Quân Hôn Nịch Sủng

Chương 90: Ngoại truyện




Tỉnh dậy sau khi trọng thương ở biên cảnh, Diêm Tử Ký dường như thay đổi rất nhiều, sự nóng nảy cuồng vọng ngày xưa dường như không còn, lại nhiều thêm chút trầm ổn nội liễm, tựa như con sói hoang táo bạo giấu đi nanh vuốt.

Bốn năm trôi qua nhanh như chớp mắt, Diêm Tử Ký vẫn Diêm Vương sống của căn cứ Liệp Báo, Tư Dao thì tung hoành trong giới giải trí, Diêm Mộ Thần cũng tốt nghiệp nhà trẻ, tiếp tục lên bậc tiểu học làm mưa làm gió.

Triệu Ngữ Dĩnh và Tào Nguyên Huy kết hôn, Diêm Thi Thi vẫn như cũ theo đuổi Nhạc Cảnh Dư, nghe nói ảnh đế nào đó cũng đã buông vũ khí đầu hàng. Cuộc sống mỗi ngày tuy gà bay chó sủa, nhưng lại an nhàn ấm áp.

Còn một đôi không thể không nhắc tới chính là Diêm Linh và Trọng Lâm, Trọng Lâm dai như con đỉa, dành hết thanh xuân còn lại giằng co với Diêm Linh. Diêm Linh bị kẹp giữa cuộc chiến của Diêm lão cha và Trọng Lâm, ôm đầu đau như búa bổ lén chạy ra nước ngoài tị nạn.

Tại một biệt thự xa hoa, Tư Dao ngắt điện thoại, nhìn vào phòng bếp kêu lên "Tử Ký, Đường Minh và Kiều Quân sắp về đến nhà rồi, Nguyên Huy với Triệu Ngữ Dĩnh cũng đang trên đường tới đó."

"Em đó." Diêm Tử Ký bưng mâm trái cây bước tới, ngao ngán nói "Anh hiếm lắm mới được nghỉ để về nhà, vậy mà em kêu đám người đó tới làm gì không biết."

"Em đâu biết là anh về nhà đâu." Tư Dao vô tội gặm quả táo. "Bọn em đã lên kế hoạh hôm nay sẽ tổ chức tiệc nhỏ, ai biết anh lại được nghỉ cơ chứ."

Diêm Tử Ký xụ mặt, anh chính là muốn tạo bất ngờ cho cô, đúng là tự làm bậy không thể sống, biết vậy anh đã gọi điện để nói trước với Tư Dao rồi.

"Thi Thi và Nhạc Cảnh Dư, còn có Lê Tinh, Mạc Thanh Thần cũng tới, phòng bếp có cơm chưa anh?" Tư Dao xoay đầu nhìn xung quanh.

"Em tính để anh làm đầu bếp à?" Diêm Tử Ký nhéo mặt Tư Dao, uy hiếp nói. "Bọn họ muốn ăn thì lăn vào bếp, em đừng chiều thói hư của bọn họ nữa."

"Em biết rồi mà." Tư Dao làm nũng, ôm cánh tay của Diêm Tử Ký. "Tử Ký nhà em nói gì cũng đúng hết."

Diêm Tử Ký nghe mà tâm tình sung sướng, Tư Dao nghĩ lại rồi hỏi "Chị Linh hiện tại sao rồi anh?"

"Bị Trọng Lâm dí theo tới nước ngoài luôn rồi." Diêm Tử Ký trầm mặc thở dài. "Lúc trước khi Diêm Linh nói ly hôn, cảm xúc chị ấy kích động lắm, anh ta sợ chị ấy bị kích thích quá nên mới đồng ý ly hôn, bây giờ xong rồi, anh ta lại muốn tái hôn với chị ấy."

"Kiều Quân nói Trọng Lâm là tra nam đó." Tư Dao bĩu môi nói bậy.

"Chứ còn gì nữa, vợ là phải cưng chiều, nhường nhịn, vậy mà anh ta không dỗ, lại còn đồng ý ly hôn." Diêm Tử Ký hôn nhẹ lên cánh môi Tư Dao. "Để anh ta chịu khổ chút cũng được."

"Vậy chị Linh sẽ tái hôn với anh ta à?" Tư Dao thắc mắc hỏi.

Diêm Tử Ký cười, bàn tay vò loạn đầu Tư Dao "Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta không nên xen vào, họ đều lớn cả rồi, chắc chắn có thể giải quyết tốt chuyện của mình."

"Ba Tử Ký, mẹ Dao Dao ơi, con đói quá!" Diêm Mộ Thần lưng đeo cặp chạy vào.

