Sĩ Vì Tri Kỷ

Chương 23: Lũ lụt.thượng




Hôm sau về lại doanh, chân Dịch Diệp đã bớt sưng, cộng thêm được nghỉ ngơi đầy đủ, nhảy tới nhảy lui rất có tinh thần, lấy bánh mì vốn chừa phần cho Tử Thanh, bẻ ra, mọi người chia nhau ăn.

Đế Tố cuối cùng đã chờ được thời tới, rộn ràng đem chuyện mình trước mặt Hoắc Tướng quân thế này rồi thế nọ, tỏ tỏ tường tường kể lại một lần, trong đó khó tránh khỏi có chỗ thêm chút mắm dặm chút muối. Cũng may Tử Thanh phúc hậu, dù nghe câu chuyện kể ra có chút sai lệch cũng không muốn bắt bẻ cậu ta.

Dịch Diệp cười nói: “Cậu nhanh nhẹn vậy, nếu Tướng quân vài bữa muốn điều cậu qua Hổ Uy doanh, thì cậu sẽ làm thế nào?”

Mắt Đế Tố sáng rực: “Có sao?”

“Cũng chưa chắc…” Dịch Diệp có ý trêu cậu.

“Cá ăn có ngon không?” Từ Đại Thiết hỏi, tâm tư cậu ta chỉ dồn ở điểm này.

“Xem như không tệ,” Đế Tố chép miệng nhớ lại dư vị, “Cậu nhớ không, cá Cao Bất Thức tự tay nướng, vừa thơm, thịt vừa tươi lại vừa mềm… đúng không, Tử Thanh?”

“Vâng.” Tử Thanh mỉm cười, thuần túy là không muốn diệt đi niềm hưng phấn của cậu ta.

Thế là, Từ Đại Thiết bắt đầu chảy nước miếng.

Triệu Chung Vấn ngồi trên giường, nhíu mày, vẻ chểnh mảng như đang nghĩ đến chuyện khác.

Đế Tố không chịu được tiếng than thở của anh ta, chủ động lại gần: “Lão Đại, nghĩ gì thế?”

“Không gì, không gì…” Triệu Chung Vấn tỉnh táo lại, mày vẫn chưa buông lỏng, “… Ta đang suy nghĩ con sông kia, nước chảy rất xiết.”

“Ừm, rồi sao? Không phải chúng ta không bị rơi xuống sao, anh còn lo lắng vớ vẩn gì nữa?” Đế Tố không hiểu.

“Không phải, là ta đang nghĩ, chắc chắn ở thượng du đã có mưa to.”

Dịch Diệp gật đầu: “Năm nay là năm nhuận, ắt nước mưa còn nhiều hơn bình thường.”

Triệu Chung Vấn nhỏ giọng đáp, nhìn con sông này anh ta liên tưởng đến con sông ở quê nhà, không biết cảnh tượng ở đấy sẽ thế nào, nếu gặp phải trận nước lớn vậy, con đê thấp tè thế kia sao mà phòng được, chưa kể hoa màu… Anh ta không dám nghĩ tiếp, đứng dậy hò Thiết Tử, Đế Tố: “Đi thôi, về, về, cả một người đầy đất cát, mau tắm một phát đi.”

Thấy bọn họ đi cả, Dịch Diệp mới nhìn Tử Thanh hỏi: “Trên mặt em là sao thế?”

“Không phải nói rồi ạ, không cẩn thận bị té một phát, bị cỏ cắt.” Tử Thanh dùng lý do theo thường lệ thoái thác.

“Em lừa họ thì được, lừa được ta à?” Dịch Diệp rất bất mãn, “Vừa nhìn là biết bị người ta đánh, máu còn rướm cả ra, ai mà lại ra tay nặng với em thế?”

Tử Thanh đành giải thích kiểu khác: “…Không sao mà, lúc thao luyện không cẩn thận đụng phải.”

“Ai đụng?”

“Không nhớ.”

Dịch Diệp chăm chú nhìn cô một hồi, mới hết cách thở dài, tự biết cô đã quyết định không muốn nói thật, chỉ vào thùng gỗ trong góc tường nói: “Nước nóng đã sẵn, em vào thùng tắm một phát đi.”

