Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 74: Phiên ngoại tu tiên 6 (đại kết cục)




Lúc khôi phục ý thức, Cố Phồn cảm giác có người đang sờ cô.

Bàn tay kia rất nhỏ, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt cô, càng giống một con mèo con hoặc chó con, không hề uy hiếp, thậm chí rất thoải mái, cho nên cô mới không ra tay.

Cố Phồn từ từ mở mắt.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện trước mặt cô.

Đó là một gương mặt búp bê xinh xắn, khuôn mặt trắng nõn mềm mại phúng phính đáng yêu, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, trong suốt phản chiếu bóng dáng của cô.

Cố Phồn:...

Đứa bé ở đâu ra?

“Nương.” Chỉ dựa vào dung mạo khó có thể phân biệt nam nữ, đột nhiên gọi một tiếng ngập ngừng.

Cố Phồn:...

Vì không nhận được câu trả lời của cô, búp bê chớp mắt, đột nhiên nhảy ra khỏi giường, chạy như một làn khói.

Cố Phồn ngơ ngác ngồi dậy.

Ký ức còn dừng lại ở sự phóng túng của cô và Lục Nhai, rõ ràng đến mức làm cho mặt cô nóng lên, chỉ là lúc này gian phòng cô đang ở căn bản không phải biệt viện cô vừa mới được phân đến.

Đang muốn phóng ra thần thức, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng búp bê kia: “Phụ thân, nương có phải không nhận ra con?”

Trả lời búp bê, là giọng nam trong trẻo quen thuộc của Cố Phồn: “Ừm, mẫu thân con ngủ ba năm, còn chưa gặp con.”

Cố Phồn:...

Hai người một lớn một nhỏ đi vào, Lục Nhai một thân đạo bào màu trắng, tuấn mỹ như lúc ban đầu, trong tay dắt búp bê xinh đẹp kia.

Cố Phồn nhìn Lục Nhai, lại nhìn đứa bé kia, hai người mặt mày tương tự, mặc cho ai thấy đều tin tưởng bọn họ là cha con.

Lục Nhai khi nào thì có thêm một đứa con trai? Đứa con này vì sao lại gọi cô là nương?

Cố Phồn khó có thể tin nhìn về phía Lục Nhai: “Anh...”

Lục Nhai ôm lấy con trai đi tới bên cạnh Cố Phồn, ngón trỏ thon dài điểm ở mi tâm cô.

Một đoạn ký ức thuộc về Lục Nhai liền xuất hiện trong đầu Cố Phồn.

Trong trí nhớ, Lục Nhai đem cô đang ngủ say ôm ra tiểu viện phân cho cô, ngoài cửa Kiếm Thánh tiên phong đạo cốt đứng mặt lại như băng sương.

Kiếm Thánh: “Ngươi ghét bỏ mình tu luyện quá nhanh sao? Ngươi coi tu tiên độ kiếp là trò đùa à?”

Lục Nhai vẫn là nụ cười tản mạn: “Sư phụ không cần lo lắng, đệ tử có lòng tin Hợp Thể lần nữa, nếu vận khí tốt, còn có thể phi thăng trước người.”

Kiếm Thánh phất tay áo bỏ đi.

Tông chủ Kim Kiếm Tông lại xuất hiện, vẻ mặt tiếc hận nhìn Lục Nhai: “Lấy tư chất hiện tại của sư muội, chỉ dựa vào chính mình tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần cũng chỉ là vấn đề thời gian, ngươi cần gì gấp gáp như vậy? Hiện giờ cảnh giới của ngươi giảm mạnh, muốn từ Hóa Thần một lần nữa tu luyện tới Hợp Thể, chỉ có thể so với trước càng khó khăn hơn.”

Lục Nhai cười nói: “Khó mới thú vị, quá dễ ngược lại không có ý nghĩa.”

Tông chủ thở dài, lắc đầu bỏ đi.

Lục Nhai liền mang theo Cố Phồn trở về động phủ của hắn, mỗi ngày canh giữ ở bên giường của cô, cho đến một tháng sau, Lục Nhai dùng thần thức kiểm tra tình huống linh khí trong cơ thể cô, nam nhân từ trước đến nay tản mạn phảng phất chuyện gì cũng không thể làm cho hắn nghiêm túc đối đãi, sắc mặt đột nhiên đại biến, ôm lấy Cố Phồn liền đi Kiếm Phong, cầu kiến Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh nhìn Cố Phồn một cái, thần sắc biến hóa, trừng Lục Nhai nói: “Nghiệt đồ, có phải Cố Phồn không thích ngươi hay không, ngươi liền dùng loại thủ đoạn hạ lưu này khiến cho nàng mang thai?”