"Tinh Tinh học về rồi hả." Diêm Tử Ký đứng lên, sau đó liền nhìn cậu nhóc kế bên Diêm Mộ Thần, đột nhiên có cảm giác quen thuộc. "Cậu bé này là bạn học của con à?"

"Con và Hạ Ngự......" Diêm Mộ Thần chỉ vào cậu nhóc giới thiệu, nhưng không đợi Diêm Mộ Thần nói xong, Hạ Ngự liền hung hăng xô cậu nhóc ra, tức giận chỉ vào Tư Dao mắng "Hắc Thần, cô là đồ chết tiệt!"

Tư Dao đang gặm táo thì nghẹn trong cuống họng, ngơ ngác nhìn Hạ Ngự.

"Cầu Cầu?" Diêm Tử Ký nhìn Hạ Ngự đang nổi điên, chần chừ gọi thử.

Tư Dao ném quả táo xuống rồi chạy đến trước mặt Hạ Ngự, thử thăm dò xoa bóp mặt cậu bé. "Cầu Cầu, cô còn sống hả?"

"Đừng chạm vào tôi!" Hạ Ngự đẩy tay Tư Dao ra, ngón tay bé tí tiếp tục đổi mục tiêu, chỉ vào Diêm Tử Ký tức giận "Tôi giúp anh chăm sóc cô ngốc kia, bị Liên Bang đuổi giết khắp Tinh Tế, cuối cùng chết cũng không được toàn thây."

"Làm sao cô lại đi đến được địa cầu?" Diêm Tử Ký không quan tâm Cầu Cầu đang tức giận, giọng nghi hoặc dò hỏi.

"Tôi nhớ tôi chết rồi, tự dưng tỉnh lại thì thấy ở đây." Hạ Ngự ôm cánh tay, hất mặt hung hăng nói.

"Ba Tử Ký à, ba và anh Hạ Ngự biết nhau sao?" Diêm Mộ Thần khó hiểu lên tiếng hỏi.

"Biết rất nhiều là đằng khác." Hạ Ngự túm Diêm Mộ Thần rồi đẩy lên phía trước. "Thôi không dong dài nữa, tên tiểu quỷ này dám đánh nhau ở trường, lại còn dám tới địa bàn của tôi mà thách thức đám lớp trên."

"Em không có sai." Diêm Mộ Thần trừng mắt cãi lại. "Do 3 năm trước bọn họ đã khi dễ em, bây giờ em đánh lại bọn họ là đương nhiên."

"Nói rất hiên ngang lẫm liệt nha." Hạ Ngự cười lạnh, túm cổ Diêm Mộ Thần. "Là ai lén dùng dị năng điện đánh tiểu JJ* của lớp phó lớp tôi hả, không biết ai lại dạy cậu cái chiêu nham hiểm này nữa."

*Tiểu JJ: E hèm, là bé ciu đó mọi người. =))

"Là bác Quách!" Diêm Mộ Thần lỡ miệng nói ra tên kẻ chủ mưu, say đó hoảng sợ che miệng lại.

' Quách Hách à! ' Diêm Tử Ký mặt đen kịt bóp nát quả quýt. Cmn Quách Hách, dám dạy hư con tôi, đợi ông đây về căn cứ không xé nát cậu thì không làm người.

"Tên quỷ nhỏ." Hạ Ngự không nương tình đá vào mông Diêm Mộ Thần. "Nếu không phải ông đây thấy dị năng đó quen quen, thì ông đã sớm đánh cậu tới mức mẹ đều nhận không ra."

"Em lại sợ anh quá cơ!" Diêm Mộ Thần gân cổ cãi lại Hạ Ngự. "Em là đại ca, em phải che chở anh em cùng khối."

"Năm 3 là địa bàn của tôi mà cậu dám khiêu khích à, có tin tôi đấm cậu không?" Hạ Ngự uy hiếp.

Nhìn hai tên tiểu quỷ đang đánh nhau, Diêm Tử Ký bình tĩnh tách hai đứa nhóc ra. "Im lặng hết đi!"

Hạ Ngự và Diêm Mộ Thần căm tức trừng nhau, Tư Dao vui sướng đứng bên cạnh, vừa lột quýt vừa xem náo nhiệt, hoàn toàn không có tự giác đứa nhóc đang bị đánh là con của mình.

"Kéo bè kéo cánh đánh nhau, còn dám dùng dị năng, Diêm Mộ Thần con lớn gan đấy nhỉ." Diêm Tử Ký mặt mày tối tăm khủng bố. "Hai ngày chưa ăn đòn nên ngứa da đúng không?"

