Lâm Tân Ngôn, “Mẹ, con xin lỗi, mẹ đừng bỏ rơi con—— “
Tông Cảnh Hạo ngớ người lại, đưa mắt xuống nhìn bàn tay nhỏ đang năm lấy cổ áo của anh, ánh mắt từ từ rơi trên mặt cô, bộ dạng của cô rất đau khổ, giống như bị bệnh tâm thần.
Tông Cảnh Hạo chau mày, “Lâm Tân Ngôn?”
Lâm Tân Ngôn không nghe thấy, giống như đang bị rơi vào trạng thái khủng hoảng, bộ dạng của cô rất bất ổn, nhưng rất nhanh, lại khôi phục sự yên ôn, buông Tông Cảnh Hạo ra, ngủ mê man.
Tông Cảnh Hạo dần dần đứng thẳng người lên, nhìn cô hai giây rồi quay người, bước chân ra khỏi phòng.
Bạch Trúc Vi ngồi trên ghế sofa, hai tay nắm chặt lấy cốc nước, Tông Cảnh Hạo ở trong phòng thêm giây nào, thì trong lòng cô ta bị giày vò thêm giây đó.
Người phụ này không phải nên ở bệnh viện chăm sóc mẹ cô ta sao?
Tại sao lại có thời gian trở về?
Khi Quan Kình đi điêu tra Lâm Tân Ngôn, bị Bạch Trúc Vi biết được, cho nên khi người mà Quan Kình cử đi nước A điều tra thông tin Lâm Tân Ngôn, người của Bạch Trúc Vi đã đến trước một bước, giết chết người phụ nữ lúc đầu môi giới cho Lâm Tân Ngôn, tạo thành cảnh giả “vô ý” từ trên lầu rơi xuông chất.
Đây cũng là mấu chốt tại sao Quan Kình không điều tra được chuyện đêm hôm đó.
Cô ta hao tổn tâm sức, sợ Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn có quá nhiều thời gian ở cạnh nhau, nên đã mua chuộc những người sống trong khu nhà ở của mẹ con Lâm Tân Ngôn, nói những lời khó nghe, kích động làm Trang Tử Khâm phải nhập viện, để Lâm Tân Ngôn không có thời gian ở bên cạnh Tông Cảnh Hạo.
Nhưng cô ta không nghĩ đến, Lâm Tân Ngôn sẽ không túc trực ở trong bệnh viện.
Mà lại được Tông Cảnh Hạo ôm.
Càng nghĩ trong lòng Bạch Trúc Vi càng suy SỤP.
Đến mức không chú ý kiểm soát biểu cảm trên khuôn mặt.
Tông Cảnh Hạo từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy hết biểu cảm mà Bạch Trúc Vi chưa kịp thu lại, anh ung dung thản nhiên bước đến.
Bạch Trúc Vi đứng dậy, chất vấn, cô ta suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng may vẫn còn lý trí, “Cô Lâm bị ốm sao anh?”
Tông Cảnh Hạo không lập tức trả lời, mà ngồi vào ghế sofa, đôi chân thon dài vắt lên nhau, mới từ từ đưa mắt lên, nhìn Bạch Trúc Vi, nửa nóng nửa lạnh, làm người khác không đoán được.
Trong lòng Bạch Trúc Vi đột nhiên rất căng thẳng, Tông Cảnh Hạo như vậy làm cô ta sợ hãi, dè dặt, “Anh Hạo—— “
Tông Cảnh Hạo, “Ừm” Khoé miệng anh con thành nụ cười nhạt, “Sao vậy?”
Nhìn như vậy cũng không có điều gì không đúng, Bạch Trúc Vi ổn định lại tâm trạng, cô ta thử ngồi cạnh anh, anh không bài xích.
Trái tim đang căng thẳng của cô ta dần dân thả lỏng.
Quan Kình, “Đây là hợp đồng của miếng đất vịnh Repulse.” Quan Kình đưa tài liệu cho Tông Cảnh Hạo.
Sở dĩ Bạch Trúc Vi đi theo Quan Kình nói, là bởi vì nghe Quan Kình nói, Tông Cảnh Hạo cần hợp đồng của miếng đất này.