Sau bức bình phong phía trong phòng luôn có thùng tắm bằng gỗ cũ, chuyên dùng để ngâm tắm cho bệnh binh. Tử Thanh đã nhiều ngày cố gắng lau chùi đơn giản, nhưng hôm qua rơi xuống nước lại còn phải mặc mãi một bộ đồ ướt, người bị ngấm lạnh, thật sự vô cùng muốn ngâm một lúc. Hiện giờ sắc trời đã tối, có lẽ cũng chẳng ai bước vào…

Nhìn ra được ý do dự của cô, Dịch Diệp nói: “Ta giữ chốt cửa, em cứ tắm đi.”

“Ừm.”

Tử Thanh xách mấy thùng nước nóng đổ vào trong thùng, đứng sau tấm bình phong cởi y phục, từ từ vào ngâm người, dòng nước ấm mềm mại bao lấy khắp người. Cô thả lỏng người, thầm thở một hơi dài thoải mái.

Hơi nước lượn lờ bốc trong phòng, thi thoảng vang lên tiếng nước, Dịch Diệp nghe một hồi, bất giác có chỗ nhộn nhạo, dùng sức nhéo cánh tay mình, vội ngồi xuống bàn sách, cầm thẻ tre ghi chép bệnh trạng sĩ tốt ra chỉnh sửa, lôi tinh thần quay về.

Mới tắm nửa chừng, chợt nghe bên ngoài có người gõ cửa.

Tử Thanh giật mình, sợ đến cứng người.

Dịch Diệp cuống quýt cất cao giọng hỏi: “Ai?”

“Ta!” Là giọng cứng cỏi của Mông Đường.

Dịch Diệp cả kinh, thấp giọng bảo Tử Thanh: “Em đừng lên tiếng, ở yên đấy, anh ta sẽ không ra sau bình phong mà nhìn đâu.”

Nếu là Mông Đường thì không mở cửa không được, Tử Thanh núp trong nước, không dám động đậy, chỉ sợ phát ra tiếng nước.

Dịch Diệp hít sâu, nhảy qua mở cửa, cười rạng rỡ ra ngoài chào đón, định kéo Mông Đường ra ngoài cửa nói chuyện.

Không ngờ Mông Đường chẳng để ý tới hắn, đẩy hắn ra sải bước đi thẳng vào phòng, nhìn quanh, cau mày nói: “Sao ẩm ướt thế?”

Bên kia bình phong, Tử Thanh căng cả người, không dám thở mạnh.

“Tôi vừa tắm một phát.” Dịch Diệp vội nhảy về, giải thích.

Mông Đường liếc mắt cá chân hắn, cuối cùng không hỏi nữa, giọng khô khốc nói: “Bảo với Triệu Chung Vấn, nghe nói sông Thúc nước dâng, bảo hắn viết thư về nhà hỏi thăm đi.”

Dịch Diệp ngẩn ra, chỗ hiểu chỗ không mà nói: “Rõ.”

“Đừng nói là ta nói.” Mông Đường lạnh nhạt nói.

“Rõ.”

Dứt lời, Mông Đường như một khắc cũng không muốn ở thêm, quay thẳng ra cửa.

Dịch Diệp vội cài kỹ then cửa. Tử Thanh thở phào một hơi, không dám ngâm nữa, vội lau mình mặc nhu y bước ra.

Sông Thúc nước dâng, đừng nói nhà Lão Đại bị ngập lụt chứ…” Dịch Diệp nói một mình, dứt lời lại “Phi phi phi” mấy tiếng liên tiếp, “Chém mồm, chém mồm*, tổ tông phù hộ, tổ tông phù hộ.”

(*) đồng ngôn vô kỵ: lời trẻ con không biết có chỗ cố kỵ

Tử Thanh lau tóc ướt, nhăn mày không nói.

Tảo luyện hôm sau, Dịch Diệp cố ra vẻ bâng quơ báo tin cho Triệu Chung Vấn.

“Nghe nói sông Thúc nước dâng…” Hắn thấy ánh mắt Triệu Chung Vấn bắt đầu đăm đăm, vội nói ngay, “Tôi nghĩ chưa chắc là khúc nhà của anh, nào trùng hợp như vậy. Nếu anh không yên tâm, có thể viết thư về nhà hỏi thăm chút.”

