Một Đường Đau, Một Đường Yêu

Chương 26: Cùng anh mơ mộng (3)




Nửa đêm bỗng nhiên tỉnh dậy dưới cơn mưa to tầm tả, Bạch Khả đang ngủ say trong lòng anh, hô hấp rất nhẹ. Thế giới của anh im lặng chỉ còn lại tiếng mưa rơi, tiếng hít thở, giội thấu lục phủ ngũ tạng. Gắt gao ôm chặt người trong lòng, chặt hơn, lại chặt hơn, mãi đến khi người đang trong giấc mộng phát ra tiếng rên khó chịu.

Dán mặt lên trán cô, anh chưa bao giờ cảm thấy cách cô xa đến thế.

Mưa vẫn không ngừng rơi, mãi cho đến tảng sáng.

Cơ thể linh động tinh tế kia, đang mở rộng hai tay dưới nắng sớm, vui vẻ hít sâu không khí còn vương mùi mưa.

Anh đứng phía sau nhìn cô, điên cuồng mà nhìn.

“Mùa xuân đến rồi!” Cô vui vẻ kêu lên.

Anh đi dưới ánh mặt trời, ngẩng đầu, bầu trời vạn dặm không mây. Nebraska lại nghênh đón một mùa thu hoạch. Mùa xuân, giông tố không hề có dấu hiệu ập đến. Vạn vật ở đây sinh trưởng mạnh như trời hạn gặp mưa.

Mà anh, lại như một gốc cây khô đang từ từ mục nát.

“Anh không đi làm sao?” Không biết từ lúc nào, cô đã đứng trước mặt anh.

“Ừ, đi làm đây.” Anh lại lưu luyến nhìn cô một lúc rồi mới đi về hướng xe hàng.

Cô nhìn theo bóng anh, lại nhìn cánh cửa rộng mở, liền chạy nhanh ra xe anh nói: “Anh không khóa cửa sao?”

Thu bàn chân đã để ở trong xe lại, anh đến bên cạnh cô, cười nhạt nói: “Em nhắc anh làm gì.”

Cô gãi gãi tóc, không cảm thấy bản thân có chỗ nào không đúng.

Lúc khóa cửa, khuôn mặt tươi cười của cô từ từ nhỏ dần trong tầm mắt, cho đến khi không thấy nữa. Trong lòng dâng lên cảm giác không đành lòng.

Nhốt cô như vậy, có thể nhốt trong bao lâu?

Có thể bao lâu thì bấy lâu.

Lái xe lên bệnh viện trấn trên hỏi vè cách điều trị ung thư dạ dày, bất luận bệnh viện nào cũng có kết quả giống nhau. Với trình độ chữa bệnh hiện nay, ung thư dạ dày không phải khó điều trị, tuy nhiên chi phí rất cao. Không có bảo hiểm y tế rất có thể sẽ bị bệnh viện tư nhân từ chối nhận, mà bệnh viện công thì không có đầy đủ điều kiện để điều trị ung thư dạ dày, căn bệnh nghiêm trọng như vậy.

Bệnh nhẹ ở trong bệnh viện một đêm có thể phải tốn hai ngàn đôla, huống chi là một cuộc phẫu thuật. Những loại phí rườm rà này có thể dễ dàng khiến người ở tầng lớp bần dân như bọn họ phá sản.

Đậu xe ở ven đường, anh tựa đầu trên tay lái đau khổ suy nghĩ về tương lai. Điều trị phải có ba mươi ngàn, bán nhà cũng không đủ. Làm sao anh nhẫn tâm khiến Bạch Khả đang có được chút ổn định lại trở về với cuộc sống nay đây mai đó. Nỡ lòng nào để cho cô sống không áo cơm còn phải lo nghĩ sinh kế.

Màn hình TV trong tủ kính cửa hàng bên cạnh xe đang chiếu tin tức khẩn cấp. Bản đồ thời tiết màu xanh trên màn hình hiển thị, trong vòng hai ngày tới sẽ có lốc xoáy từ Oklahoma thẳng lên hướng bắc, nó sẽ quét qua phạm vi biên giới tiểu bang. Người qua đường dừng chân nhìn vài lần liền cất bước rời đi, nước Mỹ là quốc gia nhiều gió lốc, bọn họ tập mãi cũng thành thói quen.

