Nhân Vật Phụ

Chương 15: C15: Chuyện Thứ 15




Tới rồi! Tới rồi!


Quay về thực tại.

Chuyện thứ 15

Bốp!

“Aaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!!!!!!” tôi ôm đầu gục xuống bàn.

 Con heo Quân, mình đã làm nên tội gì mà nó lại đập mình cơ chứ!

“Thằng điên này! Mày làm gì đấy hả?” Tôi gầm gừ nói, nhìn nó, đầu vẫn gục xuống bàn.


“Trái Đất gọi Linh Lan nghe rõ trả lời!” nó ve vẩy mấy ngón tay trước mặt tôi, tay kia vẫn cầm quyển sách giáo khoa (của tôi)

“Đồ điên!” tôi nhìn nó căm thù. Thằng Quân đặt quyển sách xuống, nói kiểu thỏa mãn

“Sao? Nghe tao bảo không kèm đã sợ đến đơ người lại rồi hả?”

“Mày điê…từ từ, sao bảo hôm nay bận?”

“Tao chọc mày chơi, không ngờ hiệu quả thế!” nó ngồi khoanh tay cười đểu nhìn tôi.

“Khốn nạn, lại còn bảo tao chết đi, mày được lắm!”

“Tao biết mà, đừng khen nữa!” lại còn vuốt vuốt đống tóc xù ra vẻ tự hào lắm, kinh dị.

“Trả sách đây!” tôi lao tới, giựt quyển sách trên tay nó, không thể để nó liên tục dùng sách của tôi để đập chính tôi được. Quyển sách này đã bị liệt vào hạng phản chủ nghe theo lời kẻ khác, tối nay về sẽ bị vẽ lăng nhăng vào!

“Tao không kèm mày nữa bây giờ, muốn điểm kém cứ lấy lại sách đi!” Nó ngồi khoanh tay vẻ hài lòng nhìn tôi cười đen tối. Khốn nạn, biết vậy hồi cấp 2 học toán cho cẩn thận thì giờ chắc tôi đang đạp lên đầu thằng Quân rồi chứ chả phải nó đang lên mặt với tôi thế này. Cuộc đời mình có quá nhiều điều để hối hận!

“Where r u?” điện thoại tôi rung, Phạm Hoàng Dương vừa gửi thêm một cái tin nhắn cực kì ngớ ngẩn nữa, bây giờ đang giờ học tất nhiên tôi ở trong lớp chứ, cậu ta đi Canada về vẫn còn bị lệch múi giờ sao? Hay đang ở trường rồi biết rõ thế nào nhưng vẫn cố hỏi, hay bí quá không còn gì để nhắn? Hay lại ngồi soạn nửa cái tin nhắn xong ngồi ngắm nó vài chục phút rồi định hỏi tôi xem có nên gửi cho Nguyên Hương  hay không chắc?

“Seriously?  Am in class, duh.”

“Oh, right. I’m coming over there :)”


DAFUQ? Cậu ta nói qua đây là sao?

“Wait, you mean your goin’ to the school :-?” hay là đến chỗ lớp tôi vậy?

“Yup.” Thấy chưa,không có chuyện đó đâu,đừng hoang tưởng nữa. Tí nữa lại hi vọng hão huyền!

Rồi, đến thì cứ đến thông báo làm cái của nợ gì, đằng nào tôi cũng không gặp được cậu ta, lần trước  cậu ta về cũng thế thôi! Họa lắm thì sẽ nhìn thấy nhau được vài cái trước khi cậu ta quay sang bên kia.

Tôi lệt xệt bước trong sảnh lớn, chỗ đó có mấy cái ghế dựa cũng tàm tạm, hôm nay nắng quá không ra ngoài ngủ được. Tôi chọn một cái ghế ở góc sảnh, quẳng cái cặp xuống rồi ngồi  tựa vào cái cặp. Cả trưa hôm nay nhòm ngó mà chẳng thấy Phạm Hoàng Dương ở chỗ quái nào cả. Chả lẽ đến một cái rồi về luôn hay là nói để đấy rồi không thèm đến. Tôi cho cả hai chân lên ghế, dựa cái cặp vào góc tường rồi tựa vào nó. Hôm này chả có mây gió gì mà nhìn,chỉ có mấy em lớp 10 yểu điệu đi qua đi lại vừa đi vừa hất tóc, tay vuốt mái,vừa bấm điện thoại, miệng vẫn líu lo với đứa bạn bên cạnh. Bây giờ con người thật là giỏi, làm được tới 5 việc một lúc, lại còn đầy tính thẩm mỹ.

Thật ra tôi  lại thấy mình nổi da gà. Cũng tốt, trời đang nóng, nhìn các cô ấy mà lạnh sống lưng giảm được mấy độ càng hay. Tôi ngửa đầu dựa vào tường, nhắm mắt lại.

Có tiếng lộc cộc nhẹ, chắc đứa nào đi qua thôi, tôi quay đầu sang bên kia, cố ngủ. Vách ngăn giữa sảnh và sân bên ngoài là kính nên chắc chúng nó muốn trêu tôi đây. Đã vậy càng không để ý.

Tiếng lộc cộc lại vang lên, lần này mạnh hơn và nhanh hơn. Tôi bịt tai vào, quay sang dúi đầu vào cái cặp đen bằng vải nylon sờ thấy ráp ráp của mình, xước mặt cũng được, nhất định phải ngủ. Thử thêm một lần nữa xem, nhất định ngươi, dù ngươi có là con gì đi chăng nữa ngươi cũng sẽ lãnh đủ.


Tiếng lộc cộc lại vang lên, mạnh hơn nữa.

Đứa khốn nạn nào muốn phá hỏng giấc ngủ của đại nhân thế hử?

Tôi bực mình chồm dậy, chuẩn bị sẵn cái nhìn chết người và một lô lốc các câu nói  điển hình để tổng sỉ vả kẻ phá rối kia. Được lắm, dám 3 lần làm kinh động đến giấc ngủ trưa quý giá của ta, lần này ngươi chết chắc rồi!

Tôi quay phắt lại, thề có ông bà tôi ở trên kia tôi nhất định phải cho cái đứa chế…………….

Chết tiệt!

Tôi trố mắt ra nhìn qua lớp cửa kính trắng phủi một lớp bụi mỏng, bám đầy vân tay.

Phạm Hoàng Dương đang chạm tay lên tâm kính, nhìn tôi kiểu nửa mừng nửa kì cục. Thế đấy,đúng cái lúc không muốn gặp thì lại thò mặt ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.