Thần Ẩn

Chương 22




Rốt cuộc cũng là tính tình trẻ con, sợ bị vứt bỏ, một ngày nọ, A Âm rời khỏi giường sớm, canh giữ ở cửa núi cùng với điểm tâm do Thanh Y đưa tới.

Lúc Cổ Tấn đi tới, xa xa nhìn thấy nàng đưa cằm nhìn về phía biển mây dưới thềm đá, bóng dáng yếu ớt phản chiếu dưới ánh nắng ban mai, có một chút lẻ loi, đáng thương. Thủy ngưng thú yếu ớt, nho nhỏ chỉ vài năm đã trưởng thành thành thiếu nữ. Tính bảo vệ nổi lên, trong lòng nghĩ đến nếu như mang theo ấu thú lên đường tìm hồn phách Phượng Ẩn thì sẽ bảo vệ nàng vẹn toàn.

Sớm đã nghe tiếng bước chân sau lưng, A Âm đảo mắt, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Cổ Tấn ngẩng đầu nhìn bóng lưng mình, miệng nàng há rồi khép, sau nửa ngày lắp ba lắp bắp cũng không nói được câu nào, chỉ mở túi vải trên tay, vươn tay ra đưa về phía hắn, bộ dáng có chút nịnh nọt lại không được tự nhiên, "Nè, ăn không? Sáng sớm Thanh Y mang bánh đậu xanh cho ta, vẫn còn nóng đó."

A Âm thấy hắn không nhúc nhích, trên mặt lộ ra vẻ uể oải, bả vai rủ xuống, mắt nhìn đá xanh trên sàn nhà.

Khóe miệng Cổ Tấn lộ ra ý cười, ánh mắt ôn nhu, hiền hòa. Hắn xoa xoa đầu A Âm, một chân để trên thềm đá, thò tay lấy bánh đậu xanh trong tay nàng để ăn, tiếng cười ấm áp trong trẻo, "Trong lòng Thanh Y muội là sư cô, sao không thấy nó cho ta bánh đậu xanh?"

A Âm vội vàng đem bao vải đưa tới trước mặt Cổ Tấn, vội vàng nói: "Ây da A Tấn, nó cho ta cũng giống nhau thôi, đều là của huynh, đều là của huynh hết."

Cổ Tấn chọn lấy một miếng bánh rồi đẩy qua A Âm, "Ăn đi, ăn lúc còn nóng, ăn xong chúng ta xuống núi."

A Âm mắt sáng ngời, "A Tấn, huynh đồng ý dẫn ta xuống núi?"

Cổ Tấn nhíu mày, "Ta từng nói không dẫn muội đi khi nào?"

"Mấy ngày nay huynh không để ý đến ta." Giọng A Âm trầm thấp, "Ta vốn cho rằng huynh không muốn dẫn ta đi theo."

Cổ Tấn nhéo mặt của nàng, "Nha đầu nhà muội suy nghĩ quá nhiều. Con đường phía trước còn không biết gặp phải cái gì, mấy ngày nay ta cùng hai vị sư huynh học tập tiên trận kiếm pháp dùng để phòng thân. Vừa mới đi qua viện của muội nhưng không nhìn thấy người, ta đã nghĩ nhất định muội đang ở đây."

A Âm nghiêng đầu sang chỗ khác nhỏ giọng mở miệng: "A Tấn, ngày đó ta không phải cố ý làm công chúa Hoa Thù khó xử, Già Thiên Tán là pháp khí hộ thân sư tôn để lại cho huynh, ta sợ nếu huynh đưa cho nàng, tương lai gặp được nguy hiểm thì làm sao?"

Cổ Tấn vuốt tóc A Âm, "Biết rồi biết rồi, ta đều biết hết, ta không có trách muội. A Âm nhà chúng ta vô cùng hiểu chuyện, biết quan tâm người khác."

Lúc này, A Âm mới nở nụ cười, nàng nhảy lên rồi bước xuống những bậc thang đá, "Được rồi, trời đã sáng, chúng ta lên đường thôi." Nàng đi hai bước rồi quay đầu hỏi: "A Tấn, huynh có nhớ mang Già Thiên Tán theo chưa? Đây chính là pháp khí bảo vệ tính mạng chúng ta."

Ánh mắt Cổ Tấn dừng một chút mới gật đầu với nàng, "Yên tâm đi, ta mang theo rồi. Nhưng mà trước khi chúng ta đi thì phải đến chỗ này trước."

"Đi đâu?" A Âm ngẩng đầu.