Xác định cô thật sự mang thai, Lục Nhai vui mừng hiện rõ trên mặt, nhưng không quên thay mình làm sáng tỏ: “Con cùng Phồn Phồn lưỡng tình tương duyệt, tuyệt đối không phải sư phụ hiểu lầm như vậy, về phần mang thai, một đôi đạo lữ tu vi càng cao càng khó thụ thai, sư phụ dù là không có kết đạo lữ cũng nên rõ ràng đạo lý này, đệ tử lại có bản lĩnh gì cố ý làm như vậy?”

Kiếm Thánh không nói nên lời.

Lục Nhai lại mang theo một tia khẩn trương hỏi: “Sư phụ, Phồn Phồn vẫn còn cần thời gian củng cố cảnh giới, lúc này thụ thai, có thể ảnh hưởng thân thể của nàng hay không?”

Kiếm Thánh: “Sẽ không.”

Lục Nhai: “Vậy có ảnh hưởng đến hài tử hay không?”

Kiếm Thánh: “Ta lại không có kết hành lang lữ, làm sao biết được những thứ này?”

Nói xong, Kiếm Thánh liền trở về phòng nhỏ của ông ấy.

Lục Nhai hiếm khi bị sư phụ oán hận một trận, sau một hồi uất ức, lập tức lại mang theo Cố Phồn đi tìm vị sư thúc đan tu am hiểu luyện đan kia. Đường đường là đại năng Luyện Hư kỳ, vậy mà từ nay về sau trở thành lang trung ngự dụng của Lục Nhai, cho đến khi Cố Phồn thuận lợi sinh con, mẫu tử đều bình an, vị đan tu sư thúc kia mới có thể khôi phục bình tĩnh.

Bởi vì Cố Phồn vẫn không tỉnh táo, đứa nhỏ cũng không đặt tên, vẫn bị các vị trưởng bối Kiếm Tông gọi là tiểu oa nhi.

Tiểu oa nhi sinh ra chính là tu vi Kim Đan kỳ, trí tuệ dị thường, tròn một tuổi bắt đầu đi theo Kiếm Thánh gia gia học đả tọa, đã học được mấy pháp thuật Kim Đan kỳ. Ngoại trừ tu luyện, chuyện tiểu oa nhi thích nhất chính là chăm sóc mẫu thân đang ngủ say, sẽ dùng thuật thanh tẩy giúp mẫu thân làm sạch thân thể, biết mẫu thân thích loại hoa hồng mà phụ thân trồng khắp núi, tiểu oa nhi sẽ thường xuyên hái hoa cắm trong bình hoa, đặt ở bên giường mẫu thân.

Ký ức dài đến ba năm, thoạt nhìn lại chỉ cần nửa canh giờ.

Lục Nhai hiển nhiên đã tiến hành xử lý đoạn ký ức này, ví dụ như lúc Cố Phồn ngủ say hoặc khi đứa nhỏ quá nhỏ đều là trong nháy mắt mà qua, khoảng khắc đứa nhỏ trưởng thành đáng yêu thì sẽ thả chậm, nếu như Cố Phồn muốn nhìn kỹ, còn có thể khống chế đoạn ký ức kia phát lại càng chậm.

Khi ký ức được bật lại cho đến sáng nay, cuối cùng nó đã kết thúc.

Cố Phồn lại nhìn đứa bé kia.

Cậu bé chờ mong lại thấp thỏm nhìn mẫu thân, tựa như sợ mẫu thân sẽ không thích bé.

Lục Nhai truyền âm cho Cố Phồn: “Phồn Phồn, em có trách ta tự chủ trương để đứa bé này sinh ra không?”

Lục Nhai lo lắng, nếu lúc mang thai Cố Phồn tỉnh táo, có thể sẽ không muốn đứa bé này.

Không phải hắn không nghĩ tới thay Cố Phồn chấm dứt thai nghén này, nhưng Lục Nhai lại sợ, nếu Cố Phồn muốn, hắn chẳng phải là tự tay giết chết cốt nhục của hai người sao?

Cố Phồn thấy được sự phức tạp trong mắt Lục Nhai, cô trừng hắn một cái, đưa tay ôm bé trai vào trong lòng mình, cúi đầu hôn lên khuôn mặt non nớt: “Mẫu thân ngủ lâu như vậy, có phải con rất lo lắng hay không?”

Loại dịu dàng này, lập tức làm cho tiểu oa nhi vui vẻ lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẫu thân, tràn ngập ỷ lại đối mẫu thân: “Mẫu thân còn phải ngủ lâu như vậy sao?”

Cố Phồn mỉm cười: “Sẽ không, ngủ ba năm, mẫu thân đã ngủ đủ rồi.”

