Nguyên Tắc Bảo Mệnh Của Sủng Phi

Chương 47




"Hừ..." Cảnh đế dừng bước, không ngờ Nhiên tình hương do Tiểu Lộ Tử sai người chuẩn bị rất có hiệu quả, vậy mà để nàng ta tự mình chơi trước.
 
Cảnh đế xoay người đi vào ngồi lên mép tháp, cũng may chỗ của Lệ Phi còn có hai quyển sách, nếu không e là hắn đã kêu Tiểu Lộ Tử đưa vào. Trong nội thất ư ư a a, Cảnh đế nghe hơi bực bội, một đoàn tà hỏa trong lòng làm thế nào cũng không kìm được, hắn dứt khoát buông sách trong tay xuống, đứng dậy đi đi lại lại.
 
Có phải hắn đã quên gì rồi không? Khoảng thời gian uống xong một chén trà, Cảnh đế đột nhiên dừng bước, Tiểu Lộ Tử  kia làm việc không chắc chắn, tuy là đốt Nhiên tình hương trong nội thất, nhưng ít nhiều gì bên ngoài cũng ngửi được một chút. Cảnh đế lắc đầu, cười nhạo một tiếng, tính kế người khác, không ngờ bản thân cũng bị dính.

 
Chút xôn xao kia trong cơ thể Cảnh đế ngày càng mãnh liệt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đụng vào Lệ Phi, không thì màn diễn sau này sao hắn xem được. Suy nghĩ một lát hắn bèn đi thẳng tới cửa sổ nội thất, mở cửa sổ ra, nhảy thẳng từ cửa sổ ra ngoài.
 
Vừa lúc Lộ công công đứng cách cửa sổ này vài bước, nghe được tiếng đốc, vừa định hét lớn nhưng lại thấy một màu vàng. hắn lập tức giơ tay che kín miệng, hai mắt nhìn quanh, mới không tiếng động tới gần: "Sao Hoàng thượng lại ra đây?"
 
Không hỏi còn may, vừa hỏi Cảnh đế đã trừng mắt nhìn hắn: "Còn không phải chuyện tốt ngươi làm sao, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều."
 
Lộ công công không hiểu gì, thế này là thế nào?
 
Cảnh đế nhìn bộ dạng ngây ngốc của Tiểu Lộ Tử, chỉ cảm thấy hắn đang lãng phí thời gian: "Trẫm ra ngoài đi bộ một vòng, lát nữa sẽ về. Ngươi xử lý một chút, trẫm không muốn nghe chuyện đêm nay trẫm đến Thúy Vi cung." Nói xong lập tức đi khỏi, lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Lộ Tử
 
Lộ công công thật sự muốn hét lớn hai câu, người phía trước, mời đứng lại. Nhưng mà hắn không dám, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cảnh đế nghênh ngang trèo tường ra khỏi cung Thúy Vi. Sau khi thở dài một hơi, hắn gãi gãi đầu nghĩ tiếp theo nên làm gì đây? Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới ủ rũ cụp đuôi đi tìm Sở Diễn. Hắn âm thầm quyết định trong lòng, ngày mai nhất định phải xem Hoàng thượng lật thẻ bài của ai.
 
Cảnh đế ra khỏi cung Thúy Vi, đến thẳng cung Chiêu Dương, cũng may hai cung cách nhau không xa lắm. Hắn vừa nghe giọng điệu của Lệ Phi thì trong đầu lập tức nghĩ tới cô gái nhỏ kia. Nhưng đêm nay chỉ có thể để nàng ấm ức, không thể ghi sổ, ngày mai hắn sẽ đền bù cho nàng.
 

Chưa đến giờ hợi Thẩm Ngọc Quân đã bò lên giường ngủ. Lúc này nàng đang ngủ rất ngon, khi Cảnh đế đến cung Chiêu Dương, cung Chiêu Dương đã khóa cửa. Đêm nay chắc chắn hắn phải làm tặc, còn là hái hoa tặc.
 