Miếng đất này nằm ở vịnh Repulse, vừa giáp núi vừa giáo biển, là một nơi vô cùng tốt, là một hạng mục tốt để quy hoạch thành khu du lịch nghỉ dưỡng, cho nên rất nhiều muốn có nó.
Hai năm trước tập đoàn Vạn Việt trúng đấu thầu miếng đất này, tuy trong tay nảm giữ quyền khai thác, nhưng tập đoàn Vạn Việt không muốn khai thác miếng đất này, cho nên quyết định bán đấu giá.
Nhưng đột nhiên Tông Cảnh Hạo muốn hợp đồng của miếng đất này, làm cô ta có chút lo lắng.
Dù trước đây Lâm Quốc An đến công ty tỏ rõ muốn miếng đất này, lúc đó Tông Cảnh Hạo.
không nể mặt, ngay cả người cũng không gặp.
Lâm Tân Ngôn lại là con gái của Lâm Quốc An, cô ta sợ, sợ Tông Cảnh Hạo vì Lâm Tân Ngôn mà giao miếng đất này cho tập đoàn Lâm Thị.
Không phải cô ta để ý đến miếng đất này, mà cô ta để ý thái độ của Tông Cảnh Hạo đối với Lâm Tân Ngôn.
Bạch Trúc Vi, “Không phải đã quyết định bán đấu giá miếng đất này sao anh?” Bạch Trúc Vi làm ra vẻ như vô tình hỏi.
Tuy cô ta hỏi rất tự nhiên, nhưng kĩ năng thăm dò kém như vậy làm sao mà qua được Tông Cảnh Hạo?
Nhưng anh chưa từng vạch trần cô ta, cũng không nói thẳng, mà đưa tay ra ôm lấy vai cô ta, “Trúc Vi, em thay đổi từ lúc nào vậy?”
Vẻ mặt Bạch Trúc Vi ngớ lại một lúc, “Anh có ý gì vậy?”
Bạch Trúc Vi, “Em, em thay đổi chỗ nào?”
Bạch Trúc Vi không hiểu chuyện gì xảy ra.
Tông Cảnh Hạo nắm lấy cằm cô ta, ép cô ta nhìn mình, “Trước đây em không sẽ không hỏi những vấn đề như vậy.
Ánh mắt nhìn thẳng vào anh, Bạch Trúc Vi ngớ người ra, cô ta chưa từng thấy sự lạnh lẽo †rong mắt anh.
Tâm trạng không kìm được bắt đầu căng thẳng lên, “Em”
Đột nhiên cô ta đổi thành bộ dạng ngoan ngoãn hiểu chuyện và đoan trang trước đây, có chút mất kiểm soát, “Em sợ, bởi vì em sợi”
Cô ta vùng vây thoát ra khỏi lòng Tông Cảnh Hạo, hai tay ôm lên mặt, đau khổ nghẹn giọng, “Em sợ anh sẽ cho cô Lâm miếng đất này, em sợ anh sẽ vì cô ấy là vợ anh, mà yêu cô ấy, em sợ, em sợ anh không cần em nữa—- “
Vừa nói Bạch Trúc Vi vừa đau khổ bật khóc, bộ dạng vô cùng đau lòng!
Đây là bộ dạng anh chưa từng thấy.
Hai mắt anh khép lại, lông mày chau chặt, biểu cảm phức tạp, phức tạp đến mức không ai hiểu được.
Rất lâu, Bạch Trúc Vi từ khóc thút thít chuyển thành khóc nghẹn ngào.
Cô ta biết, khi cân nhãn nhịn thì phải nhãn nhịn, nhưng có lúc cũng cần dùng nước mắt và tủi thân để lay động trái tim đàn ông.
Tông Cảnh Hạo mở mắt ra, khôi phục lại tâm trạng.
Đưa tay kéo lại cô ta vào lòng, “Tủi thân như vậy sao?”
Bạch Trúc Vi dựa vào lòng anh, khóc nghẹn ngào, “Chỉ là do em sợ mất anh”
Tông Cảnh Hạo than một hơi, “Sẽ không đâu.”
