Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 45: Hành trình. Năm




Đêm, gió thổi gấp từng cơn, lật lều vải đơn sơ không dày dặn như đại trướng trong doanh, từng luồng từng luồng gió nhỏ lọt vào lều, ý lạnh xuyên qua lớp áo bào, thấm vào da thịt lạnh băng.

Do Đế Tố mang trọng trách trong người nên có thể miễn đứng canh gác. Mà xem như là tiểu tốt thân phận thấp nhất trong đội, Tử Thanh gác trạm đương nhiên được xếp vào thời điểm nửa đêm đến rạng sáng. Vừa mới ngủ mơ mơ màng màng đã bị người dùng sức lay dậy, sau đó bị xách ra ngoài gió lạnh thấu xương đứng canh gác.

Đàn lạc đà đã ngay ngắn xếp một hàng, lặng lẽ khom gối trên đất, trong bóng đêm, bọn chúng yên tĩnh như những gò đồi nhỏ chập chùng trùng điệp. Ngựa cúi đầu đứng, im ắng. Bầu trời buông xuống, ngoài tiếng gió không nghe được tiếng gì khác, tựa như giữa trời đất chỉ còn lại mình và những con quái vật khổng lồ ngoan ngoãn hiền lành này. So với ban ngày, Tử Thanh chợt cảm thấy nhẹ nhõm nói không nên lời, vui sướng khum tay hà một hơi, chắp tay nhau xoa mạnh, rồi chà xát lên khuôn mặt lạnh băng của mình.

Bỗng, không xa sau lưng có người trầm thấp ho hai tiếng, Tử Thanh theo bản năng quay lại nhìn…

Tướng quân!

Ý cười trên mặt cô còn chưa thu hết, Hoắc Khứ Bệnh cũng ngẩn ra một chớp mắt, lập tức quát khẽ: “Cười cái gì?”

Bị ngài quát, Tử Thanh vội nghiêm túc lại, quay mặt đi, quy củ đứng gác, nhưng chỉ một lúc lại nghe thấy mấy tiếng ho khan hiển nhiên đã bị kiềm chế sau lưng.

Cô do dự, chần chừ quay lại, Hoắc Khứ Bệnh che miệng ho khan mấy tiếng.

“Tướng quân bị nhiễm lạnh rồi ạ?” Là y sĩ, cô theo bổn phận hỏi thăm.

Hoắc Khứ Bệnh lười lên tiếng, một tay bực bội lắc lắc về phía cô, ra hiệu bớt lo chuyện người, ngay sau đó lại ho gấp một trận, hồi lâu mới dứt.

Ban ngày không nghe hắn ta ho, đêm mới có, hẳn là trong người có hàn khí, Tử Thanh thầm nghĩ, đáng tiếc hiện giờ không có nước nóng. Có điều không biết nếu hắn ta đã bị ho thì sao lại ra khỏi lều, hứng gió không phải càng nặng hơn à?

“Thuốc chữa phong hàn đã chuẩn bị, tôi có thể đi sắc chén thuốc.”

Tử Thanh thăm dò hỏi,người vẫn đứng bất động một chỗ, dẫu sao cô cũng đang chịu trách nhiệm đứng gác, không có lệnh Tướng quân không dám tự ý rời vị trí.

Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng nói: “Không cần.”

Tử Thanh đành im miệng, liếc qua khóe mắt thấy hắn ta đang lục túi hành lý lấy ra một túi rượu, Tướng quân ngửa đầu uống ngay mấy ngụm lớn. Đã ho khan sao còn uống rượu thế, Tử Thanh khẽ nhăn mày, lời kẹt trong cổ họng, cô biết giờ mà nói ra chắc chắn Tướng quân cũng không để ý tới.

Hồi lâu sau, Hoắc Khứ Bệnh cầm túi rượu trong tay, chậm rãi thả bước đến bên cạnh cô, không lên tiếng, nghe tiếng hít thở có phần nặng.

Không biết hắn ta muốn sai bảo gì, Tử Thanh nghiêng đầu ngó qua, dưới ánh trăng buông xuống, không biết là do uống rượu hay vì ho, trên sắc mặt tái nhợt của chàng hơi ửng hồng, nhưng thần thái vẫn như bình thường.

“Vừa rồi cậu cười gì thế?” Chàng đột nhiên hỏi.

“Không có gì…” Tử Thanh ngây ngốc, đối mặt với ánh mắt ngờ vực của Hoắc Khứ Bệnh, đành nói rõ ràng, “thật không có gì mà, tôi, tôi đang cảm thấy có lũ lạc đà này bầu bạn, đứng gác cũng không hề phiền muộn.”

