Nhất Niệm Thành Kỳ

Chương 23




Bạc Mộ Vũ không dùng xe mà Bạc Minh Lương tặng nàng để đi làm.  

Không phải bởi vì nàng cố kỵ nhàn ngôn toái ngữ, mà là nàng mang theo chút tiểu tâm.  

Cứ giống như trước kia, vậy thì vẫn có thể cùng Giang Trần Âm ngồi trên một chiếc xe. Nàng vẫn nghĩ làm thế nào để có thể thường gặp mặt Giang Trần Âm, bởi vì hai người đều có công việc riêng của mình, nàng không thể giống như lúc nhỏ, lâu lâu thì cùng chơi với Giang Trần Âm.

Chỉ có một cách duy nhất là ở cùng nhau.

Cho nên, lúc này phải làm sao?

Nàng ngồi trong xe điện ngầm cúi đầu suy nghĩ, điện thoại đang nắm trong tay đột nhiên sáng lên rồi lại bình thường, là Wechat của Lâm Sơ Vãn.

“Đúng rồi, đến gần nhà chị thì phát cho chị cái tin nhắn, chị ra cửa đón em.”

Sau khi nàng trả lời xong tin nhắn thì tiếp tục rơi vào trầm tư, có lẽ chuyện Dương Thư Hàm nói lần đó, có thể thử một lần.

Ba mẹ đối với việc sau khi nàng ở cùng với Giang Trần Âm một tháng thì đã làm được vài món ăn, chuyện này làm họ rất ngạc nhiên, Diệp Hạ Lam còn nói để cho nàng học cách quan tâm đến sinh hoạt của bản thân cũng không tồi.  

Trước khi Giang Trần Âm có một người thân cận ở bên cạnh, nàng cần phải chủ động hơn, nếu không sẽ không còn kịp nữa.

Một mối quan hệ rất lâu dài, nàng nhất định phải rời xa Giang Trần Âm, vậy thì trước đó nàng cứ đến gần đi. Một năm cũng được, nữa năm cũng được, một tháng hai tháng đều được, còn hơn không có được gì.

Biệt thự của Lâm gia là biệt thự đơn lập, đến khi Bạc Mộ Vũ gần đến nhà Lâm Sơ Vãn thì Lâm Sơ Vãn đã chờ sẵn ở cửa.

Hôm nay nhiệt độ khá thấp, Lâm Sơ Vãn mỉm cười, khoác một thân áo khoác dài đứng ngoài cửa.

Bạc Mộ Vũ nhanh chóng đi tới, dẫn Lâm Sơ Vãn bước tới mái hiên “Sơ Vãn tỷ, không cần phait ra ngoài chờ em, sức khỏe của chị thế nào rồi?”

Lâm Sơ Vãn cười cười, dẫn nàng đi vào nhà: “Không sao, đã khỏe hơn rồi, trước đó chỉ cảm lạnh mà thôi. Nhưng mà em đó, đã tới rồi còn đem theo cái gì nữa vậy?”

“Chỉ là chút trái cây mà thôi, sức khỏe chị vừa mới hồi phục cũng không nên ra ngoài đứng hứng gió như vậy.” Bạc Mộ Vũ trả lời, không quên trách móc.

“Là Tiểu Vũ tới sao?”

Một giọng nữ trung niên truyền ra, Bạc Mộ Vũ đứng yên ở đó, trả lời: “Dạ đúng, bác gái, đã lâu rồi con không tới thăm bác.”

Nàng đứng thẳng người, đầu hơi cúi thấp vừa lễ phép vừa khéo léo.  

Lâm Sơ Vãn khẽ cười, nhận lấy trái cây trên tay nàng đưa cho dì giúp việc đang đến.

“Haiz, khách khí cái gì chứ?” Bà Lâm vui mừng hớn hở đến gần “Con đã rất lâu rồi không tới, Tiểu Vãn nói với bác là con đi làm.”

“Dạ, khoảng thời gian trước tương đối bận, gần đây mới thong thả được một chút.”

“Là như vậy sao……” Bà Lâm quan tâm nói: “Vậy thì trưa nay ở lại ăn cơm đi, bác có căn dặn dưới bếp làm mấy món con thích ăn.”

