Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 24




Sau đại hội thể thao, Thu Xích Tây không xin nghỉ buổi chiều nữa, bắt đầu đi học lại đầy đủ. Thầy Lý Luật Đức biết được cũng thở phào nhẹ nhõm. Đã là học kỳ 2 của năm thứ 2 trung học, các giáo viên đã chuẩn bị chương trình học cho năm 3. Nếu Thu Xích Tây cứ thường xuyên xin nghỉ hoặc trốn học, ông không thể bao che mãi được, vì sẽ gây bất mãn cho học sinh và ban giám hiệu nhà trường.

Tay trái Thư Ca chống đầu, che nửa khuôn mặt, tay phải quay bút nhưng ánh mắt lặng lẽ nhìn người đang cúi đầu bên cạnh, Thu Xích Tây. Cô phát hiện bạn cùng bàn càng ngày càng không thích học hành, ở trên lớp không ngủ thì xem điện thoại.

Sách mới, điện thoại mới, là mẫu mới nhất. Điện thoại này được mua sau đại hội thể thao, giống như đúc cái của Ninh Cảnh Trần.

Thư Ca nheo mắt quan sát Thu Xích Tây, thấy khó chịu trong lòng. Mặc dù cô biết Ninh Cảnh Trần thích diễn trò, nhưng hai người lớn lên cùng nhau. Thu Xích Tây với Ninh Cảnh Trần ở bên nhau, câu được rồi thì bắt đầu lợi dụng? Tất nhiên, một cái điện thoại với Ninh Cảnh Trần không là gì, hơn nữa việc tặng quà cho nhau giữa các cặp đôi cũng là bình thường. Bản thân cô cũng tặng Chu Lan Bân không ít món quà, mà chưa hẳn là đã ở bên nhau. Thư Ca coi thường Thu Xích Tây, thấy cô ấy và Ninh Cảnh Trần không xứng đôi.

Chuông vừa reo, Thư Ca vội ra ngoài, ngay cả việc đi WC với Trương Thủy Thủy cũng không cần. Cô đi tới tòa nhà ban Nghệ thuật với gương mặt cực kỳ xinh đẹp không ai không biết nên đã gây nên sự tò mò của không ít người.

Nhất Trung tài chính vững mạnh, tòa nhà Nghệ thuật được thiết kế đặc biệt do kiến trúc sư có chuyên môn cao, hoàn toàn khác biệt với tòa nhà khoa khoa học tự nhiên và văn học. Trước tòa nhà có tượng một cô gái bay rất lớn, toàn bộ tòa nhà hình tròn. Có 8 tầng, trang bị một thang máy.

Thư Ca đi vào thang máy, bên trong có người. Một giáo viên mặc đồ khiêu vũ chỉ thông báo trên thang máy “Học sinh không được sử dụng thang máy nếu chưa được cho phép”

Thư Ca cười toe “Cô, học sinh chúng em cũng là người, thang máy được trang bị sao lại không thể sử dụng?”

Giáo viên đó nhìn Thư Ca từ đầu tới chân, tức giận “Em học lớp nào? Nhìn một đống thịt trên đùi em đi, có thể hạ eo được xuống nổi không? Còn không chịu leo cầu thang bộ để rèn luyện?”

Hơn phân nửa học sinh khoa nghệ thuật đều phải học khiêu vũ, một ít học vẽ hoặc các môn khác. Để thống nhất trong quản lý, học sinh trong tòa nhà nghệ thuật đều không được sử dụng thang máy.

“Cô à, em không phải học sinh khoa nghệ thuật” Thư Ca sờ chân mình, không hiểu nổi cô giáo này nhìn thấy thịt trên đùi cô ở đâu ra khi cô mặc đồng phục thế này, đồng phục cô cũng đâu có sửa lại gì.

Cô giáo đó nhìn chằm chằm vào mặt Thư Ca một lúc lâu, còn tức giận hơn “Lừa ai vậy chứ?”