"Ai?" Nói đến cũng không khéo, đêm nay vừa hay đến lượt Trúc Vân gác đêm. Trúc Vân luôn cảnh giác, vừa nghe tiếng động đã lập tức xốc chăn chạy ra ngoài.
 
"Câm miệng của ngươi lại," Cảnh đế không ngờ một tiểu nha hoàn lại cảnh giác như vậy, không hổ là xuất thân từ phủ Tề Dương hầu.
 
Trúc Vân còn tưởng rằng ai, vừa nghe tiếng, nàng đã lập tức mím chặt miệng, tiến lên hành lễ, dù là như vậy cũng không dám lên tiếng nữa.
 
Cảnh đế nhìn Trúc Vân đang quỳ trên đất: "Lát nữa ngươi dẫn người trong phòng ra ngoài, chuyện hôm nay trẫm đến đây, không được truyền ra."
 
Trúc Vân vẫn nhớ lời Hoàng thượng đã nói, không dám lên tiếng, chỉ một mực gật đầu. Hoàng thượng làm việc, nàng tiến cung lâu như vậy cũng đã từng thấy, nàng thật sự sợ gây phiền toái cho tiểu chủ và Thẩm gia.
 
"Đi đi," Cảnh đế rất hài lòng với biểu hiện của Trúc Vân. Tính tình của nàng và chủ tử giống nhau, đều thức thời như vậy.
 
Trúc Vân như được đại xá, nhanh chóng đứng lên chạy vào phòng, không lâu sau, chỉ thấy nàng ôm chăn, lôi Đông Mai đang mơ mơ màng màng ra ngoài.
 
Cảnh đế thấy họ đã đi thì vào đi thẳng vào phòng. Nha đầu kia không tệ, còn biết chừa cửa cho hắn. Hắn tới chiếc giường trong nội thất, xốc màn giường lên, chỉ thấy Thẩm Ngọc Quân trợn tròn đôi mắt hoa đào nhìn hắn.
 

"Ha ha..." Cảnh đế nhìn vẻ mặt không thể tưởng tưởng của nàng mà bật cười: "Sao, bị dọa choáng luôn hả?"
 
Thẩm Ngọc Quân nghe được âm thanh, còn tưởng rằng là nằm mơ, không ngờ Hoàng thượng thật sự đến, nàng vội vàng bò dậy: "Hoàng thượng cát tường!"
 
Cảnh đế xua xua tay, cũng không chờ Thẩm Ngọc Quân hầu hạ đã tự mình cởi áo khoác, vén chăn lên, khom lưng bò vào chăn.
 
"Hoàng thượng, sao người lại tới đây?" Thẩm Ngọc Quân lăn vào lòng Cảnh đế. Nàng biết, chiều hôm nay người của Lệ Phi cung Thúy Vi có đến điện Càn Nguyên mời. Dựa theo thời gian, hiện giờ Hoàng thượng hẳn là phải ở chỗ Lệ Phi.
 
"Suỵt," Cảnh đế vươn một ngón tay ra đặt lên môi hồng của Thẩm Ngọc Quân: "Đừng hỏi, biết quá nhiều không tốt với nàng." Nói xong thì xoay người đè lên.
 
Thẩm Ngọc Quân nghe Cảnh đế nói vậy, trong lòng mơ hồ có suy đoán, nhưng cũng không tìm tòi nghiên cứu nữa, thấy Hoàng thượng đè lên lập tức vươn hai tay choàng lên cổ hắn, kéo đầu Hoàng thượng xuống, đưa miệng anh đào của mình lên.
 
Đêm nay, Thẩm Ngọc Quân cảm giác dường như Hoàng thượng không giống trước kia, nếu nói trước đây Hoàng thượng đã đủ long tinh hổ mãnh, nhưng so với đêm nay, đúng là gặp sư phụ. Nàng cảm giác mình như một con thuyền trôi nổi trong sóng gió, mãi không vào bờ được.
 
