Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 19




Đây là chuyện thần kỳ gì?!!!

Thư Ca quay lại cười gượng, phất tay đi.

“Không có việc gì chứ, Thu Xích Tây tại sao lại cùng…”

Thư Ca ôm Trương Thủy Thủy “Có thể có chuyện gì được, chúng tớ cãi nhau, cậu biết đó”

Mọi người ăn ý không nói tới chuyện vừa rồi, trong lòng lại tự suy diễn đủ thứ.

…..

Thu Xích Tây bốc đồng đưa người đi nhưng cũng không hối hận, đi đến bên hồ thì ngừng lại, thả tay ra.

Ninh Cảnh Trần thì thầm “Xin lỗi cậu, vừa rồi lấy cậu ra làm cái cớ”

“Ừ” Thu Xích Tây nhìn cá lội trong hồ, không để ý tới chuyện này, chẳng qua cũng chỉ một câu nói thôi.

Lúc này chưa tới giờ tan học, không có học sinh nào bên hồ, chỉ có hai người đứng dưới gốc liễu với những chiếc lá liễu rơi nhè nhẹ.

Ninh Cảnh Trần cúi đầu, như hạ quyết tâm, tiến lên cầm tay Thu Xích Tây “Có thể… làm bạn gái mình không?”

Gió thổi qua mặt hồ, mặt nước tạo nên những vòng gợn sóng, Thu Xích Tây quay lại nhìn Ninh Cảnh Trần, nghi ngờ cô xuất hiện ảo giác, vẻ mặt thản nhiên từ xưa nay cũng có biến hóa.

“Được không?” Ninh Cảnh Trần ngước lên, kéo tay Thu Xích Tây.

Thu Xích Tây cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm, lại nhìn đôi mắt hơi hồng hồng của Ninh Cảnh Trần.

Thật lâu sau.

“Cậu…đừng khóc” Thu Xích Tây cuối cùng chỉ biết nói mấy lời khô khan này, cô nhớ tới mình sau khi chết, hình ảnh Ninh Cảnh Trần ngồi bệt trước mộ mình.

Ninh Cảnh Trần chớp mắt, hai giọt nước mắt rơi xuống, hoàn toàn che giấu đi sự kinh ngạc sâu trong đáy mắt anh. Anh nghĩ Thu Xích Tây sẽ vứt tay anh ra mà đi, không nghĩ lâu như vậy mà cô chỉ nói một câu như thế.

Thu Xích Tây trong lúc nhất thời hoảng hốt, tựa như ngày đó trước mộ, cô không thể nhịn được, giơ tay hứng giọt nước mắt vừa rơi xuống đó.

Lúc này không trống rỗng như kiếp trước, cảm giác lạnh lẽo làm Thu Xích Tây nhanh chóng tỉnh táo lại.

Ninh Cảnh Trần ánh mắt thâm trầm, vừa rồi cô nhìn xuyên qua anh để nhớ về ai?

“Tôi chỉ có ở trường vào buổi sáng”, Thu Xích Tây rút tay lại, nhìn mặt hồ, không nhận ra ánh mắt của Ninh Cảnh Trần “Nếu có Thư Ca ở bên cạnh, tôi có thể giúp cậu”

Kết quả tốt hơn nhiều so với dự tính, Ninh Cảnh Trần nhếch đuôi lông mày rất nhẹ, khi Thu Xích Tây nhìn qua lại nhanh chóng biến thành vẻ hiền lành thuần khiết.

“Cảm ơn cậu” Ninh Cảnh Trần nhìn xuống, hàng mi đen run rẩy “Mình chỉ là…”

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, Thu Xích Tây lui lại một bước “Tôi về lớp học”

Nhìn chăm chăm vào bóng dáng Thu Xích Tây đang đi xa dần, trên mặt Ninh Cảnh Trần thu lại vẻ yếu ớt, ánh mắt sâu xa suy nghĩ, có đôi khi cô ấy cư xử với mình rất kỳ lạ.

…..

Mặt nạ Ninh: “A Thu đồng ý kết đôi với tôi”

“Phụt—” đang trong giờ ngữ văn, Thư Ca làm việc riêng, cúi đầu đọc tin nhắn, phun thẳng nước ra ngoài.

