Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 58: Kêu chị dâu và tình cảm giả dối




Đảo mắt lại là một tuần qua đi, tuần trước vì làm sinh nhật cho Thẩm Ngôn mà Vương Đại Hải không về nhà cha mẹ, tối thứ sáu tuần này sau khi Nhị Trung tan học, Vương Đại Hải đón em trai và Thẩm Ngôn, ba người cùng nhau trở về.Hơn bốn tháng này, mỗi cuối tuần về nhà Vương Đại Hải đều để Thẩm Ngôn lấy thân phận “bạn của Vương Tiểu Khê” đi theo, sợ chú Thẩm nhân lúc anh không ở đó mà xuống tay với Thẩm Ngôn.

Vốn dĩ Vương Đại Hải tương đối thấp thỏm đối với chuyện này, chung quy thì bạn bè thỉnh thoảng về nhà làm khách là chuyện bình thường, nhưng nào có ai mỗi tuần đều đi theo. Vương Tiểu Khê nhìn ra Vương Đại Hải lo lắng, để làm chuyện này có vẻ càng hợp lý, Vương Tiểu Khê lại kể sơ lược với ba mẹ một lần về câu chuyện luân lý gia đình “mẹ ruột bỏ trốn nhiều năm ba ruột tái hôn mẹ kế sinh một đứa em” mà lúc ấy từng kể với Vương Đại Hải, để giải thích vì sao mỗi tuần mình đều dẫn Thẩm Ngôn về nhà.

“…… Không phải quan hệ của em ấy với người nhà rất căng sao, khoảng thời gian trước ba em ấy ghét em ấy không nghe lời, muốn đưa em ấy đến trung tâm cai net để cải tạo,” Vương Tiểu Khê liều mạng tạo ra bầu không khí khủng bố, “Như cái kiểu của Dương Vĩnh Tín* á, đi thẳng vào nằm ngang khiêng ra.”

*Bác sĩ Dương Vĩnh Tín đến từ Bệnh viện Nhân dân Lân Nghi, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc, dùng phương pháp sốc điện để điều trị chứng “nghiện internet”

Mẹ Vương hít một hơi: “Đây mà là con ruột hả! Người đó sao mà làm cha được? Người một nhà có cái gì mà không thể thương lượng đàng hoàng, có con út là mặc kệ con lớn hả?”

“Đúng vậy, thật quá đáng, lúc con với anh hai nghe nói cũng sợ ngây người.” Vương Tiểu Khê tiến hành biểu diễn sinh động như thật, “Mấy cái trường cai net đó chỉ cần phụ huynh đồng ý thôi là dám trực tiếp bắt người luôn, lần trước cha em ấy dẫn hai huấn luyện viên đến trường chặn người, bị con với anh hai đuổi đi. Anh hai con mới nói như vầy không được, lỡ như trên đường tan học Thẩm Ngôn bị bọn họ ụp bao tải nhét lên minibus mang đi mất thì làm sao giờ, nên con nói em ấy cuối tuần về nhà chung với bọn con đi, bằng không lỡ như bị bắt đi thật thì cuộc đời em ấy không phải sẽ bị huỷ hoại sao, anh hai con liền đồng ý.”

Mẹ Vương vui mừng vỗ vỗ bả vai Vương Tiểu Khê: “Con trai mẹ giỏi thật, chuyện này làm đúng.”

Dưới sự dốc lòng diễn xuất của Vương Tiểu Khê, ba Vương mẹ Vương thuận lợi tiếp nhận việc mỗi cuối tuần Thẩm Ngôn cùng nhau về chơi, mẹ Vương lại càng xem Thẩm Ngôn mặt đẹp mũi đẹp lại ăn nói ngọt xớt trở thành một nửa con trai, vừa đến cuối tuần liền bận trước bận sau thúc giục chồng với con trai làm cho Thẩm Ngôn đồ ăn cậu thích.

—— Mẹ Vương được chồng cưng chiều cả đời, không thường xuyên xuống bếp, món lành nghề cũng chỉ có mỗi việc nấu nước sôi, chỉ có thể thông qua việc thúc giục người khác làm để biểu đạt tình cảm yêu thích đối với Thẩm Ngôn.

