Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 28




Bạc Mộ Vũ không dám tin là Giang Trần Âm thật sự sẽ đến đây.

Nàng có nghĩ tới, có hoài nghi khả năng này nhưng chậm chạp không dám tin.   

Quan hệ giữa hai người đã khôi phục lại trạng thái giống như trước kia, cả hai đã không còn ngăn cách. Nhưng nàng lại nhớ rất rõ, những năm mà Giang Trầm Âm không ở đây, trong điện thoại nàng đã từng nói rất nhiều lần “Con nhớ dì”, nói rất nhiều câu “Con muốn gặp dì”, từng lần lặp lại rất nhiều lần “Con muốn ôm dì”, nhưng không một lần thành hiện thực.

Giang Trần Âm không vì nàng liên tục nói ra sự nhớ nhung của mình mà quay về, một lần nói ra là một lần trầm lặng, sau đó lại dùng những lời ôn nhu để dỗ dành nàng.

Nói với nàng “Ngoan”, bảo nàng “Phải ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ”, chúc nàng “Sinh nhật vui vẻ”, nhưng không một lần nói với nàng câu nói mà nàng muốn nghe nhất “Dì sẽ trở về.”

Nàng cho rằng Giang Trần Âm sẽ không vì một câu nói của nàng mà đi đến đây gặp nàng, đây không phải hoài nghi Giang Trần Âm không đối xử tốt với nàng mà nó đã là một dấu ấn khắc sâu vào trong tiềm thức của nàng.

“Tiểu Vũ……”

“Tô tổng, em xin lỗi.” Bạc Mộ Vũ cố gắng khắc chế sự phập phồng trong giọng nói của mình, “Em về phòng trước, ngày mai gặp lại.”

“Tiểu Vũ……”

Tô Mạn ngạc nhiên nhìn theo Bạc Mộ Vũ dắt lấy tay Giang Trần Âm nhanh chân bước đi, sau đó Giang Trần Ân nở nụ cười xin lỗi rồi mặc cho Bạc Mộ Vũ nắm lấy tay cô đi về phía thang máy.

Tô Mạn tự giễu mà cười cười, muốn đến gần người này rốt cuộc có bao nhiêu khó khăn?

Bản thân chỉ vừa chạm vào tay Bạc Mộ Vũ một chút thì nàng lại phản ứng giống như bị rắn độc cắn phải mà nhanh chóng rụt tay về, quen biết nhau đã mấy năm nhưng chưa từng thật sự chân chính được dắt lấy tay nàng một lần. Nhưng nàng chỉ vừa mới nhìn thấy Giang Trần Âm thì trong máy mắt chẳng cần phải suy nghĩ đã đi đến nắm lấy tay Giang Trần Âm, lo sợ giống như chậm một giây thôi là Giang Trần Âm sẽ biến mất.

Vấn đề là thời gian sao? Lợi thế của Giang Trầm Âm là ở chỗ đã làm bạn với Bạc Mộ Vũ từ bé đến giờ.

Nhất định là vậy.

Bạc Mộ Vũ dẫn Giang Trần Âm trở về phòng của mình, Giang Trần Âm mang hành lý và một cái hộp nhỏ đặt xuống, sau đó đi đến tủ giày để thay giày.

Vừa mới thay xong đôi giày thì hơi thở tươi mát thanh tân Bạc Mộ Vũ liền ập đến, vây chặc lấy cô.

Đứa nhỏ này đã không nhỏ, tuy rằng gầy nhưng cũng cao 1m7, vồ lấy cô như thế khiến cô thiếu chút nữa là mất đà.

Giang Trần Âm nhanh tay nhanh mắt, một tay ôm chặt eo Bạc Mộ Vũ, một tay dán lên bức tường cạnh mình, lúc này mới đỡ được cả người Bạc Mộ Vũ.

Bạc Mộ Vũ thì thầm: “Dì Âm, đúng là dì, dì đã đến rồi. Con cứ tưởng là dì sẽ không đến……”

Giang Trần Âm khẽ cười, đau lòng mà ôm nàng chặt hơn.

Bạc Mộ Vũ không chớp mắt nhìn Giang Trần Âm như đang sợ đây là ảo giác mà mình tưởng tượng ra. Ánh mắt nàng từ đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch của Giang Trần Âm từ từ hướng lên trên rồi dừng lại trên gương mặt cô, cùng cô nhìn nhau.

