Mạt Thế Luân Hồi

Chương 29: Giác quan thứ sáu




Licker trong Resident Evil là do cơ bắp tổ chức bị tiêm vào virus-T tiến hóa thành zombie săn thực, có tính công kích rất mạnh. Hiện tại con Licker trước mắt từ đâu chui ra đây? 

― Bang bang!

Mặc Ly kỳ quái quay đầu, nhìn thấy Tuyết Anh lòng còn sợ hãi thở gấp, dùng súng đánh nát thủy tinh phía sau cô bé, hơn nữa còn dùng cả hai tay cầm súng. Zombie chó đang nằm trên mảnh vụn thủy tinh, đầu bị bắn thủng một lỗ nhỏ. Sau khi phát hiện mình đã giết zombie chó rồi, cô bé kinh ngạc thở nhẹ, ngay cả tay đều đang phát run.

Là ngẫu nhiên hay thật sự một phát headshot? Nói không chừng thật sự có thiên phú súng thuật. Mặc Ly đăm chiêu vuốt cằm. Tư thế cầm súng rất không đúng, giống hệt như lần đầu tiên mình nổ súng giết chết zombie vậy. Không biết vì sao, Mặc Ly rất khẳng định Tuyết Anh có thiên phú xạ kích rất cao. Trực giác của yêu hồ sao?

Bất quá... có chỗ nào đó không đúng.

Mặc Ly cắm súng trong tay lên mặt đất, đầu lưỡi nhơ nhớp của Licker bị định trụ gắt gao. Cô đơn giản giẫm lên đầu lưỡi, ngẫu hứng nhảy một điệu Clacket, thành công giẫm nó thành thịt khô.

Lại bổ một súng lên cái đầu của Licker, cuối cùng cũng khiến cho quái vật triệt để thăng thiên. Đầu Licker hoàn toàn bị bắn nát vụn, một đoạn kim loại lóe hàn quang từ cơ bắp trên cổ lộ ra. Cô nheo mắt lại, bên trên mảnh kim loại có vẻ có hoa văn rất kỳ quái.

Máy giám thị? Trang bị điều khiển Licker? Kim loại khiến Licker phát sinh dị biến? Mặc Ly bất đầu tự động bổ não ra tình tiết trong tiểu thuyết.

Cô vừa định cúi người nhặt mảnh vỡ, bên tai lại truyền đến cảnh cáo nghiêm túc nhưng bén nhọn――

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Không cho phép tiếp xúc với bất kỳ tư liệu tương quan với tận thế bộc phát. Xin lập tức tiêu hủy phòng ngừa nhân quả vặn vẹo!"

"Em rể mày á! Không đụng vào coi như xong, còn phải tiêu hủy, chẳng lẽ mục đích cuối cùng của Thần không phải cứu vớt trái đất, mà là bộc phát Resident Evil à?!"

Không để ý đến cảnh cáo của Thần, hồ ly thiếu nữ tiếp tục động tác vừa rồi. Nhưng đầu ngón tay vừa sắp chạm vào mảnh kim loại liền dừng lại. 

Mặc Ly cảm giác nội tạng mình đang thiêu đốt, huyết khí dâng lên, ho khan hai tiếng, máu cứ như vậy mà chảy ra khỏi khóe miệng―― mới vừa rồi còn là nữ chiến thần hăng hái, giờ lại thành nữ chính vì yêu mà thổ huyết trong phim bộ máu chó lúc tám giờ.

"Cảnh cáo! Cảnh cáo! Không cho phép tiếp xúc bất kỳ tư liệu tương quan với tận thế bộc phát. Xin lập tức tiêu hủy phòng ngừa nhân quả vặn vẹo! Nếu tiếp tục cố chấp, thu hồi một hạng kỹ năng cường hóa của ngươi với tư cách trừng phạt."

― Chị Mặc Ly?! ― Tuyết Anh nhào về phía trước, cũng không nhìn thấy mảnh kim loại kia, chỉ lo lắng nhìn Mặc Ly mặt vô cảm chùi vết máu bên miệng ― Rõ ràng không bị thương, làm sao lại...

