Như Châu Tựa Ngọc

Chương 44: Chương 44





Hồ thái thái tới cửa thay hoàng thất làm lễ nạp thái (chạm ngõ), cho Cố gia đầy đủ thể diện lẫn mặt mũi.

Tuy rằng trước đó đã lén hỏi qua ý tứ Cố gia, nhưng lúc ấy người bên ngoài không ai biết hoàng gia muốn kết thân cùng Cố gia, sau lại bởi vì chuyện Thành vương chết bệnh, chuyện nạp thái chính thức cũng bị kéo dài cho tới bây giờ.
“Hôm nay ta là theo hoàng mệnh đến đây, bà thông gia nhất định phải chừa cho ta cái thể diện này.” Hồ thái thái có con cái song toàn, xuất thân là thế gia thanh quý, nhà chồng cũng là thế gia thanh quý mấy trăm năm, để bà đứng ra làm bà mối tiến hành lễ nạp thái, là hoàng thất đã nghĩ sâu tính kỹ rồi.
Đầu tiên bà dựa vào quy củ đem Hoàng đế cùng Nhị cô nương Cố gia ra khen lấy khen để một lượt, sau đó mới chính thức đưa ra ý muốn cầu cưới hoàng thất, hơn nữa còn là quan viên lễ bộ dâng lên lễ nạp thái đã được Chu Thái hậu cố ý chuẩn bị.
Những lễ vật này thập phần quý trọng, mặc dù Cố gia đã quen nhìn thấy của hiếm vật lạ cũng phải thầm thừa nhận, hoàng thất rất chú trọng đến cửa hôn sự này.

Mới là lễ nạp thái, lại dâng lên lễ dầy như vậy, chờ lễ nạp trưng (lễ ra mắt) không biết hoàng thất sẽ đưa bao nhiêu đồ đạc qua đây nữa?
“Tiểu nữ có tài đức gì mà được hoàng thất coi trọng, vi thần vạn sự phần sợ hãi.” Đầu tiên Cố Trường Linh khiêm tốn đúng kiểu nhà gái nên có, đợi Hồ thái thái cùng quan viên lễ bộ ba lần bảy lượt cầu cưới mới chậm rãi khẽ gật đầu.
Lúc tiến hành lễ nạp thái, nhà gái một mực cẩn thận dè dặt, nếu để nhà trai nhắc tới, nhà gái vội vàng đáp ứng, đâu còn điểm tự phụ nào để nói đến?
Chờ Cố Trường Linh cuối cùng gật đầu chấp thuận, tảng đá trong lòng Hồ thái thái cũng được gỡ bỏ.

bà chỉ sợ Cố gia đột nhiên luẩn quẩn trong lòng, không chừa mặt mũi cho hoàng thất, cự tuyệt ngay trước mặt quan viên lễ bộ, vậy chuyện sẽ bị làm to ra.

“Vậy ta xin chúc ông thông gia bà thông gia đã tìm được rể hiền.” Hồ thái thái lại buông ra một loạt lời hoa mĩ, nói đủ câu cát tường chúc phúc, sau đó mới kéo quan viên lễ bộ rời đi.
Chờ bà đi khuất, Dương thị liếc nhìn danh mục tặng trong tay, để cho tỳ nữ đi gọi Cố Như Cửu từ viện sau tới đây.
Cố Như Cửu nhìn một đống đồ to đồ nhỏ để trong phòng, bước lại hành lễ với Dương thị cùng Cố Trường Linh, ngượng ngùng nói: “Đây là nạp thái sau đó mới chính thức cầu hôn, thế mà chuyển biết bao nhiêu đồ sang đây như vậy?”
“Hoàng thất nguyện ý cho chúng ta mặt mũi, như vậy ngày sau cũng tốt cho con.” Việc đã định chắc như đinh đóng cột rồi, Dương thị cũng không tiếp tục buồn bã nữa, đưa danh mục quà tặng cho Cố Như Cửu nói: “Bắt đầu từ hôm nay, con phải xem mối quan hệ gia phổ của tất cả mọi người trong hoàng thất nhiều hơn.