Hai người ồn ào qua giờ hợi mới yên tĩnh lại. Cảnh đế xoay người để Thẩm Ngọc Quân nằm trên người hắn, từ từ khôi phục lại hơi thở, mở miệng nói: "Chuyện đêm nay trẫm tới đây, nàng đừng khoa trương, còn nha hoàn tên Trúc Vân kia nữa, cũng bảo nàng ta đóng chặt miệng lại."
 
Thẩm Ngọc Quân ghé vào ngực Cảnh đế, buồn bực nói: "Tần thiếp biết rồi, có phải Hoàng thượng phải đi hay không?"
 
Cảnh đế đưa tay sờ vào mái tóc ướt mô fhooi của Thẩm Ngọc Quân: "Ừ, ở cũng nàng một lúc nữa, trẫm phải đi."
 
Thẩm Ngọc Quân nghe vậy, cũng không có nhiều phản ứng, chỉ ngẩng đầu hôn lên cằm Hoàng thượng: "Vâng."
 
Cung Chiêu Dương yên tĩnh, thời gian bên cung Thúy Vi cũng không xê xích gì nhiều, Lệ Phi sắp tỉnh táo lại, Hoàng thượng vẫn chưa về. Lộ công công kiên quyết, đốt thêm cho Lệ Phi nửa nén hương, trong lòng thầm nói lần này khổ cực cho ngài rồi Lệ Phi nương nương, nhưng cũng không phải chuyện lớn gì, nhiều lắm thì cũng nằm thêm nửa ngày, một ngày thôi. Mọi người đều lăn lộn kiếm cơm, chỉ cần phối hợp nhịp nhàng, mới làm cho Hoàng thượng vui vẻ được.
 
Chờ đến khi Hoàng thượng trở lại cung Thúy Vi thì đã đến giờ tý, cho Tiểu Lộ Tử chuẩn bị nước ấm, tự hắn tắm rửa một hồi, lại gọi cung nữ vào rửa cho Lệ Phi đang ngất xỉu. Sau đó Cảnh đế cũng không có ý định ở lại, về thẳng điện Càn Nguyên.
 
Nếu nói sáng nay có điều gì khiến Thẩm Ngọc Quân không hài lòng, có lẽ chính là khi ngồi trước gương, thấy mình giống như là cải thìa héo. Đáy mắt hơi xanh, sắc mặt cũng trắng, đều là do tối qua nam nhân kia không để nàng sống yên. Nửa đêm canh ba chơi đùa nàng, sau khi hắn rời đi nàng cũng không ngủ ngon được.
 
"Trang điểm đậm một chút," Thẩm Ngọc Quân bất đắc dĩ dặn dò: "Đáy mắt che nhiều hơn."
 
"Tiểu chủ an tam, nô tỳ sẽ cố gắng trang điểm cho người tự nhiên một chút," Đông Mai cẩn thận trang điểm cho chủ tử nhà mình, chuyện tối hôm qua thật ra nàng không biết, dù sao lúc đó nàng cũng ngủ mơ mơ màng màng.
 
Hôm nay cung Cảnh Nhân cũng có chút náo nhiệt, không nói đến hôm qua Lệ Phi cho người đến điện Càn Nguyên cướp người, chỉ nói sáng nay nàng ta không thông báo tiếng nào đã không đến thỉnh an Hoàng hậu cũng đã đủ để người ta nói huyên thuyên rồi.
 
Cung Cảnh Nhân, phi tần lớn nhỏ ngồi hai bên, Hoàng hậu ngồi ghế chủ vị. Nếu muốn nói hôm nay sắc mặt Hoàng hậu ra sao, thì đương nhiên là không tốt. Dư quang nơi khóe mắt luôn vô thức quét đến chỗ ngồi trống của Lệ Phi, Hoàng hậu hận vô cùng, nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng treo nụ cười.
 
