Tạm Biệt Versailles

Chương 31




Antonia còn chưa kịp hành lễ đủ mười lăm giây, Quốc Vương đã đỡ cô lên, thân mật hôn hai má cô.

Ông ta quay đầu, “Louis! Louis! Cháu ngoan, lại đây, mau tới xem cô dâu nhỏ đáng yêu của con.”

Mọi người rời mắt khỏi cô dâu, Antonia mím môi mỉm cười.

Đám đông tránh ra, cảnh tượng chẳng khác nào vỏ sò kẹt lại bãi cát sau khi thủy triều rút. Cậu nhóc béo ú đứng giữa, theo bản năng rụt vai.

Thái Tử hiền lành ngốc nghếch chầm chậm tiến lên, cẩn thận nắm tay Antonia.

Bàn tay múp míp vừa ấm vừa ướt.

Mọi người mỉm cười. Quốc Vương lắc đầu cười to: “Louis! Mau hôn cô dâu của con đi!”

Quốc Vương dứt lời, dàn nhạc hòa tấu giai điệu lãng mạn.

Bàn tay nắm tay Antonia siết chặt.

Nhóc béo đang khẩn trương, cô không nhịn được muốn cười.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ở bên nhau nhiều năm, Antonia biết Louis XVI là người thế nào. Anh ấy không thích trở thành tiêu điểm giữa đám đông, lần nào cũng khẩn trương.

Thời điểm dân bạo loạn xông vào cung Versailles, Antonia ôm hy vọng cuối cùng, soạn bài diễn thuyết để Louis XVI đọc trước mặt các hộ vệ, cùng luyện tập với anh ấy. Đáng tiếc khi đứng trước mặt các binh lính, anh ấy khẩn trương không nói nên lời.

Antonia suýt nữa tự đứng lên diễn thuyết.

Nhưng cô nhịn.

Chỉ cần Quốc Vương còn sống, Vương Hậu mãi mãi là phối ngẫu của Vua, đứng sau Vua.

Antonia ngẩng đầu, chạm mắt với đôi mắt vừa to vừa tròn. Giờ phút này đôi mắt tràn ngập khẩn trương, sợ hãi và xấu hổ.

Cô giật mình.

Ánh mắt trắng đen rõ ràng, sạch sẽ không chút tạp chất.

Vị Quốc Vương cuối cùng của nước Pháp, người có tính cách hướng nội, một lòng đam mê làm khóa, thế nhưng thời trẻ cũng từng như vậy?

Antonia ý thức được, tuy cô sống chung với Louis hơn hai mươi năm, nhưng trong trí nhớ của cô, cô luôn coi anh ấy là bạn cùng trang lứa.

Lần đầu gặp Louis, biết nhóc béo là chồng mình, hình tượng khác hẳn với Vương tử tuấn mỹ cô ảo tưởng, Antonia suýt không không chế được bản thân, hờn dỗi mấy ngày.

Đến tận thời khắc cuối cùng, Louis vĩnh viễn không thể quả quyết. Cho dù người khác nhục mạ, anh ấy cũng không dám phản kích. Cô hoàn toàn thất vọng trước vị Quốc Vương yếu đuối.

Giờ phút này, năm 1770, Louis Auguste – cháu nội của Quốc Vương Pháp mới chỉ mười lăm tuổi.

Vẫn là đứa trẻ.

Antonia mỉm cười nhìn nhóc béo.

Lần này gặp Louis, không có ảo tưởng quấy phá, cô phát hiện anh ấy khá đẹp, chẳng qua hơi béo chút.

Trẻ con mà, béo mới đáng yêu.

Cô nương theo Louis tránh ánh mắt đám người phía sau, giống như hai người đang ôm nhau, thì thầm nói: “Thái Tử điện hạ, chàng nên hôn má em.”

Louis ngạc nhiên hồi thần, đúng là nên làm theo lễ nghi.

Thực ra anh ấy vẫn không hiểu kết hôn nghĩa là gì, mặc kệ Quốc Vương và các đại thần sắp xếp chuyện hôn nhân. Nhưng đối mặt với cô gái xa lạ sắp trở thành vợ mình, anh ấy có phần khẩn trương.