Bên trong xe, Đường Nhất Đường chờ tin tức phát xong, khởi động kiểu xe năm 91 thật sự rất khó khăn. Chiến tranh, gió lốc, kinh tế suy thoái, còn bệnh ung thư của anh. Aizzz.

Xe chạy, bầu trời bỗng nhiên u ám. Nhìn bằng mắt thường, vùng trời thành phố bị bao phủ bởi tầng sương mù xám trắng, không thể phân biệt những kiến trúc muôn màu muôn vẻ kia. Chỉ có đỉnh cây thập tự màu vàng trên tháp chuông nhà thờ cách đó không xa là lao ra vòng vây, trở thành điểm sáng duy nhất trong tầm mắt.

Thượng Đế có đang nhìn bọn họ không? Vì sao anh còn cảm thấy tuyệt vọng đến thế!

Không, nhất định còn có cách khác. Số phận đã từng hào phóng với bọn họ một lần. Lần này, có lẽ còn có một viên kim cương trong một góc phòng nào đó. Nghĩ đến đây, anh dùng lực giẫm chân ga.

Về nhà, từ chối ôm lấy Bạch Khả triền miên, vừa vào cửa anh đã tìm kiếm trong phòng. Có lẽ còn có một con đường sống!

Mặc dù Bạch Khả thấy buồn bực, nhưng nhìn bộ dạng nóng nảy của anh cũng không dám hỏi nhiều, im lặng theo sát anh. Mỗi khi anh đổi chỗ tìm kiếm, sẽ thu dọn sạch sẽ nơi bừa bộn anh vừa lục lọi.

Lục đến khi thật sự không còn nơi nào để tìm nữa, anh cực kỳ thất vọng quỳ trên mặt đất, nhặt bình hoa cạnh chân lên, nện xuống đất. Bạch Khả kinh ngạc hét lên một tiếng, đống đồ ôm đầy tay rơi xuống đất,

“Anh rốt cuộc…… Làm sao vậy.” Cô đứng cách anh một bước, muốn tiến lên lại không dám.

Ngồi trong góc phòng, ôm lấy đầu, anh thở dốc, lồng ngực như muốn vỡ tung. Tìm không thấy, cái gì cũng không có.

Giương mắt nhìn thấy Bạch Khả đang dùng ánh mắt sợ hãi nhìn anh, anh cười khổ. Chẳng lẽ anh đã khiến cô sợ hãi đến nỗi không dám tiếp cận sao? Đưa tay kéo cô vào lòng, anh dỗ dành: “Đừng sợ, anh chỉ đang tìm vài thứ.”

“Anh tìm cái gì?” Tay đặt trên khuôn ngực không ngừng phập phồng của anh, cô dừng ở mắt anh. Hốc mắt anh chuyển đen, không còn thần thái như trước.

“Không có gì.” Anh tránh ánh mắt cô.

“Anh có chắc là không có chuyện gì không.” Cô lo lắng hỏi.

“Không có……” Anh không hề ấp úng mà trả lời, ngay cả bản thân cũng đi lừa.

“Anh……”

“Bạch Khả!”

Anh lớn tiếng cắt ngang không cho cô tiếp tục hỏi nữa. Bạch Khả lại giật mình hoảng sợ, tay đặt trước ngực anh cũng rụt về.

“Bạch Khả……” Anh dùng ngữ khí dịu dàng gần như cầu khẩn gọi cô, nghĩ nghĩ rồi cười nói, “Em hạnh phúc không?”

Không cần suy nghĩ, cô dùng sức gật đầu.

“Trước đó thì sao?” Anh hỏi.

“Trước kia, lúc có mẹ cũng rất hạnh phúc.” Trong lời nói lộ ra chút thương cảm.

“Lúc có mẹ là lúc nào?”

“Ở Trung Quốc, mỗi ngày đều có thể ăn cơm do mẹ nấu. Đến tết sẽ có quần áo và giầy mới, còn có sách giáo khoa mới. Mẹ sẽ đưa em đến trường, chưa bao giờ vì em thi không tốt mà mắng em. Bà còn kể cho em rất nhiều chuyện xưa.”

“Rất nhiều chuyện xưa, ha ha, cái này gọi là hạnh phúc sao? Vậy nếu so sánh với anh, ai cho em nhiều hạnh phúc hơn?”

