Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 44: Cây muốn lặng (2)




Nhìn khóa cửa bị bắn nát, Đường Nhất Đình đã đoán được chuyện sắp sửa phát sinh.

Gerard thảnh thơi tựa vào tường, miệng ngậm điếu xì gà. Anh ta giống như khán giả đang xem diễn, hết sức mong đợi vào tình tiết phát triển của vở kịch.

“Tại sao bất kể là chuyện gì cậu cũng thích chen chân vào thế.” Đường Nhất Đình không vui nói.

“Chúng ta ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Gerard phả ra một ngụm khói nói, “Lấy việc phá hỏng chuyện của người khác làm trò vui.”

“Tôi làm việc thiếu đạo đức cũng có chừng mực hơn cậu.”

Âu phục còn chưa kịp thay, Đường Nhất Đình nhận áo vest Lê Tường đưa, nhìn ông ta một cái. Vẻ mặt Lê Tường vẫn bình tĩnh như nước, hoặc đó chỉ là sự lạnh nhạt sau khi ông ta đã hiểu rõ mọi việc.

Hơi ngẩng đầu lên, Đường Nhất Đình cố gắng học tập sự trấn định, bình tĩnh của Lê Tường. Trên con đường đi đến hậu viện, mỗi bước chân đều vững chắc.

Từ xa có thể nhìn thấy một bóng đen đang ngồi trên thềm gỗ tùng ngoài hành lang. Anh ta dừng bước, cởi hai hạt nút trên cổ áo, để bản thân thuận lợi thở ra một hơi.

Những bông hoa đua nở dưới ánh trời chiều yên bình. Chiếc mấy bay giấy rơi xuống khóm hoa mấy ngày hôm trước bị gió thổi bay, rũ cánh khe khẽ chớp động.

Anh ta khoác áo vest lên bộ quần áo phong phanh của Đường Nhất Đường, rồi ngồi bên cạnh anh.

“Hiếm khi thấy em chủ động tìm anh nói chuyện.” Anh ta nói xong liền ngẩng đầu lên, để nắng chiều chiếu trên mặt. Anh ta thích động tác này, thích cảm giác được tắm trong ánh mặt trời, điều này khiến anh ta cảm thấy an toàn.

Đường Nhất Đường quay đầu nhìn anh ta, khóe miệng thoáng mang theo ý cười, nói: “Ngày hôm qua Tần Thanh tìm được một quyển sách giới thiệu về hoa cỏ trong thư viện, nghe nói nước của hoa xa cúc có thể làm sạch da dưỡng nhan, dùng để pha trà có thể trị bệnh bao tử. Cô ấy có ngâm một bình cho em, rất thơm.”

“Phải không?” Đường Nhất Đình không quay đầu, anh ta nheo mắt nói, “Vậy em đã từng ngửi được mùi thơm thật sự của hoa xa cúc chưa?”

“Anh đã ngửi qua.” Đường Nhất Đường dùng ngữ khí khẳng định.

“Ừ, anh từng nếm.” Đường Nhất Đình lại nhắm mắt nói, “Không ngọt chút nào, còn hơi đắng, giống như nhai trà, mùi vị khủng khiếp.”

“Nhưng anh vẫn kiên trì nhai rất nhiều.”

“Đúng.” Nhớ tới những chuyên điên rồ trước đây, Đường Nhất Đình cười gật đầu, “Đúng, anh nhai rất nhiều, thế cho nên nhìn khóm hoa mới giống như bị người ta lấy đi một mảng. Sau đó anh bị tiêu chảy, chân bị mất cảm giác tận ba ngày vẫn chưa có lại. Lần đó khiến cả nhà đều sợ hãi, ngoại trừ ông già, ông ấy ước gì trong chúng ta có một đứa chết đi.”

Nghe Đường Nhất Đình nhắc tới cha, Đường Nhất Đường cố ý bỏ qua, nói: “Anh thề sẽ không bao giờ ăn nữa.”

“Em nhớ rất rõ.” Hai má phơi nắng mà nóng lên, Đường Nhất Đình cúi đầu. Người bên cạnh vẫn trầm mặc không nói. Anh ta thở dài, mỉm cười với anh: “Anh không ngờ em lại đoán được chân tướng nhanh như vậy. Thật sự khiến anh có chút trở tay không kịp.”

