Nương Tử, Ta Yêu Em

Chương 6




“Thuần ca, người này phải đi cùng chúng ta.” Lê Hinh lạnh lùng lên tiếng. Giữa màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của nàng lại càng thêm dọa người, “Tiếu Trình còn nợ ta hai quan tiền.”

Lòng tôi không khỏi run rẩy. Nàng trông vậy mà nhớ cực kỳ dai.

“Việc này… Hinh… Quận chúa, ta sẽ từ tốn trả nàng.” Tôi gãi đầu, đỏ mặt mà hơi cúi thấp, “Hiện tại ta không có tiền.”

Lê Hinh không những không động lòng, lại càng không buông bỏ: “Chính vì vậy ngươi phải theo ta.”

Chuyện bắt đầu căng thẳng rồi đây. Tôi mà theo nàng, vậy làm sao phụ Hy Chiêu đại nương cùng Hương Liên bán bánh kiếm tiền. Ít ra như vậy vẫn còn được hai người họ trả cho chút tiền công đi. Trừ phí sinh hoạt ra vẫn có thể dành được vài mạch để trả dần cho nàng.

Nghĩ thế, tôi mở trợn trừng mắt, vung vẩy tay nói sang sảng: “Ta không thể. Nếu không ở lại, sao ta kiếm được tiền trả ngươi?”

Trái ngược lại vẻ hùng hồn của tôi, nàng cầm tách trà nhấp một ngụm, rồi nhìn thẳng vào tôi điềm nhiên đáp: “Vậy ngươi lấy thân trả nợ đi.”

“…”

Tôi nín lặng, cổ họng như tắc nghẽn không thốt ra được một từ nào. Vì sao càng ngày quận chúa càng bướng bỉnh vậy chứ? Thản nhiên nói với tôi những lời như vậy, nàng còn chẳng xấu hổ hay đỏ mặt một chút.

Chắc tôi cũng hiền quá rồi đi.

“E hèm.” Lê Cát Thuần hắng giọng, phá vỡ cái không khí ngột ngạt của cuộc nội chiến giữa tôi và Lê Hinh. Nói là ‘chiến’ cho oai, tôi còn chưa nổ súng được phát nào đã tịt ngòi rồi. Thế nên tôi lại quay sang Lê Cát Thuần mà cầu cứu. Hắn có vẻ thông cảm cho tôi, nên khó xử nói: “Cái này, cứ để Lục công tử trả dần cũng được. Dù sao cũng chỉ có hai quan…”

“Biểu ca!” Chưa để hắn nói hết câu, quận chúa đã ngắt lời, “Ý muội đã quyết, sớm mai Tiếu Trình phải khởi hành cùng chúng ta.”

Cái gì? Sớm mai?

Tôi giật nảy mình, vội vã lắc đầu: “Không, ta không thể đi sớm vậy được. Ta còn…”

Còn phải ở lại tìm cách trở về tương lai nữa. Dù sao nơi tôi xuyên không cũng là sông Hoàng Liêu ngay gần trấn Thanh Tri mà.

Nhưng, nghĩ đến việc trở về hiện tại, lòng tôi có chút rối bời và hoang mang. Tôi đưa mắt nhìn Lê Hinh, trùng hợp chạm phải ánh mắt nàng đang chăm chú quan sát mình. Dù không nói ra lời nào, nhưng tôi biết nàng đang không hài lòng với tôi.

Cũng là tôi đã mạo phạm nàng trước. Hôm đó, aish, là tôi không kìm lòng được, đã trộm hôn nàng.

Nhưng chắc không phải tôi ảo tưởng đâu nhỉ? Nàng cũng không hề bài trừ tôi sau hành động đó. Nghĩ thế nào thì, liệu nàng đối với tôi cũng có một chút cảm tình?

“Tiếu Trình, theo ta ra ngoài một lát!” Lê Hinh đứng dậy. Nàng thong thả bước qua tôi, càng không để lộ chút giận dữ nào.

Nàng cứ như vậy lại khiến tôi thêm lạnh sống lưng, vội vàng ôm quyền bất lực với Lê Cát Thuần, rồi như cái đuôi lẽo đẽo bám sau nàng.