Ngụ ý giống như là đang nói mình rất dư thừa, Hoắc Khứ Bệnh hơi nhíu mày.

“Tướng quân… nếu ngài bị bệnh thì không nên uống rượu, sắc chút thuốc uống mới đúng.” Cuối cùng Tử Thanh nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

Rượu vào bụng ấm áp dễ chịu, đã cảm thấy thoải mái hơn nãy nhiều, Hoắc Khứ Bệnh lờ đi cười cười: “Chỉ là tí bệnh vặt, thi thoảng trời lạnh bị thôi, ho mấy tiếng, không có gì lớn.”

Tử Thanh nghiêm túc hỏi: “Cứ mùa đông mỗi năm đều bị ho ạ? Vậy thành tật rồi.”

Hiển nhiên không muốn nghe bệnh vặt của mình bị cho là to tát, Hoắc Khứ Bệnh nhíu mày: “Mấy y sĩ các cậu giỏi nhất là chuyện bé xé ra to, ho mấy tiếng thôi mà, tật gì mà tật… Chuyện này, cậu cũng chớ có nói lung tung khắp nơi đó.”

Tử Thanh đành gật đầu, cô tự biết thấp cổ bé họng, nào khuyên được Hoắc Khứ Bệnh, ngẫm nghĩ đợi về doanh trại rồi sẽ báo triệu chứng của Tướng quân cho Hình Y trưởng, tin là Hình Y trưởng sẽ có cách điều dưỡng phù hợp.

Báo cho Hình Y trưởng, cũng không thể coi là nói lung tung khắp nơi nhỉ? Cô nghĩ.

Một cơn gió lạnh cuốn qua, cóng thấu xương, Hoắc Khứ Bệnh quét mắt qua Tử Thanh, cố dằn nụ cười bên môi. Thiếu niên đứng trong gió mà cổ cũng không hề co rúm, sống lưng vẫn ưỡn thẳng tắp, trên dưới cả người chỉ mỗi ngón tay cố cuộn vào trong lòng bàn tay, hấp thụ chút ấm áp, buông ra ngay sau đó.

Cái nết đó, tuyệt đối không phải là quật cường bình thường.

“Đêm khuya giá lạnh đứng gác, sao mà đến cả thủ y cũng không đeo?” Chàng hỏi.

Tử Thanh đáp: “Tôi không lạnh.”

“Là không có thủ y à?”

Hoắc Khứ Bệnh lắc đầu, móc từ trong ngực ra bộ thủ y của mình đưa cho cô: “Đeo vào đi.”

“Đa tạ Tướng quân, nhưng mà tôi không thể nhận.” Tử Thanh chân thành cám ơn.

Hoắc Khứ Bệnh ngẩn ra một chớp mắt, lập tức nhớ đến quy định bất thành văn của người Mặc: “Ờm… không thể nhận lễ vật với ban thưởng đúng không? Ta biết.”

Tử Thanh cúi đầu khẽ mỉm cười.

“Nhưng mà đây không thể xem là lễ vật, cũng không tính là ban thưởng. Ấy là…” Hoắc Khứ Bệnh xoay chuyển cực nhanh, “…là quân nhu, là đồ quân nhu Tướng quân ta phân phát.”

“…”

“Đeo thủ y vào.” Hoắc Khứ Bệnh lại bổ sung, “Đây là mệnh lệnh.”

Mặc dù cảm thấy không đúng lắm, nhưng đáng tiếc Tử Thanh vụng lời, cũng không thể nói không đúng chỗ nào, đành y lệnh.

Đợi cô đeo vào xong, Hoắc Khứ Bệnh nhìn nhìn, cau mày nói: “Hơi lớn nhỉ, ráng dùng đỡ trước đi. Nhìn không ra là tay cậu nhỏ vậy. Lần sau sẽ tìm một bộ nhỏ hơn cho cậu.”

“Không cần, chừng nào về tôi có thể tự làm một bộ.” Tử Thanh rối rít nói.

Thấy cô gấp gáp, dáng điệu thật sự rất sợ mắc nợ nhân tình, Hoắc Khứ Bệnh cười cười, không nhiều lời nữa, quay người vào lại trong lều mình.

Tử Thanh cúi đầu tỉ mỉ xem xét bộ thủ y, là một bộ thủ y bằng gấm, thêu hoa văn mây trôi bằng tơ bạc, đường may tỉ mỉ ngay ngắn tinh xảo, thuộc về hàng hao tốn tiền của mà cô không thích. Huống hồ đúng là quá lớn, đáng lý phải bao đến một nửa ngón tay, mà giờ chỉ đến đốt ngón tay trên của cô.

