Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 9




Nói cho cùng vẫn là Trúc Vũ ổn trọng, tuy rằng thật sự vui vì chủ tử được Hoàng thượng lật thẻ bài, nhưng vẫn có chút cố kỵ: "Tiểu chủ, tuy nói hiện tại không phải là thời điểm tốt, nhưng Hoàng thượng chọn, chúng ta không thể không đi. Chúng ta nên phòng bị nhiều hơn một chút, hẳn là sẽ không có việc gì."
 
Vừa rồi Thẩm Ngọc Quân đã cân nhắc một lượt, cảm thấy sớm muộn gì cũng phải tranh đấu, hiện tại đã đưa đến cửa, nàng cũng sẽ không làm ra vẻ mà đẩy đi. Còn vũng nước đục này, trước sau gì cũng phải tranh, không có gì đáng sợ. Nếu thật sự không ổn thì không phải còn có phi tần khác không thị tẩm sao, đến lúc đó dẫn họa lên người khác là được.
 
“Trúc Vũ Trúc Vân, chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm gội, Thu Cúc đi Ngự Thiện phòng lấy chút cháo a giao táo đỏ về, trước khi đi Thừa Ân điện, ta phải chuẩn bị một chút.”

 
Phi tần thị tẩm lần đầu tiên đều phải ở Thừa Ân điện, trừ Hoàng hậu ra thì không có ngoại lệ, còn sau đó ở đâu thì phải xem tâm tình của Hoàng thượng.
 
"Vâng".
 
Ba người lui xuống chuẩn bị.
 
Sau khi mấy cung nữ đem nước tới, Thu Cúc cung kính cúi đầu bẩm báo: "Chủ tử, nước ấm đã chuẩn bị xong, mời chủ tử vào tắm gội ạ." Tuy rằng Thu Cúc đã cố gắng duy trì bình thường, nhưng trong âm giọng vẫn có thể nhận ra được sự vui sướng.
 
Mấy tiểu cung nữ còn lại càng là như thế, đều mặt mày hớn hở.
 
Thẩm Ngọc Quân thấy vậy, thở dài mà lắc lắc đầu: "Thu liễm lại một chút, biểu tình quá rõ ràng, dễ bị người khác nhìn thấu, không phải là chuyện tốt."
 
Mấy người này đều phải hầu hạ lâu dài bên cạnh nàng, nàng vẫn muốn nhắc nhở họ đúng lúc, dù sao đây cũng là hậu cung, chỉ hơi lơ đãng là đã mắc mưu kẻ khác.
 


Mấy người lập tức thu liễm biểu tình của bản thân, quy củ nói: “Nô tỳ thụ giáo.”
 
Dưới sự hầu hạ của Trúc Vũ, Thẩm Ngọc Quân cởi bỏ y phục, bước vào thùng gỗ.
 
Trúc Vân và Thu Cúc vội vàng đi đến hầu hạ.
 
"Chủ tử, người có muốn thêm chút cánh hoa hồng vào không ạ?" Trúc Vũ luôn biết chủ tử nhà mình không thích khi tắm rửa dùng cánh hoa để ướp hương cho cơ thể, nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, vẫn nên hỏi lại.
 
Từ nhỏ Thẩm Ngọc Quân đã có mùi hương cơ thể thoang thoảng, không tiếp xúc gần rất khó phát hiện. Theo mẫu thân nàng nói thì thể chất này hẳn là di truyền từ một vị lão tổ tông nhà ngoại. Nàng nghĩ tới mùi hương cơ thể của mình, từng nghe mẫu thân nói rất thanh nhã, vậy nên không cần dệt hoa trên gấm, nàng cự tuyệt đề nghị của Trúc Vũ: "Không cần, cứ như vậy đi."
 
Sau nửa canh giờ, Thẩm Ngọc Quân đã tắm gội xong.
 
"Trang sức dùng trên tóc và váy phải hợp với nhau, người thích loại trang sức nào ạ? Đông Mai khéo tay lắm, để nàng ấy vấn tóc cho người, nhất định có thể làm người hài lòng." Thu Cúc nói.
 