“Một số học sinh đến lớp cần chú ý lắng nghe giảng” giáo viên ngữ văn nhìn chằm chằm Thư Ca nói lạnh lùng.

Thư Ca lau khô miệng, ngồi thẳng lên, làm bộ như đang nghiêm túc nghe giảng, khóe mắt lại chăm chú liếc nhìn Thu Xích Tây.

Vậy đã thu phục được?!

Vậy sao cô nàng ngồi cùng bàn dáng vẻ rất bình thản, tự nhiên, không có tí dấu hiệu tốt hơn với Ninh Cảnh Trần. Phải biết rằng tuy Ninh Cảnh Trần tuy hay diễn trò, xảo trá, nhưng phải nói là anh rất đẹp trai. Ngay cả Thư Ca mỗi ngày đều thấy, nhìn đã quen mười mấy năm nhưng đôi khi vẫn thấy rung động một chút.

Thư Ca: Cảm ơn tớ!!!

Mặt nạ Ninh: “Máy chơi game ở nhà tôi cho cậu”

Có lợi ích tốt vậy, chỉ cần diễn kịch là được, Thư Ca rất thích diễn nha.

Hai người kia nhắn điện thoại qua lại, Thu Xích Tây không để chuyện này trong lòng. Cô xem việc Ninh Cảnh Trần gọi là “kết đôi” thật ra chỉ là xem cô như lá chắn. Nếu có thời gian thì coi như giúp cậu ta, cũng xem như là bạn học, thành thật mà nói Thu Xích Tây không muốn thấy Ninh Cảnh Trần với Thư Ca còn gút mắc.

Nhưng mà mọi chuyện không đơn giản như vậy, ngày hôm sau tin đồn truyền khắp trường: nam thần Nhất Trung – Ninh Cảnh Trần đã có chủ!

Đến tối thì diễn đàn của trường chính thức tê liệt, bên ngoài còn không ngừng những người đến xem náo nhiệt, ai cũng muốn biết người nào lại lợi hại như vậy. Các bài viết ngợp trời.

Bình luận lung tung: không phải nam thần với hoa hậu trường là một đôi sao? Bọn họ là thanh mai trúc mã mà.

Vua Bát quái Nhất Trung: Tin tức lầu trên thật chậm chạp, Thư Ca đã cùng lớp bên cạnh CLB cặp với nhau rồi.

Quần chúng ăn dưa 1: Lầu 2 có thể đừng viết tắt không? Chừa cho quần chúng ăn dưa chúng ta con đường sống

Quần chúng ăn dưa 2: + 1

Trường học bên cạnh tới xem náo nhiệt: CLB, Chu Lan Bân của lớp khoa học B, tôi nghe nói cũng đẹp trai không tả nổi. Nếu nói Ninh Cảnh Trần như con trời không nhiễm khói lửa nhân gian thì Chu Lan Bân là một người đẹp có một không hai, rực rỡ như ánh nắng.

Vương mặt rỗ: Đề tài có thể đừng đi xa quá được không? Tôi không thấy ai nói là ai đã đoạt Ninh Ninh đi.

Triệu hảo hán tiệm net: Ninh Ninh không phải của cậu, là “Thu vương”.

Vua Bát quái Nhất Trung: Thu…vương? Ai phong?

Tôn hảo hán tiệm net: Chúng ta phong đấy, thế nào?

Vua Bát quái Nhất Trung: Không có gì, chỉ là thậm chí đến tôi cũng không biết. Người ta nói “Thu vương” rất khí phách, hehe. Thành tích học tốt, còn đánh nhau giỏi, hiện tại còn ôm được “mỹ nhân” về, cuộc đời này thắng lợi.

Trương hảo hán tiệm net: Đúng chưa, kêu một tiếng “Thu vương” đủ khí thế.

Vương mặt rỗ: Có thể nói rõ “Thu vương” là ai không? (yếu ớt suy sụp)….

Vua Bát quái Nhất Trung: Lầu trên không nghĩ ra à, không phải học trường chúng ta sao, nói nhiều vậy mà còn không biết là ai?