Mấy đời gần đây của hoàng thất tuy rằng nhân khẩu ít, nhưng rất nhiều quan hệ chồng chéo phức tạp, giờ con lại tiến cung làm Hoàng hậu, mặc dù Bệ hạ có che chở cho con, nhưng những việc con gánh vác cũng không ít.”
Huống chi bây giờ Bệ hạ còn tràn đầy tình nghĩa đối với nữ nhi của mình, có ai biết sau này thế nào chứ? Cái thứ địa vị này, luôn phải ngóng trông sự sủng ái của nam nhân mới được bền chắc, còn không bằng dựa vào thủ đoạn của chính mình.
Cố Như Cửu gật đầu, tiếp nhận danh mục quà tặng trong tay Dương thị.

Một chuỗi danh sách lễ vật thật dài, nàng mới xem được phân nửa đã không còn sức xem tiếp, có điều vì trong bụng có tính toán cho nên vẫn cố kiên trì xem hết chuỗi danh sách dài ngoằng ngoèo này.
“Hôm nay chúng ta đồng ý nạp thái của hoàng thất, không bao lâu nữa họ sẽ chính thức chuẩn bị lễ vấn danh, lễ nạp cát.

Trong khoảng thời gian này con đừng ra khỏi cửa.” Dương thị đánh cằm về phía cửa chính nhà mình.

“Hai năm trước, vì ngôi vị Hoàng hậu này mà Tư Mã gia và Lý gia đã bày ra không ít thủ đoạn.

Hiện tại ngôi vị Hoàng hậu rơi xuống trên đầu con, không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ xem kịch hay, nếu lúc này con ra ngoài, chỉ sợ bọn họ làm phiền đến đau cả đầu.”
“Con hiểu” Cố Như Cửu đã thấu hiểu mấy thủ đoạn khuôn sáo của các quý phu nhân nào đó rồi, không cần mẫu thân nói, nàng cũng không có ý

định ra ngoài.
Bên ngoài quả thật náo nhiệt giống như Dương thị cùng Cố Như Cửu suy đoán.

bộ tộc Lý thị còn đỡ, bọn họ đã loáng thoáng đoán được hoàng thất không có ý tứ muốn kết thân với mình, hơn nữa các cô nương đến tuổi trong hai năm qua cũng không biết chuyện gì, không phải đau đầu nhức óc cũng liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trưởng bối trong nhà đều cảm thấy không mấy may mắn nên cũng không thích nhắc đến chuyện này.

Dòng chính và chi thứ hai Tư Mã gia nghe được tin này khi người trong hai dòng này đang cùng ngồi dùng bữa trưa với nhau.
“Hoàng thất đưa lễ nạp thái đến Cố gia?” Tư Mã Hồng kinh ngạc nhìn gã sai vặt vừa đến báo tin, sửng sốt trong phút chốc mới ra hiệu bảo gã lui ra.
“Cớ sao lại là Cố gia?” Con trai Tư Mã Chỉ của Tư Mã Hồng hết sức bất ngờ, không dám tin cất cao giọng hỏi: “Hoàng thất đã có ý tứ này, hà tất còn ba lần bảy lượt phong thưởng tước vị cho cô nương Cố gia?”
Đây không phải là ăn no rửng mỡ chẳng có chuyện gì làm hay sao? Mấy cái tước vị này chỉ dùng để đề cao thân phận ngày sau của nữ tử, hoàng thất bọn họ có ý cưới cô nương người ta làm Hoàng hậu, trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Phong thì những tước vị được phong thưởng này chỉ để chơi thôi sao?
“Có lẽ là hoàng gia muốn tăng quý khí cho cô nương nhà họ?” Đại thái thái Trịnh Thị chẳng có quá nhiều ấn tượng đối với Nhị cô nương Cố gia, chỉ nhớ mang máng là một cô nương có tướng mạo rất khả ái đáng yêu và tính tình tốt, dung mạo bình thường bậc trung so với các quý nữ trong kinh thành này.

Thật không ngờ hoàng thất trăm chọn ngàn lựa, cuối cùng lại chọn trúng ngay cô nương này.
“Mấy năm nay thái hậu vẫn thương yêu Cố nhị cô nương, có lẽ Thái hậu đã có ý chọn nàng ta làm Hoàng hậu.” Nhị thái thái Tôn nhị nhớ tới chuyện xảy ra mấy năm qua, thái hậu liên tiếp triệu con gái Cố thị tiến cung, nhíu nhíu mày.