"Hôm nay Lệ Phi nương nương là đến muộn, hay là không đến?" Diệp Tu nghi nhìn chỗ trống của Lệ Phi, mắt trợn trắng, còn không phải do tối hôm qua Hoàng thượng đến chỗ của nàng ta, sợ người khác không biết nàng ta hầu hạ Hoàng thượng mệt nhọc ư! Hừ, đến Phi vị rồi, còn mang dáng vẻ hồ ly lẳng lơ.
 
Thục phi mỉm cười nói: "Cũng không thể trách nàng được, Lệ Phi thay các tỷ muội ta hầu hạ Hoàng thượng, cũng là cực khổ."
 

Thẩm Ngọc Quân cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, bây giờ nàng thật sự không biết Hoàng thượng muốn hát cái gì.
 
"Hi Quý nghi, sao hôm nay nhìn buồn bã ỉu xìu vậy?" Thiến Quý cơ nhìn Thẩm Ngọc Quân như đang chế giễu. Nàng không vừa mắt dáng vẻ phong khinh vân đạm kia của Thẩm thị, giả vờ như thật vậy, nàng cũng không đợi Thẩm Ngọc Quân nói, đã tiếp tục: "Chuyện này cũng khó trách, hôm qua Hoàng thượng đến chỗ Lệ Phi nương nương, trong lòng ngươi không thoải mái cũng phải."
 
"Thiến..." Thẩm Ngọc Quân nghe Thiến Quý cơ nói, như thế nào đều cảm thấy không dễ nghe, vừa định trả lại mấy câu, không ngờ đã bị chặn lại.
 
"Không biết nói thì đừng nói, không ai nói ngươi là người câm đâu," Đức phi không chút khách khí liếc mắt nhìn Thiến Quý cơ một cái, sau lại hừ lạnh một tiếng: "Hoàng thượng là người mà một phi tần nho nhỏ như ngươi có thể ngông cuồng nghị luận sao?"
 
Đức phi nói xong, trong điện hoàn toàn yên tĩnh. Hôm nay tất cả mọi người đều tập trung tinh lực lên người Lệ Phi, căn bản không chú ý tới Đức phi, dù sao thường ngày nàng vẫn luôn lạnh nhạt, lại rất ít khi qua lại. Không ngờ hôm nay vừa mở miệng, lại lạnh lùng như vậy.
 
Thiến Quý cơ sửng sốt một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhưng nàng ta cũng không sợ Đức phi, lẩm bẩm trong miệng: "Thần thiếp chỉ đang nói Hi Quý nghi, cũng không nghị luận về Hoàng thượng."
 
"Không mang đầu óc ra cửa thì đừng mở miệng," Đức phi vốn cũng định tha cho nàng ta, ai ngờ nàng ta còn dám cãi lại, vậy nàng cũng không cần phải khách khí. Từ sau khi tỉnh ngộ, nàng quyết định có thể sống một ngày thì sảng khoái một ngày: "Không học được như Lệ Phi thì đừng học, tránh cho mỗi lần nhìn thấy bổn cung lại cảm thấy ghê tởm."
 
Đức Phi nói xong, tay Lục Chiêu nghi ngồi bên dưới nàng hơi run lên, cái ly trong tay nghiêng đi: "A..."
 
"Thần thiếp thất lễ, mong Hoàng hậu nương nương trách phạt," Lục Chiêu nghi vội vàng đứng dậy phúc lễ thỉnh tội.
 
"Đứng lên đi," Hoàng hậu nhìn thoáng qua Đức phi, hơi nhíu mày, xua tay ý bảo Lục Chiêu nghi ngồi xuống.
 
Lúc này Thiến Quý cơ cũng không chú ý đến Lục Chiêu nghi, nước mắt nói rơi liền rơi, quỳ trước mặt Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương, ngài thấy đó, Đức phi nương nương vô duyên vô cớ nhục mạ thần thiếp, thần thiếp còn mặt mũi nào sống trong cung nữa, hu hu..."
 
Hoàng hậu cũng hơi đau đầu, Đức phi này sao hôm nay lại đổi tính, nói thẳng thừng như vậy: "Đức phi, thường ngày bổn cung không nhận ra ngươi thẳng tính như vậy, sau này nói chuyện phải nể nang người khác một chút."
 