"Hồ tiên ở dưới chân núi, mấy ngày nay vừa đúng thời gian ủ ra Túy Ngọc Lộ. Ta cho muội một bình, trên đường đi giải khát." Cổ Tấn vừa đi vừa trả lời. Mấy năm này, tuổi Cổ Tấn đã lớn, đã không giống khi còn bé bình thường mê rượu, nhưng bởi vì A Âm thích Túy Ngọc Lộ nên hắn có thói quen thu thập mấy bình rượu.

"Đúng rồi, Túy Ngọc Lộ đã ủ xong rồi." A Âm ở trên thềm đá nhảy nhót, sôi nổi: "Nhưng mà A Tấn, một bình sao đủ?"

"Cái ta mang theo chính là bình Càn Khôn, đủ đựng nửa hồ." Cổ Tấn nhìn thấy bậc đá quá nhiều, nhất thời không đi xuống nữa, dắt tay A Âm bay về phía chân núi.

Trong nháy mắt đã đến chân núi, A Âm cầm lấy bình Càn Khôn ngồi xổm bên con suối lấy Túy Ngọc Lộ. Cổ Tấn ngồi xếp bằng ở một bên, một hồi lâu, hắn quan sát khe núi, đột nhiên mở miệng hỏi: "A Âm, muội có nghe thấy âm thanh gì không?"

A Âm lắc đầu, không biết gì, "Không có, âm thanh gì?"

"Không có gì." Cổ Tấn như có điều suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó. Chờ A Âm lấy đủ Túy Ngọc Lộ, hắn đi về phía trong núi, "Ta cảm thấy giống như có cái gì đó đang gọi ta, chúng ta đi xem thử."

A Âm nghe xong lời này, toàn thân rùng mình, "A Tấn, sao ta không nghe thấy, không phải là chuyện ma quỷ của Đại Trạch Sơn chúng ta chứ!" Nàng nói xong trốn sau lưng Cổ Tấn, nắm góc áo của hắn theo đuôi hắn, với bộ dáng "Ta rất sợ đó".

Cổ Tấn cho rằng nàng nói đùa, liền dẫn nàng đi vào bên trong núi.

Nửa nén hương sau, hai người đứng trước ở một ngôi mộ trống rộng ước chừng một trượng. A Âm nhìn thấy ngôi mộ trống không, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc.

"A Tấn, nơi đây không có cái gì hết?"

Rất nhiều năm trước Thượng Cổ dẫn theo Cổ Tấn tới nơi này, lúc ấy, Bích Ba cái gì cũng đều không thấy. Hôm nay, A Âm cũng giống vậy. Năm đó, Cổ Tân lại có thể chứng kiến sức mạnh hỗn độn của Cổ Đế Kiếm trong mộ kiếm biến ảo thành vô số đoạn kiếm. Sức mạnh hỗn độn trong mộ kiếm trải qua mấy ngàn năm uẩn dưỡng, so với năm đó càng thêm hùng hậu, mỗi một đoạn kiếm đều lộ kiếm quang sắc bén.

"A Âm, nơi này là một mộ kiếm, chỉ là muội nhìn không thấy. Khi ta còn nhỏ, mẫu thân đã từng dẫn ta tới nơi này." Trong giọng Cổ Tấn mang đầy hồi ức. "Năm đó còn có một linh khí nhỏ sắp hóa hình, qua nhiều như vậy năm cũng không biết nó thế nào, có lẽ đã sớm hóa hình thành người và rời khỏi đây rồi..."

Cổ Tấn vừa nói vừa xúc động, A Âm nhìn thấy một ngôi mộ trống cực lớn chỉ có tiếng gió âm u thổi qua, hoàn toàn mang một vẻ mặt hoang đường như gặp quỷ, bị bệnh rồi phải trị thôi.

"A Tấn, huynh nói gì thế? Đây chỉ là một ngôi mộ trống, ở đâu ra mộ kiếm, mắt huynh có vấn đề rồi, không tin ta nhảy vô cho huynh xem." A Âm nói xong, trừng mắt nhìn rồi nhảy xuống ngôi mộ trước mặt.

"A Âm!" A Âm nói nhảy liền nhảy, đoạn kiếm cắm trong mộ kiếm phát ra kiếm quang rét lạnh, Cổ Tấn kéo lại không kịp, sợ đến nỗi tim như ngừng lại, quát một tiếng rồi cùng nhảy xuống mộ kiếm.