Nhưng, rất ấm áp.

Cứ thế hai, ba ngày trôi qua, hoàng hôn ngày thứ tư, trên lưng ngựa giương mắt nhìn, có thể trông thấy đại mạc mênh mông vắt ngang giữa trời đất.

“Đêm nay nghỉ ngơi sớm, mai phải vào đại mạc rồi, cần lên tinh thần gấp bội.”

Hoắc Khứ Bệnh căn dặn xong, ngoắc gọi Đế Tố tới, trầm giọng bảo cậu ta: “Ta nghe nói, vùng đại mạc này có mạch nước ngầm, ta muốn cậu tìm nó.”

“Rõ.” Mắt Đế Tố lấp lánh.

“Có thể chứ?”

“Có thể, trước đây tôi đã từng tìm ra mạch nước, chỉ có điều không phải ở vùng đại mạc này.”

Hoắc Khứ Bệnh gật gù, lại hỏi: “Cách bao lâu mạch nước ngầm mới có thể đổi tuyến.”

“Mạch nước ngầm trừ phi khô cạn, nếu không bình thường sẽ không đổi tuyến đường, nhưng có điều nếu giữa chừng từng gặp cảnh Mẹ Đất nổi giận thì khó nói.” Đế Tố ngừng đoạn, gãi đầu, “Đây cũng là tôi nghe lão bối trong tộc nói, cũng không biết có thật vậy không.”

“Trong tộc của cậu còn có những người giống cậu à?”

“Vai vế đời ông tôi có một người, đáng tiếc chưa đợi tôi ra đời thì đã mất.” Vẻ mặt Đế Tố chợt có phần ảm đạm.

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, hòa nhã nói: “… đi nghỉ ngơi đi.”

“Vâng.”

Đế Tố quay về, nhìn Tử Thanh vừa dỡ hàng từ lưng lạc đà xuống đã bị sai căng lều, do quân hàm thấp nhất, không ai đặt cô vào mắt, một căn lều to lớn thế cũng chẳng ai phụ một tay, chỉ để mình cô bận rộn, bên cạnh còn có bốn năm đại hán đang chuyện phiếm.

Cậu im ru đi qua giúp cô siết chặt dây thừng, Tử Thanh cảm kích liếc nhìn, đập mấy búa đóng đinh gỗ vào mặt đất, cố định dây thừng bằng đay thô. Hai người lần lượt căn ba góc khác, căn lều mới sơ bộ dựng thành hình.

“Sao thế?” Phát hiện Đế Tố im lặng khác hẳn ngày thường, Tử Thanh ngạc nhiên hỏi.

“Không có gì…” Đế Tố ngừng đoạn, rồi nói, “Đời ông của ta có một người, cũng giỏi tìm nguồn nước, ta chỉ đang nhớ tới ông ấy.”

Tử Thanh im lặng chờ cậu ta nói tiếp.

“Nghe nói là lúc đang tìm nguồn nước, để cho rắn độc cắn, ông ấy gắng gượng dùng hơi sức cuối cùng bò nửa dặm. Sau đó khi tìm được xác ông ấy, đào xuống, quả nhiên đào ra nước.” Đế Tố chột dạ nhìn Tử Thanh, “Cậu xem cha mẹ ta không phải cũng đều chết oan à, cậu nói xem, những người như chúng ta đều… có số mệnh không tốt phải không?”

Nghe giọng cậu ta hơi lạc lõng, Tử Thanh kinh ngạc nhìn cậu, thảng như chưa kịp phản ứng.

“Cậu cũng cảm thấy đúng không.” Đế Tố nhìn qua cát vàng mênh mang đã gần trong gang tấc, đáy lòng có chỗ rụt rè không biết từ đâu trào lên, khẽ thở dài, “Không biết ta có thể…”

Tử Thanh bỗng xen lời cậu: “Không đâu, tôi… chúng ta cùng đi, chắc chắn sẽ cùng về, đừng đoán mò, có người sẽ bảo vệ cậu, cậu sẽ không có việc gì.”

Nghe vậy, Đế Tố quay người nhìn Đàm Trí và Thi Hạo Nhiên xa xa, tức giận trừng mắt. Phía sau cậu ta, Tử Thanh yên lặng nặng nề gõ cọc gỗ mấy cái, gần như cắm lút vào trong đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.