Bởi vậy lần đầu gặp mặt, trước mặt đám đông, Louis không biết đặt tay ở đâu.

May mắn Thái Tử phi thông minh thiện lương!

Louis cảm kích nắm tay cô, hôn nhẹ lên đôi má mịn màng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đến khi Antonia và Louis theo Quốc Vương lên xe ngựa, nhóc béo vẫn không buông tay cô ra.

Antonia có chút đồng tình.

Năm đó cô chỉ mải giận dữ, không chú ý Thái Tử im lặng không nói gì, thực chất từ đầu tới cuối luôn rụt rè khẩn trương, trộm ngắm cô nhưng không dám lên tiếng.

Hừ, nhóc ngốc xấu hổ.

Hôn lễ chính thức của Thái Tử và Thái Tử phi cử hành ở cung điện Versailles. Hiện tại chú rể và cô dâu đã gặp nhau, không cần gấp rút như trước, chỉ cần chắc chắn hai ngày sau sẽ trở về Versailles tổ chức hôn lễ là được.

Mọi người vào thành Compiègne.

Nếu đã tới rừng Compiègne, chạng vạng Quốc Vương và các quý tộc lục tục ra ngoài săn thú.

Antonia giả vờ ngồi yên.

Chưa tới cung điện Versailles, kế hoạch chưa thể bắt đầu. Cô chỉ cần ngoan ngoãn sắm vai Thái Tử phi ngây thơ vô hại là được.

Antonia quan sát kỹ lưỡng, phát hiện phu nhân du Barry không có mặt. Cô thở phào nhẹ nhõm, không biết nên thoải mái hay thất vọng.

Xem ra giống hệt kiếp trước, phu nhân du Barry không tới thành Compiègne.

Điều kiện thành Compiègne không tốt, không phải nơi nữ giới yêu thích. Đội đi săn của Quốc Vương cũng đơn giản hơn trước.

Antonia vừa nghĩ vừa nhìn các tùy tùng lục tục dựng bàn quanh rừng cây, đặt bánh mì, pho mát, chân giò hun khói trong giỏ lên bàn.

Đột nhiên Antonia nhớ ra, cuộc sống dùng bữa bị mọi người vây xem lại bắt đầu.

Yến hội Versailles tổ chức ở đại sảnh, bên sườn có một hành lang, có thể nhìn thấy toàn cảnh đại sảnh bên dưới.

Mỗi lần Vương thất tề tựu dùng bữa, hơn trăm người được hưởng “đặc quyền quang vinh” đứng trên hành lang nhìn Vương thất ăn uống.

Antonia nghĩ thầm, không ai có thể ăn ngon khi bị mọi người nhìn chằm chằm, ngoại trừ Vương thất Pháp.

Louis cúi đầu, mải mê nhấm nháp núi thức ăn, ăn xong còn nấc một cái.

Lúc đó mọi người sẽ cười rộ lên, nhưng ngạc nhiên ở chỗ họ không vỗ tay. Chậc, đúng là lễ nghi kỳ quái của Versailles.

Antonia nhớ lại ngày tháng dùng bữa ở Versailles, buồn bực thở dài, không dưng bị bắt giảm béo.

“Em không thích săn thú sao?” Người đứng sau hỏi.

Thái Tử thay kỵ trang, đang chờ xuất phát.

Anh ấy mặc bộ quần áo bó sát người, giống hệt miếng lạp xưởng núng nính sắp phòi ra.

“À, không ạ.” Antonia thuận miệng đáp: “Em đang… A?”

Antonia lướt qua đầu vai Louis, nhìn bụi cỏ dại phía sau anh ấy, ngắm chồi non màu xanh nhạt mọc thẳng tắp như mũi tên.

“Măng tây!”

Cô mừng rỡ lại gần, bẻ một cây. Măng tây mùa xuân giòn rụm, vừa bẻ đã gãy.

“A, hóa ra đây là măng tây?” Louis ngạc nhiên thò lại gần, trợn tròn mắt giống như đang ngắm tiêu bản bướm quý hiếm, vươn tay muốn sờ thử, rồi lại hoảng loạn rụt về.

“Chàng chưa thấy măng tây?” Antonia hỏi ngược lại.