“Dì Âm, có mệt không?” Bạc Mộ Vũ không nhìn ra vài nét mệt mỏi trên mặt cô, hiện tại cửa phòng đã đóng, nó giống như càng hiện rõ hơn.

“Không mệt lắm.” Giang Trần Âm cười nhìn nàng.

Bạc Mộ Vũ nhanh chóng buông tay kéo cô đi đến sofa ngồi xuống.

“Mệt không? Dì thấy con với Tô tiểu thư cùng nhau trở về, nhìn bộ dáng như cả hai đều rất mệt mỏi.” Giang Trầm Âm vừa ngồi xuống liền giúp Bạc Mộ Vũ sửa sang lại cổ áo bị nhăn nhúm của mình.

Bạc Mộ Vũ lắc đầu, vẫn không chớp mắt mà nhìn cô: “Con không mệt nhưng dì hình như đang rất mệt, có phải là vừa làm việc xong không nghỉ ngơi lại đi đến đây không ?”  

Giang Trần Âm trả lời: “Có nghỉ ngơi trên máy bay.”

Bạc Mộ Vũ cắn chặt răng, rũ mắt xuống, trong lòng có gì đó không thoải mái.

“Con cho rằng dì sẽ không đến, bởi vì trước kia con từng nói với dì rất nhiều lần, con nói con nhớ dì, con nói con muốn gặp dì nhưng không lần nào dì trả lời với con là dì sẽ trở về. Cho nên làn này tuy con nhớ dì nhưng con không nghĩ tới dì thật sự sẽ đến. Hơn nữa, khi dì đến đây thì lại làm cho con nghĩ, sau này chỉ cần con nhớ dì thì liền có thể được nhìn thấy dì…… mặc kệ là có xa xôi……”

Giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, mấy năm kia Giang Trần Âm vì sao không trở lại, nàng không muốn truy cứu nữa, bởi vì nguyên nhân đó có liên quan đến cả một câu chuyện. Cái mà nàng để ý đó là tại sao lúc này Giang Trần Âm lại đến, rõ ràng là có thể cứ giống như trước kia, không phải sao?

Lúc này đến đây chính là gieo vào lòng nàng một hạt giống, hạt giống đó là sự tin tưởng rằng khi bản thân cảm thấy nhớ thì Giang Trần Âm sẽ xuất hiện.

Một nhành cây đã lâu năm khô héo, một khi sinh ra mầm mới nó sẽ phát triển đến mất đi kiểm soát.

“Mộ Vũ.” Giang Trần Âm thoáng đưa tay nâng mặt nàng, nghiêm túc nói với nàng: “Dì xin lỗi, lúc đó dì không có khả năng làm chuyện này, nhưng dì vẫn luôn ghi nhớ. Hôm nay đến đây chính là dì muốn nói cho con biết, hiện tại dì làm được.”

Bạc Mộ Vũ vẫn cúi đầu, chẳng qua nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Giang Trần Âm thở dài, bốn năm đó nhất định là đoạn thời gian mà đứa nhỏ này cất giấu nhiều tâm sự nhất. Bởi vì quyết định của cô lại làm cho đứa trẻ luôn hướng nội miên man suy nghĩ nhiều thứ, thậm chí còn sinh ra vài sự hiểu lầm và ảo tưởng, cảm thấy vì nàng năm đó hôn cô nên mới bỏ đi.

Đột nhiên cô chôn mặt vào hai lòng bàn tay mà hối hận, rốt cuộc mấy năm nay cô làm điều đó là vì cái gì?

Bốn năm trước, nếu như bản thân chịu bĩnh tĩnh hơn, nhất định sẽ có cách khác. Lúc ấy, rốt cuộc tại sao lại hoảng loạn như vậy, tại sao lại không khống chế được sợ hãi của bản thân?

Ba mẹ anh chị đều lo lắng, khiến cho đứa nhỏ mà mình đã làm bạn nhiều năm bất an nhưng vẫn im lặng, rốt cuộc cô đang làm gì?

Cô rơi vào trầm tư, Bạc Mộ Vũ bổng dưng cọ cọ vào tay cô làm cô tỉnh táo trở lại.

“Mộ Vũ, có muốn ăn bánh kem không? Dì vừa mới mua.”

“Ah? Có bánh kem?” Bạc Mộ Vũ giương mắt, liếm liếm môi.

Giang Trần Âm cười gật đầu, kéo nàng cùng đi đến chiếc bàn bên kia ngồi xuống.