Tiểu oa nhi rất vui vẻ, khoe khoang nói: “Con mang mẫu thân đi ngắm hoa, con giúp phụ thân trồng rất nhiều hoa mẫu thân thích.”

Cố Phồn gật đầu, ôm búp bê đi ra ngoài, liếc mắt một cái cũng không nhìn người đàn ông bên cạnh.

Ra khỏi cửa, chỉ thấy khắp núi đồi, tất cả đều là hoa hồng đã từng nở đầy dưới chân núi Tiên Nữ.

Tiểu oa nhi nắm tay mẫu thân, nói cho mẫu thân biết mảnh hoa nào là phụ thân trồng, mảnh hoa nào là bé trồng.

Xem hoa xong, búp bê còn phải biểu diễn pháp quyết cho mẫu thân xem.

Nói tóm lại, trông mong mẫu thân lâu như vậy, búp bê nói không hết lời, dính Cố Phồn một ngày, thẳng đến màn đêm buông xuống, búp bê mới tựa vào trong lòng mẫu thân ngủ thiếp đi. Cho dù sinh ra là Kim Đan, đứa trẻ chính là đứa trẻ.

Đứa nhỏ ngủ, Cố Phồn cũng nằm ở bên cạnh nó, nhắm mắt lại, chỉ dùng thần thức miêu tả khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của đứa nhỏ.

Trên sàn bên cạnh giường, Lục Nhai chờ đã lâu, cuối cùng chờ được con trai đi vào giấc ngủ, hắn lặng lẽ truyền âm cho Cố Phồn: “Còn đang giận ta?”

Cố Phồn: “Tức giận anh cái gì?”

Âm điệu nhàn nhạt kia, Lục Nhai lại khó tỉnh táo.

Hắn không sợ sư phụ tức giận, không sợ sư huynh tiếc hận, chỉ sợ Cố Phồn trách hắn tự tiện chủ trương.

Nơi này nói chuyện cũng không thích hợp, Lục Nhai đứng dậy, tới ôm Cố Phồn.

Cố Phồn lấy tay anh ra.

Lục Nhai kiên trì muốn ôm, Cố Phồn sợ động tĩnh lớn làm ầm ĩ đến đứa nhỏ, đành phải tùy hắn.

Lục Nhai một đường rời khỏi động phủ, trong biển hoa hắn mới tu sửa một chỗ lương đình, hắn liền ôm Cố Phồn qua bên kia.

Đợi hắn đáp xuống đất, Cố Phồn liền muốn đẩy hắn ra.

Lục Nhai tự nhiên ôm không buông, nâng mặt Cố Phồn muốn hôn.

Cố Phồn nhắm mắt lại.

Lục Nhai thấy, ngược lại không dám hôn, thở dài một tiếng, ấn Cố Phồn vào trong ngực, cằm chống lên đỉnh đầu của cô nói: “Còn nhớ rõ ở trên Trái Đất không? Sau khi em Trúc Cơ, thực lực tổng hợp mạnh hơn ta, tuổi thọ cũng dài hơn ta, ngay từ đầu ta cũng không dám theo đuổi em nữa, cho đến khi phát hiện em sẽ nhìn trộm ta, biết trong lòng em có ta, ta mới hạ quyết tâm muốn ở cùng một chỗ với em.”

Cố Phồn nhớ rõ.

Trước khi cô Trúc Cơ, Lục Nhai còn len lén tặng hoa cho cô, sau khi cô Trúc Cơ, Lục Nhai cùng cô tìm quái thú luyện tập, cùng cô đi tìm Hồng Sân dùng để luyện chế Tục Cốt Đan, nhưng vẫn thành thật quy củ thậm chí có thể nói lạnh lùng, cho đến chạng vạng tối cô dùng thần thức nhìn trộm anh, Lục Nhai mới lại dám làm một ít động tác nhỏ.

Lục Nhai nhéo vành tai của cô: “Trở lại bên này, thái độ của em đối với ta giống ta năm đó, rõ ràng để ý, lại càng ngày càng lạnh.”

Cố Phồn cụp mắt, không thể phản bác.

Lục Nhai ôm chặt cô, hôn lên mái tóc dài của cô: “Phồn Phồn, dù ở bên nào, ta muốn đều là cùng em trường sinh, ta không muốn một mình em ra bên ngoài rèn luyện mà ta chỉ có thể ở chỗ này chờ em, ta không muốn phí hoài thời gian, lại càng không muốn trước em một bước phi thăng. Hiện tại như vậy rất tốt, thực lực của chúng ta tương đương, ai cũng không cần lo lắng mình sẽ chậm trễ đối phương.”

