Quan Môn

Chương 1173: Truyền thuyết không thể kiểm chứng (1)




Sau khi nhận được tin tứ Ma Cửu bị Diệp Khai tru giết, đồng chí Giang Thành lấy tay đè trán, nhăn nhó nói với Đàm Thắng Kiệt.

“Không chỉ có một mình Ma Cửu, còn thêm hai người bị dọa ngất, một người trong đó đã đột quỵ, một người còn chưa tỉnh lại.” Đàm Thắng Kiệt cũng nhíu mày nói,“ Mấy người này chắc đều phải báo tang, nhưng giờ lấy danh nghĩa gì để xử lý mới khó.”

Tư cách đám Ma Cửu đủ lão, cấp bậc cũng đến, tuy rằng năm đó chức vị cũng không cao, nhưng lực ảnh hưởng hiện tại vẫn còn, các phương diện cũng không khả năng tùy tiện có lệ”.

Ít nhất, về bề ngoài thì cả đảng và chính quyền đều cần ra mặt để tới dự lễ truy điệu và an ủi người nhà.

Nhưng bây giờ vấn đề có vẻ nghiêm trọng, Diệp Khai một quyền đánh Ma Cửu thành vũng máu, giờ không biết phải xử lý hậu sự thế nào. .

“Chưa nói các chuyện khác, xem thái độ các phương diện rồi nói sau?” Đàm Thắng Kiệt thử thăm dò.

Mọi người đều cảm thấy có chút đau đầu với chuyện tối nay.

Diệp Khai giết người thật ra là việc nhỏ, mấu chốt phải xem hắn giết ai. Dù Ma Cửu có vấn đề gì thì cũng là lão nhân khai quốc, thân phận ủy viên dự khuyết trung ương, năm đó từng đảm nhận trọng trách một tỉnh một bộ. Tuy rằng giờ ông ta vi phạm pháp luật nghiêm trọng nhưng chuyện này không nên tự giải quyết, nhất là dùng thủ đoạn cực đoan đương trường tru sát.

Không thể nghi ngờ, phương thức xử lý này của Diệp Khai không ổn.

“Không thể được.” Đồng chí Giang Thành lập tức liền lắc đầu phủ định đề nghị của Đàm Thắng Kiệt,“Lão Diệp gia hiện tại đối với chúng ta còn rất trọng yếu, không thể để cho bọn họ lâm vào bị động, đó là dao động căn cơ chấp chính của chúng ta, không thể thực hiện.”

Lão Diệp gia một nhà độc đại chắc chắn khiến nhiều người ngứa mắt nhưng quân quyền mà lão Diệp gia nắm giữ là sự thực không ai có thể lay động. Trụ cột này đối với đồng chí Giang Thành mà nói cũng cực kỳ trọng yếu, không duyên cớ bán đứng lão Diệp gia sẽ chỉ càng mang thêm chuyện xấu trong tương lai.

Thậm chí cũng có khả năng kích phát đại mâu thuẫn, khiến tình thế hỗn loạn, điều này không phải ý của đồng chí Giang Thành.

Cho nên hiện tại, đồng chí Giang Thành chỉ có đao trảm loạn ma, xử lý ổn thỏa, không cho người khác tìm được cơ hội gây khó dễ cho lão Diệp gia, thậm chí càng không để cho Diệp Khai lâm vào phiền toái.

Dù sao, sau khi biết được tin tức, đồng chí Giang Thành cùng Đàm Thắng Kiệt đều chấn động đối với thực lực cường đại của Diệp Khai. Đây chính là một người không dễ chọc, còn đáng sợ hơn nhiều so với một ủy viên cục chính trị, thậm chí là thường vụ.

Lão Diệp gia có vũ khí nhân tính cường đại như Diệp Khai thật khiến cho người ta cảm thấy không thể khiêu chiến .

Hai người thương lượng biện pháp làm nhạt chuyện này, đồng chí Giang Thành liền đột nhiên hỏi.“Anh nói nếu thật sự muốn xé rách da mặt thì chúng ta nắm chắc được bao nhiêu phần có thể đối phó được hắn?”