Trấn Thanh Tri ban ngày nhộn nhịp là thế, nhưng không giống Kinh thành, cứ đến đêm lại bao trùm một mảng yên tĩnh, thanh bình. Hai người chúng tôi lững thững tản bộ cạnh nhau, cảm giác địa vị thân thế cũng dường như được xóa bỏ. Lê Hinh đi sát lại gần tôi hơn. Cơn gió đêm hè khẽ lùa qua mái tóc nàng, đưa hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào cánh mũi tôi.

Lòng tôi trong chốc lát lại ngọt dịu vô cùng.

“Ngươi thực không muốn cạnh ta đi?” Lê Hinh ngước đôi mắt trong veo ngập nước lên nhìn tôi, “Đối với ngươi, ta chẳng là gì cả…”

Đôi vai gầy của nàng khẽ run lên, thân hình mảnh mai dưới ánh trăng mờ lại càng thêm mỏng manh vô cùng. Trái tim tôi thắt lại, vội vàng nói: “Hinh Nhi, ta chỉ muốn kiếm tiền thôi. Đủ tiền ta sẽ lại vào Kinh gặp ngươi.”

Một tia giận dữ lóe lên trong mắt nàng, giọng nàng lại càng thêm lạnh lẽo: “Ngươi nghĩ ta là vì hai quan tiền kia nên mới giữ ngươi lại?”

Nhìn gương mặt đầy bi thương, phẫn nộ của nàng, tôi cụp mi mắt, khẽ nói: “Thực xin lỗi…”

Lê Hinh không muốn xa tôi, tôi hiểu, vì bản thân tôi cũng vậy. Nhưng chúng tôi đều là nữ nhi…

Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến gượng gạo. Lát sau, bước chân nàng đã rời xa tôi một quãng, giọng nàng như tan vào trong cơn gió đêm hè: “Tiếu Trình, ta không quan tâm đến thân phận của ngươi.”

Nếu Lê Hinh biết tôi là con gái, nàng có chán ghét tôi không?

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi như muốn cởi bỏ cái vỏ bọc nam nhi bức bách này, đối với nàng thân phận của một Lục Tiếu Trình thực sự, cùng bước đi bên nàng và nói rằng: “Tôi rất thích em, Lê Hinh!”

Tôi là một người đồng tính, như vậy cũng không sao cả. Chỉ là, Lê Hinh là một cô gái hoàn toàn bình thường theo nghĩa người ta thường nói – một nữ nhi cần một nam nhân che chở.

Và người đó không phải tôi…

“Hinh Nhi, ta theo ngươi…” Trái tim tôi nặng trịch đau đớn, nhưng tôi vẫn muốn bên nàng thời gian còn lại. Được nhìn ngắm nàng mỗi ngày, có lẽ đã là hạnh phúc của cả cuộc đời tôi. “Ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe. Ta có thể làm công việc trong phủ như những nô bộc khác, hầu hạ ngươi cho đến khi nào ta già cằn cỗi. Chỉ cần…”

Chỉ cần em đừng không cần tôi.

“Tiếu Trình.” Chưa để tôi nói hết câu, nàng đã vội ngắt lời, “Ngươi làm hộ vệ của biểu ca, cũng theo ta để bảo vệ ta. Ngoài ra, ngươi không phải nô bộc. Hết tháng này lão Tôn sẽ về quê, ngươi thay ông ấy làm quản gia.”

“Hả?!” Tôi trợn tròn mắt, cơ hồ hàm răng cũng muốn đánh rơi xuống đất luôn.

Quản gia, có phải osin cao cấp không?!

“Cái này, quản gia thì ta còn hiểu, nhưng mà…” Tôi gãi đầu gãi tai, “Nhưng mà làm hộ vệ là sao? Giống bọn Dục Thiên hả?”

Lê Hinh chăm chú nhìn ta, nàng gật đầu.

“Gì? Không được, không được. Ta trời sinh sức khỏe không thực sự tốt, không thể theo Lê Cát Thuần đại nhân ra trận được đâu.”

