Quy Đức Hầu Phủ

Chương 23




Tuyên Trọng An vừa nói thì Đỗ Tùng Chi lập tức nở nụ cười khổ.

Mấy năm nay thánh thượng sa vào nữ sắc, dùng người không khách quan, càng ngày càng chìm sâu khiến triều đình xảy ra không ít chuyện hoang đường. Ai lọt vào mắt xanh của lão, dù là hạng người tạp nham thì tương lai cũng vào triều làm quan.

Những năm này, lão đề bạt không ít người nhà của phi tử khiến triều đình bẩn thỉu xấu xa, hậu cung cũng vô cùng phóng túng. Trong triều đình ngoài mặt là mưu cầu công danh lợi lộc, đừng nói quan chức, ngay cả đến bách tính cũng theo phong trào trêu chọc cô nương nhà lành.

Tính tình tiên đế cũng phong lưu, vì thế mới thượng vị được mấy năm đã chết ở hậu cung. Năm đó thánh thượng leo lên long vị thì cũng trị vì được mấy năm, nhưng lão không muốn giữ lại ngoại thích mà tiên đế lưu lại bèn nhổ cỏ tận gốc từng người một. Mấy năm nay thánh thượng muốn làm gì thì làm, thuận lão thì sống, nghịch lão thì vong; hiện nay, cũng chẳng có mấy người dám ý kiến trước mặt lão.

Thánh thượng không còn là vị thánh thượng mới lên ngôi, say ngủ bên gối mỹ nhân chẳng còn anh minh như trước. Những năm này, Đỗ Tùng Chi cũng bị phiền lòng bởi những hành vi của thánh thượng. Hiện nay, ông nghe hắn nói ngay cả đến Yến vương lòng muông dạ thú đế vương cũng chẳng đề phòng thì cười khổ.

Thánh thượng đã không còn là thánh nhân ngày trước.

“Thái tử thì sao?”

“Thái tử cũng gấp.” Còn gấp hơn cả hắn, Tuyên Trọng An rũ mắt nhìn chén trà trong tay, nói: “Binh lực của Yến vương hùng hậu, đủ để ngăn chặn tam quân của ta, mà…”

Hắn giương mắt nhìn Đỗ Tùng Chi: “Tri phủ thành Kim Hoài là người của hắn.”

Tám ngàn dặm men sông Kim Hoài đều là đất đai màu mỡ. Danh sĩ, học sinh, thương nhân của thành Kim Hoài dày đặc, tấc đất tấc vàng, còn vượt qua mười châu lớn. Đất phong của Yến vương nằm ở vị trí tây nam chếch về phía đông còn Kim Hoài nằm ở phía đông nam. So với nước Yến, kinh thành nằm ở phía bắc cách Kim Hoài năm ngày đi. Nếu Yến vương công lại đây, trong kinh không có chuẩn bị thì Kim Hoài khó nói không phải vật trong tay Yến vương. Thái tử sao có thể không gấp?

Kim Hoài là nơi giàu nhất Đại Vi, hiện nay thuế ngân nộp vào quốc khố hằng năm đều đến từ một trong hai nơi này. Nếu Yến vương đi ngang qua từng nơi bóc lột rồi mới đến kinh thành thì Yến vương đánh vào kinh là chuyện sớm muộn.

Thánh thượng còn chưa gấp thì thái tử đã gấp đến độ như đặt lên lò thiêu.

“Vậy hắn sẽ đến?”

“Sẽ.” Tuyên Trọng An cười cười: “Dù sao phi tử mà hiện tại thánh thượng sủng ái nhất là đến từ nước Yến.”

Trước khi động binh Yến vương muốn vào kinh một chuyến để nhìn xem thánh thượng là hồ đồ thật hay giả.

“Trước đây ngươi đi nước Yến, đã từng gặp Yến vương chưa?”

“Đã từng chào hỏi.” Tuyên Trọng An đặt chén xuống: “Mấy ngày nữa hắn đến, Trọng An còn phải nhắc bá bá một câu, dù hắn gây nên chuyện gì trong triều thì cũng xin bá bá nhất định phải bình tĩnh. Yến vương vào kinh cũng có ý muốn giết cháu.”