Ba người về đến nhà, đầu tiên là Thẩm Ngôn tham mưu giúp mẹ Vương về quần áo mới mà tuần này bà mới mua, đề ra vài kiến nghị phối đồ, trong quá trình xem quần áo lại không dấu vết mà bóng gió khen mẹ Vương 360 độ từ giá trị nhan sắc đến khí chất, sau khi cày full độ thiện cảm của mẹ Vương tuần này, Thẩm Ngôn sung sướng lắc cái đuôi hồ ly lên thư phòng ở lầu ba làm bài tập.

Thư phòng, Vương Tiểu Khê đang ở trước kệ sách tìm sách đọc, hai nhóc gay gay trao đổi ánh mắt một đợt, Thẩm Ngôn ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Anh.”

“Ừm.” Vương Tiểu Khê uy nghiêm gật đầu.

Thẩm Ngôn: “Kêu chị dâu đi.”

Vương Tiểu Khê: “……”

Vương Tiểu Khê trừng to mắt, giơ sách trong tay lên, làm bộ muốn đánh người.

Thẩm Ngôn cười xấu xa chạy ra sau bàn học, nói: “Em sai rồi sai rồi, đừng đánh em.”

“Không nói giỡn,” Vương Tiểu Khê thu lại vẻ giận dữ, nghiêm túc hỏi, “Em với anh hai anh rốt cuộc là chuyện thế nào?”

“Là như anh nghĩ đó.” Thẩm Ngôn chất từng quyển từng quyển vở bài tập ở trên bàn, lại rút ra một tờ phiếu điểm quơ quơ trước mắt Vương Tiểu Khê, nói, “Em không có chậm trễ chính sự, anh xem xếp hạng bài kiểm tra đầu vào của em này.”

Vương Tiểu Khê sâu xa nói: “…… Kỳ thật ngày đầu tiên hai người gặp mặt anh đã cảm thấy không ổn lắm rồi, thật sự là bị anh đoán trúng.” Dừng một chút, Vương Tiểu Khê nghĩ trăm lần cũng không ra mà nhăn mặt nói: “Đến bây giờ anh cũng không dám tin tưởng là anh hai anh thật sự cong, anh ấy che giấu quá sâu!”

“Ngoại trừ xu hướng giới tính, thì chỗ nào của ảnh cũng rất giống thẳng nam.” Thẩm Ngôn chấp nhận sâu sắc.

Vương Tiểu Khê: “Đúng vậy, anh trai anh không phải cong, anh ấy căn bản là bị gãy.”

Ngoại trừ cái điểm bị gãy, thì chỗ nào cũng đều thẳng tăm thẳng tắp!

“Đúng rồi,” Thẩm Ngôn sợ Vương Tiểu Khê hiểu lầm, bổ sung thuyết minh, “Anh ấy không phải em bẻ, là do em nhìn ra anh ấy đã, nên mới……”

“Anh biết.” Vương Tiểu Khê xua xua tay, “Cái này là trời sinh, thẳng thật thì bẻ không cong, cong thật có bẻ cũng không thẳng.”

Thư phòng tĩnh lặng một tích tắc, Thẩm Ngôn lại một lần nữa hèn hèn xáp lại gần, chọc Vương Tiểu Khê: “Anh, kêu chị dâu đi.”

Vương Tiểu Khê xắn ống tay áo: “Anh đánh chết thằng nhóc mày!”

“Ha ha ha!” Thẩm Ngôn cười to, chạy quanh bàn tránh né sự truy đuổi của Vương Tiểu Khê.

Trong thư phòng tràn đầy tiếng nói cười rộn rã……

Xác nhận nghi hoặc của mình mấy ngày nay xong, Vương Tiểu Khê xuống lầu tìm ông anh, Vương Đại Hải đang rèn luyện ở phòng tập thể hình riêng của anh ở tầng ngầm, hít đất theo điệu nhạc, một thân cơ bắp bị mồ hôi tẩm đến tỏa sáng.

Vương Tiểu Khê đi vào phòng tập thể hình, trở tay khóa cửa, Vương Đại Hải dừng lại, ngồi dưới đất thở hồng hộc hổn hển hỏi: “Có việc à?”

Vương Tiểu Khê đi đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống: “Anh, hỏi anh chuyện này, đừng gạt em.”

Trong lòng Vương Đại Hải thoáng qua một trận dự cảm không lành: “Chuyện gì?”

Vương Tiểu Khê đi thẳng vào vấn đề, nói trắng ra: “Anh với Thẩm Ngôn ở bên nhau nhỉ?”