“Mấy năm nay Nhị cô nương Cố gia thường xuyên vào cung làm bạn cùng Thái hậu, cớ sao chẳng ai nghĩ đến chuyện nàng ta sẽ làm Hoàng hậu?”
Đúng vậy, vì sao toàn bộ người kinh thành không nghĩ đến chuyện Thái hậu đã có ý định nạp con gái Cố thị làm Hoàng hậu chứ?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể là bởi vì thái độ Cố gia.

Từ phương thức nhà bọn họ giáo dục con gái, cùng phong cách hành sự thường ngày, đều không giống như muốn đem con gái đưa vào cung.
Nếu xét ở góc độ này thì cuộc hôn nhân này e rằng do hoàng thất cầu cưới.
Không lâu sau lại có hạ nhân chạy vào báo, kể tỉ mỉ chuyện Hồ phu nhân thay mặt hoàng thất nạp thái và quan viên lễ bộ đã mang rất nhiều lễ vật đến ngõ.
“Thảo nào hoàng gia cho Cố gia đầy đủ thể diện, lễ dày như vậy.” Nghĩ đến chi thứ ba hao tổn tâm cơ, cũng không thể đưa nữ nhi vào cung, mà Cố gia không có tâm tư này, hoàng thất lại cứ gõ cửa cầu cưới, Trịnh Thị đã cảm thấy, số phận đúng là thứ hư ảo không thể nói rõ được.
Nghe con dâu nhắc tới chi thứ ba, Tư Mã Hồng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa hận rèn sắt không thành thép.

Từ chuyện Tư Mã Ký bị chém đầu hồi năm ngoái, con cháu chi thứ ba một mực cho rằng hắn không dốc toàn sức ra giúp đỡ, gần một năm nay hai nhà chưa từng qua lại với nhau, chi thứ ba còn luôn miệng oán trách hắn với người ngoài.
Đường đường là con em thế gia, có nhà ai chẳng xảy ra chuyện như thế này? Tư Mã Hồng có ý giải thích, người chị thứ ba lại không muốn nghe, trải qua vài lần như thế, lão cũng lười quản chuyện của bọn họ, cứ mặc kệ họ trách mắng oán hận.
Còn có cô nương nhà bọn họ, bây giờ mười sáu mười bảy tuổi, vốn tài mạo song toàn, là cô nương rất tốt, thế nhưng hết lần này đến lần khác bị cha mẹ gò bó trong không gian hạn hẹp.

Hiện tại, suốt ngày ở trong nhà ít khi ra ngoài, cũng không biết đang tính toán gì.
Có một họ hàng thân thích mà cả nhà đều đa tâm tính toán như vậy, tóc trên đầu Tư Mã Hồng càng ngày càng thêm bạc trắng: “Bên phía chi thứ ba...!Cố gắng để ý bọn họ nhiều hơn, đừng để họ làm ra chuyện gì không hay.”
Chi thứ ba dụng tâm muốn con gái tiến cung thế nào, ông biết rất rõ.

Hiện tại người hoàng gia có ý lập con gái Cố thị làm Hoàng hậu, ông không lo chuyện gì khác mà chỉ sợ người chi thứ ba nhất thời luẩn quẩn trong lòng, làm ra vài chuyện không nên làm.

Trêm thực tế chi thứ ba Tư Mã gia mặc dù không có quá quắt giống như Tư Mã Hồng tưởng tượng, nhưng chẳng khác là bao.
Kể từ khi con trai bị chém đầu, chi thứ ba Tư Mã gia cũng đem lòng thù hận với Cố gia, bây giờ nghe hoàng thất muốn cưới con gái Cố gia làm Hoàng hậu, Tam thái thái vung tay đập vỡ bộ tách trà.
“Hay cho một Cố gia, việc nào tốt đều bị bọn hắn chiếm hết!” Tam thái thái nghĩ tới chuyện con trai của mình liền khóc nức nở “Nếu không phải bọn họ, con ta làm sao lại bị xử tử? Nhà bọn họ tổn thất một con dâu, đổi lấy ngôi vị Hoàng hậu, đúng là nước cờ có lời.”
Lúc này ở trong đầu Tam thái thái, hết thảy đều là người Cố gia sai.