Bạc Mộ Vũ mỉm cười “Dạ được, làm phiền bác rồi.”  

Bà Lâm thân thiết kéo nàng đi vào trong “Lại đây ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, Tiểu Vãn con cũng lại đây.”  

Bạc Mộ Vũ nhìn xung quanh một vòng, Lâm Sơ Vãn nhẹ giọng cười nói: “Mục Thanh tỷ đi công tác rồi, đã đi được một tuần.”

Bạc Mộ Vũ gật đầu, không nói gì. Tuy Tống Mục Thanh và Lâm Sơ Vãn đều là học tỷ của nàng nhưng Bạc Mộ Vũ và Tống Mục Thanh không thân nhau, chỉ là tiếp xúc với Lâm Sơ Vãn cho nên đã từng có nói chuyện với nhau vài lần.

Ba người trong phòng khách nói chuyện phiếm, mãi cho đến giờ cơm trưa.

Sau khi ăn trưa xong, bà Lâm cũng đã lớn tuổi nên không nói nữa, dặn dò Lâm Sơ Vãn tiếp đãi khách cho tốt rồi trở về phòng nghỉ trưa.

Lâm Sơ Vãn dẫn Bạc Mộ Vũ vào phòng mình.

Trên bàn sách của cô đặt hai khung ảnh, mộ là tấm ảnh chụp chung của ba người Lâm Sơ Vãn, Tống Mục Thanh và bà Lâm. Trong bức ảnh, bà Lâm nét mặt hiền từ, đứng ở hai bên bà là Lâm Sơ Vãn có nét mặt nhu hòa và Tống Mục Thanh với sắc mặt lúc nào cũng lạnh lùng.  

Một khung ảnh khác là một người con trai mặc tây trang, mang giày da, gương mặt rõ ràng nhưng rất ôn nhuận, đẹp trai anh tuấn.  

“Ưu Phàm ca……” Bạc Mộ Vũ nỉ non một tiếng “Đã lâu không gặp.”

Lâm Sơ Vãn đứng bên cạnh Bạc Mộ Vũ, ánh mắt cũng dừng lại ở khung ảnh, nhẹ nhàng hít hít mũi.

Cô xinh đẹp cười nói: “Nếu anh ấy nghe thấy nhất định anh ấy sẽ nói với em, đã lâu không gặp.”

“Nếu anh ấy nghe thấy……” Bạc Mộ Vũ sờ lên khung ảnh, trong lòng chua xót quay lại nói với Lâm Sơ Vãn: “Nếu anh ấy nghe thấy, nhất định anh ấy sẽ có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với chị.”

“Anh ấy đã sớm nói với chị.” Lâm Sơ Vãn khẽ cười nói.

“Cái gì?” Bạc Mộ Vũ mở to hai mắt.

Lâm Sơ Vãn ôn thanh cười cười, đưa tay lấy khung ảnh, sau đó kéo Bạc Mộ Vũ ngồi xuống sopha.

Tia nắng mặt trời chiếu lên khung ảnh, nhất thời làm Bạc Mộ Vũ không thấy rõ khuôn mặt của Lâm Ưu Phàm trên khung ảnh.

“Anh ấy đã dùng chính sinh mệnh của mình để nói với chị, khi có một người mà mình muốn quý trọng và bảo vệ, thì đừng nên đem những nhớ nhung và suy nghĩ của mình giấu mãi ở trong lòng. Mỗi người đều sẽ có vài chuyện không muốn người khác biết, nhưng khi ở trước mặt người đó, chuyện không nên làm nhất là lừa gạt và giấu diếm họ.”  

Giọng nói của cô thấp đi rất nhiều, mang theo một cảm khúc khó có thể tả, như đang chất chứa sự đau đớn.

Cô vừa nói vừa dùng ngón cái đang run mà vuốt ve người trong khung hình.

“Là bởi vì Ưu Phàm ca đã làm một chuyện như vậy sao?” Đây là lần đầu tiên Bạc Mộ Vũ nghe Lâm Sơ Vãn nói thế này.