Cả người Vương Đại Hải chấn động, nói lắp bắp: “Toàn, toàn nói bừa, không thể nào.”

“À.” Vương Tiểu Khê lộ ra một nụ cười thân thiết, “Vậy anh là thẳng nam sao?”

“Thẳng!” Vương Đại Hải sợ come out sẽ chọc phiền toái cho Thẩm Ngôn, gần như gật bay cả đầu, “Thẳng nam thẳng nam!”

Vương Tiểu Khê ngoài cười nhưng trong không cười: “Em cũng vậy, cực kỳ thẳng, bạn thuê chung phòng với em cũng cực kỳ thẳng.”

Nhắc tới bạn cùng phòng tướng mạo anh tuấn lại thích học làm Lôi Phong của em trai, Vương Đại Hải tức khắc nhớ tới chủ nhật tuần trước xem Thẩm Ngôn chơi trò chơi, Vương Tiểu Khê nói với Thẩm Ngôn “Thằng ranh con mi chờ đó, kêu ông xã anh xử chú mày”, tuy sau đó Vương Tiểu Khê lại bảo là trượt tay vốn dĩ muốn đánh “ông bạn”, nhưng Vương Đại Hải vẫn rất là nghi hoặc.

Vương Đại Hải: “……”

Em trai mình cứ bị kỳ kỳ.

Vương Tiểu Khê: “……”

Ông anh mình còn không thừa nhận?

Một cặp anh em dưới nền nhạc tập thể hình sống động im lặng nhìn nhau, thăm dò tính hướng của nhau.

“Nói thẳng đi.” Vương Tiểu Khê quyết định lật bài trước lấy làm thành ý, “Lý Lan Phong là bạn trai em.”

“A!?” Miệng Vương Đại Hải há to đến độ có thể nuốt cả một con cá voi.

Một mặt là anh kinh ngạc về tính hướng của em trai, một mặt khác là kinh ngạc vì thằng em cứ như vậy mà trắng trợn thừa nhận tính hướng của mình!

“Em đã thừa nhận rồi, anh cũng thừa nhận đi chứ.” Vương Tiểu Khê dùng khuỷu tay chọc chọc anh, “Hai anh em chúng ta cũng đừng vờ vịt với nhau nữa được không? Có hơi sức giấu diếm nhau thì không bằng nghĩ xem ăn nói với ba mẹ như thế nào đi.”

Không cong thì thôi, vừa cong là cong cả hai, Vương Tiểu Khê không khỏi bắt đầu lo lắng sự ngăn cản đến từ cha mẹ.

Cơ mà Vương Tiểu Khê biết ba mẹ mình rất tân tiến, hai vợ chồng già nhiều năm nay vẫn luôn chuyên chú với cuộc sống gia đình, mẹ Vương phóng khoáng tùy tính, ba Vương ôn hòa vững chãi, trước nay chưa từng gây áp lực cho anh em hai người. So với học tập giỏi, có thành tựu, có thể khiến gia đình mặt mũi vẻ vang vân vân mây mây, thì họ càng coi trọng đạo đức và nhân phẩm của con cái hơn, cho rằng chỉ cần có thể đường đường chính chính làm người đã là tốt rồi.

Cho nên trong lòng Vương Tiểu Khê không quá sợ hãi, mà là trong cái sợ có cái vững, trong cái vững lại có cái lì.

“Anh đã nói thằng nhóc kia sao lại cứ như Lôi Phong ấy!” Vương Đại Hải im lặng một lát, phẫn nộ nện một quyền trên cái đệm ở dưới thân.

Vương Tiểu Khê chọt chọt mặt Vương Đại Hải: “Anh giận hả?”

Vương Đại Hải mặt đen như than, nghẹn ra ba chữ từ kẽ răng: “Không có giận.”

Cảm xúc này quả thật không chỉ đơn giản như tức giận, Vương Đại Hải có loại cảm giác như cây nấm quý hiếm mình cực cực khổ khổ che chở mười mấy năm trong nhà kính, trên đời này chỉ có một cây, lại bị lợn rừng bự nửa đêm lẻn vào ngậm đi, hơn nữa cái nấm nhỏ quý hiếm này còn vui tươi hớn hở đứng ở bên phe của lợn rừng nữa! Không hề có chút biểu hiện đau đớn lưu luyến nào với việc mình bị ngậm đi!

