Quang Âm Chi Ngoại

Chương 18: 18: Kết Cục Của Mối Đe Dọa





Kết cục của mối đe dọa"Rốt cục cũng đột phá."Hứa Thanh đứng lên, đánh ra một quyền, lại có một trận âm thanh thanh thúy vang vọng trong không khí, thậm chí gió thổi lên còn có thể khiến cho cửa phòng lay động một chút.Một màn này, làm cho Hứa Thanh mở to hai mắt, hắn có thể cảm nhận được, giờ phút này, mình so với hôm qua cường đại hơn rất nhiều.Nếu đổi lại là bây giờ đối mặt với Cự Giác Mãng kia, Hứa Thanh tin tưởng mình chỉ cần dùng một quyền, liền có thể trực tiếp đem vảy trên bụng nó đánh nát.Chẳng những như thế, cảm quan của hắn cũng nhạy cảm hơn bao giờ hết, chẳng những nhìn rõ ràng hơn, thính lực cũng cực kỳ linh mẫn, tiếng gõ cửa ngoài sân, lúc này cũng bay vào trong tai Hứa Thanh.Hứa Thanh ngẩn ra, đi đến bên cạnh cửa phòng, mượn ánh trăng bên ngoài, xuyên thấu qua khe hở, hắn nhìn thấy bóng dáng tiểu cô nương đang đứng bên kia cửa trúc ngoài sân.Đối phương tựa hồ có vết thương trên người, thân thể có chút run rẩy.Hứa Thanh nhíu mày, vốn không có ý định để ý tới, nhưng tiểu cô nương kia vẫn kiên trì nhẹ nhàng gõ cửa.Vì thế một lúc lâu sau, Hứa Thanh đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.Sau khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Thanh, tiểu cô nương kia rõ ràng khẩn trương lên, cố nén không lùi về phía sau, cách cánh cửa trúc nhìn Hứa Thanh."Có việc gì không?” Hứa Thanh mở miệng hỏi."Ta...!Ta cũng có được quyền cư trú trong doanh trại, còn...!Còn tìm được một công việc trong doanh trại.


" Tiểu cô nương trả lời có chút cà lăm."Biết rồi.” Hứa Thanh gật đầu, muốn xoay người trở về."Chờ một chút...!Cảm ơn ngươi, ta đến đây để cảm ơn ngươi.” tiểu cô nương vội vàng nói."Không cần cảm ơn, là ta muốn ăn nó, không liên quan đến ngươi.” Hứa Thanh nói xong, xoay người đi về phía phỏng mình.Nhìn bóng lưng Hứa Thanh, tiểu cô nương mím môi, bỗng nhiên lớn tiếng nói."Vô luận như thế nào, ta vẫn cảm ơn ngươi, ân này… Sau này ta nhất định sẽ báo đáp.

"Nói xong, thân ảnh nàng khập khiễng, tiền vào trong đêm tối rồi biến mất.Hứa Thanh quay đầu nhìn lại, cũng không để ở trong lòng, sau khi trở lại phòng mình, hắn hít sâu một hơi, cảm thụ một chút biến hóa của bản thân, đáy lòng càng có thêm nắm chắc hơn với ý niệm sống tốt hơn một chút.Chỉ là đau đớn mơ hồ truyền đến từ cánh tay trái khiến hắn đoán được dị chất trong cơ thể mình, hẳn là có nồng độ rất cao, coi như là mật rắn cũng không thể đem nó hóa giải đi được bao nhiêu.Giờ phút này, đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài không còn tiếng hung thú gào thét, Hứa Thanh đi đến bên giường, nhìn đệm chăn sạch sẽ, lại nhìn quần áo đầy bụi bẩn của mình.Hắn suy nghĩ một chút, đem đệm chăn sạch sẽ cuộn lên, đặt ở một bên, để y quần áo như vậy nằm lên trên ván giường.Bàn tay theo bản năng rút ra tăm sắt màu đen, nắm chặt trong tay, bắt đầu tiến vào giấc ngủ.Tăm sắt này, là đồng bọn hắn tín nhiệm nhất.Từ khi hắn nhặt được từ trong bãi rác nhiều năm trước, bởi vì nhận thấy được sự sắc bén cùng cứng rắn của nó, cho nên vẫn thủy chung mang theo bên người, xem đây là binh khí của bản thân."Ngày mai phải đi tìm một chỗ bán Bạch Đan ở trong doanh địa.


"Hứa Thanh đáy lòng thì thào, sờ sờ túi da, bên trong có một ít tiền hắn tiết kiệm được suốt mấy năm nay, còn có mấy khối bảo thạch có giá trị tìm được trong thành trì.Hắn không dám lấy nhiều bảo thạch, đạo lý kẻ hoài bích có tội ( ý bảo bản thân có vật quý dễ bị người khác hại), khi còn nhỏ hắn đã nhìn thấy qua. Trong suy nghĩ này, cơn buồn ngủ chậm rãi ập tới, hai mắt Hứa Thanh dần dần nhắm lại.Chỉ là bị hắn vẫn dùng sức nắm chặt tăm sắt trong tay,, không một chút buông lỏng.Một đêm yên tĩnh trôi quá, ánh nắng mặt trời ngày mới cũng rơi xuống.Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh dậy sớm rời khỏi phòng nhỏ.Trước khi đi, hắn nhìn về phía phòng Lôi Đội, đối phương dường như không ở bên trong, có lẽ là đã đi ra ngoài, vì thế Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, đi vào trong doanh trại.Có lẽ là bởi vì hôm qua cảnh hắn nuốt sống mật trăn tràn đầy rung động, hôm này, khi Hứa Thanh đi trong doanh địa, rõ ràng cảm nhận được trong ánh mắt của Thập Hoang giả từ bốn phía nhìn về phía mình, có bất đồng.Không còn bởi vì thân hình thiếu niên của hắn thoạt nhìn dễ khi dễ, từ đó ấp ủ kế hoạch làm chuyện mất nhân tính.Mà là nhiều hơn một chút tán thành, nhiều hơn một chút cảnh giác, đồng thời những thiếu niên trốn ở tròn góc cùng tuổi hắn, khi nhìn thấy hắn, ánh mắt vô thần cũng xuất hiện ý hâm mộ.Phẩm giá, là tự mình phấn đấu.Hứa Thanh im lặng nói trong lòng.Trong lúc tìm kiếm cửa hàng trong doanh trại,, Hứa Thanh cũng đồng thời làm quen với hoàn cảnh nơi nay.Hắn phát hiện trong doanh địa có không ít chó hoang, đang gào thét cướp đoạt thức ăn, mặc dù phần lớn đều gầy gò, nhưng có một số còn, so với một bộ phận người, thân hình còn rắn chắc hơn.Sau khi nhìn những con chó hoang này một chút, Hứa Thanh lại tiếp tục quan sát doanh trại.Cho đến khi trong đầu có thể miêu tả lại toàn bộ doanh trại, hắn mới dựa theo bản đồ trong đầu, ở trong khu vực vòng trong, tìm một cửa hàng.Cửa hàng này không nhỏ, người đến người đi rất náo nhiệt, tựa hồ bên trong cái gì cũng bán.Hứa Thanh ở bên ngoài quan sát một hồi, liền chú ý thấy tiểu cô nương ngày hôm qua đang ở bên trong cửa hàng, nàng mặc một bộ trang phục tiểu nhị.


Đối phương hiển nhiên là ở chỗ này làm tạp vụ, bận trước bận sau, trên trán đều là mồ hôi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.