Nhìn Diêm Tử Ký giơ bàn tay lên đe doạ, Diêm Mộ Thần tức khắc héo queo. Khuôn mặt non nớt căng thẳng, vành mắt đỏ lên há mồm nói khóc là khóc. "Mẹ Dao Dao à, Diêm lão Tứ muốn đánh con huhu!"

Diêm...... Lão tứ, Diêm Tử Ký lắp bắp. ' Quách Hách, ông đây giết cả nhà cậu! '

"Sao hả!" Hạ Ngự nhanh chân tóm lấy Diêm Mộ Thần, trừng mắt nhìn Tử Ký "Anh còn muốn bạo lực gia đình à?"

Diêm Mộ Thần nhanh chóng trốn phía sau Hạ Ngự, mặt đầy đáng thương nhìn Tư Dao, Tư Dao vội ngăn Diêm Tử Ký, làm nũng nói nhỏ "Tử Ký, Tinh Tinh nó còn nhỏ mà."

Diêm Tử Ký đau đầu thở dài "A Dao, em chiều vậy sẽ làm hư con."

"Anh cũng rất chiều em mà, nhưng anh xem xem, em rất ngoan." Tư Dao ôm Diêm Tử Ký, xoè khuôn mặt ngây thơ đáng yêu.

Diêm Tử Ký liếc nhìn Tư Dao đang cầu tình, cảm giác buồn cười, sau đó lại trừng Diêm Mộ Thần quát "Về phòng làm bài tập, còn dám gây sự nữa ba liền đánh gãy chân của con."

Thấy Diêm Tử Ký đại phát từ bi bỏ qua cho mình, Diêm Mộ Thần cong mông chạy trốn, Hạ Ngự khịt mũi, đi tới ngồi vào sô pha, mặt lầm lì không muốn để ý đến đôi vợ chồng đang phát cẩu lương này.

Diêm Tử Ký lắc nhẹ ly nước rồi đưa cho Hạ Ngự, sau đó ngồi xuống đối diện. "Kể chút chuyện của cô đi."

"Thì vậy đó." Hạ Ngự tay chống cằm nhìn trần nhà tùy ý nói. "Bị Liên Bang đuổi giết, sau đó đã bị tiêu hủy hoàn toàn, xong mở mắt một cái liền thấy nằm ở địa cầu rồi."

"Nếu đã trở về địa cầu, tại sao không tới tìm chúng tôi?" Diêm Tử Ký nghi hoặc hỏi.

"Vì có vài việc cần phải xử lý." Hạ Ngự cười nhạt. "Tôi là con trai một của nhà kia, sau đó mẹ bệnh chết, họ hàng coi tôi như virus mà tránh, chiếm lấy nhà rồi còn đuổi tôi ra đường."

"Thật thảm." Tư Dao xen vào mắng.

"Vẫn còn tốt hơn cô." Hạ Ngự lườm Tư Dao rồi phản bác. "So với việc vào bệnh viện tâm thần thì còn đỡ chán."

Tư Dao lẩm bẩm rồi im lặng, Hạ Ngự tiếp tục nói "Tôi phải giành lại nhà, còn phải xử đẹp mấy người họ hàng đó, đồ của tôi còn dám đoạt, đúng là chán sống rồi."

"Vậy cô sao lại chạy tới trường học của Tinh Tinh thế?" Diêm Tử Ký hỏi.

"Tôi không biết tên nhóc đó là con trai hai người đâu." Hạ Ngự xoa trán nói. "Tôi chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác đi học của người địa cầu, ai dè sáng nay lớp phó tới mách, nói bị ông con nào đó ở lớp 2 đánh."

' Ông con......' Diêm Tử Ký tức đến khóe miệng run rẩy, thằng con đúng là làm nên chuyện a.

"Tôi định dạy dỗ tên nhóc đó một chút thôi, đột nhiên lúc chuẩn bị đánh, tên nhóc lại dùng dị năng điện chích JJ của lớp phó, tôi liền thấy năng lượng này rất quen thuộc, sau khi điều tra mới biết được nhóc con là con của hai người."

"Vậy bây giờ cô ở đâu thế?" Tư Dao hỏi.

"Nhà ở quê bị tôi bán rồi, hiện đang ở trong một ngôi nhà vừa thuê ở thành phố A." Hạ Ngự buồn rầu nói. "Nhưng tôi không có giấy chứng minh, nên phải xâm nhập vào máy tính để sửa số liệu."

"Nếu cô có giấy chứng minh cũng không thể mua được nhà." Diêm Tử Ký chỉ trỏ thân thể của Hạ Ngự cười nhạo.

