Quân Hôn Độc Ái

Chương 43: Không nhìn thấu cô




Cả người của Nam Bác Thao tản mát ra một cổ khí dọa người, ông lạnh lùng liếc nhìn những người xung quanh. Cuối cùng dừng lại trên thân hình lảo đảo như muốn ngã đang dựa vào tường kia của Mạc Yên, thấy hai mắt của cô toàn là nước mắt, sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, trong mắt của Nam Bác Thao hiện lên một tia vô cùng yêu thương và thương tiếc.

Ông dời bước đi đến trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu của cô, nói với Mạc Yên như cũng đang cảnh cáo với những người ở xung quanh, "Yên nhi, cho dù A Đông đi rồi, còn có ba, bộ xương già này ở đây, thì sau này không có ai dám khi dễ con. Nam Bác Thao tôi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho người đó!"

Lúc ông nói xong lời cuối cùng, Nam Bác Thao vô tình hay cố ý liếc nhìn Hàn Thiên Á một cái.

Lập tức hù dọa một thân Hàn Thiên Á toàn mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ không ngừng.

Bà đang suy nghĩ không biết làm thế nào để dọn dẹp con nhỏ hèn mọn này, chẳng lẽ tâm tư của bà bị lão già này phát hiện rồi sao? Nếu không làm sao ông ta lại dùng ánh mắt lạnh như băng kia nhìn bà chứ? Ánh mắt lạnh như băng giống như ông đã sớm biết tất cả mọi chuyện, làm cho bà có một loại cảm giác không có chỗ nào để che giấu.

Hiện tại bà chỉ hi vọng tên sát thủ kia có thể thuận lợi rời khỏi nước Anh, tốt nhất là biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ cần Nam Bác Thao không có chứng cứ, thì ông ta không thể làm gì được bà.

Không phải Nam Bác Thao vẫn dung túng cho bà nhiều năm như vậy hay sao?

Lần này, bà tin cũng sẽ không ngoại lệ!

Nghĩ đến chuyện rốt cuộc bà cũng giết chết được tên nghiệt chủng Nam Bá Đông, khéo môi của Hàn Thiên Á gợi lên một nụ cười đắc ý, nhưng tâm tình hưng phấn kia lại bị sự dịu dàng che chở không che dấu ở trong đáy mắt của Nam Bác Thao đối với Mạc Yên mà sinh ra lửa giận ngập trời, ở trong lòng càng không ngừng nguyền rủa Mạc Yên, con quỷ hèn mọn kia, hiện tại Nam Bá Đông đã chết, kế tiếp sẽ tới phiên mày!

Mạc Yên vẫn đang đắm chìm trong bi thương thì như cảm giác được oán niệm độc ác của Hàn Thiên Á, nâng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng lên, cô chậm chậm quét tới bà ta, thần sắc trong đáy mắt vô cùng bình tĩnh như băng tuyết mùa đông, làm cho Hàn Thiên Á có một loại cảm giác như rơi xuống băng cốc sâu thẳm, cảm thấy có một cổ khí lạnh nâng lên từ lòng bàn chân, trong chốc lát cả người cảm thấy lạnh như băng.

Trong lòng của bà rùng mình, nhưng cũng suy nghĩ và dò xét thêm tin tức. Bản chất của người phụ nữ này ở cùng một chỗ với Nam Bá Đông lâu như vậy, chẳng những chiếm được sự nuông chiều vô hạn của Nam Bá Đông, còn thuận lợi gả cho anh, lại còn dẫn cô về nhà họ Nam. Cô rất thận trọng nên chắc sẽ không phải là một người đơn giản.

Vốn bà cho rằng sau khi Nam Bá Đông chết đi thì sẽ đối phó với con nhỏ hèn mọn này dễ dàng hơn, nhưng mới vừa rồi nghe lời nói của lão già kia, rõ ràng đang muốn che chở cho cô ta, trong lòng của Hàn Thiên Á hận không được muốn bóp chết Mạc Yên ngay lập tức. Nhưng bây giờ xem ra bà muốn đối phó với con bé hèn mọn này thì bà phải cẩn thận tính toán mới được. Nếu như bị Nam Bác Thao biết được tâm tư xấu xa cố ý của bà, thì bà cũng sẽ không có được một ngày tốt lành.