Cố gia nãi nãi một thi hai mệnh do chính người Cố gia không cẩn thận.

hi tử của mình bị chém đầu là người Cố gia ác ý trả thù.


Hiện tại con gái Cố gia được hoàng thất cầu thân, đó chính là Cố gia rắp tâm hại người.
“Đứa con đáng thương của ta, đứa con đáng thương của ta.” Tam thái thái khóc đến mức nghẹn ngào không thở được, đột nhiên nhìn sang đứa con gái đang đứng ở cửa, vẻ mặt dữ tợn nói: “Nữ nhi của ta đẹp hơn nàng ta, cớ sao người được chọn làm Hoàng hậu cứ là nàng ta? Ông trời thật không có mắt!”
Lúc này Tam thái thái đã không còn chút lí trí nào nữa, ngoại trừ thốt ra những lời chửi bới độc ác thì toàn là những lời oán trách.
Tư Mã Hương kinh ngạc đứng ngây ra chết lặng, lắng nghe tiếng chửi rủa không ngừng của Tam thái thái, trong lòng chẳng có chút tâm tình gì.

Bởi vì suốt một năm qua nàng đã sống trong những lời mắng chiết của mẫu thân, những lời này có khó nghe hơn nữa, có vô lý hơn nữa, đối với nàng mà nói, đã là chuyện quá bình thường.
Nàng biết tâm trí mẫu thân của mình đã xuất hiện vấn đề nên mới xảy ra cớ sự như hôm nay.
Thế nhưng biết có lợi ích gì? Chuyện nàng bị mèo mun làm cho kinh hãi lần trước, đã trở thành hành vi vô lễ trước mặt các quý nhân gia thế, giờ còn có thể làm cái gì?
“Mẹ ngươi lại đang mắng chửi cái gì?” Tư Mã Dược đứng phía sau con gái, nhìn trong phòng bừa bộn đổ vỡ, cũng chẳng có tâm tư đi vào.

Suốt

một năm qua, hắn đã mất đi nhi tử, cũng không nghĩ đến chuyện nữ nhi tiến cung.

Mỗi ngày lắng nghe vợ cả chửi bới, còn gánh chịu nỗi đau mất con, chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, Tư Mã Dược dường như già đi thêm mười tuổi.
“Phụ thân.” Tư Mã Hương quay đầu lại, cúi đầu hành lễ với Tư Mã Dược.
“Quay về viện của con đi, nơi này đã có ta.” Thấy vẻ mặt chết lặng mù tịch của con gái, Tư Mã Dược thở dài “Mẹ coni mỗi ngày đều như vậy, con sớm nên quen.”
“Vâng.” Tư Mã Hương theo lời bước ra khỏi chủ viện, khi bước ra tới cửa viện, nàng ngoái đầu lại liếc nhìn phía sau, phụ thân đứng ở cửa không nhúc nhích và tiếng chửi rủa của mẫu thân vẫn không ngừng vang lên.
Nếu sớm có thể dự đoán được hôm nay, hôm đó nàng cần gì phải làm ra chuyện kia.

Có thể ông trời có mắt, ngày xưa nàng phạm vào điều ác, nên hôm nay mới bị báo ứng.
Quả nhiên, mấy ngày sau hoàng thất chính thức đem sính lễ đến cửa Cố gia, nhận được ngày sinh tháng đẻ của con gái Cố gia, đưa đến khâm thiên giám.
Nhị cô nương Cố gia chính miệng chân nhân Xuất Vân khen ngợi mang trên người phúc khí dầy đặc, Khâm Thiên Giám đương nhiên cũng không thấy có điểm nào không tốt.

Đợi đem bát tự của Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ hợp lại, người của Khâm Thiên Giám đều sợ ngây người.

Chẳng phải bát tự của hai người không hợp, mà là vô cùng thích hợp.
Chỉ những người thật sự có tài năng mới được nhậm chức ở khâm thiên giám, ít nhiều đều có chút bản lĩnh thật sự, vì hoàng thất cùng với các quý tộc gia thế cũng xem qua không ít bát tự nhân duyên, nhưng chưa bao giờ trông thấy bát tự thích hợp như thế.
Bình thường bọn họ thường khen nhân duyên người khác là ông trời tác hợp cho, nhưng đó bất quá chỉ là một câu may mắn chúc phúc mà thôi.