Đến đây, một cái rất nhỏ, vừa đủ cho một mình con ăn.” Giang Trầm Âm đưa muỗng cho nàng.

Bạc Mộ Vũ cầm chiếc muỗng múc lấy bơ cho vào miệng, ngọt đến khóe môi đều luôn cười.

Thấy Giang Trần Âm vô cùng hứng thú chăm chú nhìn mình, nàng không thể không hỏi: “Dì Âm, dì không ăn à?”

Giang Trần Âm lắc đầu, “Dì lớn rồi, con ăn đi.”

Bạc Mộ Vũ dùng muỗng chọc chọc vào một góc bánh kem, nhíu mày, sau đó rất nhanh múc tiếp một muỗng bơ, đưa bánh kem đến trước mặt Giang Trần Âm.

Ấn đường Giang Trần Âm liền nhảy lên “Con ăn đi.”

“Chỉ một miếng thôi.” Bạc Mộ Vũ kiên trì.

“Đã mấy ngày rồi dì không có tập thể dục.” Giang Trần Âm cảm giác rằng cái lý do “lớn tuổi” không thể nào thuyết phục được nàng

“Chỉ một miếng……” Bạc Mộ Vũ mềm giọng, tay đưa ra đã không còn thẳng như trước đó.

Ban đầu có tự tin, lần thứ hai thì lùi về một chút, lần thứ ba lại giống như đang tủi thân.

Giang Trần Âm nhận mệnh mà thở dài, khom người tiến lên ngậm lấy muỗng bơ vừa ngọt vừa béo. Bởi vì Bạc Mộ Vũ thích đồ ngọt, bánh kem lần này cô mua so với cái bánh kem nhỏ lần trước Bạc Mộ Vũ mua sau khi tham gia tiệc công ty còn ngọt hơn.

Với đồ ngọt, cô không thích cũng không ghét, cũng đã qua ba mươi tuổi, nếu sau này không phải vì Bạc Mộ Vũ không dụ dỗ cô ăn thì cô thật sự sẽ rất ít khi đụng vào chúng. Ngay cả bánh sinh nhật của Bạc Mộ Vũ cô cũng không ăn bơ.

Thấy Giang Trần Âm ăn xong muỗng bơ kia, Bạc Mộ Vũ nở nụ cười, răng nanh lộ ra. Chẳng qua chưa cười được bao lâu thì nàng liền thu lại, có một ít bơ dính ở bên môi Giang Trần Âm, trông nó giống như sương sớm đọng lại trên cánh hoa.

Môi hồng, bơ trắng, có một loại mỹ cảm đẹp đến không thể nào nói rõ.

Giang Trần Âm khi nhấp môi cảm giác được gì đó, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe môi, lúc này Bạc Mộ Vũ mới hoàn hồn.

“Được rồi, ăn nhanh đi, dì đi tắm trước.” Giang Trần Âm đứng lên nói với nàng.

Bạc Mộ Vũ cúi đầu ăn bánh kem của mình, muộn thanh muộn khí mà “ừm” một tiếng, nhưng trong đầu đều là hình ảnh của phần bơ vừa rồi ở bên môi của Giang Trần Âm.

Lau chúng đi như vậy, đột nhiên nàng cảm thấy thật là quá lãng phí.

Giang Trần Âm tắm rửa xong thì nửa ngồi trên giường mở laptop xem email, đến khi Bạc Mộ Vũ tắm xong đi ra đúng lúc nàng tắt đèn.

Bạc Mộ Vũ tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn đầu giường, ánh đèn vàng cam tỏa ra cảm giác thật ấm ấp.

Giang Trần Âm mặc một chiếc váy ngủ màu tím nhạt, thỏa đáng phác họa lên một vóc dáng cân đối, đường cong mê người của cô.

 

Cô nhấc chăn lên để Bạc Mộ Vũ chui vào, vẫn chưa nói lời nào thì đã bị một nguồn nhiệt vây lấy, nơi cổ cũng bị hơi thở ấm áp thổi vào.

“Dì Âm, dì thơm quá.” Bạc Mộ Vũ không thể kìm lòng mà thấp giọng nói.

“Đừng làm loạn.” Cổ Giang Trần Âm bị tóc của nàng làm ngứa ngay, cười đẩy đẩy nàng ra.

Bạc Mộ Vũ dừng một chút, cũng tựa người vào đầu giường, cơ thể sát vào cô, hai tay vãn không buông cô ra.