“Đing—”

Thang máy dừng ở lầu 8, Thư Ca nhanh chóng chạy ra khỏi thang máy.

“….” Giáo viên đó lên lầu tìm đồng nghiệp, học sinh ở lầu 8 đều là học mỹ thuật, đúng là không cần học khiêu vũ.

Giáo viên đó có hơi tiếc vì khuôn mặt cô học sinh vừa rồi thật sự quá đẹp, dáng người cũng đẹp, đáng tiếc.

Chỗ ngồi của Ninh Cảnh Trần ở trước cửa sổ thứ hai của lớp A. Khi Thư Ca đi tới bên ngoài lớp học thấy anh nằm ghé mặt trên bàn, không phải ngủ mà đang lật một quyển sách. Thư Ca gõ gõ cửa kính, Ninh Cảnh Trần nhìn lên thấy Thư Ca thì cau mày.

“Này, ý cậu là gì hả?” Thư Ca mở cửa sổ, hạ giọng hỏi “Yêu đương rồi nhìn thấy tớ thì ghét đúng không?”

Ninh Cảnh Trần khép quyển sách lại, dựa vào ghế hỏi “Có gì không?”

Thư Ca có nhiều bạn bè trong trường, không có việc gì không tự nhiên mà tới tìm anh. Ninh Cảnh Trần nhìn xuống bàn, kéo tờ giấy vẽ lại gần.

“Che cái gì vậy?” Thư Ca vừa hỏi vừa tiến tới, tay giật lấy tờ giấy vẽ trên bàn, nhìn quyển sách trên bàn anh. Đúng ra không phải là sách, là quyển bài tập toán.

Ninh Cảnh Trần không cản, quyển sách bị Thư Ca lấy xem.

“Cậu học cái này à?” Thư Ca vừa hỏi vừa giở sách, thấy 3 chữ Thu Xích Tây bên trong.

Ninh Cảnh Trần mặc kệ cô, nhìn điện thoại trong hộc bàn. Số điện thoại của Thu Xích Tây anh đã lấy từ Thư Ca từ lâu, Thư Ca là lớp trưởng, mấy thông tin này cô đều có.

Thư Ca nhìn chữ trong sách được viết chú thích tỉ mỉ ở mỗi bài, líu lưỡi “Đây là… chữ của Thu Xích Tây?”

Ninh Cảnh Trần nhìn lại Thư Ca, cười nhẹ nhàng “Cô ấy sợ bài giải không chi tiết nên viết lại tặng cho tôi”

Thư Ca hoàn toàn không tin. Cô cảm thấy tính tình Thu Xích Tây không phải là có thể làm ra những chuyện như vậy. Có điều lần này cô lại đây không phải để tán chuyện, mà chủ yếu là cảnh báo Ninh Cảnh Trần.

“Cậu với cô ấy thế nào?” Thư Ca ra vẻ chỉ thuận miệng hỏi

“Hỏi làm gì?” Ninh Cảnh Trần nhíu mày, không phải tự nhiên mà Thư Ca lại đến đây hỏi thế.

Thư Ca dựa vào cửa sổ “ Đây không phải là quan tâm tới cậu sao, tớ thấy cô ấy chơi điện thoại cả ngày, có phải nhắn với cậu không?”

“A Thu không có số điện thoại của tôi” Ninh Cảnh Trần căng thẳng nắm chặt di động.

Thư Ca lộ vẻ suy nghĩ “Không phải nhắn với cậu, vậy với ai?”

Thấy Ninh Cảnh Trần không nói gì, Thư Ca nói tiếp “Tuy là chú dì chiều chuộng cậu, nhưng khoảng cách giữa hai gia đình quá lớn, sẽ có những hố sâu ngăn cách, cậu…”

“Tiểu Ca, đừng nói những điều không hay về A Thu trước mặt tôi” đôi mắt Ninh Cảnh Trần lạnh lùng, ngắt lời Thư Ca, không muốn nghe cô nói tiếp.