Thẩm Ngọc Quân nhìn thẳng vào mình trong gương, rất sạch sẽ, nhìn vào có vô cùng cảm giác thoải mái, khóe miệng hơi mỉm cười nói: "Không cần, Trúc Vũ lấy dây buộc tóc đi, giúp ta buộc tóc lên là được. Trúc Vân, ngươi lấy bộ váy màu đỏ tươi đến đây.”
 
Hai người đều sửng sốt, không hiểu tại sao chủ tử lại trang điểm đơn giản đến vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
 
Sau khi Thẩm Ngọc Quân sửa soạn xong, từ chối đề nghị trang điểm của Đông Mai, chỉ làm đơn giản. Tuy mọi người không hiểu tính toán của chủ tử nhà mình, nhưng cũng biết chủ tử đã có dự tính rồi, không cần phải nhiều lời nữa.
 
Giờ tuất một khắc, Phượng loan xuân ân xa đã đến Thiêm Hi lâu đón người.

 
Thẩm Ngọc Quân cũng không làm bộ làm tịch, nàng khoác một chiếc áo choàng, thoải mái tự nhiên ngồi lên kiệu, rời khỏi Thiêm Hi lâu, đi đến điện Thừa Ân.
 
Thẩm Ngọc Quân ngồi một mình trên chiếc giường rồng to lớn trong chính điện của điện Thừa Ân, nàng đã ngồi hơn một canh giờ, nhưng vẫn giữ dáng ngồi như các tiểu thư khuê các, không hề nhúc nhích.
 
Hiện giờ Thẩm Ngọc Quân đang cúi đầu nhớ lại lúc điện tuyển, bên tai nghe được giọng nói trầm thấp khàn khàn vô cùng từ tính của Hoàng thượng. Tuy rằng nàng không biết dáng vẻ của Hoàng thượng thế nào, nhưng vẫn cảm thấy chỉ cần giọng nói của Hoàng thượng thôi là đã khiến người ta trầm mê.
 
Nữ tử được nuôi tại khuê phòng, trước khi xuất giá số nam nhân nhìn thấy có thể đếm trên đầu ngón tay, nàng cũng không ngoại lệ. Nàng không biết Hoàng thượng có thích nàng hay không, nhưng biết khi vào cửa cung thì cả đời này nàng chỉ có thể là nữ nhân của Hoàng thượng.
 
Thẩm Ngọc Quân như đi vào cõi tiên, hai mắt mơ hồ màng nhìn dưới mặt đất không có tiêu điểm, đột nhiên một vạt áo thêu họa tiết rồng màu vàng sáng xuất hiện trong mi mắt.
 
Thẩm Ngọc Quân lập tức thu hồi lại suy nghĩ, vội vàng đứng lên hành lễ. Nhưng bởi vì ngồi quá lâu, phần eo có hơi cứng nhắc, hai chân đứng không vững như đang đi cà kheo, nhất thời không kịp phòng bị mà lảo đảo ngã thẳng vào lòng Hoàng thượng.
 
Lộ công công phía sau lưng Hoàng thượng thấy vậy vội vàng cúi đầu, gương mặt, khóe miệng đều co rúm lại, còn đúng lúc liếc mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Thẩm Lương viện này nhìn qua là một người đoan trang, không ngờ lại phóng khoáng đến như vậy. Ngày mai phải nhớ dặn Ngự Thiện phòng hầm canh cho Hoàng thượng tẩm bổ."
 
Cảnh đế đầu tiên là sửng sốt, muốn tránh đi theo bản năng, nhưng sau đó phát hiện phía dưới của Thẩm Ngọc Quân như nhũn ra, cũng biết được nguyên nhân. Lại nhớ đến lúc điện tuyển Thẩm Ngọc Quân trả lời chu đáo mọi mặt bèn nổi lên hứng thú xấu xa, muốn biết chút nữa nàng tự bào chữa như thế nào. Cảnh đế thuận thế đỡ được Thẩm Ngọc Quân, ôm nàng vào lồng ngực, còn không quên ra hiệu cho Lộ công công ở sau lưng lui ra ngoài.
 
"Ái phi nhiệt tình như vậy, trẫm thật là diễm phúc không cạn," Cảnh đế hứng thú xấu xa xuyên tạc.
 