Nam thần bị cướp đi: họ Thu ở Nhất Trung, thành tích tốt, đánh nhau lợi hại, ngoài vị kia không thể là ai khác, lầu trên lầu trên, người ngoài không cần đâm chọc ~

Người tốt bụng lớp A: Người kia ở lớp càng ngày càng kiêu ngạo, đến giờ của lão Lý cũng dám trắng trợn ngủ gục.

Tôn hảo hán tiệm net: Ai có thể làm người yên ổn ngồi vị trí cao nhất của khối đây, chúng ta người bình thường chỉ có thể hâm mộ.

Yên lặng ngồi xổm “Thu vương”: Thật ra… tôi thấy “Thu vương” còn khá đẹp, mỗi lần ánh mắt cậu ấy đảo qua tim tôi sẽ nhảy lên bang bang.

Người tốt bụng lớp A: Đó là cậu bị dọa sợ, không cần nghĩ nhiều.

Bình luận lung tung: Lầu trên, Thư Ca không phải đẹp hơn Thu Xích Tây cả trăm lần sao? Thu Xích Tây cả ngày mặt mũi tối tăm, tôi không tin Ninh Cảnh Trần kết đôi với cậu ấy.

Trương hảo hán tiệm net: Lầu trên, Ninh Cảnh Trần đẹp cũng không phải của cậu!

Bài đăng cả đêm hơn chục trang, hơn một nửa không tin là thật.

Chuyện này rất nhanh được xác nhận, toàn bộ ban A khoa học tự nhiên có thể làm chứng. nghỉ giữa giờ Thu Xích Tây gối tay lên đầu ngủ, Ninh Cảnh Trần từ cửa đi vào, trong nháy mắt cả lớp yên tĩnh lạ lùng.

“A Thu, cậu có thể chỉ tôi bài này không?” Ninh Cảnh Trần cầm bài kiểm tra đi thẳng tới chỗ Thu Xích Tây, thậm chí không liếc qua Thư Ca.

Những người xung quanh lộ ánh mắt nhiều chuyện, nhìn nhau, phát hiện trên mặt đối phương cũng là sự hưng phấn buôn dưa.

Thư Ca dưới ánh mắt quần chúng đứng lên, nhân tiện đá cái ghế nhỏ, “nổi giận đùng đùng” đi ra ngoài.

Thu Xích Tây cũng hoàn toàn tỉnh táo, để không bị người khác vạch trần Ninh Cảnh Trần, vẻ mặt thản nhiên nhận lấy bài thi.

“Đã kiểm tra?” Thu Xích Tây nhìn bài trong tay ghi 0 điểm, không khỏi hỏi lại. Vì mới thức dậy, giọng cô càng khàn khàn.

Ninh Cảnh Trần cũng không thấy khó nghe, anh thích bất cứ cái gì Thu Xích Tây nói với anh. Ninh Cảnh Trần rất tự nhiên ngồi lên ghế Thư Ca “Kiểm tra mấy hôm trước, giáo viên nói bài này không giảng, nhưng mình xem đáp án không hiểu”

Thu Xích Tây lật tờ giấy kiểm tra trong tay, phát hiện không chỉ bài này 0 điểm. Cô quay nhìn Ninh Cảnh Trần “Mấy bài này hiểu không?”

Ninh Cảnh Trần liếm môi lắc đầu “Không”

Thấy Thu Xích Tây nhíu mày nhìn chăm chú bài kiểm tra,Ninh Cảnh Trần nói thêm một câu “A Thu buổi chiều không có ở trường, mình chỉ có 20 phút nghỉ giải lao buổi sáng tìm cậu, bài giảng không hết”

“Nếu được thì sáng thứ bảy cậu tới tìm tôi” Thu Xích Tây lật lại bài kiểm tra, cảm thấy căn bản của Ninh Cảnh Trần hơi kém. Dù sao ban ngày thứ bảy cô cũng không có việc gì, chỉ là làm ít bài tập về nhà.

“Được” ban đầu Ninh Cảnh Trần tính mượn cơ hội này tạo ra việc mỗi ngày hỏi 1 bài, có cở tìm Thu Xích Tây mỗi ngày, không ngờ Thu Xích Tây có thể dành ra một buổi sáng.