Sắc mặt đại biến của Cổ Tấn cùng tiếng hét lớn tác động đến A Âm. Nàng mơ hồ cảm giác thấy trong ngôi mộ trống có một cỗ thần lực cường đại hút nàng vào. Nhưng với linh lực của nàng căn bản không cách nào điều khiển tiên lực bay lên. Một cảm giác lạnh lẽo phía sau kéo tới, nàng hoảng sợ nhắm mắt lại, một luồng khí lạnh lẽo trực tiếp bức ép trong lòng, nghìn cân treo sợi tóc. Mũi kiếm vừa chạm, chớp mắt một cái, nàng được một vòng tay ấm áp ôm lấy bay ra bên ngoài ngôi mộ.

Chân một lần nữa đứng trên mặt đất, A Âm mở mắt ra, trên mặt Cổ Tấn tràn đầy giận dữ nhìn nàng, sắc mặt trắng nhợt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

"A, A Tấn." Nàng run rẩy mở miệng, đang chuẩn bị nhận sai, thì cúi đầu nhìn thấy trên tay phải Cổ Tấn có một vết kiếm chém cực mỏng, mấy giọt máu tươi rơi xuống mặt đất, tất nhiên là vì vừa mới cứu nàng mà bị thương.

"A Tấn, huynh bị thương rồi!" A Âm la lên một tiếng, liền xem xét miệng vết thương của hắn, lại bị Cổ Tấn chẳng hề lo lắng né tránh.

"Không sao, chỉ là vết thương nhỏ." Hắn đang chuẩn bị giáo huấn A Âm vài câu, thì ngôi mộ trống bên cạnh lại xảy ra biến hóa kỳ diệu, hai người ngước mắt nhìn.

Sương mù quanh quẩn trên không ngôi mộ bắt đấu tản ra theo máu rơi trên mặt đất của Cổ Tấn, từng chút từng chút mộ kiếm hiện ra, lộ ra trên trăm nghìn đoạn kiếm chưa từng bị người khác nhìn thấy trong mấy vạn năm qua.

"A Tấn, nơi đây đúng thật là một mộ Kiếm!"

A Âm mở to mắt, nhìn sương mù hóa thành từng vòng tròn gợn sóng tản ra bốn phía mộ kiếm. Đúng vào lúc này, một cỗ thần lực hùng hậu từ sơn mạch các nơi trào ra, rít gào tụ họp trên không mộ kiếm. Cỗ thần lực đó lặng yên, chăm chú nhìn về phía hai người.

Cổ Tấn khẽ lên tiếng, nhìn về hướng cỗ thần lực kia: "Là ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn còn tu hành ở Đại Trạch Sơn."

Năm đó, Cổ Đế Kiếm của Thượng Cổ rơi vào Đại Trạch Sơn, trong lúc vô tình đã tạo ra mộ kiếm này. Mộ kiếm trải qua vạn năm tồn tại, tự sinh ra kiếm linh có sức mạnh hỗn độn. Mấy năm trước, Thượng Cổ dẫn theo Cổ Tấn đến Đại Trạch Sơn để chúc thọ Đông Hoa, đã từng thấy cỗ thần lực này, lúc ấy Thượng Cổ niệm tình nó tu hành không dễ, nên không có thu hồi nó để rèn Cổ Đế Kiếm.

Kiếm linh kia tất nhiên là nhận ra Cổ Tấn, nó hướng về Cổ Tấn trịnh trọng bái kiến.

"A Tấn, huynh biết nó?" Trước giờ A Âm chưa từng nhìn thấy kiếm linh, lòng tràn đầy hiếu kỳ.

"Trước kia, ta và mẫu thân đã thấy nó." Hắn gật đầu với kiếm linh, "A Âm tuổi còn nhỏ, không cố ý xâm phạm mộ kiếm, cũng không phải là cố ý quấy rầy các hạ tu hành, mong các hạ thứ lỗi."

Sáu vạn năm trước, mộ kiếm xuất hiện, thời gian sinh ra kiếm linh này chắc hẳn cũng có trên vạn năm, so với hai người lớn hơn rất nhiều.

Kiếm linh hướng Cổ Tấn gật đầu, tiến lại gần Cổ Tấn, vừa thân thiết, lại lo ngại. Nó là một mảnh hỗn độn, không biết nói, làm cho người ta không đoán được rốt cuộc nó muốn gì.

Sắc mặt Cổ Tấn nghi hoặc, chắp tay nói: "Ta và A Âm còn có chuyện phải làm, không quấy rầy các hạ, tạm biệt."