Hôm nay bát tự của Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ, mới chính thị là ông trời tác hợp cho, tương hỗ lẫn nhau.
“Tốt tốt tốt” Vị giám chính của Khâm Thiên Giám đưa tay vuốt ve chòm râu, miệng không ngừng khen tốt, học trò nghi hoặc nhìn sư phụ mình, tò

mò hỏi: “Sư phụ, ngài có thể nói rõ hơn chăng?”
“Lão phu nhậm chức ở Khâm Thiên Giám nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bát tự tốt như vậy.” Giám chính xúc động một hồi, chiếc bút lông cầm trên tay hạ xuống tám chữ “Ông trời tác hợp, hiếm thấy trên đời.”
“Bát tự của Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ có thật hợp như vậy không?” Hôm nay tiểu đồ đệ đã nghe thấy vài vị đại nhân nói mối duyên giữa Bệ hạ và Trường Nhan huyện chủ chính là ông trời tác hợp, nhưng chỉ cho rằng đó là mấy vị đại nhân cố ý khen tặng mà thôi, không nghĩ rằng tốt đến mức này.


Hiện tại ngay cả sư phụ cũng nói như vậy, tiểu đồ đệ không khỏi tò mò.
“Tên tiểu tử ngươi bình thường bảo chăm chỉ học thuật toán thì không nghe, giờ nhìn không ra còn tò mò hỏi?” Hiện tại, tâm trạng của giám chính đang rất tốt, lại thấy bốn bề vắng lặng, mới nhỏ giọng nói: “Những lời hôm qua ngươi nghe, tuyệt đối không được nói ra bên ngoài.”
Tiểu đồ đệ gật đầu, gã là đồ đệ được lão giám chính nuôi từ nhỏ đến lớn, thâm tình chẳng khác nào cha con, đương nhiên có vài chuyện vẫn thường thủ thỉ nói với nhau, nhưng lại không thể truyền ra ngoài.
“Trong mệnh của Bệ hạ mang theo quý, hơn nữa còn là tướng rồng lượn quanh người, chỉ là...” Lão giám dừng lại một chút, thanh âm ép tới mức thấp nhất có thể “Nếu như rồng lượn quanh thân mà phúc khí không đủ, đấy chính là số chết yểu.”
Tiểu đồ đệ khiếp sợ mở to mắt, che miệng không giám lên tiếng.
Bệ hạ hôm nay chưa lập hậu, nếu để cho những người khác biết Bệ hạ số chết yểu, chẳng phải Đại Phong sẽ loạn lạc hay sao.
Thấy tiểu đồ đệ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, lão giám chính chỉ vào trên thiếp đỏ bát tự của Trường Nhan huyện chủ: “Trường Nhan huyện chủ phúc trạch thâm hậu, mệnh cách vô cùng tốt.

Chỉ là phúc khí này quá tốt, người bình thường không chịu nỗi phúc khí này.

Nếu người bình thường cưới vị huyện chủ này, trên mệnh cách sợ không đè ép được nàng.”
“Không đè ép được sẽ thế nào?” tiểu đồ đệ thận trọng hỏi.
“Tương vương có mộng, thần nữ vô tâm, cuối cùng chỉ lưu lại nỗi đau và không cam lòng mà thôi.” Lão giám chính lắc đầu “Khó lường, khó lường.”

