Tam Thốn Nhân Gian

Chương 27: Tử Thần Đan!




- Đừng hoài nghi lời anh nói, Tạ Hải Dương anh là người làm ăn chuyên nghiệp, sứ mệnh của anh chính là phục vụ tất cả khách hàng, giải quyết nỗi âu lo cho họ, thỏa mãn mong muốn của họ, mấy cưng có thể đi hỏi thử đi, trên dưới cái đảo Hạ Viện này có ai mà không biết tên tuổi của Tạ Hải Dương này đâu!

Tạ Hải Dương nói xong còn giơ tay vuốt mái tóc bôi keo bóng loáng của mình, đôi mắt mang theo vẻ khôn khéo, trên mặt là nụ cười vô cùng nhiệt tình, đứng trước cửa động phủ của Vương Bảo Nhạc.

Nhất là vẻ tự tin trong từng lời nói của hắn ta, lại kéo cả chưởng viện với hệ chủ ra, còn đưa ra lời đề nghị quyết đoán như kiểu đập động phủ nữa. Dù sao thì mấy động phủ trong đạo viện đều có trận pháp, trận pháp này cũng nối liền với đạo viện, rất khó phá giải, đồng thời các học sinh chỉ có quyền ở thôi chứ không có tư cách đi di dời mỗi viên gạch hòn đá trong động phủ của các hệ.

Mà khẩu khí của tên Tạ Hải Dương này cứ như đập vỡ động phủ chỉ là chuyện vặt thôi ấy.

Tạ Hải Dương vừa nói xong thì đám người Liễu Đạo Bân đều hít sâu một hơi, bởi vì tên Tạ Hải Dương này nói chuyện tận đâu đâu ấy, tạm thời không nói tới pháp khí do chưởng viện tự tay chế tạo là khái niệm gì, chỉ riêng thuốc hít được tạo thành từ Huyền Thiết Ngân sa của hệ chủ thôi thì đã rất hiếm gặp rồi, đó chính là Huyền Thiết Ngân sa có độ tinh khiết chín thành, giá trị cực cao đấy.

Trên linh võng cũng có khá nhiều tin tức về loại thuốc hút này, chỉ có điều từ khi Vương Bảo Nhạc vào đạo viện tới nay chỉ cắm đầu vào tu luyện Thái Hư Phệ Khí quyết cho nên không rõ lắm.

Lúc này nghe vậy, lại thấy đám Liễu Đạo Bân đều giật mình thì Vương Bảo Nhạc cũng tò mò ưỡn người, gian nan mở linh võng lên tìm hiểu về điều kiện của pháp khí do chưởng viện tự tay luyện chế cùng với giá trị của lọ thuốc hít Huyền Thiết Ngân sa kia.

Vừa xem xong thì hắn lập tức mửo to hai mắt, tâm trạng vốn đang héo mòn của hắn cũng trở nên kích động hơn, trong lòng ngập tràn hy vọng, hắn nhích người, nhìn ra ngoài động phủ.

- Ngươi có thể đập được động phủ thật à?

Nghe giọng điệu có vẻ không dám tin lắm của Vương Bảo Nhạc, vẻ mặt của Tạ Hải Dương vẫn như thường, tiếp tục vuốt tóc cười nhẹ.

- Có lẽ người khác không làm được việc này, nhưng mấy cưng phải nhớ kỹ, ở trong cái học viện Phiêu Miễu này, nếu như Tạ Hải Dương anh đây không làm được thì có nghĩa là không ai làm được cả.

- Nhưng việc lớn như đập động phủ thế này thì cần một chút thời gian, hơn nữa ít nhất cũng phải tốn một vạn linh thạch mới làm được. Không phải anh nhân cơ hội chặt chém đâu, cưng bỏ ra mớ linh thạch này không lỗ chút nào. Bởi vì trước tiên anh phải tìm người hóa giải trận pháp, lại còn nhờ người nói chuyện với hệ chủ của hệ Pháp Binh, cuối cùng còn phải lấy tiền bồi thường, cho nên kiểu gì cũng phải ba tháng!

Tạ Hải Dương giơ ba ngón tay ra, giải thích vô cùng chân thành.

- Đắt như thế á?

Đám người Đỗ Mẫn và Liễu Đạo Bân nghe nói xong thì lập tức hít mạnh một hơi. Bởi vì con số một vạn linh thạch này ở bất kỳ nơi nào cũng đều là một món tiền không nhỏ.

Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc mà nói thì lúc này hắn không màng tới linh thạch, chỉ muốn để mình ra ngoài được hòng còn giảm cân, nhưng vừa nghe tới chuyện phải chờ ba tháng thì hắn lại nổi khùng lên.

- Ba tháng thì lâu quá!

Vương Bảo Nhạc đang lo lắng muốn chết, Tạ Hải Dương cúi đầu nhòm vào trong, thấy Vương Bảo Nhạc ngồi một cục trong động phủ, đang đoán xem lúc này Vương Bảo Nhạc béo cỡ nào, nghe thế thì tặc lưỡi mấy tiéng.

- Ngươi này, chú em đúng là khiến cho Tạ mỗ mở rộng tầm mắt mà, ta từng thấy lắm kẻ hốc nhiều nên béo rồi, nhưng để bản thân béo lên tới mức kẹt cứng trong động phủ thế này thì đúng là mới gặp lần đầu thôi.

Nghe Tạ Hải Dương nói thế, Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận, nếu như đối phương giải quyết được thì thôi, nhưng không làm ăn được gì mà còn đứng đó chế giễu mình như thế, Vương Bảo Nhạc nhủ thầm đợi mình lên làm học thủ xong thì nhất định phải để cho tên Tạ Hải Dương này biết rõ họa từ miệng mà ra.

- Thật ra thì muốn ra cũng không cần phải đập động phủ đâu, Tạ Hải Dương anh đây là người làm ăn, sẽ không để cho ngươi phí tiền làm mấy chuyện thừa thải đâu. Thật ra đơn giản nhất chính là đợi ngươi gầy xuống là ra được ngay ấy mà.

Dường như nhìn ra Vương Bảo Nhạc đang bực bội nên Tạ Hải Dương mới vừa cười vừa nói.

- Cách này chẳng những vừa nhanh mà giá cũng rẻ hơn đập động phủ nữa, chỉ cần 500 linh thạch thôi, sao hả?

- Ngươi có cách à?

Hai mắt Vương Bảo Nhạc sáng ngời, chỉ cần có thể giảm cân được thì đừng nói là 500 linh thạch, cho dù là nhiều linh thạch hơn nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng sẽ không chút do dự.

- Bạn học à, anh phải nhắc chú thế này, đừng có nghi ngờ khả năng của anh nhé, chỉ cần chú có tiền thì không có chuyện gì anh không làm được. Nếu chú mà không gầy thì anh sẽ đền cho chú gấp đôi!

Tạ Hải Dương thản nhiên mở miệng, nhưng từ trong lời nói lẫn vẻ mặt đều lộ rõ vẻ kiêu ngạo.

Vương Bảo Nhạc cũng là kẻ quyết đoán, thế là lập tức đồng ý ngay, nhưng phải giảm cân được thì mới trả tiền.

Tạ Hải Dương cũng đồng ý, hắn cho rằng ở trong đạo viện này vẫn chưa có kẻ nào dám quịt linh thạch của mình, thế là sau khi nói xong xuôi với Vương Bảo Nhạc thì xoay người đi ngay.

Đám người Liễu Đạo Bân thấy chuyện này có khả năng giải quyết được thì đều nhìn quanh động phủ của Vương Bảo Nhạc với vẻ mặt quái lạ, biết rõ lúc này Vương Bảo Nhạc đang bực bội cho nên đều từ biệt.

Cô nàng bánh bao kia vốn không muốn đi, nhưng vẫn bị Đỗ Mẫn kéo đi, trước khi đi cô ấy còn dịu giọng an ủi Vương Bảo Nhạc một lúc, khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm động không thôi.

- Em Tiểu Nhã, chờ anh gầy xuống rồi thì nhất định sẽ đến tìm em đi chơi.

Khi mọi người đi rồi thì Vương Bảo Nhạc mới nằm trong động phủ. Hắn cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào một con tê tê bị nhốt trong hang núi, trong lòng buồn đau nên bất giác muốn ăn vặt một chút, nhưng lại phát hiện không đủ... Bữa ăn này lại khiến cho Vương Bảo Nhạc đau lòng khôn xiết.

- Ta muốn thành học thủ thôi mà cũng khó khăn như vậy sao...

- Mình phải kiên trì, không thể nổi quạu được, trong tự truyện quan lớn có nói, những người có mệnh thiên tướng hạ phàm đều vất vả như thế cả...