Chắc do điệu bộ nhát chết của tôi, Lê Hinh bỗng bật cười. Đôi mắt cùng khóe mi cong cong, nàng chọc ghẹo tôi: “Ta có nói Tiếu Trình phải ra trận sao? Hưm, vậy thì thế nào bây giờ? Ngươi theo ta thì chỉ cần bảo vệ cho ta thôi.” Rồi nàng giả bộ khó xử, “Hay là theo biểu ca, cùng lắm thi thoảng phải cùng Tướng quân ra trận dẹp loạn một chút…”

“Ta theo ngươi.”

Bảo một đứa con gái mười chín tuổi chưa từng trải qua binh đao múa kiếm ra trận gϊếŧ giặc? Há nào cho tôi một dao chết luôn cho rồi?

“Được, vậy từ nay Tiếu Trình không được rời khỏi ta nửa bước, nghe hiểu không?”

“Ta hứa.”

“Nghe không ra…”

“Ta – Lục Tiếu Trình sẽ không rời xa Lê Hinh nửa bước!”

Phải tới lúc này, nàng mới mỉm cười gật đầu hài lòng. Dù sao cũng chưa biết bao giờ mới trở lại được hiện tại, thôi thì trước tôi vẫn cứ ở bên cạnh người mình thích, như vậy dù sau này có không gặp lại, tôi vẫn sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.

Những giây phút ở bên Lê Hinh.

Nàng tiến lại gần tôi, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi. Như có một dòng điện chạy qua tim, cả cơ thể tôi tê rần, cứ thế ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt mình.

“Vì sao lúc đó, ngươi lại hôn ta?” Gò má Lê Hinh ửng đỏ, lông mi dài cụp xuống che khuất đi đôi mắt đẹp tựa hai vì sao lấp lánh, phủ lấy trái tim tôi một thứ ánh sáng ngọt ngào.

Tôi lúng túng, cơ mặt hoàn toàn cứng đờ.

Lê Hinh chăm chú nhìn tôi, khóe môi cong lên một đường hoàn hảo: “Ngươi là người đầu tiên dám đối với ta như vậy…”

“Hinh Nhi, ta lại mạo phạm ngươi.” Tôi thở dài, khẽ cụp mắt, “Ta thực xin lỗi.”

Vừa dứt lời, bàn tay đã nhói lên đau điếng. Lê Hinh đang ra sức cấu vào tay tôi. Nàng trừng mắt: “Ngươi thử xin lỗi lần nữa đi, ta sẽ cắn chết ngươi.”

Gai ốc nổi khắp người, tôi lắp ba lắp bắp, mặc cho nàng vẫn ra sức cấu tôi: “Hinh Nhi, ta sẽ không phạm sai lầm nữa, tha mạng a.”

Lê Hinh ‘hừ’ lạnh, nàng chạm nhẹ vào vết sưng đỏ ở tay tôi, hỏi khe khẽ: “Có đau không?”

Trong lòng mặc dù đau muốn tắt thở, nhưng tôi vẫn dũng mãnh lắc đầu.

“Nói thật!” Lại bắt đầu lườm tôi rồi đấy. Thật muốn khuyên bảo nàng rằng, lườm nguýt nhiều rất dễ lác mắt.

“Có đau một tí tị…”

Xung quanh màn đêm tĩnh lặng bao phủ, chỉ còn hai người chúng tôi cùng ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời. Lê Hinh nâng bàn tay sưng đỏ của tôi lên, còn chưa để tôi kịp bất ngờ, nàng đã đặt xuống đó một nụ hôn thật dài.

Cảm giác bờ môi mềm mại ẩm ướt kia chạm nhẹ lên da thịt ngứa ngáy vô cùng. Cả người tôi như tê dại, ngẩn ra mà nhìn nàng. Lê Hinh cứ vậy lại càng làm tôi thêm si mê.

Nếu đây là thứ tình cảm sét đánh tội lỗi, thì ông trời hãy cứ giáng thêm sấm đi. Tôi thà chết thui chứ không muốn mình thức tỉnh nữa.

“Hôm trước là ngươi hôn trộm ta.” Lê Hinh mỉm cười, gương mặt đỏ ửng dưới ánh trăng sáng lại càng thêm khả ái, “Hôm nay chúng ta hòa.”

Nói xong, chưa để tôi kịp phản ứng, nàng đã xoay người đi thật nhanh. Dưới ánh trăng đêm hè, bóng hình mảnh mai của nàng phía trước như tạc vào tim tôi từng đường nét đẹp đến mê hoặc.