Không thể nào, cô từng nếm vô số măng tây khi ở Pháp.

“Ừm…” Thái Tử cúi đầu, giống hệt như học sinh bị thầy giáo gọi lên phát biểu, “Ta… ta… chỉ thấy măng tây nấu chín, chưa từng thấy măng tây sống.”

Antonia ngạc nhiên, “Chàng không hái măng tây dại sao?”

Đương nhiên Thái Tử điện hạ không cần rửa măng tây. Nhưng Antonia vẫn luôn nghĩ hái măng tây, vặt cỏ dại,… là tuổi thơ của tất cả đứa trẻ trong Vương thất.

Còn cả mùa đông ra ngoài dạo chơi! Mỗi khi đông tới, có thể trượt tuyết, trượt băng…

Louis xấu hổ cúi đầu, “…Không.”

Nhóc béo chỉ để lộ chiếc cằm, lông mi cong dài giống hệt cây quạt nhỏ che khuất đôi mắt, nom cực kỳ đáng thương.

Antonia đồng tình thay Thái Tử.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thật ra kiếp trước cô không phải không biết. Ngoại trừ săn thú và đánh bạc, trẻ con trong cung đình Pháp không am hiểu gì hết. Anh ấy không giỏi khiêu vũ, cuối cùng chỉ đành dồn hết tâm huyết làm ổ khóa. Thậm chí Louis chưa bao giờ thấy người tuyết, Antonia là người đầu tiên dạy anh ấy đắp người tuyết.

Cô thở dài, bẻ một cây măng tây cho Louis, “Cắn thử chồi non đi, tươi lắm.”

Thái Tử ngạc nhiên cầm măng tây, nhẹ nhàng cắn chồi non.

Măng tây tươi ngon mọng nước, hương vị thơm mát hơi chát bùng nổ trong miệng, tựa như mầm xuân vươn khỏi lớp tuyết.

“Ngon không?” Antonia mỉm cười hỏi.

“Ngon.” Louis gật đầu.

Thật ra hơi chua, nhưng Antonia nở nụ cười ngọt ngào, anh ấy không thể nói khó ăn.

“Em muốn đi hái một ít. Măng tây gần đây đều bị người và ngựa giẫm đạp, không ngon, cần đi xa hơn.” Antonia thuận tay lấy giỏ ăn cơm dã ngoại đặt trên bàn, “Chàng đi không?”

Thái Tử từ bỏ kế hoạch săn thú với Quốc Vương, trộm theo cô dâu của anh ấy vào rừng hái măng tây.

Măng tây dại thường mọc trong các bụi cây râm mát, nơi nào càng tối măng tây càng ngon. Cô chỉ cần chạm nhẹ vào rễ, bẻ một cái, măng tây giòn rụm tự khắc gãy, chất lỏng xanh đậm nhỏ tí tách xuống đất.

Antonia vừa giảng giải vừa thuần thục hái măng tây.

“Chà, ra ngoài chơi rất tốt cho thể xác và tinh thần trẻ con. Chàng nên ra ngoài nhiều hơn, nếu không rất đáng thương.”

“Mùa xuân có măng tây dại, thông dại… có thể làm sốt Pesto [1]. Mùa hè và mùa thu có quả mọng, quả mơ, mâm xôi, dâu tây,… đều hái được. Mùa đông không có gì để hái, nhưng chờ tuyết rơi có thể chơi ném tuyết!”

[1] Một loại sốt của Ý.

“Đây mới là tuổi thơ của trẻ con.”

Thái Tử lúi húi theo sao Antonia hái măng tây, nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái.

Giờ phút này, Louis hâm mộ cô giống hệt như xem nam tước Frank cưỡi ngựa yêu cầu kỹ thuật cao.

Thái Tử phi… giỏi quá!

_______

Lời tác giả:

Antonia: Chà, đứa bé đáng thương.

_______

Một số bình luận của cư dân mạng Trung:

– Ha ha, đáng yêu quá.

– Thái Tử không thông minh, có lẽ sau này Vương Hậu nhiếp chính, anh ấy đứng sau ủng hộ Antonia.

– Khoan đã, truyện này viết về Antonia x Nikola, không phải Antonia x nhóc béo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.