Lâm Tân Ngôn, “Chuyện gì?”.
Lâm Tân Ngôn nghỉ hoặc.
Tông Cảnh Hạo từ trên ghế đứng lên, ngược sáng mà huy hoàng bước đến,bước chân của anh bước vừa ổn định vừa chằm chãi,cuối cùng đứng ở cạnh Lâm Tân Ngôn,từ trên cao nhìn xuống, “Cô với tôi vẫn là trong quan hệ vợ chồng, không được tùy tiện thân mật với người đàn ông khác.”
Đây là giới hạn của anh, càng là sự tôn nghiêm của đàn ông! Lâm Tân Ngôn nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được, cô thân mật với ai vậy? Bản năng khiến cô phản bác lại, “Vậy không phải anh qua đêm với người phụ nữ khác ở đây sao? Có phải tôi cũng phải lấy thân phận vợ ra yêu câu anh không?”
Chân mày Tông Cảnh Hạo chau lại càng lúc càng sâu, “Tôi không ngủ cùng cô ấy”. Lâm Tân Ngôn ngơ ngác một lúc, đêm qua rõ ràng là Bạch Trúc Vi ở lại đây qua đêm.
Không ngủ cùng, ai tin được? Đợi đã ngủ hay không ngủ, có liên quan gì đến cô chứ? về mặt Tông Cảnh Hạo thay đổi, anh đang làm cái gì vậy? Lâm Tân Ngôn không muốn cãi nhau với anh, giọng nói của cô dịu xuống, “Tôi sẽ cố gắng làm theo yêu cầu của anh, vậy tôi….. Cô lắc lắc tài liệu trong tay, ý rất rõ ràng. Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừm một tiếng, trong giọng nói có thêm một chút tức giận, không phải tức giận Lâm Tân Ngôn, mà là tức giận bản thân anh!
Bản thân như thế nào,tại sao phải giải thích cho côi Điên rồi! Loại hành động bất thường này, làm anh rất không thể thích ứng đượ!
cThậm chí còn bất mãn ! Lâm Tân Ngôn đã ứng tuyển thành công công việc ở nhà hàng, cho nên muốn hoàn thành chỗ tài liệu cần phiên dịch này sớm một chút. Đến 12 giờ đêm, cô chỉ có thể hoàn thành một nửa, lúc ấy cũng đã rất buồn ngủ rồi Để nâng cao tinh thần, cô cầm tài liệu đến phòng khách, giờ này cả biệt thự để rất yên tĩnh, Tông Cảnh Hạo và vú Vu chắc đều đã ngủ say rồi. Cô đặt tài liệu lên trên bàn trà, đến nhà bếp rót một cốc nước ấm, đặt cốc xuống, trở về ngồi khách ngồi lên trên thảm, trườn người lên bàn trà tiếp tục dịch. Tông Cảnh Hạo khát nước, nửa đêm xuống lâu rót nước, nhìn thấy Lâm Tân Ngôn vẫn còn đang phiên dịch tài liệu, chân mày anh hơi hơi chau lại. Nhưng lại không lên tiếng, Lâm Tân Ngôn phát hiện anh, cũng không chủ động chào hỏi. Tông Cảnh Hạo quen với việc trong nhà không có người ngoài, nhìn thấy cốc đặt trên bàn có nước, liền cầm lên uống. “Cốc đó”
Lâm Tân Ngôn muốn nhắc nhở, cốc đó là cốc mà cô đã dùng, không biết làm thế nào, Tông Cảnh Hạo đã dùng rồi, lời còn sót lại của cô không biết nên nói ra như thế nào. Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, dường như nhận thức được điều mà cô muốn nói lại thôi, ánh mắt anh dừng lên trên mặt cô mấy giây, lập tức cúi đầu xuống, mượn ánh sáng trắng lấp lánh của đèn, anh phát hiện miệng cốc có hai nửa dấu môi nhợt nhạt trùng nhau.
Một nửa là vị trí mà anh vừa uống xong. Rất rõ ràng chỗ mà anh vừa đặt miệng vào,là có người từng dùng, kết hợp với phản ứng vừa rồi của Lâm Tân Ngôn, trong lòng anh có thể khẳng định là cô. Lâm Tân Ngôn cúi đầu xuống, giả vờ không nhìn thấy gì, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Chỉ là trên mặt, có một chút nóng rực kì lạ. Bọn họ rất xa lạ,dùng chung một chiếc cốc,thực sự là hành động quá là thân mật. Tuy nói anh là vô ý, nhưng Lâm Tân Ngôn vẫn cảm thấy thẹn thùng. Tông Cảnh Hạo đụng đậy môi, đầu lưỡi quét qua cánh môi dưới, bản thân anh cũng không biết mình có ý nghĩ gì, dứt khoát uống nốt chỗ nước còn lại trong cốc. Anh đặt chiếc cốc rỗng xuống, đi lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, đã một giờ rồi, “Còn chưa ngủ sao?”
Lâm Tân Ngôn cúi gằm mặt xuống,đầu cũng không dám ngẩng lên, “Tôi còn chưa buồn ngủ”. Tông Cảnh Hạo trầm lặng nhìn cô hai giây, quay người lên lầu.
Khi đi đến chân cầu thang đột nhiên nhớ đến việc cô nói đến công ty ứng tuyển, nhưng không được tuyển dụng, điều này làm anh thấy kì lạ, anh trở về phòng cầm điện thoại lên, gọi điện cho Quan Kinh.