Tiểu đồ đệ càng nghe càng hồ đồ, nhưng thấy dáng vẻ sư phụ, cũng không tiện hỏi, đành nhẫn nại chờ lão nói tiếp.
“Cho nên ta mới nói Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ là mối lương duyên trăm năm hiếm gặp, là tuyệt đối.” Giám chính đem bát tự hai người cùng đặt thành hàng “Chân long phúc trạch, nhất định sẽ bay lên chín tầng trời phồn vinh hưng thịnh.”
“Ý ngài là...” Tiểu đồ đệ nghe hiểu những lời này, cho nên hắn mới khiếp sợ như vậy “Bệ hạ cùng Trường Nhan huyện chủ thành thân, sẽ...”
“Đúng...” Trên mặt giám chính nở nụ cười vui vẻ thỏa mãn: “Triều Đại Phong chúng ta, sắp xuất hiện một thời kỳ thịnh vượng phồn vinh ngàn năm hiếm có.”
Tiểu đồ đệ ôm trong lòng tâm tư mong mỏi và chờ mong, thịnh vượng phồn vinh ngàn năm khó gặp sẽ có dáng vẻ ra sao?
Chu Thái hậu cầm bát tự do Khâm Thiên Giám trình lên đọc phê bình chú giải trên đó, thấy bên trên viết bốn chữ “ông trời tác hợp “, liền nhịn không nỗi cười nói “Người của Khâm Thiên Giám luôn có thói quen dùng mấy chữ này.” Nói xong, bà đưa bát tự phê bình chú giải cho Tấn Ưởng đang ngồi ở bên cạnh.
Tấn Ưởng nhận lấy lời phê bình chú giải, lật qua lật lại nhìn tám chữ “nhân duyên thiên định, ông trời tác hợp” bên trên nhiều lần, sau đó mới thận trọng bỏ xuống, cười nói: “Nhi tử lại cảm thấy người của Khâm Thiên Giám đoán rất đúng, con và sư muội, không phải nhân duyên trời định sao?”
Chu Thái hậu nghe vậy bất đắc dĩ cười liếc hắn một cái: “Đúng, đúng...!Chỉ sợ lúc này trong mắt con thì sư muội cái gì cũng tốt, ta thấy hãy để cho Khâm Thiên Giám sớm coi ngày tháng tốt đi, để con nhanh lấy được thứ mình muốn, cũng miễn ngày ngày đến đây làm phiền ta, chẳng có một giây thanh tịnh.”
Tấn Ưởng cười nói: “Không sợ mẫu thân chê cười, con còn hận không thể cưới sư muội ngay ngày mai nữa đấy.

Thế nhưng con lại lo lắng hôn lễ quá mức vội vã, sẽ ủy khuất sư muội.” Nói đến đây, hắn lại cầm lấy bát tự phê bình chú giải để ở trên bàn nhìn thêm chút: “Cả đời chỉ có một lần hôn lễ, con thật không muốn để cho sư muội có cái gì tiếc nuối.”

Nghe thấy Tấn Ưởng nói như vậy, Chu Thái hậu chỉ là cười, trong đáy mắt toàn bộ niềm vui.
Lời phê bình chú giải của Khâm Thiên Giám không chỉ đưa đến cho Thái hậu và Bệ hạ, còn đưa đến cho quý phủ Cố gia một bản.

Dương thị nhìn bản phê bình chú giải cũng có cảm giác giống như Chu thái hậu, thầm nghĩ bốn chữ “ông trời tác hợp” này được người của Khâm Thiên Giám dùng đi dùng lại quá nhiều lần, đến mức nhàm chán lắm rồi.
Nhưng bất kể nói thế nào, bát tự của hai đứa nó tương hợp là tốt, nếu lúc này thổi một cái bát tự không hợp, đó mới là trò cười cho người đời.
Qua lễ nạp cát, chính là lễ nạp trưng, ngoại trừ danh mục quà tặng dài đến mức cơ hồ không có điểm dừng kia, còn có đôi chim nhạn to khỏe đang la hét in ỏi, cũng là vật sống duy nhất trong danh sách này.
Ngày xưa khi hoàng thất thành hôn cùng thế gia, để biểu hiện tôn quý, hầu như đều tặng kim nhạn nhưng Bệ hạ lại tặng một đôi chim nhạn sống quả là có chút phong cách riêng.
Chờ lễ bộ cùng với thành viên hoàng thất rời đi hết, Cố Tồn Cảnh đưa tay chọt đôi chim nhạn đang kêu cạc cạc in ỏi kia.