Tuy nói con lợn rừng này vô cùng anh tuấn……

Vương Tiểu Khê nghiền ngẫm tâm lý anh trai cậu, buồn cười nói: “Anh, có phải anh có cảm giác cải trắng bị heo ăn không?”

Vương Đại Hải hầm hừ ừ một tiếng.

Vương Tiểu Khê từ từ nói: “Vậy anh không phải cũng hốt Thẩm Ngôn đó sao?”

Vương Đại Hải kinh hãi phát hiện mình cũng là heo: “……”

“Anh tốt với Thẩm Ngôn bao nhiêu, nghiêm túc bao nhiêu, thích bao nhiêu,” Vương Tiểu Khê trầm ổn dẫn đường cho anh trai cậu, “Lý Lan Phong đối với em cũng như thế, anh đổi vị trí tự hỏi một chút là có thể hiểu được.”

“Thằng nhóc kia……” Vương Đại Hải nhớ lại cái gương mặt đẹp trai nhìn thế nào cũng thấy trêu gọi hoa đào của Lý Lan Phong, sắc mặt vẫn không tốt, thấp giọng lẩm bẩm, “Nhìn thôi đã thấy không thành thật.”

“Ảnh có chỗ nào không thành thật?” Vương Tiểu Khê chọt chọt xương sườn sợ ngứa nhất của ông anh cậu, chọt cho Vương Đại Hải rụt cả lại, “Mặt mũi đẹp cũng đâu phải lỗi của ảnh, ảnh là kiểu thà thiếu chứ không ẩu, nhiều người thích ảnh như vậy mà ảnh còn chưa từng yêu đương, em là mối tình đầu của ảnh đó.”

“Hắn khẳng định phải nói như vậy để dỗ em rồi.” Miệng Vương Đại Hải trề ra cực kỳ khoa trương, hận không thể trề xuống tận cằm.

Vương Tiểu Khê không vui, ấn hai bên khóe môi anh trai cậu kéo ra một nụ cười, sau đó xả pháo liên châu biện giải cho Lý Lan Phong: “Ảnh căn bản là không phải loại người như vậy. Sau khi bọn em ở bên nhau không bao lâu ảnh liền công khai quan hệ giữa bọn em, người xung quanh ảnh đều biết ảnh come out còn có bạn trai. Với lại, di động của ảnh em có thể tùy tiện xem, tuy rằng em không xem. Còn nữa, mỗi ngày ngoại trừ đi học thì làm gì bọn em cũng ở bên nhau, ảnh không có một đối tượng mập mờ nào cả, lúc không ở bên nhau em gọi video cho ảnh ảnh đều nhận ngay…… Ảnh cực kỳ tốt, thật, anh không thể vì ảnh đẹp trai mà kỳ thị ảnh.”

Thấy trai đẹp liền cảm thấy khẳng định là trăng hoa không đáng tin, đây không phải kỳ thị thì là cái gì!

Hai mắt Vương Đại Hải mơ hồ, giống hệt ông bố già gả con gái muốn bới ra chút tật xấu của con rể, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không bới ra được gì, đành phải đen mặt xác nhận lại: “Em vẫn luôn…… thích con trai hả? Hay là do hắn khiến cho em như vậy?”

Kỳ thật Vương Tiểu Khê thức tỉnh xu hướng đồng tính quả thật là do bị Lý Lan Phong dụ dỗ ra, nhưng Vương Tiểu Khê sợ nói như vậy sẽ làm thấp đi điểm của Lý Lan Phong trong cảm nhận của anh hai, đành phải kéo việc mặc đồ nữ ra chắn súng: “Em vẫn luôn thích con trai, anh biết trước kia em thế nào mà, thẳng nam nào có ai mỗi ngày mặc váy giả làm con gái? Em rõ ràng chính là gay bẩm sinh á.”

Tuy nói trong quần thể trai giả gái kỳ thật có không ít thẳng nam……

Vương Đại Hải ngẫm lại, cảm thấy em trai nói có đạo lý, liền không lên tiếng.

Vương Tiểu Khê thấy anh trai cậu vẫn là cái bộ dạng không muốn chấp nhận cho lắm, bèn lấy ra đòn sát thủ: “Khoảng thời gian trước ảnh đã ngả bài với ba mẹ ảnh hết rồi, nếu không phải nghiêm túc, có thể làm đến mức độ này sao?”

Mà đây cũng là nguyên nhân Vương Tiểu Khê vội vã muốn ngả bài với cha mẹ mình.