Nửa đêm Quan Kình đang ngủ mơ mơ màng màng, bị điện thoại làm tỉnh giấc, tâm trạng rất không tốt, còn có chút tức giận, với lấy điện thoại để tủ trên đầu giường, trong đầu đã chuẩn bị lời để mắng người xong, đợi đến khi nhìn rõ,tên hiển thị trên điện thoại, trong chốc lát liền kinh sợ, dụi dụi mắt, nhấc điện thoại lên, “Tổng giám đốc Tông” Tông Cảnh Hạo, “Cậu đi điều tra một chút,phía phòng nhân sự,tại sao lại từ chối nhận phiên dịch ứng tuyển”.
“ Hả?”.
Quan Kình còn chưa hiểu được là chuyện gì, thì đầu bên kia đã ngắt điện thoại. Cậu ta nhìn điện thoại, nửa đêm, gọi điện thoại đến chính là vì một chuyện nhỏ như vậy? Mặt của Quan Kình sắp bị vặn méo rồi. Đây không phải quấy nhiều làm người khác tỉnh ngủ sao? Cậu ta cũng chỉ dám tự mình bực tức một chút, nhưng không dám sơ suất.
Ngày hôm sau, vú Vu thức dậy, phát hiện Lâm Tân Ngôn đang bò trên bàn ngủ, trước mặt cô đang đặt một đống giấy, bà xem cũng không hiểu, nhưng biết có thể là chuyện công việc, trong lòng lại than thở một hơi, “Công việc cũng không cần bán mạng thế chứ,ngủ cũng không ngủ.”
Không hiểu được vẫn là không hiểu được, vú Vu vẫn là vào phòng lấy chăn đắp lên cho cô.
Lúc này Tông Cảnh Hạo từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy vú Vu đang đắp chăn cho Lâm Tân Ngôn, nếp nhăn nhỏ ở khoé mắt anh sâu hơn, nhiều nếp hơn, là phong thái mà năm tháng để lại.
Anh bước đến, cúi người lấy tài liệu mà cô dịch, 22 tờ tài liệu, cô viết tay dịch xong.
Dịch xong đống này, sợ là trời đã sáng rồi,người phụ nữ này cả đêm không ngủ? Tông Cảnh Hạo không kìm được nhìn thêm cô một cái. Vú Vu than thở một hơi, cũng không biết nói gì cho tốt.
Quay người đi nhà bếp chuẩn bị bữa sáng. Khi Lâm Tân Ngôn thức dậy, Tông Cảnh Hạo đã đang ăn sáng, cô day day mất hai tay chống lên bàn muốn đứng dậy, thì phát hiện hai chân bị tê. Cô bóp bóp một lúc, mới có thể đi lại. Cô đi nhà tắm rửa, thuận tiện tắm một cái, để bản thân có tinh thân.
Lâm Tân Ngôn mặc xong quần áo bước ra, đặt phần tài liệu đã dịch xong trước mặt Tông Cảnh Hạo, “Đã xong rồi” Cô ngồi lại trên vị trí ăn sáng, nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu anh tiện,thì có thể đưa tiền cho tôi”.
Lâm tân Ngôn sợ anh quên mất. Tông Cảnh Hạo đặt cốc cà phê xuống,nhìn cô hai giây, “Tôi không có thói quen mang tiền mặt, cô muộn một chút đến công ty tìm tôi.” Nói xong anh liền đứng dậy. Lâm Tân Ngôn uống một ngụm sữa, không ởi đòi nhiều, chỉ cần anh nhận là được.
Lâm Tân Ngôn bạt mạng dịch xong tài liệu, là vì không muốn để lỡ công việc ngày hôm nay. Tông Cảnh Hạo ra ngoài không lâu, Lâm Tân Ngôn cũng ra ngoài. Trong nhà hàng có đồng phục thống nhất, Lâm Tân Ngôn thay áo sơ mi trắng, áo gile màu đen,cổ thắt nơ hình cánh bướm,ở dưới mặc váy ôm lấy mông, lộ ra đôi chân thon dài thẳng. Vị trí gần cửa sổ, tâm trạng Bạch Trúc Vi vô cùng tốt, hôm nay Tông Cảnh Hạo chủ động hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm.
Tuy Tông Cảnh Hạo thừa nhận quan hệ của hai người, cũng nói sẽ cưới cô ta, nhưng từ trước đến nay chưa từng chủ động hẹn cô ta, hình như đều là cô ta chủ động. “Hạo” Tông Cảnh Hạo, “Anh nghe nói,Lâm Tân Ngôn ứng tuyến phiên dịch, là do em không cho nhận cô ấy vào?”
Anh vừa sáng sớm đến công ty,Quan Kình liền nói với anh.
Chuyện ứng tuyển, là do Bạch Trúc Vi cản trở từ bên trong. Hai tay Bạch Trúc Vi đột nhiên nằm chặt, sao anh lại biết được chuyện này? Tông Cảnh Hạo dựa vào lưng ghế, ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ rất ấm áp, chiếu lên người anh,anh lười biếng chống cảm, ánh mắt âm u xuyên sang thăm dò nghiên cứu.
Lúc này, anh không hiểu được người phụ nữ lương thiện từ nhỏ đã cứu anh, lại làm thuốc giải của anh này.