― Em gái, trên thế giới này có một thằng boss cuối tên là "Ta là Chủ thần". Sau này cưng nhất định không được chống đối hắn, nếu không sẽ giống chị bây giờ hiểu chưa. ― Khóe môi Mặc Ly còn vương máu, ấn bả vai Tuyết Anh nghiêm túc dặn dò. Nhìn thấy khóe mắt đối phương run rẩy, lặng lẽ thả ra một đoàn hồ hỏa thiêu sạch mảnh kim loại của Licker. Tình trạng xuất huyết nội tạng lập tức đình chỉ, thậm chí còn bắt đầu chậm chạp khép lại. 

Tuyết Anh mờ mịt gật đầu, tuy rằng còn không hiểu lắm nhưng cô bé rất thông minh không hỏi tiếp.

― Kỳ thực chị là một nhà du hành thời không, trong lúc vô tình đi tới thế giới này. Trước kia cũng đi qua thế giới tương tự, cho nên cũng biết màn này gọi là "tận thế". ― Mặc Ly bắt đầu chuyên nghiệp lừa gạt miêu thiếu nữ, mặt khác thì chọn lựa một chút thịt khô, chocolate và nước trên kệ hàng đút cho Bào tử thảo số 3 đang vui rạo rực.

― A... Đại khái ba ngày sau chị phải đi, không thể dừng lại quá lâu ở một thế giới được. Nhìn hai chúng ta rất hợp ý, chị sẽ tìm cho em một tiểu đội người sống sót tốt, dạy em một chút súng thuật để em có vốn liếng sống sót ― Vỗ vỗ Bào thảo, Mặc Ly quay đầu nhìn về phía miêu thiếu nữ đang cứng ngắc.

― Nhanh như vậy... phải đi sao? ― Tuyết Anh mặc dù biết nàng yêu hồ đột ngột xuất hiện này không thuộc nơi đây, nhưng cũng từng tưởng tượng có thể được Mặc Ly bảo hộ, đưa mình đến nơi an toàn lại rời đi... Nhưng lại chỉ có thời gian ba ngày.

― Ừ, cho nên... chuẩn bị tốt giác ngộ nhận huấn luyện ma quỷ đi. ― Mặc Ly lộ ra tươi cười "kiểu Sada", cái đuôi lắc lư dị thường sung sướng, nhắc lên con mèo nhỏ lạnh run ― Vung―― từ đâu bắt đầu đây... Trước chạy quanh siêu thị 50 vòng?

― Chờ, chờ một chút, em có bệnh hen không thể vận động kịch liệt a a ―― miêu thiếu nữ mạc tao bắt đầu giãy dụa (~)

Mặc Ly ngừng tại chỗ, đây cũng không phải tin tức tốt gì.

― Như vậy trực tiếp nhảy sang học súng thuật đi, vừa vặn bên ngoài có rất nhiều zombie có thể luyện tập.

Thật đáng tiếc mình không thể hạ xuống một cột sáng cho con bé, sau đó nghe được một tiếng "Hoàn thành học tập Gunkata"

― Này, căn bản không có giáo viên nào vô trách nhiệm như vậy! ― Tuyết Anh kháng nghị không có hiệu quả, trực tiếp bị vứt lên xe bus mà Mặc Ly dùng để ngăn cản zombie triều. Nhìn xem số lượng zombie kinh người bên dưới, liên tục kêu rên lấy tay cào trên xe bus muốn bò lên, Tuyết Anh sắc mặt xoát cái trắng bệch. A... vừa rồi cô không nên gặm quả táo đó, hiện tại dịch chua muốn trào lên.

Mặc Ly nhảy theo lên xe bus, cô đã thay đổi một bộ trang phục. Đội mũ lưỡi trai màu đen che đi lỗ tai của mình, mắt hồ màu vàng lại không hề che giấu, chỉ là thay đổi một bộ trang phục bình thường nhưng bốn cái đuôi to lông xù sau lưng đã không còn tung tích.