Hắn nói xong liền dẫn A Âm rời đi. Thấy hắn muốn đi, Kiếm linh trên mộ kiếm nóng lên, trong nháy mắt nó ngưng tụ thành hình người, ngọn lửa màu bạc xuất hiện trong bàn tay nó hóa thành trận pháp cổ xưa, phức tạp. Thần lực cường đại không hề báo trước mà bao phủ trên không mộ kiếm.

Cổ Tấn và A Âm kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy trăm nghìn đoạn kiếm điên cuồng lao tới trận pháp trong tay kiếm linh. Có đoạn kiếm bị luyện hóa thành hư vô trong ngọn lửa màu bạc, toàn bộ biến mất không còn dấu tích, mà ngọn lửa càng ngày càng mạnh. Đột nhiên ngọn lửa từ trong trận pháp xông ra, bao lấy toàn bộ người kiếm linh, thần lực khổng lồ bay thẳng đến chân trời, bao phủ bầu trời Đại Trạch Sơn.

Sơn mạch cả ngọn núi lập tức phong vân biến sắc, sấm sét vang dội, trăm thú đồng thời kêu to.

Cổ kiếm đen như mực trong thần lực kích động chậm rãi thành hình, xuất hiện ở trước mặt hai người.

Trong  Trạch Hữu Đường trên đỉnh Đại Trạch Sơn, Nhàn Thiện và Nhàn Trúc đang tán gẫu thì bị dị tượng này làm cho chấn động, đồng thời nhìn lên bầu trời bên ngoài Trạch Hữu Đường.

"Sư huynh, chuyện gì đã xảy ra? Đây là linh lực gì? Sao lại mạnh như vậy?" Nhàn Trúc nhìn lên bầu trời với vẻ mặt kinh ngạc.

"Đây là Thần khí hiện thế, nhưng sức mạnh này không phải tiên, cũng không phải yêu, ta chưa từng nhìn thấy." Vạn năm trước, lúc Đông Hoa luyện chế Già Thiên Tán, Nhàn Thiện từng chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ của Thần khí khi xuất thế. Cỗ linh lực màu bạc này mạnh hơn lúc trước, tất nhiên binh khí đã hiện thế ban đầu chỉ là Bán Thần khí.

"Thần khí hiện thế? Đại Trạch Sơn chúng ta sao có thần khí hiện thế?" Nhàn Trúc kinh hô: "Sư huynh, linh lực này đến từ chân núi, đi, đi xem là chuyện gì xảy ra."

Nhàn Thiện gật đầu, hai người niệm tiên quyết bay về hướng phía dưới núi.

Dưới chân núi bên cạnh mộ kiếm, tất cả đều yên bình.

Cổ kiếm đen như mục trùng sinh từ trong ngọn lửa của kiếm linh và vô số đoạn kiếm trôi lơ lửng trên không mộ kiếm. Nó như có linh tính, hướng Cổ Tấn bay tới, yên lặng mà rơi ở trước mặt hắn.

Lúc này, nó tập hợp ánh sáng của toàn thân, toàn thân đen nhánh không có cái gì đặc biệt.

Cho dù là ai, sau thế trận vừa rồi cũng biết thanh kiếm này tuyệt đối không là phàm phẩm, cũng biết thanh kiếm này muốn nhận Cổ Tấn làm chủ. Nhưng Cổ Tấn trầm mặc nhìn cổ kiếm, nhíu mày, ánh mắt trầm xuống.

Cổ kiếm bất an, giật giật thân kiếm, cẩn thận từng li từng tí mà nhích lại gần Cổ Tấn.

A Âm nhìn nó có chút đáng thương, đẩy vai Cổ Tấn, "A Tấn, nó đây là muốn nhận huynh làm chủ. Đúng lúc huynh không có binh khí, kiếm này ta thấy rất lợi hại, huynh nhận nó đi."

Cổ kiếm lắc lắc chuôi kiếm, với bộ dáng nịnh nọt "A Âm nói rất đúng".

Nó là kiếm linh sinh ra từ trong mộ kiếm, cũng không có bản thể. Ở Đại Trạch Sơn tu hành mấy vạn năm, bản nguyên là sức mạnh hỗn độn, nhưng nó không có thần lực, không có gặp được chủ nhân phù hợp khó có thể chính thức hóa hình.