“Vì sao?”

“Trước kia hắn mời cháu vào trướng hắn, cháu cự tuyệt.”

Đỗ Tùng Chi thay đổi sắc mặt: “Hắn là người hai mắt, ngươi nói không với hắn là đúng, nhưng thủ đoạn của hắn đê tiện, sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”

“Đương nhiên.” Tuyên Trọng An mỉm cười: “Xin bá bá an tâm, Trọng An tự có đối sách.”

Đỗ Tùng Chi trầm tư; một lúc sau, ông than thở: “Nhà kia của ngươi, phải có một nữ chủ nhân giúp mẫu thân ngươi quản gia.”

Nếu Phủ Quy Đức Hầu vẫn yếu đuối mong manh, bấp bênh như thế thì phải đứng mũi chịu sào.

**

Mùa đông trời tối sớm, lúc Hứa Song Uyển theo Tuyên Trọng An trở về phủ Quy Đức Hầu thì trời đã tối, Hầu phủ đã dăng đèn sáng, Hầu phu nhân ở trong phòng chờ bọn họ quay về. Phu thê bọn họ vừa đi qua, Tuyên Khương thị lập tức nói lát nữa bọn họ đem Tuân Lâm đã ngủ ôm về.

“Nó nói chăn ở Thấm Viên rất ấm…” Trưởng tử đi thư phòng nói chuyện với phụ thân, hắn nói lát nữa sẽ ôm Tuân Lâm qua. Tuyên Khương thị mới nói khẽ với trưởng tức: “Tuân Lâm phiền con chăm sóc.”

“Con nghe mẫu thân.”

“Hôm nay con có mệt không?”

Hứa Song Uyển cười lắc đầu: “Không mệt ạ.”

Tuyên Khương thị nhìn mỹ nhân cười dưới ánh đèn yên tĩnh thì trong lòng cũng thoải mái, bà nở nụ cười tươi, nói: “Vậy thì tốt.”

Bà chẳng có tâm tư, nếu như không có người nhắc nhở thì bà cũng chẳng nghĩ nhiều. Lúc này bà thấy trưởng tức nói năng cẩn thận thì an tâm, thấy trên mặt nhi tử và con dâu tràn ngập ý cười thì bà cũng vui mừng vì bọn họ không gặp chuyện không vui bên ngoài nên lúc bà nói chuyện với con dâu, ngữ khí cũng thoải mái hơn nhiều.

Hứa Song Uyển thấy lúc bọn họ tiến vào bà mẫu còn lo lắng, lúc này lại vui mừng thì nàng thở dài trong lòng.

Nàng nói với người nhà mẹ đẻ là bà mẫu nhân hậu, lời này là thật. Mẫu thân này của nàng giống trong ấn tượng, ôn nhu thiện lương; thậm chí có thể nói, bà còn có mấy phần ngây thơ giống tiểu hài tử.

Nghe nói cả nhà Khương Thái Sử xem bà như hòn ngọc quý trên tay, dù bà gả vào phủ Quy Đức hầu thì những năm nay Khương gia cũng chưa từng thôi giúp đỡ phủ Quy Đức Hầu xuống dốc.

Có điều tiểu hài tử ngây thơ là vì chẳng hiểu thứ gì, còn người lớn mà ngây thơ, chủ mẫu ngây thơ thì không được.

Hứa Song Uyển nghĩ tới hai ngày nay Đồ quản gia chuyển giao việc cho nàng thì nàng cũng hiểu lão quản gia vì sao không đợi thêm mấy ngày.

Mấy ngày nay phải đi cảm tạ người khác, không phải nhà ngoại tổ Khương gia thì chính là hoàng thân quốc thích. Những người trong nhà chỉ có nhà mẹ đẻ Khương gia của bà mẫu thì ấn định như lúc trước, dù mấy người Khương gia có ý kiến trong lòng nhưng có chủ nhân chống mặt mũi cho bà thì cũng chẳng ai dám lên tiếng.