Đức phi nghe Hoàng hậu nói xong, che miệng cười: "Thì ra Hoàng hậu nương nương cũng giống thần thiếp, cũng cảm thấy nàng ta giả bộ không giống. Thật là khó cho Lệ Phi, ngày nào cũng phải nhìn nàng ta làm ra vẻ. Ha ha..." Đức phi cười không kiêng nể gì, không hề nể nang ai cả.
 
Chân mày Hoàng hậu nhíu lại, khóe miệng co rút, thở dài, nàng có thể làm gì bây giờ? Đức phi là một trong Tứ phi, dù nàng là Hoàng hậu cũng không thể tùy ý trách phạt. Lại nhìn Thiến Quý cơ, không biết thế nào nhỉ? Trước đó Đức phi chưa nói còn đỡ, sau khi nói xong, Hoàng hậu lại cảm thấy nàng ta giống Lệ Phi, ngay cả tay bắt hình hoa lan kia cũng học giống Lệ Phi đến chín phần.
 
"Được rồi, đừng khóc nữa, khóc làm bổn cung đau cả đầu," Hoàng hậu vốn vì Lệ Phi đã ôm một bụng lửa, lại thấy Thiến Quý cơ này lời nói cử chỉ đều học theo Lệ Phi, nàng quyết định không chịu đựng nữa: "Hoàng thượng là người ngươi có thể nghị luận sao? Làm phi thiếp, một khi không vừa lòng lại dám đòi chết đòi sống. Sao, ngươi muốn tự sát à? Nếu thật là như vậy, bổn cung cũng không cản ngươi."
 
Lời này của Hoàng hậu chính là không giữ lại chút thể diện nào cho Thiến Quý cơ, nhưng cũng không trách Hoàng hậu được, Thiến Quý cơ đúng là vừa phạm vào kiêng kị trong cung.
 
Lúc này Thiến Quý cơ không dám khóc nữa: "Thần thiếp biết tội, xin Hoàng hậu nương nương trách phạt."
 
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Thiến Quý cơ quỳ rạp trên đất, coi như là có đầu óc: "Về chép "Nữ giới", "Nữ tắc" một trăm lần."
 
Thân thể Thiến Quý cơ hơi run lên, nhưng vẫn tạ ơn.
 

Từ sau khi Thiến Quý cơ bị trách phạt, không qua một chén trà, thỉnh an hôm nay đã kết thúc. Lúc sau Thẩm Ngọc Quân cũng không bị khó xử nữa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
 
Thẩm Ngọc Quân trở lại cung Chiêu Dương lập tức cởi giày leo lên tháp. Từ sáng đến bây giờ, thật là mệt chết nàng. Nhưng nghĩ tới Đức phi nương nương hôm nay, Thẩm Ngọc Quân cảm thấy nàng ấy đã thay đổi, trở nên gai góc hơn, dường như nàng ấy nên mang dáng vẻ đó.
 
Cung Trọng Hoa, Đức phi nằm trên ghế quý phi, tròn mắt nhìn nóc nhà, vô cùng bình tĩnh, không còn chút liều lĩnh nào của buổi sáng ở cung Cảnh Nhân. Đã bao lâu nàng không thoải mái như hôm nay rồi?
 
"Nương nương," Uyển Y bưng trà đến: "Đây là canh tuyết lê bách hợp nô tỳ dặn dò phòng bếp hầm cho người, mấy ngày nay giọng người hơi khàn, dùng sẽ rất tốt."
 
"Để đó đi," Đức phi quay đầu nhìn Uyển Y, cười nhạt: "Uyển Y, hôm nay bổn cung rất sảng khoái."
 
Sáng nay Uyển Y cũng có mặt ở cung Cảnh Nhân, tất nhiên biết chủ tử nhà nàng làm gì, nhưng nàng không quan tâm, vì trong mắt nàng, có mới là tính tình thật sự của chủ tử: "Nương nương vui vẻ là được rồi."
 