Năm đó, Thượng Cổ giáng lâm Đại Trạch Sơn, mặc dù nó vui mừng, nhưng lại cảm giác được Thượng Cổ đã có Thần kiếm, chỉ đành buông bỏ. Lần này Cổ Tấn xuống núi, nó cảm ứng được sức mạnh hỗn độn trong cơ thể Cổ Tấn, liền kêu gọi Cổ Tấn đến, có nhân duyên gặp được máu Cổ Tấn mới hóa hình thành công. Hôm nay, thân kiếm của nó dùng huyết mạch của Cổ Tấn đúc thành, ngoại trừ Cổ Tấn không có người nào có thể làm chủ nhân của nó.

Chỉ tiếc hôm nay, thần lực Cổ Tấn bị phong ấn, cũng không thể phát huy được sức mạnh hỗn độn của cổ kiếm. Bây giờ, kiếm linh và Cổ Tấn huyết mạch tương thông, ngày mà Cổ Tấn giải trừ phong ấn, nó mới có thể trở thành Thần khí chính thức.

Cổ Tấn là do Thiên Khải và Thượng Cổ nuôi lớn, tự nhiên biết rõ Thần Khí sau khi luyện máu sẽ nhận chủ. Hắn chỉ là nhìn thấy kiếm này được sinh ra trong sức mạnh hỗn độn, không muốn giữ ở bên người mà thôi.

Hỗn độn thần lực, sức mạnh cường đại nhất thời Thượng Cổ, nghe có vẻ vinh quang, huy hoàng, nhưng phụ mẫu của hắn trước sau lần lượt vẫn thế vì loại thần lực này. Đối với Cổ Tấn mà nói, sức mạnh hỗn độn là tai họa, không phải vinh quang. Thiên Khải phong ấn sức mạnh hỗn độn trong cơ thể của hắn, chưa hẳn là chuyện không tốt.

"A Tấn?" A Âm thấy Cổ Tấn không ra tiếng, nhỏ giọng gọi.

Nhưng cuối cùng thân phận của hắn, trách nhiệm của hắn cũng không phải hắn muốn tránh liền có thể tránh được. Giống như sinh ra đã có được sức mạnh hỗn độn, giống như từ sức mạnh hỗn độn đúc thành cổ kiếm, không hề báo trước mà xuất hiện ở trước mặt hắn.

Cổ Tấn cúi đầu xuống, nhìn thanh cổ kiếm trước mặt giống với Cổ Đế Kiếm, hắn thở dài.

"Năm đó gặp mặt, hôm nay gặp lại cũng là duyên phận, ta không có binh khí tùy thân, ngươi ở lại bên cạnh ta đi." Hắn nắm lấy chuôi kiếm, trầm mặc nói: "Ý chí Nguyên Khải, hóa thành thần lực, về sau ngươi được gọi là Nguyên Thần Kiếm."

A Âm nghe không hiểu hàm nghĩa của câu "Ý chí Nguyên Khải, hóa thành thần lực", Nguyên Thần Kiếm nhanh chóng bay vòng quanh Cổ Tấn, vù một cái bay vào túi kiếm sau lưng hắn.

A Âm vuốt vuốt cái mũi, hâm mộ nhìn Nguyên Thần Kiếm "A Tấn, vận khí của huynh thật tốt, vừa ra khỏi cửa lại có thể tiện tay nhặt được binh khí, không biết lúc nào ta mới có thể có binh khí của mình."

Cổ Tấn vỗ vỗ đầu nàng, "Muội chỉ là một Thủy ngưng thú, trị bệnh cứu người là được rồi, muốn binh khí làm gì. Thời gian không còn sớm, đi thôi."

"Đầu tiên chúng ta đi đâu?" A Âm sôi nổi đi theo sau hỏi Cổ Tấn.

"Trước tiên đi Yêu giới đi, Yêu quân Thường Thấm của tộc Yêu Hồ và cô cô ta có giao tình, chúng ta đi đến tộc Yêu Hồ của Yêu giới Cửu Trọng Thiên."

Giọng Cổ Tấn chậm rãi truyền đến, bóng hai người đi xa, kéo dài dưới ánh mặt trời ban mai.

Giống như rất nhiều, rất nhiều năm về trước, Thanh Mục gặp được Hậu Trì ở Liễu Vọng Sơn, cùng nhau bước đi trên con đường tới Yêu giới.

Mấy trăm năm qua đi, một đời rồi lại một đời, như luân hồi, như số mệnh.

Một lúc sau, Nhàn Thiện và Nhàn Trúc bay tới chỉ thấy một ngôi mộ trống không.

Hai người nhìn nhau trong giây lát, dò xét dưới chân núi một vòng, không có phát hiện dị thường, nghi ngờ rồi trở về sơn môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.