Cũng may là bản thân Vương Bảo Nhạc cũng là kẻ lạc quan, sau khi hắn tự cổ vũ mình xong thì cũng hạ quyết tâm.

- Ta muốn đổi một cái động phủ lớn hơn mới được!

Sau khi hạ quyết tâm, mấy ngày sau Vương Bảo Nhạc cũng liên tục tưởng tượng cảnh sau này mình trở thành học thủ, mỗi lần đến khi hưng phấn thì hắn đều cảm thấy những trải nghiệm rất đáng giá...

Cứ như thế, vài ngày trôi qua, trong sự mong chờ vô bờ của Vương Bảo Nhạc, buổi chiều ba hôm sau rốt cuộc Tạ Hải Dương cũng quay về.

Vẫn ăn mặc y chang ba ngày trước, tóc tai vuốt keo bóng lưỡng, trong ánh nắng chiều cũng phản quang chói lóa, cách từ xa mà Vương Bảo Nhạc cũng nhìn thấy rõ.

- Tạ huynh!

Vừa thấy Tạ Hải Dương thì Vương Bảo Nhạc kích động gọi to, âm thanh vang vọng ra khỏi động phủ lọt vào trong lỗ tai của Tạ Hải Dương, hắn đi tới gần động phủ, cúi người xuống nhìn rồi cười toe toét rạng ngời.

- Ngươi này, vì chuyện của ngươi mà mấy hôm nay anh nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng cũng chọn ra được một cách xử lý cực kỳ hoàn mỹ rồi đây!

Tạ Hải Dương nói xong rồi móc ra một bình thuốc từ trong lồng ngực, ngó quanh quất đề phòng, sau khi xác định không có ai khác nữa thì mới ngồi xổm xuống nhỏ giọng nói.

- Lần này ta mang Tử Thần đan ở chợ đen của thành phố Phiêu Miễu cho ngươi đấy!

Thấy Tạ Hải Dương ra vẻ thần thần bí bí như thế thì niềm tin của Vương Bảo Nhạc cũng mạnh hơn một chút, nhưng khi vừa nghe thấy ba chữ Tử Thần đan xong thì hắn vẫn hết hồn.

- Nó là thứ gì thế?

Vương Bảo Nhạc lấy làm lạ, hắn chưa từng nghe nói tới Tử Thần đan bao giờ.

- Ngươi không biết cũng phải, dù sao thì Tử Thần đan này cũng là thuốc cấm, thực ra viên thuốc này là do một vị cuồng nhân của hệ Đan Đạo ngày xưa vô tình luyện chế ra, bởi vì dùng nó vào xong thì giống như tự thể nghiệm cái chết, cho nên mới có tên là Tử Thần đan. Thậm chí ở hệ Đan Đạo còn có một cái bảng kín, chuyên môn ghi tên của những người đã xài Tử Thần đan. Trên cái bảng kín kia có nói, từ khi Tử Thần đan này được chế tạo ra đến nay thì cao lắm cũng chỉ uống được có ba viên là chịu không nổi rồi.

Tạ Hải Dương nhỏ giọng nói nghe cũng có bài có bản lắm, xong còn nói câu sau cùng với giọng chắc nịch.

- Bạn học này, nếu như ngươi mà chịu nổi thì Tử Thần đan này bảo đảm có thể giúp cho ngươi gầy đi, cái này anh chắc chắn với ngươi luôn!

Vương Bảo Nhạc bắt đầu cân nhắc suy nghĩ, tuy rằng ba chữ Tử Thần đan nghe có vẻ đáng sợ lắm, nhưng sau khi cân nhắc xong hắn lại lén lút hỏi ý cô nàng bánh bao với Đỗ Mẫn, rồi lại gian nan mở linh võng ra thăm dò một phen, vừa tra một cái thì hắn cũng hết hồn, thật sự là phần mô tả của Tử Thần đan này cực kỳ đáng sợ, có thể nói đây mới là tử vong thật sự, có thể khiến cho người ta nháy mắt đã xộp xuống chỉ còn da bọc xương, có người nói uống viên đan này vào xong thì chẳng khác gì khiêu chiến với mạng sống của mình.

Dưới mỗi tin tức đều có phần nhắn nhủ khuyên người ta chớ nên dùng thử loại viên đan dược này, nhưng càng như thé thì hình như đám người muốn thử lại càng nhiều...

Hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc đang điên cuồng muốn giảm cân mới cắn răng.

- Đưa cho ta ăn!

- Quyết đoán lắm!