“Dì thế mà lại đến thật.” Bạc Mộ Vụ thấp giọng nói, khẽ cười cười, “Dì thật sự đến, không phải giả.”

Giang Trần Âm lộ một chút da thịt bên ngoài nên thấy hơi lạnh, hai người dựa vào nhau, da thịt chạm nhau có một loại trơn láng thoải mái. Bạc Mộ Vũ tham luyến cảm giác này cũng tham luyến sự chân thật này, làm sao cũng không muốn buông tay ra.

“Mộ Vũ……” Giang Trần Âm nghiêng đầu ôm nàng vào lòng, giọng nói nhu hòa: “Không phải giả, cũng không nằm mơ. Dì đang ở đây, dì ở đây, dì sẽ không đi nữa, sẽ không.”

Bạc Mộ Vũ cắn cắn môi, một tiếng “Ừm” nhỏ như muỗi kêu vang lên.

Bốn năm tựa như một giấc mơ, giấc mơ ấy rốt cuộc cũng đã kết thúc. Nàng tin là giấc mơ như thế sẽ không lần nữa gặp lại, Giang Trần Âm không nói ra thì nàng không muốn biết nhưng chỉ cần Giang Trần Âm nói thì bất luận là gì nàng cũng tin tưởng.

Giang Trần Âm nói, hiện giờ có thể làm được, chỉ cần nàng nhớ là sẽ xuất hiện ở ngay trước mặt nàng.

Chỉ là, cứ mãi như vậy Giang Trần Âm sẽ rất mệt mỏi. Bởi vì nỗi nhớ của nàng dành cho Giang Trần âm là quá nhiều, chỉ một chuyện cỏn con phát sinh thôi thì nàng cũng nhớ, nếu như cứ tùy tiềhn dung túng cho cảm xúc như vậy sẽ càng giống như lúc nhỏ, không chút nào dấu giếm mà nói hết với Giang Trần Âm.

Nàng không thể nào làm cho Giang Trần Âm mệt mỏi như vậy, nàng đã lớn. Tuy rằng không hy vọng có sự thay đổi, nhưng nếu nàng đã trưởng thành, nếu như muốn tiếp tục duy trì mối quan hệ của hai người thì nàng cũng phải cố gắng, không phải sao?

“Dì Âm.” Bạc Mộ Vũ đột nhiên lên tiếng.

“Huh? Buồn ngủ rồi?” Giang Trần Âm cúi đầu cọ cọ mặt nàng.

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt có chút trầm tư, “Con đã nghĩ kĩ, sau này nếu như con không ở Tần Châu hoặc là chúng ta không ở cùng một địa phương thì dì cũng không cần đi đến gặp con. Giống như ngày hôm nay, đừng vậy nữa.”

Nhìn thấy nàng bộ dáng nghiêm túc của nàng, Giang Trầm Âm cảm thấy hứng thú hỏi: “Tại sao?”

“Như vậy dì sẽ rất mệt.” Bạc Mộ Vũ nhíu mày, suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Con lớn rồi. Nếu cứ mỗi lần nói là con muốn gặp dì mà dì đều phải đến, như vậy thật sự rất mệt, con không muốn làm dì mệt mỏi.”

Giang Trần Âm khẽ nhướng mày, không nhịn được nhẹ giọng cười, bởi vì nàng hiểu chuyện mà trong lòng thấy vui mừng nhưng lại bởi vì sự kiên kỵ của nàng lại cảm thấy mất mát.

Quả nhiên, chung quy vẫn sẽ có một ngày đứa nhỏ này không còn thân cận với cô như trước.

“Vậy khi con thấy nhớ thì phải làm sao?”

Bạc Mộ Vũ rũ mắt suy tư, vô thức cắn môi.

Giang Trần Âm không đành lòng, đưa tay khẽ vuốt ve cằm nàng để cho nàng thả lỏng, lời còn chưa nói thì cô gái trong lòng đã dùng một giọng nói cực trong trẻo nhỏ giọng nói với cô: “Con đã lớn, lúc con nhớ dì thì có thể tự đi tìm dì, không thể cứ mỗi lần đều là dì đến gặp con. Còn nếu như chúng ta không ở cùng một địa phương thì con đây có thể nhẫn nhịn trước, đợi đến khi con về hoặc là dì về. Lúc này gặp lại là được rồi.”

Sau khi nàng nói xong thì dừng một chút, cảm giác ý tưởng của mình thật không tồi chút nào nên nở nụ cười với Giang Trần Âm, răng nanh đáng yêu lộ ra thiếu chút nữa làm cho ánh mắt Giang Trần Âm bị xao động.