"Người ta thường nói muốn được bé lại, cô thì bé một phát liền chui vào trong bụng mẹ luôn ha."

"Diêm Tử Ký, tôi nguyền rủa cả họ nhà anh." Hạ Ngự tức tối.

"Tôi có vài căn nhà trống ở thành phố A, tôi đưa cô một căn nhé?" Tư Dao rất hào phóng đề nghị.

Hạ Ngự kiêu ngạo hất mặt cự tuyệt "Ông đây có tiền, không có đi ăn xin."

Diêm Tử Ký khịt mũi cười nhạo "Vậy thì tôi mỏi mắt mong chờ cô nằm ngoài đường mà ngủ."

Hạ Ngự "......" Sao muốn bóp chết hai cái người này quá!

"Thế này đi." Diêm Tử Ký cúi người chốt đơn với Hạ Ngự. "Cô xem, hiện tại cô không người quen, không họ hàng, lưu lạc bên ngoài lại không có nhà để về, nếu vậy thì tới làm con trai tôi luôn đi."

"Diêm Tử Ký! Ông đây chính là thực thể số liệu siêu trí tuệ, anh có thể vũ nhục EQ của tôi, nhưng không được vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!!" Hạ Ngự bùng nổ.

"Trong nhà xôm tụ thế." Đường Minh cùng Diêm Kiều Quân xách theo quà bước vào nhà, cười tủm tỉm chào Diêm Tử Ký. "Anh, sao về mà không báo a?"

"Tinh Tinh đâu? Mau kêu bé con ra đây, em có mua đồ cho bé con này." Diêm Thi Thi, Nhạc Cảnh Dư, còn có Triệu Ngữ Dĩnh cùng Tào Nguyên Huy đều lần lượt đi vào.

Nhìn đám người đang lục tục vào nhà, Diêm Tử Ký xoay người hướng phía lầu hai kêu lên "Tinh Tinh ra đây."

Diêm Mộ Thần hé cửa ló đầu ra, xác định Diêm Tử Ký sẽ không đánh nhóc, liền vui sướng chạy xuống lầu. "Cô họ, cháu rất nhớ cô đó!"

"Ai u, bảo bối của cô." Diêm Thi Thi bế Diêm Mộ Thần lên, hung hăng hôn lên mặt cậu nhóc. "Tiểu Tinh Tinh, nhớ cô họ nhiều không?"

"Nhớ lắm nhớ lắm!" Diêm Mộ Thần ôm xe đua đồ chơi vừa nhận, nửa mắt cũng không thèm nhìn Diêm Thi Thi.

"Đúng là thằng nhóc không có lương tâm, mấy người kia đâu rồi nhỉ?" Đường Minh cười gõ trán Diêm Mộ Thần.

"Xem ra chúng ta đã tới chậm rồi." Phong Thần, Mạc Thanh Thần, Lê Tinh bước vào nhà nói.

Diêm Kiều Quân đứng trong phòng khách nhìn ngó, sau đó oán trách nhìn Diêm Tử Ký "Anh à, mọi người đều đã tới rồi, sao anh còn chưa làm cơm vậy hả?"

"Không đói." Diêm Tử Ký tức giận nói.

"Anh có thể không đói, nhưng Tiểu Tinh Tinh đói nha, để chú làm đầu bếp nấu cho cháu nhé." Diêm Kiều Quân vui cười nói.

"Ơ, đây là ai thế?" Triệu Ngữ Dĩnh nhìn Hạ Ngự, không biết liền hỏi.

Nhìn cả phòng hoà thuận vui vẻ, đáy mắt Diêm Tử Ký hiện lên ý cười. "Là con trai mới lụm của anh."

Khuôn mặt nhỏ xíu của Hạ Ngự tức khắc cứng đờ, sau đó chậm rãi biến thành đen. "Diêm Tử Ký, tôi là cmn ông nội của cậu đó!"

"!!!"Mọi người.

"Con trai còn ngại ngùng đó mà." Diêm Tử Ký khom lưng cười ôm lấy vai Hạ Ngự.

"Diêm Tử Ký, buông ông đây ra mau!" Hạ Ngự liều mạng giãy giụa.

"Anh, mới không gặp có mấy tháng, anh đào đâu ra con trai lớn như vậy thế, lão cha có biết không?" Diêm Kiều Quân trêu ghẹo.

Diêm Tử Ký kiềm chặt Hạ Ngự không cho nhóc chạy, mặt đầy thần bí cười cười. "Cũng giống Tinh Tinh thôi, từ vũ trụ mà tới."

......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.