Cô vừa mới tâm huyết dâng trào đem yêu lực của mình nén ép, vậy mà thần kỳ ép bốn cái đuôi thành một cái giống như hồ ly bình thường, thành công giấu trong quần lót ( =)))). Chỉ là yêu lực của bản thân cũng bị nén ép theo, không thể tùy tâm sở dục triển khai.

― Xem cho kĩ ―― phải dùng súng như vầy.

Trong tay Mặc Ly xuất hiện hai trái táo, ném tới bầy zombie đông đúc, cánh tay tái nhợt của zombie bắt đến quả táo, lập tức hương trái cây tỏa ra bốn phía.

― Oanh―― ― sóng nhiệt quét sạch gần trăm con zombie, giành ra một chỗ trống bên dưới xe bus. Tuyết Anh trợn mắt há miệng nhìn hai quả táo dẫn ra huyết án. Mặc Ly nhảy xuống đất trống, hơn mười thanh súng kíp trắng bạc rơi xuống theo động tác của cô, vây ra một luồng tường ngăn đón.

Tay rút ra hai thanh trong đó, bắn tới phương hướng bất đồng, hai con zombie gần nhất ngã xuống đất. Đem thanh súng đã vô dụng ném vào zombie ngăn cản chúng tiến lên, cô lại nhanh chóng rút ra hai thanh súng, phối hợp đôi chân xoay tròn bắn về phương hướng bất đồng. Tuy rằng zombie bị nổ tung bay lại bắt đầu tiếp cặn Mặc Ly, thậm chí dùng tứ chi không được trọn vẹn nhúc nhích trên đất, cô lại như trước đâu vào đấy xạ kích, động tác trôi chảy như đang nhảy một điệu Tango.

"Thật là lợi hại―― "

Nhìn Mặc Ly động tác tuy hung ác nhưng tuyệt không mất ưu nhã, ngoại trừ tôn thờ, trong nội tâm Tuyết Anh còn bốc lên một loại cảm giác bi thương "không cách đuổi kịp bước chân cô". Miêu thiếu nữ hạ quyết tâm trong lòng, một ngày nào đó... Cô cũng có thể ung dung đối mặt zombie như thế.

Tuyết Anh cằm thật chặt hai thanh súng màu bạc trong tay, đó là vô hạn đạn mà Mặc Ly đã hoán đổi trong Không gian của Thần.

Mặc Ly vẫn không hiểu, cô đem thứ có thể thay đổi vận mạng trong Không gian của Thần, hơn nữa còn vi phạm trình độ khoa kỹ của thế giới này giao cho Tuyết Anh nhưng không bị Thần cảnh cáo. Vậy mà cô chỉ nhìn thoáng qua thứ không giải thích được trong cơ thể Licker kia đã bị cảnh cáo liên tục, còn bị thương. Cái này quá không khoa học rồi!

Nả vào đầu con zombie cuối cùng trong tầm mắt, Mặc Ly ném phế súng qua vai, cười đến xuân quang sáng lạn với Tuyết Anh đang quỳ trên xe bus:

― Thấy rõ ràng chưa?

↑vị hồ ly thiếu nữ này hoàn toàn không có giác ngộ.

Tuyết Anh gật gật đầu, bắt chéo hai súng trước ngực như Mặc Ly, có chút không thuần thục sờ được cò súng, bóp nhiều lần mới nổ súng thành công. Hai tiếng súng vang lên, zombie vẫn còn vặn vẹo giấu trong đống thi thể buông thõng tay xuống.

―... ― Lúc này đến phiên Mặc Ly cạn lời... Tốc độ học tập này có chút... Bất quá, cô quan sát vị trí Tuyết Anh nổ súng, vẫn có chút nghĩ không ra, kể cả zombie khuyển lần trước. Chính cô còn không cảm giác được nguy hiểm mà Tuyết Anh có thể tìm ra vị trí chuẩn xác của bọn nó, hơn nữa tỉ lệ trúng đích 100%.