Vấn đề này lại làm cho Lâm Sơ Vãn không biết nên trả lời như thế nào, cô nghiêng người về phía trước, che đi ánh mặt trời, Bạc Mộ Vũ chỉ có thể nhìn thấy lông mi cô khẽ rung động.

Cuối cùng, cô chỉ biết cười, nói với Bạc Mộ Vũ nói: “Em chỉ cần nhớ kỹ lời chị nói là được. Nếu có một ngày em có được một người quý trọng, bất luận là như thế nào cũng không được lừa gạt người này chuyện của mình. Ngay cả khi thích người đó cũng không được giấu diếm, đừng tự cho mình làm như vậy là đúng, khi đơn phương quyết định mãi mãi cũng không có cái gọi là đúng hay sai.”

“Tại sao?” Bạc Mộ Vũ có chút không hiểu.

Lời nói của Lâm Sơ Vãn giống như nàng không thể nào hiểu được, nhưng cụ thể là không rõ ở điểm nào thì nàng lại không biết, nhưng nếu nói rõ vài phần như vậy, là nàng thực sự đã nghe không kĩ.

“Tại vì có rất nhiều chuyện, em không đi nói thì đối phương sẽ không biết. Ngay cả khi em âm thầm đem nó cất giấu ở trong lòng, đối phương cũng sẽ không biết. Giấu diếm và tự chủ trương, đến cuối cùng thì sẽ phát triển thành một kết cục không thể vãn hồi, cho dù là một đường sống cũng không có.”

Cô tạm dừng một chút, đưa mắt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ, đột nhiên lắc đầu cười cười.

“Chị nói với em mấy cái này làm gì chứ, chắc chắn là em nghe sẽ không hiểu.”

“Không, em hiểu được.” Bạc Mộ Vũ nhịn không được trả lời cô.

Lâm Sơ Vãn vẫn lắc đầu “Bây giờ chị nói với em nhưng thứ này là hy vọng em có thể hiểu rõ, nhưng nghĩ kỹ lại, chị lại hy vọng em mãi mãi cũng đừng hiểu.”

Bạc Mộ Vũ nghe hiểu bất quá chỉ là trên mặt chữ mà thôi, cái biết cái không. Những chuyện như không có bất kì đường sống hay không thể vãn hồi, nhưng thứ vừa bất lực vừa đau đớn này, không phải là người từng trải làm sao có thể hiểu được.

Cô chỉ hy vọng Bạc Mộ Vũ không phải đối mặt với những lựa chọn như thế, bởi vì một ngày nào đó phải đối mặt với những lựa chọn này mới có thể chân chính hiểu rõ lời của cô nói. Nhưng khi đến lúc đó, làm gì có thể quay đầu lại.

Nếu nói những lời vừa nãy của Lâm Sơ Vãn, Bạc Mộ Vũ có thể hiểu được một chút, nhưng mấy chữ cuối cùng kia nàng thật sự là nghe không hiểu.

Nhưng, một người muốn quý trọng, muốn bảo vệ thì nàng có.

“Không.” Bạc Mộ Vũ nhẹ giọng nhưng nghiêm túc nói “Người muốn quý trọng và bảo hộ, em có. Hơn nữa em không có bất kỳ chuyện gì gạt người đó, mọi chuyện em nghĩ đều muốn nói cho người đó nghe, em xác thật đã làm như vậy.”

Nếu Giang lão gia đã đi tìm nàng, hơn nữa nàng đã biết Giang Trầm Âm có một đoạn chuyện xưa, chuyện này có thể không tính.

Từ nhỏ đến lớn, không có bất kì chuyện gì nàng gạt Giang Trần Âm, bao gồm ở trường được nam sinh thổ lộ, bị đồng học quấn lấy muốn kết giao bạn bè. Nàng có thể có một số việc không nói với ba mẹ nhưng với Giang Trần Âm cơ hồ đều nói hết.

“Từ từ, em nói gì?”

Mạch suy nghĩ của Lâm Sơ Vãn không khỏi bị Bạc Mộ Vũ thu hút, có phải nàng vẫn chưa rõ tính chất tình cảm mà cô vừa mới nói hay không? Trong ấn tượng của cô, Bạc Mộ Vũ hình như vẫn chưa có một đối tượng yêu mến nào.