Bước chân nàng không nhanh không chậm, cứ thế mà tiến vào trong trái tim đang đập rộn ràng của tôi. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này, tôi nên giữ cho một mình tôi thôi. Có lẽ tôi ích kỷ, nhưng tôi không thể thổ lộ cùng nàng.

Vì tôi cũng là nữ tử.

Sớm hôm sau, chúng tôi rời khỏi trấn Thanh Tri khi trời hẵng còn tờ mờ sáng. Lần lên kinh này không có Hy Chiêu đại nương và Hương Liên, thực sự tôi có chút không quen. Thế nên thấy hai người họ vẫn đứng nhìn theo đoàn người ngựa phía trước cùng đôi mắt hoe đỏ, tôi càng bịn rịn không thôi. Nhất là khi Hương Liên như sực nhớ ra chuyện gì đó, hộc tốc chạy theo xe ngựa của tôi, lúc bấy giờ không kìm được quyến luyến, tôi nhảy ngay xuống ngựa.

“Huynh mang cái này theo dọc đường ăn nha.” Hương Liên chìa cho tôi một bọc bánh nướng vì biết tôi không thích đồ ngọt, “Nhớ là phải quay lại thăm muội đó. Muội… muội sẽ rất nhớ huynh.”

Nhận lấy bọc bánh hẵng còn ấm nóng, lòng tôi dâng trào niềm cảm động đến khó tả. Tôi khẽ gọi tên Hương Liên, định dang tay ôm chầm lấy cô em gái cổ đại này.

Thế nhưng còn chưa động vào được vát áo của Hương Liên, đã có một vật lành lạnh chắn ngang giữa hai chúng tôi. Cả hai nghi hoặc nhìn xuống mới tá hỏa khi thấy đó lại là một chuôi kiếm nặng cũng phải chục cân. May là chủ nhân của thanh kiếm này hẵng còn chưa rút kiếm ra khỏi vỏ, không chắc tôi đã mất mạng rồi.

Lúc này tôi mới ngước lên nhìn nam tử đương còn ngồi trên tuấn mã trắng, giọng lắp bắp: “Cát Thuần đại nhân có việc gì cần chỉ giáo?”

Thật may tôi là con gái, nên nhanh chóng phát hiện ra trong khoảnh khắc hắn thu kiếm lại, một tia cảm xúc tức giận quét qua tôi cùng Hương Liên, rồi sau đó gương mặt lại có chút phiếm hồng, ánh mắt bối rối nhìn muội muội của tôi.

Ách, soái ca cổ đại thế nào mà lại trúng tiếng sét ái tình với một nữ nhi dân thường vậy chứ? Đúng là ngôn tình như trong mấy quyển tiểu thuyết vứt lăn lóc xó nhà của tôi cũng có thực a.

“Không còn sớm nữa, Lục công tử hãy cùng ta lên đường.” Lê Cát Thuần trong chốc lát đã khôi phục vẻ nghiêm nghị như mọi khi, rồi sau đó quay sang Hương Liên, nét mặt ôn hòa mấy phần, “Nàng… Hãy bảo trọng. Ta nhất định… ta cùng Lục công tử sẽ thường xuyên về đây.”

Hương Liên còn chưa hiểu tâm ý của người ta, chỉ biết người ta là võ tướng, nên vội vàng cúi đầu hành lễ: “Cảm tạ Thuần đại nhân.”

Dù sao tôi cũng sớm coi Hương Liên là em gái, bèn hắng giọng, hai tay chắp sau lưng chọc ghẹo: “Muội yên tâm đi, ta lên Kinh sẽ tìm được nhà nào thật tốt, sau đó đem gả muội…”

Chưa dứt lời đã phát hiện ra nhiệt độ xung quanh hạ thấp đến đáng kể. Nhìn gương mặt Lê Cát Thuần phủ đầy vân đen, tôi cố nhịn không cười phá lên, bèn giả vờ vỗ vỗ vào bàn tay Hương Liên nói: “Khụ… Ờ, muội còn trẻ, hẵng chờ một thời gian nữa. Dù ai ngỏ lời cũng chưa nên đồng ý ngay, đợi ta xem xét nữa, rõ chưa?”