“Cho tới bây giờ em chưa từng so qua, cả hai đều là người rất quan trọng với em.”

“Anh nghĩ chắc là anh, ít nhất mẹ em đã mất, em còn sống. Nếu anh chết, em sẽ đau khổ đến chết.”

“Em đã đồng ý với mẹ sẽ sống tốt, chẳng cần quan tâm đến cảm giác của thân xác, chỉ cần còn sống, vì tín ngưỡng. Mà anh, Nhất Đường, anh chính là tín ngưỡng của em.”

Nói tới đây, mắt cô đã ứa lệ. Trước khi anh giơ ngón tay lên, cô đã kéo tay áo lau khô khóe mắt, khịt khịt mũi cười hỏi: “Vậy còn anh, anh hạnh phúc không?”

“Anh cũng rất hạnh phúc.” Anh nheo mắt lại.

“Trước thì sao?” Cô hỏi.

“Lúc trước……” Chuyện trước kia bị chôn quá sâu, anh cần thời gian nhớ lại. “Lúc bảy tuổi, anh và mẹ anh, ba, còn có…… Bọn anh sống ở Texas. Nơi đó có cây hạnh đào, có cây xa cúc, có nhiều phòng lớn, lớn hơn chỗ mình đang ở hiện tại năm lần, không, gấp bảy. Em chưa từng đến Texas đúng không, em chắc chắn không biết nơi đó đẹp đến thế nào.” Ánh mắt anh trống rỗng nhìn lên bầu trời, khóe miệng khẽ nhếch, bỗng trầm xuống, nhún vai nói, “Có một ngày, mẹ anh hoảng hốt trở về, anh còn chưa biết truyện gì xảy ra đã bị đưa đi. Ở chỗ ba mẹ nuôi mười năm, không được phép tùy ý ra ngoài, ở trong trường học không thể tùy ý kết bạn. Việc này cũng không sao, không thể nói là may mắn hay bất hạnh. Vốn theo giao hẹn anh phải cùng bọn họ quay về Trung Quốc. Nếu như vậy, hiện tại em sẽ không gặp được anh. Nhưng anh không cam lòng, anh muốn ở lại đây. Một ngày nào đó anh phải gặp lại bọn họ, anh muốn hỏi bọn họ, vì sao phải làm như vậy với anh. Chẳng lẽ đứa con ruột thịt của bọn họ lại không bằng một mỏ than! Nếu thật sự là như vậy, thì vì sao lại cứ chọn anh!”

Anh ôm lấy vai cô, ngón tay khảm vào da thịt cô.

“Em nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng em thấy rất may mắn vì bọn họ chọn anh. Bởi vì như thế chúng ta mới có thể gặp nhau.” Bạch Khả chịu đựng đau đớn, nói ra suy nghĩ thật của mình.

Tim anh bị bóp chặt, cười nói: “Nếu cho em chọn một lần nữa, em với mẹ em có đến nước Mỹ không?”

“Đời người không thể quay lại một lần nữa.” Cô nói.

“Những lời này không giống của em, là ai nói cho em?” Anh hỏi.

“Mẹ. Trước khi đến Mỹ bà đã nói với em, một khi đã lựa chọn sẽ không có đường lui.” Cô thản nhiên nói.

Thành công cũng tốt, thất bại cũng tốt. Chung quy người ta cũng vì lựa chọn của bản thân mà trả giá. Cuộc sống nên là như vậy. Mỗi một lần nhớ lại, nếu lúc trước thế này thế kia, căn bản là đang trốn tránh hiện thực, hoặc là tự tìm phiền não.

Lời của cô làm anh trầm mặc. Hai người không nói gì chỉ nhìn nhau.

Gió lớn thổi vào làm cánh cửa đóng rầm một cái. Cô lấy lại tinh thần, nhìn sắc trời sắc âm u, nhất định là chuẩn bị đổ mưa, lập tức đứng dậy đi đóng cửa sổ. Quỳ đã lâu, chân tê rần, cô đứng ở cửa sổ kính, vừa xoa đầu gối vừa nhìn trời.

Hạt mưa rơi nghiêng đầy trời, ngoài phòng mờ tối.

Anh đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, dịu dàng bóp đầu gối hộ cô.