Hai chân Thẩm Ngọc Quân hiện còn đang tê tê như muốn nhũn ra, không thể đứng thẳng được, lại vừa bị kinh hãi, hai mắt thất lễ nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, vầng trán rộng đầy đặn, mày kiếm đen sậm, đôi mắt phượng thâm thúy sắc bén, con ngươi đen láy lạnh lùng, khóe miệng nhỏ vểnh lên tự nhiên, đôi môi mỏng hồng nhạt, sóng mũi cao thẳng như một nét bút phác thảo toàn bộ đường nét gương mặt, tựa như một một khối lập thể được điêu khắc hoàn hảo.
 

Thẩm Ngọc Quân nhất thời thất thần, nhưng rất nhanh đã được giọng nói thuần phát của Cảnh để kéo thần trí về, phát hiện mình đang dựa vào lòng Hoàng đế, nàng chỉ có thể cúi đầu đỏ mặt, mặt dày xấu hổ trả lời: "Thần thiếp đã vào cung, vậy thì chính là người của Hoàng thượng, hầu hạ Hoàng thượng là chuyện đương nhiên, thật sự không thể nhận nổi lời khen của Hoàng thượng ạ."
 
Cảnh đế vô cùng khẳng định lúc Thẩm Ngọc Quân nhìn thấy hắn có chút thất thần, nhưng trong ánh mắt của nàng có kinh ngạc, có khen ngợi, có cảm thán nhưng không có say đắm. Điều này cũng làm cho Cảnh đế có chút thưởng thức nàng, gặp quá nhiều người si tình, dù là thật hay giả thì cũng đã chán ngấy, bởi vì trong sự si tình kia có rất nhiều thứ không đơn thuần.
 
Nhưng hiện tại nhìn thấy, người trước mắt này rõ ràng là sống ngay thẳng hơn nhiều.
 
Vừa rồi Thẩm Ngọc Quân "mặt dạn mày dày" trả lời cũng khiến Cảnh đế cảm thấy thú vị. Hiện tại Cảnh đế giống như là phát hiện một món đồ chơi tốt, trong lòng ngầm đánh giá Thẩm Ngọc Quân. Mà Thẩm Ngọc Quân cũng rất trấn định, vẫn không nhúc nhích đỏ mặt ở trong lòng Cảnh đế, để mặc hắn quan sát mà không hề ngẩng đầu lên.
 
Đến khi hai chân Thẩm Ngọc Quân khôi phục lại được cảm giác, Cảnh đế cũng không làm khó mà thả nàng ra, sau đó ngồi xuống giường rồng trong điện. Thẩm Ngọc Quân tiến lên một bước nhỏ, quy quy củ củ thỉnh an Hoàng thượng.
 
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, vừa rồi tần thiếp nhất thời thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội."
 
Lúc này Cảnh đế mới quan sát tỉ mỉ Thẩm Ngọc Quân, trông cũng không phải là người đẹp nhất trong nhóm tú nữ, nhưng hơn ở khí chất sạch sẽ. Không lâu sau, hai mắt hắn dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế của Thẩm Ngọc Quân, nghĩ tới vừa rồi ôm thân thể mềm mại yêu kiều vào ngực, còn mơ hồ có một mùi hương thoang thoảng, thân thể hắn không khỏi trở nên căng thẳng.
 
Sắc mặt Cảnh đế trầm xuống, nheo đôi mắt phượng lại, khóe miệng nhếch lên, cười nhạt nói: "Vừa rồi không phải nói hầu hạ trẫm là bổn phận của nàng sao? Vậy bây giờ hãy làm hết bổn phận của nàng đi, đến đây hầu hạ trẫm."
 
Nói xong Cảnh đế ngã người ra phía sau, nằm ngửa trên giường, chờ Thẩm Ngọc Quân đến hầu hạ.
 
Thẩm Ngọc Quân, lúc này đã không còn bình tĩnh như trước đây, tay chân luống cuống, dù đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, nhưng thật sự vẫn còn là một cô gái mười lăm tuổi. Nàng chầm chậm di chuyển về phía chiếc giường, thỉnh thoảng còn len lén liếc nhìn Hoàng thượng, trong lòng âm thầm cổ vũ chính mình: "Dựa vào tướng mạo Hoàng thượng đã hơn hàng vạn nam nhi trên thế gian, huống chi là khí thế toàn thân không gì sánh kịp, lại đang lúc tráng niên, mình đúng là có phúc khí."
 