Nãy giờ chắc chắn Hương Liên ngốc nghếch của tôi vẫn chưa hiểu chuyện đâu, nên chỉ nhíu mày một cái rồi gật đầu.

Rốt cuộc không trì hoãn thêm được nữa, cả đoàn người ngựa liền từ giã Hương Liên rồi xuất phát hồi Kinh.

Tôi thong thả cho ngựa đi chầm chậm phía sau, thả hồn lên mây lên gió, lên từng tấc đất ngọn cỏ của Đại Việt. Chắc chắn chẳng ai biết, chỉ gần sáu trăm năm nữa, những đồi núi trùng trùng này sẽ bị san phẳng làm nhà, rải nhựa thành đường cho ô tô, xe máy đi lại… Cùng với khí hậu ngày càng nóng lên là ô nhiễm môi trường càng ngày càng nặng nề, khói bụi, thực phẩm không đảm bảo… Người đi ra đường là bịt mặt kín mít như ninja, lấy đâu ra mà hít thở bầu không khí trong lành một cách đủng đỉnh như tôi hiện giờ?

“Ây da, quả là lãng phí, lãng phí quá…”

Cảnh đẹp như thế này mà chỉ có mỗi mình tôi biết thưởng, những lúc như vậy thật nhớ ông nội quá đi!

“Lục huynh đệ đang lẩm bẩm gì vậy?” Dục Thiên chẳng biết từ lúc nào đã thong thả cho ngựa đi chầm chậm cạnh tôi, tò mò hỏi, “Lãng phí gì cơ?”

Giọng nói khàn khàn của Dục Thiên như kéo hồn tôi nhập lại thể xác. Tôi mỉm cười, lắc đầu: “Bỗng dưng ta thấy yêu đời hơn thôi.”

“Ồ, ra vậy. Cũng là vì quận chúa sao?”

Hả?! ---- Cái này cũng quá liên quan rồi đi.

Tôi quay ngoắt sang nhìn Dục Thiên, nhíu mày nói nhỏ: “Huynh nói vậy cẩn thận ta lại bị quy tội mạo phạm Hinh… quận chúa đó!”

“Chẳng phải từ bây giờ Lục huynh đệ sẽ phải hộ tống quận chúa mọi lúc mọi nơi ư?” Mắt hắn ngập ý cười, “Sao ngươi còn đi tít tận cuối hàng thế này?”

“A, thôi chết. Ta quên mất!”

Tôi cuống cuồng nắm lấy dây cương, giục ngựa đi về phía trước. Mặc kệ phía sau còn vang lên tiếng cười vô cùng sảng khoái của Dục Thiên, tôi nháo nhào cho ngựa đi đến bên cạnh xe của Lê Hinh.

Thấy bên trong không có động tĩnh, tôi khẽ giọng gọi: “Quận chúa, ngươi ngủ rồi sao?”

Bên trong vẫn một mảng tĩnh lặng. Tôi nghĩ chắc nàng mệt nên đã thiếp đi rồi, nên định lặng lẽ tiến về phía trước. Ai ngờ còn chưa nhích được tí nào, một cánh tay trắng trẻo đã thò ra từ ô cửa sổ trên xe, nhéo lấy ống tay áo của tôi. Giật mình một cái, tôi suýt thì ngã nhào khỏi lưng ngựa. Định thần lại, giọng nói của Lê Hinh đã vang lên bên tai: “Từ giờ ngươi còn gọi ta là quận chúa, ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn cho ngươi xem.”

Tôi cười khổ, lại để ngựa đi sát lại ô cửa be bé kia, thấp giọng đáp: “Hinh Nhi, bao nhiêu người như vậy, ta vẫn nên là giữ phép tắc.”

“Ta không cùng ngươi nói đạo lý!” Nàng vẫn bướng bỉnh như vậy, nhưng rốt cuộc lại khiến tôi càng thêm yêu thường nàng nhiều hơn.

Lê Hinh vén rèm lụa trên xe ngựa, gương mặt nàng hồng hào dưới ánh nắng sớm mai. Nàng tì nhẹ lên thành cửa sổ, nhìn tôi chăm chú, bàn tay đặt trên ống áo tôi vẫn giữ nguyên.