Nhưng mấy nhà kia niệm tình cũ với phủ Quy Đức Hầu và mấy nhà hoàng thân quốc thích thì khác hẳn.

Hơn nữa, hai ngày nay nàng nghe được trong lời trưởng công tử cũng biết, Khương gia cũng chỉ có ngoại tổ cùng hai cữu cữu là thích bà mẫu, còn hai cữu mẫu thì xa lánh bà mẫu. Trong nhà ngoại trừ có hai người nam nhân gần gũi thì mấy cữu mẫu cũng rất ít ghé phủ.

Hứa Song Uyển không cần hỏi nhiều cũng biết lý do.

Bà mẫu ôn nhu khiến người ta yêu thương. Hứa Song Uyển thấy bà vui mừng thì cũng chẳng nỡ khiến bà khó chịu, nàng nghe bà mẫu nói hôm nay dược của Tuân Lâm đắng còn dụ dỗ bà uống, tự uống sạch bát dược kia cho bà xem thì nàng cũng nở nụ cười với bà mẫu, nói: “Tuân Lâm có hiếu.”

Nàng vừa nói vừa thấy gối ở đầu giường bà mẫu rơi xuống, nàng đưa tay nhặt lên.

“Ừ, giống huynh trưởng của nó.” Tuyên Khương thị cũng cảm thấy trưởng tự cưới thê tử này có đạo lý, Song Uyển cũng ôn hoà nhã nhặn giống bà.

Hứa Song Uyển cười.

Phía bắc đêm đông gió thổi lớn, thổi đến mức cửa kêu kẽo kẹt, nhưng ánh đèn trong phòng yên tĩnh, Tuyên Khương thị vừa cười nói nhìn con dâu mỉm cười với bà thì bà nói vài câu đã ngủ thiếp đi.

Ngu nương tử các nàng rất nhanh tới đây giúp ôm tiểu công tử, đỡ chủ tử lên giường nghỉ ngơi.

Hứa Song Uyển thấy các nàng vội vàng đỡ bà mẫu đi nghỉ thì lập tức dang tay ôm tiểu công tử vào ngực, nàng đứng chờ ở bên lò lửa đợi trưởng phu về cùng.

Nàng ngồi một lúc thì thấy tiểu công tử trong lòng tỉnh lại, cậu mở to mắt nhìn thẳng vào nàng.

“Tiểu lang?” Nàng gọi cậu.

Tiểu lang hình như không nghe thấy nàng gọi. Hắn nhắm chặt mắt nhưng trong miệng vẫn lẩm bẩm: “Hả, tẩu đã về rồi à.”

Cậu còn tưởng rằng nàng không trở lại.

Ngày ấy cậu khóc làm loạn rất lớn. Sáng sớm huynh trưởng rời đi đã nói với cậu, oan có đầu nợ có chủ, cậu hận người làm cậu bị thương thì tương lai lớn lên ăn miếng trả miếng lại là được, cần gì phải làm tổn thương một người ôm cậu vào lòng luôn miệng gọi tiểu lang. Cậu cứ xem người nhà như kẻ thù thì sẽ làm tổn thương lòng của người nhà.

Cậu đã nghĩ cả ngày, cảm thấy ca ca nói đúng.

Cậu vừa dứt lời đã ngủ thiếp đi, Hứa Song Uyển ôm cục bông nhỏ gầy yếu trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch thì khẽ cười.

Đúng, nàng trở về rồi.

Nơi này là nhà của nàng, mà nàng cũng chỉ có mình ngôi nhà này. Ngoại trừ về đây thì nàng không có chỗ để về nữa.

Phụ mẫu của nàng ở cái nhà kia, đã không phải nhà của nàng nữa, nàng không thể quay về.

Hứa Song Uyển nhìn tiểu lang đang thở nhẹ ngủ trong lồng ngực, nàng vừa cười mũi vừa chua xót.

Nàng không biết cái nhà này có thể để nàng dừng chân cả đời hay không, bổn phận của nàng ở Hứa phủ sau này là quản cái Hứa phủ này, hiện nay nàng chỉ y hoạ vẽ hồ lô[1].