Trái ngược với Đường Nhất Đình trở tay không kịp, Đường Nhất Đường giờ phút này càng thêm bình tĩnh. Nguyên việc ba mẹ qua đời đã đủ đả kích anh, anh còn chưa kịp chất vấn bọn họ, thì mọi việc đã kết thúc. Thật giống như anh rời rạp hát, khi trở về cũng chỉ nhìn thấy trên sân khấu đã kéo màn che. Anh không thể trách bất kỳ ai, chỉ mang theo tiếc nuối mà bình tĩnh rời đi.

Nhưng tinh thần anh không sa sút, bởi vì tình huống khi đó rất đặc biệt, anh bị bệnh, còn có Bạch Khả. Tuy rằng tháp tinh thần hơn hai mươi năm qua sụp đổ, nhưng một cái khác đã được hình thành. Còn có cái gì đáng để dây dưa sao?

Nếu có, đó chính là cái án tử cuối cùng. Anh muốn nghe những người có liên quan tự mở miệng kể lại toàn bộ sự thật một lần, vì những đau khổ ngần ấy năm.

“Sau khi em được dẫn đi, anh phải ở bệnh viện mấy ngày?” Anh hỏi.

“Một tuần,” Đường Nhất Đình nói, “Mấy ngày đó, mỗi đêm anh đều nghe thấy mẹ khóc, ba luôn mắng mẹ, bắt bà coi như em đã chết, trước giờ chưa hề sinh ra em. Từ đó về sau, anh không thể bước đi. Tuy rằng chân đã sớm khôi phục tri giác. Anh thật sự bị cảm giác mang tội tra tấn đến thảm, ra sức bắt người ta trồng các loại hoa xa cúc ở hậu viện, ra sức lấy lòng mẹ, thậm chí không tiếc mà bắt chước ngữ khí, thần thái và cách nói chuyện của em. Nhưng vô dụng. Cơ thể bà vốn không tốt, chưa được vài năm đã ngã bệnh. Ngày khai giảng đầu tiên ở trung học, bà qua đời. Cũng chính ngày đó, anh lại có thể đi được.”

“Nhưng không vì thế mà cảm giác có tội với em biến mất……”

“Không hề, cảm tội lỗi chưa từng biến mất. Ngược lại, anh cảm thấy bản thân nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Vì không muốn bị mang đi, anh ăn cả gốc cây xa cúc để mình bị trúng độc, anh giả vờ yếu ớt, giả vờ đáng thương. Anh quả thực hèn hạ.”

“Đừng quên lúc ấy anh mới bảy tuổi. Anh chỉ quá sợ hãi.”

Nói xong lời an ủi, ánh mắt anh từ chân Đường Nhất Đình rơi xuống mặt cỏ bên cạnh bậc thềm, lại từ mặt cỏ rơi xuống hàng rào cách bụi hoa và con đường nhỏ. Nhìn những bông hoa màu xanh này lâu ngày, anh cũng mệt mỏi.

“Anh đi được là bởi vì ngoài mẹ, trên đời này đã không còn ai cần anh cầu xin thương hại nữa. Có đôi khi anh nghĩ, nếu cho anh chọn lại một lần nữa, anh vẫn sẽ ăn những bông hoa này sao?” Đường Nhất Đình thay đổi tư thế, giãn hai chân ra, anh ta cười nói, “Trước khi mẹ mất, đáp án của anh đều là khẳng định. Anh sẽ làm thế, anh không muốn bị mang đi. Cho dù luôn phải chịu cảm giác tội lỗi ép nghẹt.”

“Vậy vì sao lại hối hận.”

“Em cũng biết ba là người rất chuyên chế, ông ấy nắm toàn bộ tài chính, mọi việc lớn nhỏ đều phải tự mình can thiệp. Anh không có tự do để làm việc mình thích, mọi chuyện phải nghe sắp xếp của ông ấy. Mỗi lần anh không nghe theo ông, ông ấy sẽ lấy việc mẹ chết ra nói. Chắc em không tin, cho đến năm hai mươi lăm tuổi anh vẫn không thể độc lập về kinh tế. Anh sống tựa như con rối. Khi đó anh đặc biệt muốn biết, cuộc sống của em sẽ như thế nào.”

“Cuộc sống của em cũng không mấy dễ chịu.” Đường Nhất Đường nói.

Sau năm mười sáu tuổi, cha nuôi anh trở lại Trung Quốc, anh không lấy một phân tiền của họ, một mình lưu lại dốc sức làm việc. Các loại thối nát của xã hội anh gần như đều trải qua, bị phản bội, bị chèn ép, không có tiền, cũng đừng nói tới tự do, cuối cùng anh bán cả thiên phú của mình làm một thằng vũ nam thoát y.