Một con trong đó đột nhiên quay đầu lại, xém chút nữa mổ trúng tay của hắn.
“Úi cha, không hổ là chim nhạn do hoàng thất đưa đến, dữ dằn thấy ớn.” Cố Tồn Cảnh vội vã rụt tay về, lùi về phía sau một bước.
Hồ thị bước lại kéo tay áo hắn một cái, nhỏ giọng nói “Chàng đã bao lớn rồi, còn quậy như vậy nữa.”
“Hắn bắt muội tử nhà ta đi, còn không cho ta sờ con chim nhạn này một cái sao?” Cố Tồn Cảnh tức hậm hực mắng thầm một câu, biểu thị rõ hắn rất bất mãn đối với chuyện Bệ hạ cưới muội muội nhà mình làm vợ.
“Kì thực ta cảm thấy Bệ hạ rất có thành ý.” Hồ thị cười cười, tiếp tục lên tiếng khuyên bảo phu quân nhà mình: “Kim nhạn dễ làm, nhạn sống khó tìm, điều này chứng tỏ tâm ý của Bệ hạ rồi.”
“Cũng không phải chính tay hắn bắt, cái gì mà thành ý với chẳng thành ý?” Cố Tồn Cảnh hếch mũi lên: “Năm đó khi ta cầu thân với nàng, chính tay ta đi bắt đôi chim nhạn về đấy.”


“Ta biết chàng tốt với ta nhất mà.” Hồ thị lôi tay áo Cố Tồn Cảnh lắc lắc mấy cái, cuối cùng cũng dỗ dành được hắn.
Đối với màn ân ái của tiểu phu thê trong góc, những người khác làm như chẳng thấy gì.

Đương sự Cố Như Cửu đang cầm danh mục quà tặng thật dài, lại nhìn đôi chim nhạn đang bị cột chặt chân, khi nhìn rõ sợi dây cột bên trên thì không nhịn được nở nụ cười.
Con trai Bình quận vương là Tấn Hưởng cũng là một trong những người trẻ tuổi của hoàng thất, mặc dù chơi bời lêu lổng nhưng cũng miễn cưỡng còn có thể tin hơn những người kia.

Hơn nữa tướng mạo của hắn anh tuấn, cũng vì vậy mà lần này Chu Thái hậu mới để hắn thay mặt người hoàng thất mang sính lễ đến Cố gia.
Tấn Hưởng làm xong mọi việc, quay trở về hoàng cung bẩm báo lại cho Thái hậu cùng Hoàng đế.
“Cố gia có thích đôi chim nhạn đó không?’
Nghe Bệ hạ nói như vậy, mặc dù trong lòng Tấn Hưởng lấy làm lạ, vẫn tỏ ra ngoan ngoãn thành thật trả lời: “Theo thần thấy, Cố gia rất hài lòng với sính lễ hoàng gia chúng ta.”
Cũng không biết cỡ sao Bệ hạ lại coi trọng đôi chim nhạn đó như vậy, không chỉ sai thị vệ đem đôi chim nhạn nhốt trong lồng tre thả đi, còn để hắn tự mình bắt, hơn nữa còn chính tay hắn cột chúng.

Đã đem tặng một đống lễ vật lớn trân bảo hiếm quý như vậy sang bên đó rồi, thế nào còn luyến tiếc một đôi chim nhạn làm bằng vàng ròng mà không đem sang?
“Thích là được rồi.” Tấn Ưởng nghe vậy cười cười, lại hỏi Tấn Hưởng thêm vài chuyện nữa, hỏi đến mức Tấn Hưởng đờ đẫn cả người mới chịu thả cho hắn rời đi.
Ra khỏi cung Khang Tuyền, Tấn Hưởng cũng vô tâm nhớ đến đám bạn du côn thường ngày cùng hắn chơi đùa, thúc ngựa chạy thẳng về nhà.

Nào biết nửa đường lại gặp phải công tử Ngô gia là Ngô Trùng.
Hai người đều là nhân vật đại biểu cho đám công tử quần là áo lụa thượng đẳng trong kinh thành, hễ chạm mặt nhau khó tránh khỏi việc chào hỏi vài câu.

“Thế tử đang vừa đi đâu về sao?” Ngô Trùng chắp tay với Tấn Hưởng, cười hỏi.
“Thay Bệ hạ làm chút chuyện, chuyện hôn nhân.” Tấn Hưởng vui vẻ đáp lời.