Vương Đại Hải ngẩn ra, trọng điểm lập tức chuyển dời đến việc sợ em trai bị ấm ức, vội vàng hỏi: “Nhà hắn nói thế nào? Em gặp người nhà hắn chưa?”

“Gặp rồi……” Vương Tiểu Khê xấu hổ, gãi gãi đầu, “Thật ra là ngoài ý muốn, ngay lúc nghỉ hè, có một ngày em mặc đồ con gái đi ra ngoài chơi với ảnh, đụng phải mẹ ảnh ở trên phố.”

Ngày đó, Lý Lan Phong tháp tùng Vương Tiểu Khê mặc đồ nữ đi xem túi xách ở trung tâm thương mại, hai người đều xem rất là nhập tâm.

“Anh cảm thấy kiểu này rất hợp với em.” Lý Lan Phong cầm lấy một cái túi xung quanh được nạm thủy tinh chính giữa còn có một cái nơ bươm bướm bự chảng, ướm ướm trên người Vương Tiểu Khê một chút.

Sắc mặt Vương Tiểu Khê mê man, đang muốn mở miệng, một giọng nữ trung niên làn điệu lười biếng vang lên ở một bên: “Khó coi.”

Nói xong, một bàn tay từ bên vươn tới, lấy một cái túi cầm tay màu trắng buộc dải lụa xanh trắng hồng khác lên, đưa tới trước mắt Vương Tiểu Khê, chậm rì rì nói: “Cái này cũng không tệ lắm, thử xem.”

Bàn tay kia khớp xương mảnh mai, đường cong thon dài, một chiếc vòng ngọc xanh mởn ướt át tôn cổ tay lên trắng như trăng non, Vương Tiểu Khê theo bàn tay kia nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp lại khí phách, đang dùng biểu cảm dường như là hiền lành nhất mà bà có thể làm ra được để mà nhìn mình.

Lý Lan Phong quay phắt đầu lại, sợ tới mức nhảy dựng tại chỗ, thất thanh kêu lên: “Mẹ!?”

Chân Vương Tiểu Khê nhũn ra, vội đỡ lấy quầy, cười ra tám cái răng xán lạn với mẹ Lý, lại không dám lên tiếng.

“Làm sao vậy, sợ thành như vậy.” Mẹ Lý xùy một tiếng cười khẽ, liếc Lý Lan Phong cùng với cái túi xách thủy tinh nơ bướm trong tay hắn một cái, bĩu môi, vẻ ghét bỏ nồng đậm gần như sắp hóa ra thành thật thể, “Cùng một cái ánh mắt như ba con.”

Lý Lan Phong: “……”

Lý Lan Phong im hơi lặng tiếng đẩy Vương Tiểu Khê ra phía sau mình, cười gượng chu toàn với mẹ hắn: “Ha ha, à, con tùy tiện lấy thôi, mẹ đi dạo phố một mình à?”

“Một mình.” Mẹ Lý lười biếng kéo dài giọng đáp lời, đôi mắt không nhịn được ngó Vương Tiểu Khê, hỏi, “Hai đứa khẩn trương cái gì? Đứa nhỏ kia sao không nói lời nào?”

“Không khẩn trương, cái đó, cổ họng em ấy bị viêm, nói không được.” Lý Lan Phong lau mồ hôi lạnh trên trán.

Thật ra hắn đã come out được tàm tạm rồi, chỉ còn thiếu mỗi ải của người nhà nữa thôi, nhưng Lý Lan Phong vốn định tự mình thuyết phục bọn họ trước, rồi lại để Vương Tiểu Khê gặp mặt họ, sao có thể dự đoán được lần đầu tiên gặp mặt lại đột ngột như thế.

“……” Vương Tiểu Khê vẫn duy trì nụ cười xán lạn kiểu con gái ngốc nhà địa chủ, liều mạng gật đầu với mẹ Lý, để bày tỏ mình thật sự là bị viêm cổ họng.

Mẹ Lý ngẩn ra một lát, đột nhiên che miệng cười ra tiếng, vỗ hai phát thật mạnh trên lưng Lý Lan Phong, vừa cười vừa nói: “Còn lừa mẹ! Đã nhìn chằm chằm hai đứa nửa ngày rồi, trước khi mẹ tới không phải nó nói chuyện rất tốt đó sao? Còn không phải chỉ là con trai thôi à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.