“Aizzz, anh nói xem phía trên đám mây kia có đầy nắng hay không.” Cô hỏi bất chợt.

“Có lẽ, mặt trời vốn cao hơn mây.”

“Đó nhất định là thiên đường mỗi ngày đều có nắng rực rỡ. Mẹ em thích nhất ngày nắng.”

“Bạch Khả này,” Anh thở dài, đứng lên, ôm lấy cô từ phía sau, nói, “Nếu anh có thể gặp em sớm hơn vài năm thì tốt rồi. Nhưng giống như em nói, đời người không có nếu như. Chỉ có thể bước về phía trước, nhưng con đường của chúng ta không có điểm cuối, phải làm sao đây.”

“Rất đơn giản mà, em đi con đường của anh, anh đi đâu em đi theo đó.”

“Ha ha, cũng tốt, dù sao cuộc đời của chúng ta cũng không tính là tốt đẹp gì, hạnh phúc lại quá ngắn ngủi……” Hít mạnh một hơi, dạ dày đau như cắt. Anh gần như đem trọng lượng toàn thân đặt trên vai cô, ngừng thật lâu mới thì thào nói, “Thật ra thiên đường, cũng sẽ mưa.”

“Làm sao anh biết?” Cô hỏi.

Anh không trả lời, chờ đau đớn qua đi, mở miệng nói: “Theo anh cùng lên thiên đường đi.”

“Lên thiên đường?” Cô hoang mang quay đầu, môi lập tức bị chặn lại.

Tình yêu dịu dàng lưu luyến, cô đã thành thói quen, nhưng lần này lại không như trước. Đầu lưỡi của anh nóng bỏng hơn người thường, cứ ở sâu trong khoang miệng cô. Nụ hôn thật lâu, anh không cho cô hít thở, thậm chí cắn nát môi dưới của cô. Lúc vị tanh ngọt của máu lan trong khoang miệng, cũng là lúc đầu ngón tay lạnh lẽo của anh xẹt qua trước ngực cô, làm cô hơi run rẩy.

Môi với răng quấn nhau quá nóng bỏng khiến cô thiếu dưỡng khí, chờ khi cô lại có thể hít thở, toàn thân trần trụi đã nằm ở trên giường. Anh ở phía trên cô, đang cởi nốt thứ che chắn cuối cùng.

Anh kéo chân cô, hôn lên mỗi đầu ngón chân. Cô ngượng ngùng cầm chăn lên che phần dưới, nhưng tư thế đó lại càng gợi cảm hơn, phối hợp với biểu tình chờ mong lại thẹn thùng trên mặt cô, anh nhìn rồi cong lên nụ cười.

Nhớ tới hậu quả lần trước hôn ngón chân anh, cô cũng bật cười.

“Nhóc con đáng chết, như thế này xem em còn cười nổi không.” Anh cong cong lòng bàn chân của cô nói.

Cô ngứa muốn rút chân về, lại bị anh nắm chặt. Lập tức, anh hôn xuống. Đôi môi mấp máy trên làn da, đầu lưỡi thỉnh thoảng lướt nhẹ, theo mắt cá chân đến bên trong đùi. Phàm là những nơi anh lướt qua, đều lưu lại một cảm giác ươn ướt.

Được hôn dịu dàng như vậy, cô vừa thích lại khó nhịn, che miệng nhưng vẫn không nhịn được tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng.

Lưu luyến mảnh đất e thẹn của cô, sau khi lơ đãng chạm đến vùng mẫn cảm nhất, anh hảo tâm buông tha cô, ngược lại hôn lên rốn cô. Từ rốn hướng lên trên, đầu tiên là bên trái, sau là bên phải. Sau khi lưu lại dấu hôn đỏ sẫm, lại đến xương quai xanh, cổ họng, cằm, hai má, cuối cùng là đến vành tai cô.

Đồng thời, phần dưới của anh chen giữa hai chân cô, từ từ mở ra. Cô theo bản năng muốn khép hai chân lại, kẹp chặt thắt lưng anh.

“Em chuẩn bị tốt chưa?” Anh nâng mặt cô lên, mơn trớn mồ hôi ẩm ướt dính trên trán cô.

Hai mắt cô đầy sương mù nhìn anh.