Nàng sẽ tận lực, nếu cái nhà này vẫn không có chỗ cho nàng thì nàng cũng nhận.

**

Sau ngày lại mặt, Tuyên Trọng An muốn dẫn Hứa Song Uyển tới Khương phủ.

Vốn Tuyên Khương thị cũng muốn đi, nhưng trưởng tử nói bà ở nhà chăm sóc Tuân Lâm, không nên ra ngoài trời lạnh bôn ba thì bà đồng ý.

Nhưng Tuyên Hoành Đạo muốn đi cùng bọn họ.

Lễ tạ Khương gia là Hứa Song Uyển nghĩ, Tuyên Trọng An cầm lấy xem thì chỉ thêm ba trang giấy, nói với nàng: “Ba cái này là ta để ngoại tổ phụ xem, bọn họ nhìn thì sẽ hiểu.”

“Viết đúng rồi.” Hắn nhìn nàng viết xong bèn nói.

Hứa Song Uyển viết chữ thì tay không run, nhưng lúc buông bút xuống thì tay run một lúc: “Ngoại tổ phụ sẽ tự mình xem lễ sao?”

“Ừm.” Tuyên Trọng An đứng sau lưng ôm lấy nàng, cầm lấy danh mục lễ nhìn một lát, nói bên tai nàng: “Hai cữu mẫu tuy trong lòng mỗi người một ý nhưng tính tình hiền thục. Có điều trước giờ các ngài đối xử nghiêm khắc với tiểu bối, nếu như có hà khắc với nàng thì…”

“Thiếp sẽ không để bụng đâu.” Nàng lắc đầu đáp.

Tuyên Trọng An cười khẽ: “Ta nói là, nếu mọi người đối xử với nàng hà khắc quá mức thì nàng cũng không cần nhẫn nhịn. Những điều này là ta nợ, ta còn sống thì nàng không cần tự hạ thấp bản thân. Nàng nhớ kỹ, sau khi rời khỏi đây, chúng ta là trưởng công tử, trưởng phu nhân phủ Quy Đức Hầu, không cần khiến mình khó chịu…”

“Các ngài ấy…” Hứa Song Uyển sau khi nghe xong, nhịn không được nói ra: “Dù sao cũng là cữu mẫu nhà ngoại tổ.”

Dẫu sao các nàng là người nhà ngoại tổ có ân với phủ Quy Đức Hầu.

Trước mặt các nàng thì bà mẫu không kém cạnh bởi vì bà là nữ nhi của Khương gia, có chỗ dựa. Nếu nàng quá mức cứng rắn e là chẳng tốt.

“Nàng cũng không cần lo lắng, cữu mẫu là người có chừng mực.” Tuyên Trọng An ôm eo nàng: “Có điều, mới sáng sớm ta đã thấy nàng lo lắng, là vì các ngài ấy à?”

Hứa Song Uyển không đáp.

“Trong lòng nàng đang nghĩ đến cái chết của biểu muội Khương gia?” Tuyên Trọng An nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, không nhịn được xoa đầu nàng.

Làm nàng lo sợ?

“Nàng ấy…” Hứa Song Uyển quả thật là đang nghĩ đến chuyện này, dù sao cũng là vị hôn thê đầu tiên của hắn, lại là thanh mai trúc mã. Nàng không phủ nhận mà quay đầu nói: “Là nữ nhi của đại cữu mẫu à?”

“Là đại cô nương của đại cữu mẫu, nhũ danh gọi tiểu Châu nhi, là một đứa bé có dung mạo xinh đẹp.”

“Vâng, thế thôi?” Hứa Song Uyển chẳng biết vì sao mình lại lắp bắp.

“Nàng ấy bị biểu tỷ nhà mẹ đẻ đại cữu mẫu đẩy xuống hồ.” Tuyên Trọng An vỗ vai nàng: “Vì thế lúc nàng qua, đừng đề cập chuyện nhà mẹ đẻ với đại cữu mẫu.”

[1]依样画葫芦: ý chỉ sao chép nguyên dạng một việc gì đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.