"Đúng vậy," Đức phi lại quay đầu đi, nhìn lên trần nhà: "Vui vẻ là được rồi."
 
"Nương nương, nô tỳ có một chuyển phải báo với người," Uyển Y có chút do dự, nhưng vẫn quyết định mở miệng: "Dường như Uyển Hà có chút liên quan với Thúy Vi cung."
 
Đức phi nghe vậy sửng sốt, cũng không nằm nữa mà ngồi dậy, nhìn Uyển Y: "Ngươi nói rõ xem." Nàng hận nhất chính là bị người phản bội, Uyển Hà là nàng mang từ nhà mẹ đẻ đến, theo nàng nhiều năm như vậy, không có chứng cứ rõ ràng, nàng tuyệt đối sẽ không tin Uyển Hà phản bội nàng.
 
"Nô tỳ cũng vô tình phát hiện được," Uyển Y móc một chiếc túi gấm khéo léo trong tay áo, từ từ mở ra, đồ vật trong đó rơi vào tay nàng: "Nương nương người xem, tối hôm qua nô tỳ đến phòng tìm nàng thì phát hiện."
 
Đức phi nhìn miếng hương liệu nhỏ trong lòng bàn tay của Uyển Y, đưa tay cầm lên, tỉ mỉ xem xét. Nhìn một hồi lâu, khóe miệng Đức phi cong lên: "Không ngờ, bên cạnh bổn cung còn giấu một người như vậy. Quan sát ả ta, bổn cung muốn biết ả ta bắt đầu phản bội bổn cung từ khi nào!"
 
"Vâng," nếu không phải Uyển Y vô tình phát hiện miếng hương liệu nhỏ này tại góc tường, có đánh chết nàng cũng không tin Uyển Hà sẽ phản bội chủ tử.
 
Các nàng đều từ trong phủ đến, nàng biết Uyển Hà xinh đẹp, lòng dạ hơi cao, nhưng một khi nô tài phản bội chủ tử thì cơ bản không có đường sống.
 
Buổi chiều giờ thân, Lộ công công đến cung Chiêu Dương, báo tin vui cho Thẩm Ngọc Quân: "Tiểu chủ, đêm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của ngài, xin tiểu chủ chuẩn bị, giờ dậu Hoàng thượng sẽ đến." Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng Lộ công công vẫn luôn ân cần thăm hỏi Hi Quý nghi, hắn đợi cả một ngày, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc người của Kính Sự phòng tới, quả nhiên, Hoàng thượng lật thẻ bài của Hi Quý nghi.
 
Hai người này cấu kết với nhau làm việc xấu, hiện giờ trong cung đều lan truyền Lệ Phi cậy sủng sinh kiêu, vậy mà làm lơ Hoàng hậu. Hôm nay Lệ Phi tất nhiên không đến thỉnh an được, đang nằm liệt trên giường rồi. Nhìn một cái, hiện nay còn ai nhớ tới những lời đồn về Hi Quý nghi cách đó mấy ngày. Nhưng lại khổ cho một Thủ lĩnh thái giám ngự tiền như hắn, đêm hôm khuya khoắt cũng không được thanh nhàn, còn phải bận trước bận sau che giấu cho Hoàng thượng.
 
Mặt Thẩm Ngọc Quân nóng lên, chuyện đêm qua Hoàng thượng đến chõ nàng có lẽ giấu được người khác, nhưng tuyệt đối không giấu được Lộ công công hầu hạ Hoàng thượng. Thẩm Ngọc Quân hắng giọng nói: "Làm phiền Lộ công công rồi, Trúc Vân."
 
Trúc Vân là người lanh lợi, chuyện tối hôm qua nàng cũng biết. Trước đó chủ tử đã dặn, nếu hôm nay Lộ công công đến truyền khẩu dụ, phải thưởng nhiều một chút.
 
Lộ công côn nhận túi thơm Trúc Vân đưa tới, dùng tay vân vê thì biết ngay là ngân phiếu, cái này cũng tạm được: "Vậy tiểu chủ chuẩn bị trước, nô tài cáo lui."
 