Tôi sợ nàng cứ vậy lại mỏi người, bèn khẽ giọng khuyên nhủ: “Ngươi ngồi lại trong kiệu đi, như thế này sẽ mệt lắm.”

“Tiếu Trình, ta muốn ngồi ngựa cùng ngươi.”

Ách, thế này hình như hơi quá rồi. Thiên kim quận chúa không ngồi kiệu ngọc kiệu vàng, mà lại cùng với dân đen như tôi cưỡi một ngựa. Nàng lại là cháu gái cưng của Hoàng đế nữa, há chẳng phải tôi tự đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

Hơn nữa, sức khỏe tốt như tôi còn không chịu được quá nửa ngày, bảo nàng ngồi cùng, tôi lại càng không đành lòng.

Nghĩ vậy, tôi lắc đầu nguầy nguậy: “Hinh Nhi, cái này không được. Ta không đồng ý đâu.”

Chỉ thấy Lê Hinh khẽ ‘hừ’ lạnh một tiếng, cánh tay thu lại, rèm cũng buông xuống. Tôi tưởng nàng giận tôi rồi, đang định lên tiếng dỗ dành, ai ngờ đầu xe ngựa của nàng đột ngột chậm lại, vài giây sau là tiếng hô của Mạch Ly: “Quận chúa yêu cầu dừng xe.”

Cả đoàn tùy tùng cả trăm người vì khẩu lệnh của quận chúa bèn dừng phắt lại, ai nấy cũng lo lắng nhìn chăm chăm về phía cỗ xe của nàng. Lê Cát Thuần đang dẫn đầu đoàn người ngựa cũng nhíu mày, quay lại khó hiểu nhìn tôi.

Lòng tôi lại càng thêm bất an.

Lát sau, tà váy trắng thướt tha khẽ uyển chuyển bước xuống ngựa. Nàng thờ ơ nhìn mọi người rồi nói: “Không sao, ta thấy trong xe ngột ngạt quá, muốn cưỡi ngựa dạo thử.”

Sống lưng tôi lạnh toát. Cả đoàn người theo hầu bèn nhốn nháo sợ hãi.

Lê Cát Thuần thở dài, hắn xua tay: “Biểu muội đừng phá nữa. Muội còn chưa từng cưỡi qua ngựa.”

Trái lại, Lê Hinh lại cực kỳ thản nhiên: “Vậy sao? Thế thì muội cùng Tiếu Trình sẽ cùng cưỡi chung ngựa.” Rồi nàng quay sang nhìn tôi, ánh mắt mang đầy ý cười.

Được rồi, nếu nàng mà nghe lời tôi, thì nàng đã không phải quận chúa Lê Hinh.

Đến nước này thì Lê Cát Thuần cũng bó tay. Hắn nhìn tôi đầy cảm thông sâu sắc, sau đó lại cho ngựa tiến về phía trước, giọng nói lại bình thản: “Nhờ Lục công tử trông nom biểu muội ta. Tất cả tiếp tục khởi hành!”

Dù còn bối rối vì quyết định đột ngột của quận chúa, nhưng Lê Cát Thuần đã có lệnh, không ai dám kháng lại nên cả đoàn lại tiếp tục nơm nớp âu lo tiến lên. Ai cũng nhìn tôi với vẻ “Chia buồn cùng huynh đài!”

Lê Hinh đến bên cạnh tôi, nàng thong thả đưa tay về phía tôi.

Tôi thở một hơi rồi cười khổ: “Hinh Nhi, ta thực hết cách với ngươi rồi.” Sau đó nắm lấy tay nàng, dùng lực một chút đã kéo được thân hình mảnh mai lên ngồi trong lòng mình.

Đây là lần đầu tiên tôi cùng một người khác cưỡi chung ngựa, lại là người tôi thích nữa. Thế nên trong lòng có chút hồi hộp xen lẫn bối rối.

Hai tay tôi cứng đờ, chẳng biết nên đặt vào đâu cho phải phép. Chỉ cách nhau vào lớp áo, hơi thở dịu dàng của nàng ngay gần bên, hô hấp tôi lại càng thêm rối loạn, nhịp tim cũng tăng lên đột ngột.

Cứ như thế này, có ngày tôi sẽ đột quỵ vì đau tim không biết chừng?