Triệu Chung Vấn còn chưa mở miệng, Từ Đại Thiết ở bên cạnh đã cuống quýt oa oa: “Lụt à, thế mẹ tớ phải làm sao đây? Em gái tớ phải làm sao? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?… Tớ muốn về nhà!” Trong nhà từng trải qua một trận lụt, ngập thẳng đến nóc nhà, cậu ta nhớ rất rõ.

“Thiết Tử, Thiết Tử… Đừng nóng vội!” Đế Tố ghìm chặt anh ta lại, an ủi, “Sông Thúc dài vậy, cũng không nhất thiết là khúc nhà anh bị ngập mà.”

Từ Đại Thiết tuy thân xác to cao, song nghe giọng đã có chỗ nghẹn ngào: “Nếu là khúc nhà tớ thật thì phải làm sao?”

“Viết thư trước đã, rồi nhờ người nghe ngóng.” Tử Thanh không nghĩ ra cách nào khác, biết Triệu Chung Vấn Từ Đại Thiết đều một lòng chỉ muốn về, song đang ở trong quân, sao mà về được.

Triệu Chung Vấn rối rắm cả đầu, lúc thì nghĩ đến mẹ, lúc thì nghĩ đến Mai Chi, lúc lại nghĩ đến hoa màu, rồi lại nghĩ tới mộ cha…

“Lão Đại, ta sẽ giúp mấy anh viết thư.” Dịch Diệp nghĩ hộ, “Giờ không phải là Mồng Một, chúng ta cũng không chờ được đến lúc đó, chúng ta phải tìm cách vào trong thành nhờ người đưa thư mới được.”

“Mồng Một Mười Lăm ra ngoài đều bị cấm.” Đế Tố vội la lên, “Làm sao đây?”

Dịch Diệp và Tử Thanh liếc nhau, thật ra đêm qua hai người đã bàn tính rồi, muốn gửi thư ra ngoài nhanh nhất mà không trái với quân quy, e là phải đi tìm Mông Đường.

Có điều bảo Triệu Chung Vấn đi tìm Mông Đường, không biết anh ta có tình nguyện không.

Đúng lúc này, Triệu Chung Vấn nãy giờ vẫn im lặng lên tiếng: “Ta đi tìm Khúc trưởng, xin hắn hỗ trợ.”

Đế Tố không ôm hy vọng: “Khúc trưởng cũng không ra được mà.” Hiện giờ trong doanh binh nghiêm ngựa túc, sao có người dám nhắc tới chuyện thỉnh cầu ngoài mức quy định chứ. “Đúng rồi, có thể đi tìm Ngụy Tiến Kinh, chỗ hắn là quân đầu bếp, thường có người ra vào, đưa phong thư ra ngoài hẳn không khó lắm.” Cậu chợt nhớ.

“Cậu điên rồi à, tự mình truyền thẻ thư, bị bắt xử tội lợi dụng tiết lộ quân cơ, theo luật phải chém.” Dịch Diệp bác bỏ ngay.

Đế Tố sờ gáy: “…Không đến mức đó chứ.”

“Cũng không đến nỗi đến thư cũng không gửi ra được,” Triệu Chung Vấn cắn răng, “Thực sự không được, ta sẽ đi tìm Giáo úy.”

Đế Tố nhảy dựng lên phản đối: “Lão Đại, anh đừng quên bình thường hắn đều tìm cách làm sao chỉnh chúng ta, hắn sẽ không giúp anh đâu, nói không chừng vừa quay mặt đi sẽ quăng thư xuống sông đó.”

“Không đến mức đó, không đến mức đó…” Dịch Diệp từng bước một níu Đế Tố lại ra sau, “Ta lại thấy Mông Giáo úy mặt lạnh tim nóng, hẳn sẽ giúp chuyện này.” Hắn nháy mắt ra dấu với Tử Thanh.

Tử Thanh hiểu ý, phụ họa: “Đúng rồi.”