“Anh biết.” Đường Nhất Đình nói. Sau khi anh ta biết, cùng lúc tự mắng mình ích kỷ, lại không nhịn được mà theo dõi Đường Nhất Đường để lấy lại cân bằng. Bằng không, sự cực khổ, tra tấn về tâm lý khi anh ta lưu lại những năm đó, chẳng phải đều trở thành chuyện cười sao.

“Cho nên anh lấy cớ đến Colorado nghỉ phép, lén đến tiểu bang. Anh còn nhớ rõ câu lạc bộ tên ‘Naked’ kia, Anh trốn ở một góc nhìn em. Em từng xem qua màn biểu diễn của mình trên sân khấu chưa? Anh muốn nói với em, lúc đó thật sự là hào quang bắn ra bốn phía, rất diễm lệ. Lúc ấy anh đã nghĩ, à, thì ra em sẽ lớn lên như thế này. Em có biết, cho dù chúng ta là sinh đôi, thậm chí đến cái bớt trên người cũng giống nhau, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy em trên sân khấu, anh vẫn thấy ngạc nhiên như lần đầu tiên gặp nhau vậy. Trước khi em cởi quần, anh đã đi ra cửa sau. Biết em còn sống là được rồi. Trước khi ông già chết, cuộc đời của chúng ta chỉ có thể là hai đường thẳng song song.”

“Vậy tại sao về sau, anh lại chụp những tấm ảnh này?”

“Những tấm này……” Đường Nhất Đình cười khổ, ý là anh ta cũng không biết. Anh ta chỉ có thể nói: “Một ý niệm.”

Cuộc đời là biển cả, muôn vàn biến hóa, có bao nhiêu việc không phải từ một ý niệm mà đúc thành. Một ý niệm về sự tham lam, Judas phản bội Jesus; Một ý niệm về sự phẫn nộ, cuộc thập tự chinh Jerusalem. Trong thần thoại Trung Quốc, nhân loại được sinh ra bởi ý niệm về sự cô quạnh của Nữ Oa.

Cho nên cái gì là cảnh còn người mất, cái gì là bãi bể nương dâu, chẳng qua chỉ là hàng ngàn hàng vạn những ý niệm thoáng qua mà thành.

“Lúc đi, anh nhìn thấy một cô gái ngồi xổm trước cửa câu lạc bộ. Cô ấy đuổi theo anh từ Colorado đến tiểu bang, lại cứ tưởng anh không biết.” Trong giọng nói của Đường Nhất Đình có hơn vài phần thoải mái, “Khi đó anh đột nhiên ra một ý niệm trong đầu: Nếu cô ấy xem em là anh, sẽ thế nào?”

“Thì ra là thật,” Đường Nhất Đường nói, “Em cứ nghĩ cô ấy nói chuyện mười đôla ra để lừa em, cứ nghĩ cô ấy là người đàn bà rất có tâm cơ. Bởi vì như vậy, nên vừa mới bắt đầu em đã đối xử với cô ấy rất tệ, cả ngày chế giễu cô ấy nhục mạ cô ấy. Không ngờ mười đôla kia là anh cho cô ấy.”

“Đúng vậy, từ trước tới nay anh đều có thói quen cho tiền những kẻ ăn xin đầu đường. Thế nào lại khéo như vậy, đúng lúc gặp được cô ấy. Mà cô ấy lại vừa khéo là một người như thế, liều lĩnh theo anh, không, là theo em. Anh rất hiếu kỳ muốn xem cô ấy sẽ gây cho em những biến động gì, liền phái người điều tra hai đứa. Mặt khác cũng âm thầm bảo vệ em, để tránh việc hành tung của em bị ông già phát hiện. Anh còn gián tiếp giới thiệu việc làm cho em một lần, chính là lần làm người mẫu đó, không ngờ chứ.”

Anh ta khoe ra nụ cười, tiếp tục nói: “Dưới sự giám thị của ông già, anh cũng chỉ có thể làm như vậy. Về sau ông ấy gặp việc ngoài ý muốn, anh rất bận nên không thể đến ‘Naked’. Lúc quay lại mới biết em thiếu chút nữa chết trong tay tên khốn Paul Sutter.”

“Anh chỉ vì bận lo tang lễ mới không thể đến ‘naked’? Ông già chết cũng thật đúng lúc. Nếu em nhớ không nhầm, là tai nạn xe cộ?”

“Đã chết, chính là đã chết.”

Đến lúc này, Đường Nhất Đình mới dừng nói. Đường Nhất Đường như vầy anh ta cũng đoán trước được, ánh mắt không mang theo chút độ ấm nhìn chăm chú vào anh ta. Anh ta biết anh đang đợi, bởi vì phần quan trọng nhất là những lời tiếp theo đây.