Đôi khi cô cảm thấy phản ứng của Bạc Mộ Vũ hơi chậm hơn so với người bình thường, ví dụ như, trước kia có một đồng học đã ám chỉ đến vô cùng rõ ràng, nhưng Bạc Mộ Vũ vẫn không biết được người ta đang yêu thầm mình, bắt buộc người đó phải nói ra một câu “Tớ thích cậu” thì lúc này Bạc Mộ Vũ mói hiểu rõ ý của người ta.

Mỗi khi cô nghe Bạc Mộ Vũ nói đến những chuyện này thì luôn cười tới không thể ngậm miệng, nhưng cũng không nói nhiều với Bạc Mộ Vũ điều gì. Đối với chuyện tình cảm, trời sinh đã không nhạy bén, cô có thể dạy một hai lần nhưng cũng không thể mỗi hồi mỗi lúc đều trông chừng Bạc Mộ Vũ, một người hiểu Bạc Mộ Vũ tự khắc sẽ biết mình phải làm gì.

Bạc Mộ Vũ lặp lại: “Em nói, em có một người như vậy.”

Lâm Sơ Vãn lập tức thấy tò mò “Có thể nói cho chị không? Chị chưa từng nghe em nói tới.”

“Em đã nói với chị rồi?” Bạc Mộ Vũ thấy ánh mắt không hiểu của Lâm Sơ Vãn  “Đó là dì Âm, em đã nói với chị rất nhiều lần.”

Lâm Sơ Vãn sửng sốt hồi lâu, che miệng cười rộ lên.

Bạc Mộ Vũ mặt đầy nghiêm túc, đáy mắt khó hiểu: “Chị cười cái gì? Em nói là thật mà.”

“Chị biết, chị biết……” Lâm Sơ Vãn nỗ lực kìm nén cơn buồn cười của mình, buông khung ảnh ôm lấy bờ vai của Bạc Mộ Vũ “Chị biết là thật, nhưng mà Tiểu Vũ, tình thân và tình yêu không giống nhau. Em và dì Âm của em là tình thân, nhưng chị đang nói đó là tình yêu.”

Bạc Mộ Vũ vẫn chưa bắt kịp vấn đề, Lâm Sơ Vãn liền ổn định cảm xúc của mình, từ từ nói với nàng: “Tình yêu đó là em muốn bên nhau cùng người này, rồi cùng làm nhiều chuyện với nhau, em sẽ hy vọng ngày ngày được ở bên người này, không muốn rời. Cho dù em biết cả hai sẽ có một ngày già đi, sẽ rời bỏ thế giới thì em cũng phải tham lam mà hy vọng ngày này hãy đến thật chậm.”

Giọng nói Lâm Sơ Vãn thong thả từ từ trôi đi trong lòng Bạc Mộ Vũ, lại khiến cho lòng nàng càng thêm nghi hoặc.

Bởi vì theo lời Lâm Sơ Vãn, nó giống như cảm giác của nàng đối với Giang Trần Âm. Nàng hy vọng có thể bên Giang Trần Âm lâu thêm một chút rồi lại lâu thêm một chút, nàng biết rõ rất có thể Giang Trầm Âm sẽ rời xa mình nhưng chính nàng vẫn như cũ, quý trọng từng giây phút của hiện tại.

Chỉ cần người có thể làm cho Giang Trần Âm trút bỏ được hết mọi thứ chưa xuất hiện, như vậy hằng ngày vẫn sẽ tiếp tục như bình thường.  

Nàng hy vọng những ngày như vậy sẽ không có hồi kết, người kia hãy tiến đến thật chậm.

“Tình thân, tình yêu……” Bạc Mộ Vũ nhỏ giọng lẩm bầm.

Lâm Sơ Vãn khẽ cười: “Đến khi em gặp được, tự khắc em sẽ hiểu.”

Cô nói vẫn mang theo chút mờ mịt, nhưng sự khác nhau giữa hai người Bạc Mộ Vũ sẽ hiểu, chỉ là theo như lời nói trước đó của cô, cô vẫn hy vọng Bạc Mộ Vũ mãi mãi đừng hiểu.

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả không muốn nói chuyện

Hết chương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.