"Công công đi thong thả," Thẩm Ngọc Quân phất tay gọi Tiểu Đẳng Tử: "Giúp ta tiễn Lộ công công."
 
Lộ công công rời khỏi cung Chiêu Dương, tản bộ một vòng mới về điện Càn Nguyên.
 
Trong điện Càn Nguyên, Cảnh đế đang xem tấu chương do ám ẩn trình lên, sau khi xem xong thì nở nụ cười: "Xem ra năm nay trẫm phải đi săn vào mùa xuân mới trọn vẹn."
 
"Hoàng thượng, nô tài đã trở lại," Lộ công công vào điện đã thấy ám ẩn quỳ một bên.
 
Cảnh đế cũng không nhìn Tiểu Lộ Tử, vẫn nói với ám ẩn: "Núi Đông Minh đi," mặt hắn cũng tắt hẳn ý cười: "Núi Đông Minh là một chỗ đẹp, làm nơi chôn xương cũng không xem là bôi nhọ Hoài Nam vương. Ngươi lui xuống bố trí đi, lần này trẫm cần phu thê Hoài Nam vương có đến mà không có về." Từ trước đến nay Cảnh đế luôn làm việc như thế, cho dù phu thê Hoài Nam vương xảy ra chuyện ở kinh thành sẽ mang đến vết nhơ cho thanh danh của hắn, hắn cũng không quan tâm, ít nhất trong khi hắn còn tồn tại, không ai dám nói nửa tiếng không phải sao.
 

"Vâng."
 
Sau khi ám ẩn đi, Lộ công công mới tiến lên bẩm báo: "Hoàng thượng, chuyện của Chu Tần, nô tài đã thẩm tra."
 
Cảnh đế nghe vậy, nhíu mày một cái: "Thêm mấy ngày nữa ngươi hẵng thẩm tra, trẫm cho rằng sẽ phải đổi thành án treo, đang nghĩ bảo Thiệu Huân đến giúp ngươi."
 
Lộ công công vừa nghe bảo Thiệu Huân tới giúp mình, vậy thì rất thích hợp: "Hoàng thượng, nô tài nói tỉ mỉ cho người nghe," Lộ công công vội vàng lên tiếng bẩm báo, cố gắng thể hiện mình: "Chuyện này cũng không thể trách nô tài điều tra chậm được, thật sự là, hung thủ không ở trong cung."
 
"Ai?" Cảnh đế ngồi trở lại trước bàn, cầm tấu chương bắt đầu lật xem.
 
"Nói ra, có thể người cũng sẽ ngạc nhiên," Lộ công công giương mắt nhìn trộm Hoàng thượng, thấy Hoàng thượng không có phản ứng gì, chỉ có thể tiếp tục nói: "Hung thủ là Bình vương phi."
 
"Cũng đoán là nàng ta," Cảnh đế nhớ từ sau chuyện trong buổi trừ tịch, ánh mắt của nữ nhân kia lộ ra tia sáng.
 
Lộ công công méo miệng, nhưng vẫn quyết định bẩm báo việc mình điều tra được: "Đêm đó lúc xem pháo hoa, Chu Tần đứng cạnh Bình vương phi, Hoàng thượng có biết tại sao Bình vương phi muốn giết Chu Tần không?" Hắn nghĩ chắc chắn lần này Hoàng thượng sẽ không biết, đây chính là do tự hắn phát hiện ra được. Lại qua kiểm chứng trong lễ vạn thọ của Hoàng thượng, tuyệt đối là chân thật đáng tin cậy.
 
"Còn có thể vì sao?" Chỉ trong chốc lát Cảnh đế đã phê xong hai quyển tấu chương: "Không phải nữ nhân nào trẫm cũng đặt ở bên cạnh."
 
Lộ công công nghe vậy, cảm thấy hơn một tháng này hắn chỉ lãng phí thời gian: "Hoàng thượng, sao người biết được?"
 