Tuy rằng đồng chí Giang Thành cũng không nói “Hắn” là ai, nhưng Đàm Thắng Kiệt khẳng định biết đối tượng ám chỉ của đồng chí Giang Thành. Hắn trầm ngâm một hồi rồi lắc đầu nói,“ Cái giá quá đắt, trừ phi chúng ta nguyện ý hy sinh cả một thành thị, nhưng cũng không thể đủ cam đoan có thể hoàn toàn trừ bỏ hắn.”

Sau khi Diệp Khai tru giết Ma Cửu thì người của cục cảnh vệ trung ương cũng tiến vào nhưng sau khi nhìn đến hiện trường, Lâm Uy cũng chỉ biết khiếp sợ mà không biết làm gì.

Tuy rằng nói có mấy người của cục cảnh vệ trung ương muốn bắt Diệp Khai nhưng bị Diệp Khai cách không hút mấy chục vũ khí cá nhân vào trong tay, sau đó vò thành một nạm thì bọn họ cũng không dám nói cái gì .

Thực hiển nhiên, biểu hiện của Diệp Khai đã vượt ra ngoài tiêu chuẩn bọn họ hiện tại có thể lý giải .

Tuy rằng không rõ ràng Diệp Khai như thế nào đột nhiên trở nên lợi hại như vậy , nhưng bọn họ có thể xác định nếu Diệp Khai muốn hoàn toàn có thể hủy diệt bọn họ không chút dấu vết. Còn hiện giờ thì vũ khí thông thường chắc là không thể gây nguy hiểm cho Diệp Khai mảy may.

Nếu thật sự muốn đối phó Diệp Khai chắc cũng chỉ có thể vận dụng vũ khí hạt nhân, mới có khả năng thành công.

Nhưng muốn sử dụng vũ khí hạt nhân ở thành thị của quốc gia mình, hơn nữa ngay ở kinh thành, trừ phi là người lãnh đạo nổi điên , ít nhất đồng chí Giang Thành cũng không làm ra quyết định như vậy.

“Chẳng lẽ nói, trên đời thật sự có thần tiên?” Đồng chí Giang Thành không thể bình tĩnh .

“Có lẽ là có, cũng có lẽ không có, ai biết được?” Đàm Thắng Kiệt cũng chỉ có thể trả lời vậy,“Chỉ nhìn biểu hiện của Diệp Khai thì tựa hồ khoảng cách với thần tiên cũng kém không nhiều lắm.”

Hai người ngồi bàn bạc đối sách, tự nhiên cần bên quân ủy phối hợp, đồng thời điều động một số nghành đặc biệt bên an ninh và cảnh sát.

Hành động của mọi người chỉ để làm sao giảm thiểu nhỏ nhất hậu quả mà Diệp Khai để lại.

Chuyện này nói thì đơn giản nhưng làm mới phức tạp.

Lúc ấy nhìn thấy Diệp Khai ra tay chừng có mấy chục người, biết chuyện cũng chừng có ba, bốn trăm người. Tuy rằng đại bộ phận đều là người của cục cảnh vệ trung ương nhưng đồng dạng cũng quan hệ đến rất nhiều thành viên có thế lực.

Cho nên tuy rằng dân chúng không biết gì nhưng các thế lực lớn đều biết rõ Diệp Khai ra tay tru sát Ma Cửu. Tin tức này truyền ra ngoài cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Chuyện mà bên đồng chí Giang Thành có khả năng làm chính là tận khả năng tiêu hủy hết mọi chứng cư, biến chuyện này thành một truyền thuyết không thể kiểm chứng.

Về phần chuyện điều tra sau này thì không ai dám lật lên, dù muốn cũng chỉ tự làm mất mặt mà thôi.

“Lão Diệp gia sẽ nhận tình.” Xong xuôi việc này, đồng chí Giang Thành bỗng nhiên nói một câu.

Mặc dù đột ngột nhưng Đàm Thắng Kiệt hiểu được .

Bọn họ làm nhiều chuyện như vậy, lão Diệp gia chắc sẽ biết. Có một số chuyện không cần nói ra, trong lòng mọi người hiểu là được, nhất là đến thân phận như bọn họ.

Chỉ không biết tiểu tử Diệp Khai sau khi trải qua chuyện này còn có thể tiếp tục tĩnh tâm thành thành thật thật làm thị trưởng?

“Hay giao thêm trọng trách cho hắn.” Đàm Thắng Kiệt bỗng nhiên nói.

“Nga?” đồng chí Giang Thành nghe xong, đăm chiêu gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.