“Hắn mặt nóng tim lạnh?!” Đế Tố sao không chen lời chứ: “Các người quên lúc chúng ta ở trên giáo trường mệt gần chết sao, ta thấy hắn là một gã hán tử bằng sắt có trái tim bằng sắt tâm, tìm hắn ư, không phải là tự tìm lấy ăn chửi à. Lão Đại, anh tuyệt đối đừng đi!”

Triệu Chung Vấn cau mày không nói không rằng.

Bị Đế Tố nói sẵng, Dịch Diệp nguýt cậu, nói: “Cậu không hiểu thì đừng nói mò! Nếu Mông Giáo úy là hạng người ấy, anh ta cần gì đặc biệt chạy tới báo cho bọn ta biết buộc sông…”

“Anh…” Tử Thanh muốn ngăn, nhưng không kịp.

Triệu Chung Vấn nhìn Dịch Diệp chằm chằm, chậm rãi hỏi: “Là Mông Đường đặc biệt báo cho cậu?”

Đã nói lộ ra miệng, tất nhiên có hối hận cũng không kịp, Dịch Diệp đành gật đầu thừa nhận: “Vâng, đêm qua anh ấy đã đặc biệt đến báo, kêu tôi nói cho anh. Tôi nghĩ, dù sao thì các anh cũng là đồng hương, chút tình nghĩa ấy anh ta vẫn phải có.”

“Hắn còn nói gì nữa??” Triệu Chung Vấn hỏi.

Dịch Diệp lắc đầu, chi tiết nói: “Thế thì không, anh ta chỉ bảo bọn tôi đừng nói cho anh thôi, nói xong rồi đi.”

Triệu Chung Vấn đứng đó như đang suy nghĩ gì, thật lâu, nặn một ý cười trên mặt, miễn cưỡng nói: “Mông Giáo úy thương cảm sĩ tốt, ta nên tạ ơn hắn mới đúng.”

Một đám người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không biết nên nói gì.

Chỉ mỗi Từ Đại Thiết không có tâm tư gì, cũng không nhìn sắc mặt, thẳng thừng bảo Triệu Chung Vấn: “Lão Đại, anh có đi tìm Giáo úy, nhớ gửi giúp thư tôi nữa.”

Triệu Chung Vấn cười khổ gật đầu.

Sau đó, rốt cuộc Triệu Chung Vấn đi cầu Mông Đường hỗ trợ thế nào, không ai biết, chỉ biết là hai phong thẻ thư đều đã gửi ra. Quãng thời gian chờ hồi âm sau đó, hiển nhiên hết sức dài dằng dặc.

Thẻ thư mãi không chờ được.

Tin nghe được, tin này còn xấu hơn tin trước.

“Nghe nói mấy chỗ huyện dưới đều ngập hết, mười mấy hương đều đi chạy nạn.” Đây là tin tức Đế Tố mới vừa hóng được từ chỗ Ngụy Tiến Kinh, vội vội vàng vàng chạy về báo cho Triệu Chung Vấn.

Vẫn chưa nhận được hồi âm, giờ lại nghe tin, rót tim Triệu Chung Vấn lạnh thấu.

“Mười mấy hương cũng chưa chắc là hương chỗ Lão Đại mà.” Dịch Diệp vẫn muốn an ủi anh ta.

Triệu Chung Vấn lấy lại tinh thần, lên tinh thần nói: “Đúng vậy, chưa hẳn là hương chúng ta… Việc này khoan hẵng nói cho Thiết Tử, ta sợ cậu ta quýnh lên gây ra chuyện, các cậu chớ lỡ miệng đấy.” Lúc này, Từ Đại Thiết đang ở xa xa đọ sức cùng ve sầu trên cây.

“Biết rồi.” Dịch Diệp đáp, biết Đế Tố lanh mồm lanh miệng, quay lại căn dặn cậu ta lần nữa, “Cậu cả ngày ở chung chỗ với Thiết Tử, phải để ý đấy!”

Đế Tố hừ mũi: “Yên tâm đi.”

Triệu Chung Vấn không để ý đến đám bọn họ nữa, tháo lưỡi đao sắt xuống, tỉ mỉ mài giũa trên đá mài… Biết anh ta đang ôm tâm sự nặng nề, người khác cũng không dám cười to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.