Giờ này phút này, anh ta không thể không nói tiếp: “Người anh phái đi điều tra cứ cách vài ngày sẽ gửi ảnh chụp của hai đứa đến. Thời gian đó, anh cứ như vậy, mỗi ngày nhìn hai đứa hỉ nộ ái ố. Không biết từ lúc nào, anh bắt đầu không thể phân biệt người đàn ông trong ảnh kia là ai. Thậm chí anh còn có một loại ảo giác, dường như người cứu cô ấy từ trong mây mù là anh, người tản bộ trong công viên với cô ấy là anh, nhìn cô ấy cười, nghe cô ấy nói, không hề phong độ mà cãi nhau với cô ấy, tất cả đều là anh!”

Anh ta bật cười. Nếu có thể anh ta tình nguyện không động vào cái ý niệm trong đầu kia, đáng tiếc hối hận cũng đã muộn.

“Những thứ đầy hứa hẹn đều như ảo ảnh trong mơ.” Đường Nhất Đường nghĩ đến một câu kinh Phật.

“Có ý gì?”

“Tất cả sự vật nào đó đều là nhờ nhân duyên mà tạo thành, tựa như giấc mộng nào đó, tựa như biến ảo nào đó, không thật giống như bọt nước và bóng đổ.”

“Ảo ảnh trong mơ……” Đường Nhất Đình còn thật sự suy nghĩ một lúc mới nói, “Em đang châm chọc anh.” Trên mặt anh ta hiện ra thần sắc bị thương, hét lên: “Em dựa vào cái gì mà châm chọc anh! Bởi vì em và anh cùng yêu một người? Hừ, nói trắng ra, người anh yêu chỉ là một cô bé trong ảnh.”

“Không, em châm chọc chính là tính người.” Đường Nhất Đường nói một câu sắc bén. “Đừng nói sang chuyện khác, để em thay anh nói cho xong đi. Thật ra cảm giác tội lỗi của anh đối với em vẫn rất sâu. Hơn nữa, về sau em lại liên tiếp gặp phải đủ chuyện ngoài ý muốn, cảm giác tội lỗi của anh đã đến tình trạng không thể chịu đựng được. Trừ phi tự tay anh tạo cho em một cuộc sống hoàn mỹ, bằng không cả đời anh đều bị giày vò. Nhưng một khi đã liên quan tới tình cảm thì không thể rõ ràng một là một, hai là hai được. Anh tỏ ra chán ghét Bạch Khả căn bản là vì che giấu việc anh thật sự yêu cô ấy. Anh vô cùng mâu thuẫn, bởi vì anh muốn cho em hạnh phúc, cũng đồng thời muốn cướp những thứ vốn thuộc về em một lần nữa. Ha ha, Đường Nhất Đình, đây là tính người!”

Nói đến chỗ kích động, anh bắt lấy áo anh ta, một quyền đấm anh ta ngã ngửa.

Đường Nhất Đình đứng lên, lại bị một quyền đánh trúng khóe miệng. Trước khi một quyền nữa hạ xuống, anh ta bắt lấy cổ tay Đường Nhất Đường thuận thế đẩy anh ra. Thừa lúc anh sắp ngã, anh ta lau maú trên khóe miệng, bổ nhào qua, túm áo anh, đỏ mắt nói: “Cô ấy vốn nên là của anh!”

Nếu anh bắt chuyện với cô trên xe lửa, nếu anh dẫn cô đi lúc cô chờ ở trước cửa câu lạc bộ, thì bây giờ mọi việc sẽ không trở thành như vậy. Nó sẽ chỉ là một câu chuyện tình yêu buồn của một công tử nhà giàu với một cô gái nhà nghèo, làm gì có chuyện của Đường Nhất Đường cậu.

“Anh cứ mở miệng là nói những điều ngu ngốc, đời người không thể có lại một lần nữa.”

Đường Nhất Đường dùng sức đá văng anh ta, đứng lên, muốn đá một cước nữa lại bị anh ta tránh được. Bọn họ xâu xé, đánh đấm, lăn tận đến bụi hoa. Bao đóa hoa vô tội bị đè dưới thân, ịn vào trong bùn. Những thứ tốt đẹp này có được đều dựa vào những việc làm giả dối, nghiền nát những tâm nguyện chất chứa nhiều năm. Vô số đóa hoa, dính mồ hôi và máu, đổ nghiêng.

“A!”

Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu sợ hãi của người phụ nữ, tiếng kêu đột ngột dừng lại.

Bọn họ cùng lúc dừng tay, thở hổn hển nhìn về phía hành lang.

Miệng Tần Thanh bị Gerard bịt lại, anh ta giao cô cho Lê Tường đang đứng phía sau. Lê Tường mang theo cô rời đi, lúc đi đến phòng khách liền trầm giọng nói với cô: “Quay về đi. Cô là một người thông minh.” Tần Thanh gật đầu. Cô đi ngang qua chỗ này là muốn hỏi Đường Nhất Đường xem hiệu quả của trà hoa cúc như thế nào, trùng hợp lại nghe được ân oán của hai anh em, cô không muốn như thế, chỉ vì vận khí không tốt.

Chờ Tần Thanh rời đi, Gerard đứng trên hành lang, nhảy một cái ngã vào giữa hai người đàn ông trong bụi hoa nói: “Các vị tiên sinh, nói cho hai ngài một tin tốt. Kỵ sĩ của hai ngài……” Anh ta dùng tay chỉ trái chỉ phải, chần chờ nói: “A, trên mặt hai cậu đều dính màu, tôi tạm thời không thể phận biệt được hai cậu, tóm lại là kỵ sĩ của hai cậu đã bình an thông qua cửa thứ nhất. Chúc mừng.”

Sau khi báo lại một câu, anh ta để hai người mặt mũi tèm lem lại hậu viện, bắt đầu chuẩn cửa thứ hai. Anh ta không nói cho bọn họ biết, thật ra ở cửa thứ nhất, có hai mạng người bị chết oan.

“Đây không tính là tin tốt gì.” Đường Nhất Đình đảo mắt.

Đường Nhất Đường thở dốc từng hơi, mùi hoa xa cúc theo bốn phương tám hướng tiến vào trong phổi. Trong lòng bàn tay là xúc cảm mềm nhẵn của hoa, bầu trời trên đỉnh đầu là một màu xanh thẳm, tựa như trái tim anh giờ phút này, trong xanh không một gợn mây.

“Làn gió Nam thổi luồng hơi lạnh, chim dạ oanh hót tiếng nỉ non, hoa dưới trăng đi vào cõi mộng, chỉ còn hương đêm tỏa ra mùi thơm ngát……” Đường Nhất Đình chịu đựng đau đớn nơi khóe miệng khẽ hát. Hát vài câu, lại còn cười rộ lên.

Nhìn lồng ngực chuyển động thấp thoáng của anh ta, Đường Nhất Đường hỏi: “Anh cười cái gì?”

“Ha ha, anh nghĩ đến lần đầu tiên chạm vào cô ấy,” Đường Nhất Đình nói, “Là chạm. Khi đó anh nghĩ nhóm của em đều ở bệnh viện, nên muốn đi xem nơi em ở. Không nghĩ tới cô ấy lại đang ở nhà. Không biết là do cô ấy quá mệt hay là thế nào, nhìn thấy anh lại tưởng đang nằm mơ, bổ nhào vào người anh, hết sờ lại hôn, sau đó nói nhảm một hồi, lại còn hát. Anh phải vỗ về một lúc lâu cô ấy mới ngủ. Anh ôm cô ấy, đã nghĩ đến bốn chữ: Ôn hương nhuyễn ngọc.”

“Em cũng nghĩ đến bốn chữ,” Đường Nhất Đường dừng một chút rồi nói, “Trộm hương cắp ngọc.” Anh nắm lên một đống hoa, ném tới mặt Đường Nhất Đình.

Đường Nhất Đình nhặt một bông lên bỏ vào trong miệng nhai nhai rồi nói: “Mùi vì không hề thay đổi.”

Đường Nhất Đường cũng thử cắn một miếng, liền nhanh chóng nhổ ra nói: “Thế này mà anh lại có thể ăn một lúc nhiều như vậy.”

“Khi đó còn nhỏ, không có cách khác.” Đường Nhất Đình thở dài, “Con người thật sự là loại động vật rất đáng kinh ngạc. Nếu chúng ta là một bầy sói hoặc là sư tử, sư tử mẹ chắc chắn sẽ bảo vệ đứa con khỏe mạnh trước. Nhưng con người lại không giống vậy, bọn họ thì ngược lại càng không nỡ bỏ những đứa yếu ớt.”

Khuôn mặt mẹ hiện ra trên màn trời xanh thẳm, trong đầu Đường Nhất Đường đều là nụ cười của bà.

Nhắm mắt lại, anh giữ hồi ức về mẹ chôn sâu trong tim.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.