“Anh mang em, đi đến thiên đường.” Nói xong, anh vùi mình vào nơi thăm thẳm, chật hẹp của cô.

Chặt chẽ bao lấy, nhiều nước, ấm áp, như đang trở vào trong bụng mẹ. Mỗi một lần rút ra càng xâm nhập sâu hơn, anh vẫn cảm thấy không đủ. Anh muốn càng sâu càng sâu hơn, mãi đến khi vùi toàn bộ chính mình vào tử cung ấm áp của cô.

“Nhẹ một chút……” Cô cắn môi nói.

Anh giống như không nghe được cô nói, mê mẩn nhỏ mồ hôi lên người cô.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu lúc sáng lúc tối, dưới va chạm mạnh mẽ của anh, cô sợ bản thân sẽ bị đẩy xuống giường bất cứ lúc nào, chỉ biết ôm chặt lấy anh.

Khoái hoạt ở bụng dưới từ từ tích lũy, cô mở to hai mắt, chống lại ánh mắt chuyên chú của anh. Trong mê loạn, cô cho anh một nụ cười trấn an.

Nụ cười này khiến anh khó có thể hô hấp.

Phần dưới càng bị hút chặt, anh biết cô sắp lên đỉnh, mà anh còn cách đỉnh một đoạn, điều này để anh có thể nhìn rõ mỗi một biểu tình của cô. Anh phải nhớ kỹ khuôn mặt cô, nhớ kỹ khi cô ở dưới thân anh xinh đẹp kinh người như thế nào. Đây là thời khắc thuộc về mình anh, anh muốn nó độc quyền thuộc về anh vĩnh viễn.

Đến bây giờ anh vẫn không thể lý giải bản thân vì sao lại bị cô cuốn hút như thế, anh tham lam, anh điên cuồng, ngay cả bản thân cũng cảm thấy kinh hãi.

Anh nhét toàn bộ phản ứng dù nhỏ của cô vào trong mắt, nửa dưới lặp lại luật động, tư duy sớm đã chạy đâu mất.

Việc đáng sợ nhất của căn bệnh ung thư? Là nó xâm nhập vào từng tế bào của con người một cách im hơi lặng tiếng, đợi khi công thành đoạt đất xong mới thổi kèn đánh trống. Khi đó, đã không còn cách nào xoay chuyển. Tuy rằng anh không muốn nói thẳng như thế, nhưng anh không thể không thừa nhận, Bạch Khả, anh bị ung thư.

Nhưng mà đừng lo, tất cả đều không liên quan. Anh sắp mang theo căn bệnh ung thư nhỏ nhắn dễ thương gợi cảm của mình, bước vào thiên đường thỉnh thoảng cũng sẽ có mưa.

Dịu dàng xoa cái cổ trắng nõn, trong ánh mắt mê hoặc của cô, từng chút từng chút bóp chặt. Đầu ngón tay phải chạm vào khớp xương thứ nhất của ngón tay trái, từ từ chồng lên, đến khi chạm vào khớp xương thứ hai. Cô giãy giụa gọi tên anh. Anh nghe được, nhưng anh đã không thể dừng lại.

Trừng lớn mắt nhìn hai gò má đỏ lên của cô, anh rõ ràng cảm giác được hơi thở của sinh mệnh đang từ từ rút khỏi thân xác cô. Mà linh hồn của cô đang bước từng bước dung nhập vào trong cơ thể anh. Anh sắp có được cô, mãi mãi. Anh vì hưng phấn mà hàm răng run lên, mỗi một khối cơ thể đều co rúm. Đây là loại kích thích cho dù làm tình dưới hình thức gì cũng không đạt được.

“Theo anh…… Đi thôi……” Anh cắn răng nói.

Cô không gỡ tay anh ra được, trong hoảng sợ cực độ, run run vươn đầu ngón tay chạm được khuôn mặt dữ tợn của anh.

“Lucy……” Cô khó khăn gọi ra tên tục của anh.

Bỗng nhiên, khuôn mặt hé ra nụ cười dịu dàng hiện lên trong tâm trí anh. Hồi ức ùa về, là giọng hát của cô trong tầng hầm âm u, là dáng vẻ cô cắn sợi tơ nhìn anh, là bóng dáng xoay tròn trong nắng sớm sau cơn mưa xuân. Mà tất cả, sắp bị anh tự tay hủy diệt, trở thành một cái xác lạnh ngắt. Rồi sau đó, trên đời này không bao giờ còn nụ cười, giọng nói của cô nữa.