Cô ta có thể có chút tâm tư và mưu tính, chứ không đơn thuần như vẻ bề ngoài.
Nhưng cô ta đi theo anh nhiều năm như vậy là sự thật.
Anh không muốn truy đến cùng.
Trong phòng.
Lâm Tân Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Là tin nhắn do Hà Thuy Trạch gửi đến, một bức ảnh, chính diện là mấy người hàng xóm ở khu nhà ở của cô, nhìn trong bức ảnh, dường như bọn họ đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Dáng người này—— Lâm Tân Ngôn nhìn thấy có chút quen thuộc, nhưng đột nhiên không nghĩ ra, khi cô đang đắn đo suy nghĩ dáng người này là ai, thì có một cơn đau quản quại trong dạ dày, “Oẹ”
Cô bật dậy chạy ra khỏi phòng ngủ, xông vào nhà vệ sinh.
Bò trên bồn rửa tay nôn khan.
Trong phòng khách, Quan Kình ngớ người, Lâm Tân Ngôn bước ra quá đột nhiên.
Hơn nữa trong nhà vệ sinh không đóng cửa, bộ dạng cô bò trên bồn rửa tay nôn hình như rất khó chịu.
Bạch Trúc Vi, “Cô Lâm có thai rồi” Bạch Trúc Vi nhìn Lâm Tân Ngôn đang nôn không ngừng.
Cô ta tưởng Tông Cảnh Hạo không biết, cố tình nói ra.
Bạch Trúc Vi, “Chắc là con của người đàn ông hôm đó ôm ấp với cô ấy” Bạch Trúc Vi cố ý tìm “bố” cho đứa con trong bụng Lâm Tân Ngôn.
Như vậy, Tông Cảnh Hạo chỉ có thể ghét cô.
Quan Kình vô cùng kinh ngạc, người phụ nữ là Tông Cảnh Hạo lấy, trong bụng đang mang thaicon của người đàn ông khác?
Vậy không phải là, cưới cô, trên đầu bị mọc sừng sao?
Cậu ta lặng lẽ ngẩng đầu, quan sát biểu cảm của Tông Cảnh Hạo.
Tưởng rằng anh sẽ tức giận, nhưng không có, mà lại xuất hiện một sự bình tĩnh.
Đến ngay cả Bạch Trúc Vi cũng cảm thấy không thể hiểu được.
Anh không tức giận, không ghét Lâm Tân Ngôn sao?
Bạch Trúc Vi, “Anh Hạo…”
Tông Cảnh Hạo dựa người lên lưng sofa, bộ dạng rõ ràng là không muốn nghe cô ta nói gì.
Bạch Trúc Vi chỉ có thể im lặng.
Tuy rất muốn nôn, nhưng mỗi lần đều không nôn được gì, đều là nôn khan.
Sau cơn buôn nôn, Lâm Tân Ngôn xúc miệng, từ trong nhà vệ sinh bước ra, mới phát hiện trong phòng khách có người, nhìn thấy Bạch Trúc Vi đang tựa người trong lòng Tông Cảnh Hạo, cô không muốn làm phiền, liền quay người đi vào phòng.
Nhưng trong đầu cô đột nhiên loé lên một ý nghĩ, Bạch Trúc Vĩ.
Cô quay người, nhìn Bạch Trúc Vị, lại nhìn bức ảnh trong điện thoại, tóc xoăn màu hạt dẻ, chiều cao tương đương.
Mắt cô đột nhiên co rút lại, người phụ nữ mua chuộc mấy người hàng xóm kia, là cô ta?
Nghĩ đến chuyện cô hạ hãm hại cô đẩy cô ta, Lâm Tân Ngôn lập tức liền hiểu ra là vì sao!
Cô ta nhất định thấy cô gả cho Tông Cảnh Hạo, cướp mất vị trí của cô ta, cho nên trong lòng ôm hận.
Mới mua chuộc hàng xóm, cố ý vu khống hãm hại cô, hại mẹ cô vì chuyện này, mà bị bệnh tâm thân!
Càng nghĩ, trong lòng Lâm Tân Ngôn càng đau đớn, càng quản quại hơn.