“Dì Âm, như vậy được chứ?”

Giang Trần Âm có chút kinh ngạc, cô còn tưởng là Bạc Mộ Vũ kiên kỵ nhưng không ngờ là Bạc Mộ Vũ đang nghĩ cách vẹn toàn hơn.

Tuy rằng đây cũng là sự kiên kỵ nhưng không phải là là sự kiên kỵ đơn thuần như nghĩa của nó, mà ngược lại là tượng trưng cho sự bùng nổ mãnh liệt hơn.

Bốn năm không hề làm cho Bạc Mộ Vũ xa cách nào một chút nào, vậy thì bởi vì công việc mà tách nhau ra mấy ngày, thậm chí mười ngày nửa tháng hay cả một tháng thì có là gì?

“Được, dì không có ý kiến.” Giang Trần Âm khẽ cười, nói, “Con thật sự đã trưởng thành, không còn chỉ suy xét cho bản thân.”

“Vậy……” Bạc Mộ Vũ liếm liếm môi, nghiêm mặt nói: “Dì Âm, dì không cần phải trễ nãi công việc, ngày mai về đi.”

Khi nàng nói những lời này, theo bản năng mà nhéo nhéo lên váy ngủ của Giang Trần Âm, nàng biết rõ bản thân đã phải lấy hết bao nhiêu cam đảm để nói ra lời đó. Rõ ràng rất muốn Giang Trần Âm bên cạnh mình nhưng nàng không thể làm cho Giang Trần Âm mệt mỏi.

“Ngoan.” Giang Trần Âm nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ cọ nàng, sau đó từ đáy mắt hiện lên một màu ấm áp, “Dì đến đây không phải chỉ muốn gặp con, dì cũng có việc.”

“Ah? Vậy công việc của dì cần bao lâu?”

Giang Trần Âm nhìn nàng, nhớ lại lời mà nàng mới vừa nói: “Chắc là hai ngày.”

Bạc Mộ Vũ cũng không nghĩ nhiều, nói: “Hai này, vậy hai ngày này dì ở đây với con đi.”

Hai ngày cũng đã đủ, dù sao trở lại Tần Châu là có thể gặt mặt. Nàng nghĩ như vậy, căn bản là không để ý đến trước đó khi Giang Trần Âm trả lời nàng có do dự, hơn nữa khi đến cũng không dẫn theo trợ lý.

Giang Trần Âm nhè nhẹ vuốt tóc nàng, cười mà không nói.

Đêm dài, Bạc Mộ Vũ tắt đèn đầu giường sau đó tiến vào lòng ngực Giang Trần Âm, chững chạc, nữ tính mang lại cho nàng cảm giác thật an toàn, làm nàng rất nhanh cảm thấy buồn ngủ.

Giang Trần Âm cũng không nhiều lời nữa, nhưng vào lúc đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy Bạc Mộ Vũ thì thầm nói nhỏ: “Dì Âm, hôm qua con mơ thấy trước đây, chính là lần đầu tiên con đến kỳ.”

Giang Trần Âm từ từ mở mắt ra, “Sau đó thì sao?”

“Con mơ thấy lúc ấy dì nói với con, dì nói dì sẽ bảo vệ con.” Bạc Mộ Vũ vùi đâu vào ngực cô, ngoan ngoãn cọ cọ, “Bây giờ còn không?”

“Còn.” Giang Trần Âm gợi khóe môi cười, “Mãi mãi còn.”

Bạc Mộ Vũ ngẩng đầu, không biết tại sao nàng rõ ràng đã tắt đèn nhưng khi nhìn đến Giang Trần Âm lại thấy ánh mắt cô lóe lên như hai viên đá phát sáng.

Nàng nhỏ giọng nhưng đầy kiên định, nói: “Dì Âm, con cũng sẽ bảo vệ dì.”

Rèm cửa kéo không kín, ánh trăng xuyên qua khe hở của tấm rèm rọi vào làm Giang Trần Âm nhìn thấy rõ ràng một Bạc Mộ Vũ tỉnh táo với nét mặt vô cùng nghiêm túc nói ra câu nói ấy.

“Dì đã biết.” Giang Trần Âm mỉm cười, “Ngủ đi, ngủ ngon.”

Hết chương

Ed: truyenwiki1.com cập nhật xong lại lỗi nữa, chán phèo à~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.