Tuy nói hiện tại đã vào cung, nhưng một ngày nàng còn chưa thị tẩm thì sẽ không được xem là nữ nhân chân chính của Hoàng thượng, chỉ thiếu một bước nữa là đến đích rồi. Thẩm thị Ngọc Quân không phải sợ, trong lòng liên tục cổ vũ cho chính mình.
 
"Rốt cuộc là nàng muốn ngơ ngác tới khi nào?"
 
Cảnh đế thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của nàng, bất đắc dĩ tự mình đứng dậy, giơ hai tay lên phân phó: "Thay y phục."

 
Thẩm Ngọc Quân thấy Cảnh đế như vậy, trong lòng vui vẻ, bước lên phía trước thay y phục cho hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thoát y phục của một nam tử, tuy cố gắng trấn định nhưng hai tay còn run dữ dội hơn, chân tay vụng về, cởi y phục rất chậm. Lúc này tinh lực của nàng đều tập trung lên nút buộc trên long bào của Cảnh đế, cho nên không nhận ra ánh mắt và thân thể của Cảnh đế đã có thay đổi.
 
Trong lúc Thẩm Ngọc Quân cởi y phục vô tình chạm vào, màu mực trong mắt Cảnh đế dần dày đặc, bởi vì khoảng cách giữa hai người rất gần, cho nên hắn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát của Thẩm Ngọc Quân qua mỗi nhịp thở của nàng.
 
Mùi hương tỏa ra theo mỗi nhịp thở của Thẩm Ngọc Quân là dụ hoặc khó có thể chống đỡ đối với Cảnh đế.
 
Cuối cùng không kiềm chế được nữa, Cảnh đế kéo Thẩm Ngọc Quân qua, tay phải nâng cằm của nàng lên, chuẩn xác bắt được chiếc miệng anh đào của nàng, bắt đầu hôn lên. Rất khó tượng tượng thân là một Đế vương, có hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng lại rất ít khi hôn môi nữ tử.
 
Không phải là hắn có lý do gì khó nói, chỉ là vì một số ký ức kinh khủng khiến hắn cảm thấy ghê tởm. Nhưng hôm nay hương thơm của cô gái nhỏ này, làm cho hắn không kiềm được mà muốn nếm thử.
 
Thẩm Ngọc Quân nhớ đến lời nói của mẫu thân trước khi nàng rời khỏi nhà, nữ tử với việc trên giường, không thể quá cứng nhắc, phải chủ động một chút, như vậy cho dù là đối với nam nhân hay nữ nhân đều sẽ dễ chịu hơn.
 
Nghĩ vậy, nàng vươn đôi tay nhỏ trắng như ngọc ôm lấy Cảnh đế. Cảnh đế ngừng một lát, nháy mắt dùng tay trái kéo chặt cô gái nhỏ vào ngực, để cho nàng càng thêm dính chặt vào mình, tay phải nâng gáy làm cho nàng ngẩng đầu lên, để dễ dàng hôn môi hơn.
 
Mặc dù đây là lần đầu tiên Cảnh đế hôn nữ nhân nồng nhiệt như vậy, nhưng hắn không cảm thấy ghê tởm chán ghét, ngược lại có cảm giác ngọt thanh mềm mại, vô cùng thích thú. Dần dần hắn không còn thỏa mãn với việc hôn môi nữa, mà càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.
 
Giác quan, huyết dịch nói cho hắn biết, hắn muốn người nữ nhân này. Cảnh đế chưa bao giờ để bản thân mình bị ấm ức, nghĩ là sẽ làm, dùng tay trái nâng Thẩm Ngọc Quân lên, xoay người cùng ngã lên giường.
 
Điện Thừa Ân ầm ĩ đến cuối giờ sửu mới yên tĩnh lại, Lộ công công canh giữ ngoài điện ngẩng đầu nhìn trời, chỉ cảm thấy bóng đêm thật đẹp, chỉ cần Hoàng đế cao hứng, hắn nhìn cái gì cũng đẹp.



 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.