Thu Xích Tây cầm giấy nháp, viết các bước giải lên, cô thấp giọng giảng bài cho Ninh Cảnh Trần. Hai người cúi xuống ngày càng gần, Ninh Cảnh Trần vụng về nghe Thu Xích Tây giảng giải, thỉnh thoảng khó khăn trả lời lại một câu.

“Cậu không biết công thức này?” Thu Xích Tây phát hiện Ninh Cảnh Trần không theo kịp suy nghĩ của mình.

Ninh Cảnh Trần cụp mắt xuống, nhìn là biết anh đang không thoải mái. Thu Xích Tây nhìn lên, quét mắt qua mọi người cho đến khi họ đều quay đi không nhìn nữa.

“Sách toán trang 89 và trang 123 có một số công thức” Thu Xích Tây viết lên giấy nháp, xé đưa cho Ninh Cảnh Trần, thời gian vào học sắp tới, không có thời gian nói công thức.

“Ừ” Ninh Cảnh Trần cẩn thận gấp tờ giấy cho vào túi. Không đợi Thu Xích Tây kịp phản ứng, Ninh Cảnh Trần đã nắm lấy tay cô. Ngón tay Ninh Cảnh Trần thon dài cân đối, làn da trắng trẻo mịn màng, mười ngón tay không dính nước, cảm giác nắm tay anh không tệ.

Thu Xích Tây nhìn thoáng qua tay mình, bày tay gầy có vết sẹo lại quá nhiều vết chai, ngẩng đầu nhìn về hướng cửa lớp. Quả nhiên Thư Ca từ cửa đi vào.

“A Thu, thứ bảy mình tới nhà cậu” giọng nói Ninh Cảnh Trần ngọt ngào, còn xích lại gần Thu Xích Tây.

Lúc này Thư Ca đã đi tới hàng ghế thứ 4, có thể nghe rõ hai người nói chuyện. Nghe hương cam ngọt ngào xung quanh, Thu Xích Tây cứng rắn “Ừ”

Ninh Cảnh Trần miễn cưỡng đứng lên “A Thu, mình về lớp”

Thu Xích Tây nhìn xuống bàn, không trả lời. Thư Ca ở bên cạnh cô, cô không thể biểu hiện vẻ từ chối Ninh Cảnh Trần, nhưng chưa từng biết qua chuyện yêu đương, càng chưa nói tới việc chỉ giả yêu đương, Thu Xích Tây không biết trả lời Ninh Cảnh Trần như thế nào. Thư Ca đi ngang Ninh Cảnh Trần, không cười chào hỏi anh như mọi lần, lập tức ngồi lại chỗ của mình, trong lòng tự thán phục khả năng diễn xuất tuyệt vời của mình.

Bầu không khí kỳ lạ giữa 3 người cả lớp đều thấy rõ, rõ ràng là Ninh Cảnh Trần và Thu Xích Tây có quan hệ, cho nên Thư Ca không để ý tới Ninh Cảnh Trần, Ninh Cảnh Trần còn gọi Thu Xích Tây là “A Thu”!

Cảm giác lúc Ninh Cảnh Trần khom người cúi xuống bên tai Thu Xích Tây nói nhỏ, đạt tới đỉnh điểm!

Ninh Cảnh Trần vừa rời khỏi lớp A, diễn đàn bắt đầu đăng bài, trong nháy mắt đã xây thành nhà cao tầng.

Chó độc thân lớp A: Vừa rồi Ninh Cảnh Trần với Thu Xích Tây nói gì?! Tôi rất muốn biết!!!

Bàn sau Thu vương: Tôi chỉ muốn làm sợi tóc bên tai của Thu vương, người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi ghen tị với sợi tóc kia.

Nhân viên tin tức lớp A: Chỉ có mình tôi phát hiện ánh mắt Thư Ca rất kỳ lạ sao?

Cười chết ta: Có thể không trách móc sao? Mười mấy năm thanh mai trúc mã bị đối thủ đào mất.

Thu Xích Tây không biết loại diễn đàn này, càng không thấy bài viết đó. Cô nâng tay ôm tai mình, dường như hơi thở của Ninh Cảnh Trần còn lưu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.