“Mọi người đã đi cả rồi, ngươi còn thẫn thờ ra đó làm gì?”

Nghe nàng nói vậy, tôi mới “A” một tiếng, sau đó lắp bắp: “Thất lễ rồi.”

Tôi lấy hết sức bình sinh, vòng cánh tay qua eo nàng. Cả cơ thể ngọt ngào của nàng vừa vặn vòng tay tôi. Tôi chắc dây cương, bối rối nói: “Ngồi cho chắc nhé, ta sẽ cho ngựa đi chầm chậm thôi.”

Nàng không đáp, nhưng cơ thể đã sát lại với tôi hơn. Ánh nắng đổ xuống mặt đất, phủ trọn lên thân ngựa, cùng hai bóng hình tựa như quấn quýt lấy nhau. Nhìn bóng của mình và nàng, bỗng dưng tôi thấy xấu hổ không thôi, bèn hắng giọng một cái để chữa thẹn.

“Tiếu Trình, như vậy có tính là ôm không?” Giọng cùng gió thoảng bên tai lại mang đầy ý cười, “Ngươi cũng thật gầy.”

Tôi nào còn tâm trí để ý đến cơ thể của mình nữa. Trong lòng mình là người mình thích, hơi thở nàng còn phả lên cổ tôi nữa, mắt nàng hình như nãy giờ vẫn không thôi ngước lên nhìn tôi chăm chú… Thịt ngon ngay trước mắt mà không xơ múi được gì, quả là bức chết tôi mà!

“Trong lòng ngươi thực thoải mái.” Nàng lúc này đã dựa hẳn vào ngực tôi. Tôi đã gài nịt ngực chưa vậy? “Tiếu Trình cứ mãi để ta dựa vào nhé.”

Tôi hơi ngẩn ra vì câu nói của nàng. Không biết là nên vui hay đáng buồn? Tôi mãi nguyện làm trâu ngựa của nàng, mãi dang tay ôm nàng vào lòng những lúc nàng yếu đuối… Nhưng tôi là con gái, phúc phận của tôi chỉ là được ở bên, ngắm nhìn nàng từ xa mà thôi.

“Hinh Nhi, chỉ có ngươi thôi.”

Không biết tôi đang nói với lòng mình, hay nàng đã nghe được chưa. Chỉ thấy nàng khẽ ‘Ừm’ một tiếng thật nhẹ, sau đó hơi thở đều đều phả lên cổ tôi.

Nàng ngồi ngựa mà cũng ngủ thiếp đi được, tôi cũng thật sự khó mà hiểu nổi. Nhưng vì thế tối lại càng ôm siết nàng chặt hơn, để cả người nàng dựa vào lồng ngực mình. Thật may vì nàng đã ngủ, nếu không chắc sẽ nghe thấy tiếng trái tim khó bảo của tôi đang rống lên từng hồi như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.

Tôi mỉm cười. Có lẽ cứ như thế này cũng hay. Dù đau, nhưng vẫn hạnh phúc.

Mất thêm mấy ngày đường nữa chúng tôi mới tới được Kinh thành.

Vì Lê Hinh từ lúc đòi cưỡi ngựa cùng tôi thì những ngày sau đó, nàng chuyển hẳn sang ngựa tôi để ngồi, không thèm ngồi xe nữa. Thế nên tốc độ đi của chúng tôi lại giảm quá nửa vì cô quận chúa bướng bỉnh, đã thế còn báo hại cái lưng tôi cứ đến cuối ngày là như muốn gãy làm đôi.

Nàng cũng chẳng bao giờ chịu ngồi yên như lần đầu. Lúc nào không hỏi chuyện tôi thì sẽ đưa tay vuốt vuốt cằm tôi, thậm chí có lúc còn cho tay vào ngực áo làm tôi phát hoảng lên nữa…

Nhưng thật may mắn vì chuyến đi bão táp đã kết thúc rồi.

Và từ giờ tôi đã thành người của Vương phủ, không chỉ làm quản gia mà còn kiêm luôn cái nhiệm vụ túc trực bên quận chúa 24/24 nữa.

Aish, cuộc sống xuyên không của Lục Tiếu Trình tôi bên cạnh quận chúa Lê Hinh, từ nay chính thức bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.