu Vũ Đồng hỏi.

Lăng Hàn dừng chân, quay đầu nhìn nàng một cái, lại tiếp tục đi tới, nói:

- Thứ nhất, ngươi có linh căn Thiên Cấp, hiện tại cũng đến Tụ Nguyên tầng tám, cách đột phá Dũng Tuyền Cảnh chỉ một bước. Thứ hai, ta không cần bất luận người nào luyện chế đan dược cho ta.

- Thứ ba, nếu như nhất định phải có người theo bên cạnh, một mỹ nữ đương nhiên tốt hơn một ông già rồi.

Lưu Vũ Đồng không khỏi im lặng, nhưng lý do này tựa hồ làm cho nàng có chút thích ý.

- Về nhà trước, ta còn phải dạy ngươi Tam Âm Huyền Công.

Lăng Hàn lại nói.

Lưu Vũ Đồng nhất thời tâm động không thôi, bước chân nhanh thêm mấy phần, cái tật xấu này đã quấy nhiễu nàng quá nhiều năm.

Hai người trở lại Lăng gia, một đường đi qua, hết thảy hạ nhân đều lộ ra vẻ mặt dị dạng, bọn họ đã nghe nói chuyện xảy ra sáng sớm, Đại chấp sự lại bị đại thiếu phế tài bạt tai, chuyện như vậy tự nhiên sẽ ngay lập tức truyền khắp cả gia tộc.

Lăng Hàn chỉ làm như không thấy, mang theo Lưu Vũ Đồng đi tới phòng của mình, bắt đầu truyền thụ cho Lưu Vũ Đồng Tam Âm Huyền Công.

- Ngươi không sợ ta đổi ý sao?

Trước khi Lăng Hàn nói ra công pháp, Lưu Vũ Đồng đột nhiên hỏi.

- Ngươi sẽ làm vậy sao?

Lăng Hàn hỏi ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.