Nam Bác Thao vừa ra hiệu, Nam Tinh và Mạc Yên liền trở về phòng.

Mạc Yên không có nói gì, chẳng qua chỉ nằm ở trên giường ôm thật chặc Nam Tinh vào trong ngực, nghĩ đến di ngôn của Nam Bá Đông, nghĩ đến ánh mắt độc ác của Hàn Thiên Á, những ánh mắt đen tối của những người xung quanh đó, bất an trong lòng cô ngày càng đậm.

Hiện tại bổng nhiên cô thật nhớ khoảng thời gian ở trên hòn đảo nhỏ, mặc dù ở nơi đó cô phải tham gia rất nhiều huấn luyện, học tập rất khổ, nhưng có Nam Tinh ở cùng nên ngày ngày trôi qua rất đơn giản và vui vẻ.

Nhưng ở nơi này, mặc dù ngày ngày được ăn ngon mặc đẹp, nhưng vừa nghĩ tới phải đối mặt với một đám nam nữ như như báo như hổ, lòng của cô vô cùng sợ hãi.

Thời gian trước tới nơi này không lâu, huống chi mỗi lần tới đều có Nam Bá Đông và Nam Bác Thao che chở cho cô, dĩ nhiên những người đó không dám làm gì đối với cô. Thỉnh thoảng họ chỉ châm chọc vài câu, cô cũng chỉ cho là gà rừng đang gọi nhau, ngay cả phản ứng cô cũng lười phản ứng lại.

Nam Bá Đông chết, đối với tất cả mọi thứ của anh, và tất cả mọi thứ của anh ở nhà họ Nam đều không thuộc về cô. Hôm nay Nam Bá Đông đã đi rồi, dựa vào bản lãnh học tập mấy năm này của cô, chỉ cần cô bước ra khỏi cửa này đều có thể tìm được một công việc tốt bất kỳ lúc nào, có thể một mình sống tốt.

Nhưng Nam Bá Đông lại cố ý trước đó giao phó Nam Tinh cho cô, có những chuyện cô sẽ không quan tâm, có thể xem nó như cuộc vui mà cười và xem tất cả mọi chuyện xảy ra.

Nhưng Nam Tinh lại không giống vậy, Nam Tinh là giọt máu của Nam Bá Đông, bé nhất định phải là người thừa kế sự nghiệp của Nam Bá Đông, thân phận của bé là phải ở chỗ này, cho dù Nam Tinh không tranh giành, những người đó cũng sẽ sợ sự tồn tại của Nam Tinh, họ nhất định cũng sẽ ra tay với Nam Tinh.

Cô thật lòng đối xử với Nam Tinh như con trai của mình, hôm nay Nam Bá Đông không còn, cô phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ Nam Tinh? Làm như thế nào mới có thể giúp Nam Tinh lấy được những thứ mà bé nên có? Làm như thế nào mới có thể giúp Nam Tinh trở thành chủ nhân ở nơi này?

Nghĩ tới đây, trong đầu của Mạc Yên dần hiện ra bóng dáng của Nam Bác Thao, có lẽ hiện tại chỉ có thể trông cậy vào ông.

Nam Bác Thao là chủ gia tộc, chỉ cần ông ủng hộ Nam Tinh, thì Nam Tinh mới có cơ hội lấy được địa vị chủ gia tộc của mình. Cho dù không chiếm được địa vị của chủ gia tộc, nhưng có ông che chở thì cũng sẽ không có ai trong nhà họ Nam dám khi dễ Nam Tinh.

Bất quá với sự thông minh của Nam Tinh, thì ai khi dễ ai còn chưa biết đâu.