“Được Thái hậu cùng Bệ hạ để mắt đến, sai ta thay Bệ hạ làm chút chuyện, mang sinh lễ đến Cố gia.” Nhắc đến sính lễ, Tấn Hưởng nhịn không được lại ngứa miệng buông thêm vài câu nữa, nói sính lễ này nhiều cỡ nào, Thái hậu cùng Hoàng thượng coi trọng Cố gia ra sao, gia phong của người của Cố gia tốt nỡ nào...!Dù sao cũng là buông một tràng lời hay ý đẹp, khen hết lời.
Ngô Trùng cũng phụ họa theo, tán thưởng vài câu, chờ Tấn Hưởng hài lòng rời đi, Ngô Trùng mới tự lẩm bẩm: “Nói nhiều lời khen ngợi như vậy, chẳng phải là để lấy lòng Bệ hạ cùng Cố gia sao?” Hai năm trước Bình quân vương giúp đỡ Tư Mã gia nói vài ba câu khen ngợi với Bệ hạ, mặc dù không có truyền ra ngoài, nhưng trên đời này không có tường nào gió không lọt qua được, chưa chắc Cố gia không nghe nói đến chuyện ngày đó.
Lại nói chuyện này ngay cả hắn đều biết, Cố gia chắc sớm nghe thấy rồi.
Hoàng thất lại tỏ ra rất nể mặt Cố gia, những lời đồn như vậy nhanh chóng truyền khắp kinh thành.

Các nhà nghe tin, đều có những phản ứng khác nhau, có điều, hầu hết mọi người cảm thấy, đây là vị Hoàng hậu được thái hậu lựa chọn kĩ lưỡng, chứ không phải Hoàng thượng.
Có người nói trong sính lễ đưa đến Cố gia lần này, có rất nhiều vật phẩm được Thái hậu thêm vào, Bệ hạ chỉ cần lựa chọn những thứ trong danh sách Thái hậu chuẩn bị mà thôi.
Có người nói, đây là do Chu Thái hậu có lòng muốn tìm một vị Hoàng hậu thuận ý kết đồng minh cùng mình củng cố địa vị.

Có người nói, Thái hậu có điều kiêng kỵ với Bệ hạ nên mới chọn nữ nhi của người được Bệ hạ tín nhiệm như Cố Trường Linh làm Hoàng hậu, nhằm tỏ vẻ thỏa hiệp.
Mặc kệ những người này thầm suy đoán như thế nào, hầu hết bọn họ đều ước ao có vận khí tốt như Cố gia, có ai nghĩ đến chiếc ghế Hoàng hậu lại rơi xuống nhà bọn họ chứ?
Hồ Vân Kỳ xì mũi coi thường những lời đồn đãi của người ngoài, ở sâu trong nội tâm lại dấy lên cảm giác cô tịch giống như tất cả mọi người đều say, chỉ mình ta thanh tỉnh.

Ai nói Bệ hạ không cam tâm tình nguyện cưới con gái Cố thị làm vợ chứ?
Rõ ràng là mừng như điên, những người này có mắt hay không vậy?
Cố Như Cửu được vô số người hâm mộ hiện giờ đang còng lưng ngồi đọc gia phả của hoàng thất, hoàn toàn chẳng có thời gian quan tâm đến mấy lời đồn đãi ở bên ngoài, tận đến khi Khâm Thiên Giám định ngày thành hôn, nàng mới thực sự có cảm giác bản thân xuất giá.
Đại điển đón Hoàng hậu được định vào ngày mười tám tháng hai năm sau, hiện tại đã tháng mười, chỉ còn bốn tháng nữa là tới.
”Ngày đại điển đón Hoàng hậu đã được định rồi, trong mấy tháng tới, ngoại trừ mấy tụ hội vô cùng quan trọng ra, những cái khác con không cần để ý tới.” Dương thị hiểu rõ, hầu như mấy tụ hội không quan trọng thì họ cũng chẳng dám đưa thiếp mời sang.
Cố Như Cửu do dự một chút: “Ý của nương là trong mấy tháng này con không cần ra ngoài tham dự hội tụ gì sao?”
“Hiện giờ con đã là Hoàng hậu tương lai, cũng không phải tội nhân, nếu suốt ngày chờ ở trong phòng, không tránh khỏi sẽ thấy buồn chán gò bó.” Dương thị cười cười với con gái: “Yên tâm ta sẽ sắp xếp thật tốt.”
Cố Như Cửu được mẫu thân thương yêu và tin tưởng vô hạn ôm vào trong lòng, nàng ngoan ngoãn gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.