Tạ Hải Dương giơ ngón tay cái lên.

Bất quá ta không thể đưa hết cho ngươi được, chúng ta mỗi người một viên, dù sao thì ngươi cũng chưa đưa tiền cho ta, ta không thể để ngươi chết được, ngươi cứ dùng trước một viên đi, nếu ổn thì lại thêm viên nữa.

Tạ Hải Dương cảm giác mình vẫn còn đạo đức ngay thẳng lắm, lúc này đầu tiên là đeo một cái găng tay chuyên dụng lên, lúc này mới dè dặt đổ một viên ra khỏi bình thuốc, cần thận đẩy vào trong động phủ.

Vương Bảo Nhạc chộp được thì nhìn thoáng qua một cái, viên Tử Thần đan này có màu đỏ chót, nhìn qua thoạt nhìn không bình thường chút nào. Hắn đưa lên mũi ngửi trước, sau đó lại nhìn thật kỹ, sau khi xác định miêu tả giống hệt với trên linh võng thì hắn mới hít sâu một hơi, trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai rốp rốp, còn chưa kịp nếm thử mùi vị thế nào thì đã nuốt cái ực rồi.

- Thứ này ngon thật đấy.

Vương Bảo Nhạc liếm liếm môi, vừa rồi hắn nhai nuốt nhanh quá nên giờ chỉ có thể chọp chẹp thòm thèm mùi vị trong miệng, cảm thấy cái này còn ngon hơn đồ ăn vặt nữa.

- Thêm viên nữa đi!

Mấy ngày không được ăn vặt cho nên Vương Bảo Nhạc lập tức nổi cơn thèm ăn.

- Hả?

Tạ Hải Dương ngu người, hắn luôn vờ vịt ra vẻ cao nhân trước mặt Vương Bảo Nhạc, lúc này vừa kinh ngạc vừa nhìn bình thuốc trong tay mình, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc đang ở trong động phủ.

Tạ Hải Dương chần chừ một lúc xong lại dè dặt trút ra thêm viên nữa ném vào cho Vương Bảo Nhạc, sau khi Vương Bảo Nhạc lủm gọn thì lại bắt đầu đòi thêm viên nữa.

- Chú... Chú em có cảm giác gì không?

Tạ Hải Dương lúc này cũng giật mình, chần chờ hỏi lại.

- Không có cảm giác gì hết, ăn ngon lắm, cho ta thêm mấy viên đi.

Vương Bảo Nhạc liếm môi, đan dược này có vị cay cay, ăn vào xong thấy bụng ấm áp hẳn.

Tạ Hải Dương chỉ cảm thấy ngu người hoàn toàn, vô thức ném ba viên vào... Khi kịp phản ứng lại thì hắn run một cái, đang định ngăn cản Vương Bảo Nhạc thì đã thấy Vương Bảo Nhạc thảy hết vào miệng nhai rốp rốp rồi nuốt hết ba viên Tử Thần đan này vào bụng.

- Má ơi, chú... Chú em đã uống năm viên rồi đấy!!

Tạ Hải Dương rúng động dữ dội, thất thanh kêu to.

Nhưng đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc ở trong động phủ chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên một chút thôi chứ không có phản ứng gì lớn, thế là hắn thấy bất mãn.

- Là xạo à, trước đây ngươi kể hoành tránh lắm mà, còn cái gì mà người ăn nhiều nhất cũng chỉ được có ba viên, ta đã ăn tận năm viên rồi mà sao không có phản ứng gì thế này!

Vương Bảo Nhạc bùng nổ, hắn cảm giác mình đang bị lừa.

Tạ Hải Dương mướt mồ hôi, lúc này trong bình còn năm viên, hắn vốn còn tin tưởng trăm phần trăm rằng mình lấy được đồ xịn, nhưng bây giờ chính hắn cũng thấy nghi ngờ, nghe Vương Bảo Nhạc nói thế thì hắn cũng bực bội lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ có kẻ dám lừa mình à?

- Ngươi tự uống một viên là biết ngay!

Vương Bảo Nhạc rất bất mãn.

Tạ Hải Dương cũng là kẻ có máu liều, lúc này nghi ngờ mình bị lừa nên trong lòng hắn cũng tức lắm, thế là cắn răng một cái, trút một viên ra quăng vào trong miệng, nhưng đan dược vừa mới vào miệng thì hắn lập tức mở to hai mắt, trong đầu thoáng chốc bùng nổ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.