Thiên phú của Nam Tinh cực cao, cho dù ở trên đảo nhỏ, hai mẹ con cùng học tập, nhưng thành tích của một người lớn như cô lại không bằng thành tích cực tốt của Nam Tinh.

Cô tuyệt đối tin tưởng, coi như hiện tại Nam Tinh chỉ có tám tuổi, nhưng với năng lực của Nam Tinh còn hơn cả đoàn người đa mưu túc trí bọn họ, Nam Tinh hoàn toàn có thể đảm nhiệm địa vị của chủ gia tộc này. Mà mục đích trước kia của Nam Bá Đông khi vẫn đào tạo và huấn luyện bọn họ, không phải hi vọng Nam Tinh có thể đường đường chính chính bước vào nhà họ Nam, và quang minh chính đại làm người hay sao?

Suy nghĩ của Mạc Yên như nước thủy triều, cô nâng mắt nhìn về những người nhà họ Nam ở bốn phía, những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa kia làm cho tim cô lạnh như băng.

Chỉ có Nam Bác Thao ở bên cạnh dùng anh mắt từ ái như cha, còn có Nam Tinh ở bên cạnh dùng anh mắt đau buồn nhìn nhau với cô, còn có Độc Cô Thiên Nhai, Bạch Lãng, Ô Linh ở cách đó không xa, chỉ có bọn họ làm cho cô cảm thấy yêu mến và ấm áp, chỉ có bọn họ không tiếng động nói cho cô biết rằng cô không phải chỉ có một mình, mà cô còn có bọn họ.

Nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Nam Bác Thao, Mạc Yên rất xúc động, nghẹn ngào nói, "Cảm ơn ba! Con muốn vào nhìn anh ấy một chút."

Nam Bác Thao than nhẹ một tiếng, "Cùng đi thôi!"

Mạc Yên đi vào bên trong phòng y tế, bên trong nồng nặc mùi máu tươi, nồng nặc đến nổi đều làm dạ dày của cô sôi trào, tay chân càng lạnh đến dọa người, làm cho thân thể của cô không nhịn được mà run rẩy, cầm tay của Nam Tinh như bắt lấy được tâm linh để dựa vào, cầm đến nổi tay của Nam Tinh đều đau mà cô cũng không biết.

Mà cho dù Nam Tinh có đau, bé cũng không lên tiếng, hiện tại chỉ có đau đớn mới có thể làm cho bé cảm giác mình vẫn còn sống.

Bé không thể ngã xuống! Hiện tại ba đã ngã xuống, thì bé phải nghe lời của ba, phải chăm sóc tốt chính mình, và càng phải chăm sóc tốt cho mẹ! Dùng lời của ba mà nói chính là, cho dù hai cha con bọn họ dùng hết hơi sức, chảy hết mồ hôi, chảy khô cả máu, cũng tuyệt đối không được để mẹ chảy một giọt nước mắt.

Độc Cô Thiên Nhai nhìn thấy Mạc Yên đang lẳng lặng đứng ở trước mặt của Nam Bá Đông, nhìn đến vết thương mở rộng tuyệt đẹp đến thê lương ở trên trán của anh ta, nhưng điều bất ngờ là cô không có nói lấy một lời nào.

Chỉ có đôi mắt kia đã trải qua sự tẩy rửa của nước mắt mà trở nên càng trong suốt và sạch sẽ đang phát sáng như mũi đao, lạnh lẽo mà sắc bén đến dọa người.

Vào giờ phút này, anh lại cảm thấy bản thân không thể nhìn thấu cô.

Quanh thân cô như được bao phủ bởi một tầng sa mỏng, làm cho người ta mông lung, giống như mây rồi lại như sương mù và như gió, tâm tư xâu xa làm cho người ta cảm thấy mây trôi ở trên cao, không thể nào chạm tới được.

Thật lâu sau mới nghe cô sâu kín nói ra một tiếng, "Tiểu Tinh, chúng ra trở về thôi! Chớ làm trễ nãi công việc của các chú!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.