Cố Phồn rất khó chịu: “Anh đã Hợp Thể, lại bởi vì em ngã về Hóa Thần, vậy còn không tính là chậm trễ sao?”

Lục Nhai nâng mặt cô lên, không muốn cô vì thế áy náy: “Nhưng em phải biết rằng, nếu như không phải em ngoài ý muốn giúp ta sai hóa sinh tử kiếp Trái Đất, ta có thể đã sớm tan thành mây khói.”

Cố Phồn: “Đó cũng là anh cứu em trước...”

“Em và ta là đạo lữ, ai vì ai làm nhiều hơn, cần phải phân tích rõ ràng như vậy không?”

Cố Phồn im lặng.

Lục Nhai hôn lên lông mày đang cau lại của cô, hướng dẫn từng bước: “Trên Trái Đất tình huống em cũng biết, phu thê một khi kết hôn, tài sản của một trong hai bên đều sẽ trở thành tài sản chung của vợ chồng, cho nên tu vi của ta cũng là tu vi của em, ta nguyện ý cùng em chia sẻ, lại có cái gì không đúng?

Cố Phồn:...

Đây là ngụy biện gì, tu vi có thể giống như tiền sao?

Lục Nhai dường như biết cô đang nghĩ gì, phản bác nói: “Tu vi là từng chút từng chút tích góp, tiền cũng là từng chút tích góp, chỗ nào khác nhau?”

Cố Phồn: “Nếu như một đôi vợ chồng không sống chung nữa, tài sản có thể chia ra, tu vi...”

Lục Nhai: “Tu vi cũng có thể phân chia, ví dụ như em ngày nào đó thay lòng đổi dạ, lại không muốn thẹn với ta, vậy em cũng làm lô đỉnh cho ta một lần, để cho ta đem tu vi đưa em thải bổ trở về.”

Cố Phồn:...

Tuy rằng hoang đường, nhưng hình như đích xác có chút đạo lý.

Có thể là đề tài lệch lạc, Lục Nhai ôm cô động tác cũng không còn đơn thuần như vậy, hắn ghé vào bên tai cô, lạnh giọng nói: “Lại nói tiếp, ta giống như hối hận phân tu vi cho em, em nếu áy náy, hiện tại liền trả lại cho ta như thế nào?”

Trả như thế nào, tự nhiên là thông qua phương thức song tu trả.

Cấm chế đã sớm bày ra, Lục Nhai vô lại lấn lên.

Cố Phồn lại trách anh lúc trước ngốc, lại yêu anh si mê cô, làm sao nỡ cự tuyệt?

Cách ba năm triền miên, kéo dài đến nửa đêm, đêm khuya yên tĩnh, trong đình chỉ có hai người dần dần bình phục hô hấp.

Tỉnh táo lại, Cố Phồn có chút lo lắng: “Anh là cam nguyện, sư phụ có trách em làm chậm trễ anh không?”

Lục Nhai cười nói: “Ông ấy chỉ sợ là ta ép buộc em.”

Cố Phồn nhớ lại thái độ của Kiếm Thánh đối với Lục Nhai khi phát hiện cô mang thai, không khỏi mỉm cười.

Đã lâu không thấy cô cười, Lục Nhai lại hôn xuống.

Cấm chế có thể ngăn chặn nhìn trộm bên ngoài, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tầm mắt người bên trong, Cố Phồn ngửa mặt nằm ở trong lòng hắn, nhìn thấy màn đêm đầy sao trải rộng.

Có một vấn đề, cô vẫn nghĩ mãi không ra: “Chúng ta ở trên Trái Đất đã có nhiều lần như vậy, đều chưa từng mang thai, sao lần này lại...”

Lục Nhai cười: “Thiên đạo cũng bị ta cảm động, sợ em tức giận, ban cho ta một đứa con, hy vọng ta có thể phụ bằng tử quý.”

Lại không đứng đắn, Cố Phồn véo hắn một cái.

Đương nhiên cô thích con, chỉ là......

“Sau này chúng ta ở lại tông môn nuôi con sao? Tu Chân Giới lớn như vậy, em còn chưa đi qua.”

“Cái này đơn giản, hài tử giao cho sư phụ, ta cùng em đi dạo một chút.”

“Con còn nhỏ như vậy, chúng ta đều đi rồi, con làm sao bây giờ?”

“Vậy thì mang theo nó cùng đi, hai chúng ta Hóa Thần kỳ còn dư sức bảo vệ nó, nếu nó không ngoan thì ném cho sư phụ.”

Tại Kiếm Phong, Kiếm Thánh đang ngồi thiền tu luyện, đột nhiên hắt xì một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.