― Tuyết Anh, em làm sao phán đoán chỗ đó có zombie? ― Thấy zombie xung quanh đã bị tiêu diệt sạch, Mặc Ly đưa Tuyết Anh xuống xe, ôm cô chạy băng băng trên ô tô ngăn trên đường cái, muốn dọc theo đường đi tìm người sống sót khác.

― Ừm, có một cảm giác " A, cảm giác chỗ đó thật là khủng khiếp, có zombie!", sau đó liền thử nổ súng nơi đó. Có thể nói là, "giác quan thứ sáu" trực giác a. Tựa như bây giờ, cảm giác như bị một đám người xấu vây quanh. ― Tuyết Anh cố gắng tìm từ ngữ miêu tả loại cảm giác này.

"Giác quan thứ sáu."

Mặc Ly đặc biệt mẫn cảm với cái từ ngữ này. Giác quan thứ bảy gắn liền với cảm giác về thời gian, giác quan thứ sáu được gọi là "Dự phán". Là thứ người không thức tỉnh bình thường có thể lại không thể sử dụng. Cho nên một thiếu nữ mới có thể an toàn sống trong siêu thị đến giờ, con bé có ý thức nguy hiểm rất mạnh.

― Loại cảm giác này... Em sinh ra đã có sao? ― Nhạy cảm như thế ngay cảm yêu hồ cũng so ra kém.

― A..., nói như nào đây, đại khái chính là khi nhìn thấy zombie đột nhiên trong đầu có đoàn ánh sáng nổ mạnh, sau đó cảm thấy cả người không được tự nhiên, sau lưng luôn có cái gì nhìn chằm chằm. Em cũng không tự giác nhìn sang những chỗ làm thần kinh khẩn trương đó, mỗi lần đều bị zombie xuất hiện bất ngờ dọa. Dần dà đã biết rõ vừa thấy hiện tượng không được tự nhiên, hơn phân nửa là bên cạnh có thứ nguy hiểm.

Loại giác quan thức tỉnh này với giác quan thứ bảy của mình giống nhau... Chẳng lẽ người bình thường cũng có thể trở thành Thức tỉnh giả sao?

Mặc Ly ngược lại hy vọng tận thế có thể xuất hiện dị năng giả như miêu tả trong tiểu thuyết. Người bình thường có thể dùng đạn đối phó zombie. Trong khi hỏa lực của cô có thể đánh nát cửa thủy tinh chống đạn dày nửa mét, ở khoảng cách gần lại cần hai phát Licker mới tử vong. Con người có thể dùng gì để chống lại Licker.. Còn có zombie biến dị có thể xuất hiện.

Tuyết Anh thức tỉnh giác quan thứ sáu khiến cô nhìn thấy hy vọng sinh tồn của nhân loại.. Chỉ mong cha mẹ của bản thân cũng có thể sinh tồn được. "Rồi cũng sẽ tốt thôi" "Sẽ có một ngày tận thế bị thay đổi" "Người đã chết có thể phục sinh"... Đây chỉ là cách nói tự an ủi mà thôi. Chính mình ngay cả ra khỏi nơi bị biến thành thành phố zombie này đều làm không được còn muốn cứu người, thực sự là buồn cười.

Trước Thần và vận mệnh, lần đầu tiên Mặc Ly cảm thấy vô lực như thế, chỉ có con bé trên lưng là cho cô một chút an ủi. Rõ ràng người mang dị năng nhưng không cách nào cứu vớt người bên cạnh, chỉ có thể làm kẻ ngoài cuộc đứng xem mà không thể tham dự. Vận mệnh không thể nào kháng cự này, là bi kịch lớn nhất.

"Tôi chán ghét vận mệnh"

Tiếng súng và tiếng gầm giận dữ của đàn ông nơi xa hấp dẫn lực chú ý của Mặc Ly, mắt hồ màu vàng sáng lên. Có người sống sót khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.