Anh rất lạnh lùng, Thư Ca cũng không vui, dứt khoát nói rõ ràng ra “Không phải do tớ sợ cậu bị lừa hay sao?  Cậu mới vừa đưa điện thoại cho cô ta, cô ta vừa quay đầu đã tám chuyện với người khác”

Ninh Cảnh Trần lấy điện thoại trong ngăn bàn ra “Cái này à?”

Thư Ca nhìn điện thoại trong tay Ninh Cảnh Trần “Cậu tự mua nó à?”

Điện thoại là do Ninh Cảnh Trần thấy Thu Xích Tây đổi điện thoại, anh cũng muốn đổi giống của cô. Đừng nói tới việc đưa di động, số điện thoại của anh còn chưa biết lấy cớ như thế nào để đưa cho Thu Xích Tây. Giọng Ninh Cảnh Trần lạnh lùng “Cậu tặng Chu Lan Bân một cái xe máy thì được, có muốn tôi tính thử xem cậu đã chi bao nhiêu tiền không?”

“Vô học đi, tớ về trước” Thư Ca đứng dậy lui về phía sau.

Để làm Chu Lan Bân vui, cô đã lấy hết tiền tiêu vặt của mình còn vay Ninh Cảnh Trần một khoản lớn.

Thư Ca dựa vào cửa sổ nói chuyện lâu như vậy, có người đã chụp ảnh lại đưa lên diễn đàn, mọi người bắt đầu bàn tán xem hai người có quay lại với nhau hay không.

Tiết 3 buổi chiều, Thu Xích Tây nhận được một tấm ảnh từ Triệu Duy, không rõ lắm nhưng nhìn vào là biết. Trong ảnh, Thư Ca dựa vào cửa sổ, cầm cái gì đó trên tay, Ninh Cảnh Trần ngồi dựa vào ghế mỉm cười.

Triệu Duy: Chị, em nghe nói hôm nay Thư Ca đi tìm Ninh Cảnh Trần, cô ta không phải định cạy góc tường chị chứ?

Tx quay đầu lại nhìn Thư Ca, ánh mắt tối tăm.

“Sao vậy?” Thư Ca ngậm thạch trái cây trong miệng, bị Thu Xích Tây nhìn đến dựng hết lông tơ lên.

Thu Xích Tây cúi đầu nhắn lại Triệu Duy: Ảnh chụp ở đâu mà cậu có?

Triệu Duy: Trên diễn đàn ở đâu cũng thấy, chị vào đó là biết ngay.

Thu Xích Tây không vào diễn đàn xem, cô tắt điện thoại, vừa nghe giáo viên giảng bài vừa phân tâm. Nền tảng của Liễu Tri Tự đưa tuột dốc thảm hại, cô suy nghĩ xem dùng cách gì để có thể vực dậy ngay lập tức.

“…Lương Huy Cát, Thu Xích Tây”

Khi Thu Xích Tây ngẩng đầu lên thấy thầy giáo vật lý đang cầm một danh sách đọc, nhìn một lượt xung quanh lớp không ai đứng lên.

“Thành phố S mấy ngày nữa muốn tổ chức cuộc thi vật lý toàn thành phố. Lần này áp dụng cách tính điểm trung bình của môn vật lý” thầy dạy vật lý vẫy vẫy tờ danh sách “Mấy bạn mới đọc tên chuẩn bị ôn tập”

“Lại thi vật lý?” bên dưới có người thì thầm

Giáo viên vật lý đẩy kính “Lần này không phải cuộc thi quốc gia, nhưng tất cả trường trung học trong thành phố đều tham gia. Những mục cơ bản sẽ không thi, đề tài rất rộng, trận chung kết được tổ chức ở Nhị Trung, không phải thi viết mà là thi trả lời câu hỏi trực tiếp”

Nghe nói Nhị Trung tổ chức trận chung kết, học sinh bên dưới ồn ào bàn tán. Thành phố tổ chức hoạt động gì xưa giờ chỉ tổ chức ở Nhất Trung, Nhất Trung thiết bị tốt, cơ sở vật chất khác cũng tốt. Sao lần này lại tổ chức ở Nhị Trung?