"Ngươi cho rằng trẫm giống như ngươi, bị người ta nhìn chằm chằm cũng không cảm nhận được à," Cảnh đế ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiểu Lộ Tử, không nhìn được cười: "Mỗi lần gặp mặt, nàng ta đều nhìn chằm chằm một hướng, lẽ nào nàng ta coi trọng ngươi sao?"
 
"Hoàng thượng nhìn rõ mọi việc, nô tài thụ giáo," hắn còn nói gì nữa, Hoàng thượng đã biết hết rồi.
 
"Nhưng ngươi cũng không phải là người vô dụng, dù sao trẫm cho rằng chuyện này ở chỗ của ngươi sẽ thành án treo, không ngờ ngươi có thể điều tra ra, không tệ, tiếp tục cố gắng đi," Cảnh đế không hề nhận ra mình đang đả kích người khác.
 
"Hoàng thượng, chuyện này cứ như vậy mà kết thúc sao?"
 
"Hiện giờ không phải là lúc đụng đến Bình vương, chỉ thể thể như vậy trước, hơn nữa Chu Tần cũng là muội muội của Bình vương phi, giữa tỷ muội với nhau, trẫm có thể nói gì được? Tìm cơ hội, nói chuyện này cho Hoàng hậu là được." Lần này Cảnh đế bỏ tấu chương trong tay xuống: "Bình vương đã giả vờ nhiều năm như vậy, trẫm đoán chắc là hắn cũng sắp không còn kiên nhẫn. Ngươi phái người theo dõi những nữ nhân trong phủ của hắn, sẽ có thu hoạch."
 
Lộ công công theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, tất nhiên biết bộ mặt thật của Bình vương: "Nếu Bình vương vẫn luôn giả vờ như vậy..."
 
Cảnh đế biết Tiểu Lộ Tử muốn nói vậy, trả lời thẳng: "Vậy trẫm sẽ diễn cùng hắn thôi."
 
Cũng đúng, Bình vương không phải là Hoài Nam vương, dù sao quan hệ huyết thống giữa Hoài Nam vương và Hoàng thượng cũng xa, hơn nữa Hoài Nam vương dã tâm bừng bừng, trong tay lại nắm binh quyền, hiện tại không trừ thì sẽ thành họa lớn. Bình vương tuy là không phải cùng một mẫu thân sinh ra với Hoàng thượng, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng của Hoàng thượng, tuy rằng dã tâm bừng bừng nhưng không có chút quyền lực nào trong tay, mặc dù lén kinh doanh mấy sòng bạc, nhưng thi thoảng cũng bị kiểm tra tịch thu, không mấy an bình.
 
"Bên Thúy Vi cung thế nào rồi?" Cảnh đế nhớ tới chuyện tối hôm qua, thuận miệng hỏi một câu.
 
"Bẩm Hoàng thượng, Lệ Phi nương nương còn chưa đứng dậy được, thái y đã đến rồi." Lộ công công không muốn nói đề tài này, vì thái ý đã mập mờ đề cập bảo Hoàng thượng chú ý long thể, không được phóng túng quá độ.
 
"Ngươi trông chừng một chút, bảo Thái Y viện đúng hạn bắt mạch bình an cho Lệ Phi," Cảnh đế cũng tò mò: "Có tình hình gì, lập tức báo cho trẫm."
 
"Vâng," Lộ công công cũng vô cùng tò mò Lệ Phi có thể mang thai hay không. Nếu mang thai, hắn có phải thay Hoàng thượng đổi viên thuốc chỗ Lệ Phi kia hay không? Nhưng những thứ này đều là chuyện về sau, bây giờ hắn còn có một chuyện muốn nói, nhất định phải bẩm báo: "Hoàng thượng, hôm nay nghi ngờ Hi Quý nghi hối lộ nô tài. Trước đây Hi Quý nghi thưởng nô tài chỉ khoảng mấy chục lượng, hôm nay vậy mà nàng ấy thưởng cho nô tài ngân phiếu hai trăm lượng."

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.