“Không.” Anh cúi đầu, thống khổ nhắm hai mắt lại.

Ngón tay dần dần buông lỏng, anh giật mình thất thần ngồi trên cô, mờ mịt nhìn mọi thứ trước mắt.

Trong khoảnh khắc anh buông tay, nước mắt cô lập tức tràn ra. Có ba giây, cô thậm chí không thể ý thức được bản thân đã có thể hô hấp. Theo bản năng lá phổi co rút kéo sinh mệnh cô lại, cô ghé vào bên giường ho khan dữ dội.

Nghe tiếng cô ho khan anh mới lấy lại tinh thần, run run vươn tay muốn xác định sự tồn tại của cô. Vừa chạm vào vai cô, cô liền hoảng sợ xoay người, lui đến đầu giường, cảnh giác nhìn anh. Mặt đầy nước mắt.

Chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của cô, anh nhất thời sửng sốt, tay cứng giữa không trung.

“Anh vừa mới muốn……” Cô muốn nói lại thôi, xúc cảm nghiền ép còn lưu lại trên cổ.

“Anh……” Sự tránh né của cô giống như cây kim đâm vào tim anh. Anh không nói gì mà chống đỡ.

Cô không hỏi nữa, chính dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.

Trầm mặc so với trách mắng càng làm anh thống khổ hơn, anh không để ý đến sự kháng cự của cô, cố ý ôm cô vào trong ngực. Cơ thể cả hai vẫn còn trần truồng, cô vừa thẹn vừa ý thức được nên không ngừng giãy giụa.

“Đừng, đừng đẩy anh ra, anh sai rồi.” Ngữ khí của anh là cầu xin tha thứ, trên mặt cũng là một loại bình tĩnh kỳ lạ. “Em không biết lúc con người sắp nghẹt thở, làm tình sẽ kích thích gấp ba so với bình thường sao? Đừng nói với anh vừa rồi em không có cảm giác gì.”

“Em không cần cảm giác gì cả!” Cô thét chói tai.

“Anh nói muốn mang em lên thiên đường, sao có thể nói mà không làm gì hết.”

“Em không cần!”

“Được, lần sau tuyệt đối sẽ không như vậy nữa, tha thứ cho anh đi.”

“……”

“Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh, tha thứ cho anh.”

Anh liên tục nói tha thứ, nhìn thẳng trước mặt, giống như đang sám hối với thần linh trên cao.

“Lần sau không được như thế.” Cô không chịu nổi ngữ khí mềm nhẹ của anh, cuối cùng tha thứ cho anh.

Ánh mắt thê lương điểm chút ánh sáng, anh tăng thêm sức ôm chặt cô. Thật lâu sau, anh nâng đầu mình từ trên vai cô lên, vội vàng nói: “Để anh bồi thường cho em nhé.”

Cô còn chưa hiểu ý anh nói bồi thường là sao đã bị anh ôm lấy ngã nằm trên giường.

“Em không muốn làm.” Cô kháng nghị, dùng sức từ chối như thế nào cũng không đẩy được cơ ngực rắn chắc của anh ra.

Anh quen thuộc từng điểm mẫn cảm trên thân thể cô, biết phải khơi gợi dục vọng của cô như thế nào. Dưới những đợt tấn công của anh, thân thể ngây ngô cuối cùng bại trận.

“Em có biết vì sao anh lại là vũ nam thoát y hàng đầu hay không?” Trong kích tình, anh hỏi.

Cô mở miệng liền biến thành rên rỉ, chỉ có thể kiềm nén mà lắc đầu.

“Bởi vì đàn ông bình thường cần tồi thiểu nửa giờ để làm tình lần hai, mà Anh, chỉ cần mười phút.”

Nói xong, anh dùng tốc độ chứng minh thực lực của anh.

Một đêm tận tình, lại kích thích mạnh cũng không thể vực nổi tinh thần của cô. Cô mệt mỏi nằm ngủ trong vòng tay anh, miệng lẩm bẩm: “Cũng không phải về sau không được làm, ra sức như vậy để làm gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.