“Được rồi, các em chuẩn bị cho lần thi này, những bạn không tham gia cũng lo học hành cho tốt” giáo viên vật lý gõ gõ lên bàn.

Ngày hôm sau, có người tới ban A để tìm hiểu tin tức.

“Sao lại thế này? Nói tớ nghe?” Thư Ca ngồi tựa vào bàn, túm lấy Trương Thủy Thủy hỏi.

Trương Thủy Thủy thở dài “Có nghe nói người thiên tài vật lý trường kế bên không?”

“Cậu nói Hoàng Kiệt Dư?” Thư Ca nhướng mày

“Ừ, chính cậu ta” Trương Thủy Thủy nói “Năm đó Hoàng Kiệt Dư vào lớp dự bị của S đại, sau đó do bất hòa với giáo viên hướng dẫn, không đổi giáo viên khác mà kiên quyết thôi học, quay về thi đại học”

Thư Ca than “Lợi hại vậy”

“Cậu ấy đúng là can đảm, khi trở lại trường học cũng thường xuyên đứng đầu trường” Trương Thủy Thủy nói xong liếc mắt qua Thu Xích Tây, đè thấp giọng xuống “Lần trước thi vật ký cậu ta không được hạng nhất, lần này Nhị Trung cùng với bên trên thống nhất làm cuộc thi vật lý đổi mới, chính là để lấy lại danh dự cho cậu ta. Tớ đã hỏi thăm, lần thi này không như lần trước là có một số đề bài cơ bản, lần này tất cả đều là đề dạng siêu hạng”

“Đúng là xảo trá, Hoàng Kiệt Dư đã học ở ban dự bị 1 năm đúng không?” Thư Ca vẻ mặt khinh thường, như vậy người của ban A làm sao mà thắng được.

“Nhị Trung xem đây là hoạt động hàng ngày rồi” Trương Thủy Thủy bĩu môi “Mấy năm nay vẫn là đứng đầu thành phố S đó thôi”

Thu Xích Tây bị giọng nói của hai người này đánh thức, dậy lấy điện thoại ra xem tin tức trong ngành sản xuất. Điện thoại là cô mới mua, Liễu Tri Tự không muốn nhìn thấy cái di động rách nát của cô, đem cái mới tới đổi. Thu Xích Tây không khách sáo, trong tài chính cần thông tin tin kịp thời, nhanh chóng.

Chăm chú xem một tin tức, Thu Xích Tây không lướt qua. Đó là tin tức về một game mới gần đây, được phát triển bởi một công ty. Thu Xích Tây nhớ trò chơi này. Ban đầu vì lúc bắt đầu phức tạp, sau đó được người chơi phát sóng trực tiếp thì mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ. Cô vô thức gõ gõ vào viền điện thoại, trong đầu phác thảo một ý tưởng.

Chợt điện thoại rung lên. Thu Xích Tây bị gián đoạn suy nghĩ, nhìn xuống điện thoại, một tin nhắn từ số điện thoại lạ “A Thu, thi đấu cố lên”, đằng sau còn có hình mặt cười. Thu Xích Tây quay đầu quét mắt qua Thư Ca, làm 2 cô bạn đang nói chuyện lập tức im bặt. Nhìn xuống tin nhắn lần nữa, Thu Xích Tây hỏi lại: Ninh Cảnh Trần?

“Đúng rồi” bên kia nhắn lại rất nhanh

Thu Xích Tây lưu lại số điện thoại trước rồi mới nhắn lại: Cậu vẫn còn liên lạc với Thư Ca?

Cô không nói gì tới tấm ảnh trên diễn đàn, nhưng từ nội dung tin nhắn đã hiểu. Giáo viên vật lý mới đọc tên hôm qua, hôm nay anh đã biết, chỉ có thể là Thư Ca nói với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.