Mạnh Như Ký

Chương 23: 23: Chân Thành





Trong căn nhà gỗ nhỏ, bởi vì một câu "âu yếm" của Mục Tuỳ mà lại rơi vào trầm mặc.
Mà trong khoảnh khắc trầm mặc này, Mục Tuỳ đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình nhẹ nhàng hơn chút, bờ ngực hôm qua bị Mạnh Như Ký ấn đau đã giảm đau nhức, chút đau đớn hắn không quan tâm khác cũng bắt đầu biến mất.
Hắn uống nước Nại Hà là giả, nhưng thuốc Mạnh Như Ký mang về là thật.
Không những không đưa hắn đi vãng sinh, mà còn trị được chút bệnh của hắn...
"Thuốc phát huy công dụng rồi." Mục Tuỳ nói thật: "Thuốc này rất tốt."
Hiệu quả gần giống với đan dược mà thành Trục Lưu bọn họ chủ yếu nghiên cứu.
"Tốt là được rồi." Mạnh Như Ký ôm eo đứng dậy: "Sắc trời còn sớm, ta đi dạo quanh chợ chút, xem thử còn việc gì có thể làm không."
Mục Tuỳ nhìn vào mắt nàng: "Mua thuốc tiêu hết tiền rồi sao?"
"Vẫn còn mười đồng." Mạnh Như Ký cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải giấu, bất luận Mục Tuỳ có phải thành chủ thành Trục Lưu không, vấn đề ăn uống trước mắt vẫn phải giải quyết: "Ngươi nghỉ ngơi đi, để thuốc phát huy thêm công dụng, ta sẽ về muộn."
Mạnh Như Ký lại rời đi.
Mục Tuỳ nhẫn nhịn sự mất mát như sóng triều dâng lên trong lòng mỗi lần từ biệt nàng, đợi cảm xúc bình ổn dần, Mục Tuỳ lắng tai nghe, bên ngoài đã không còn khí tức của người nào nữa.
Hắn lấy thỏi bạc trong lòng ra, giống như trước đây, bày bố trận pháp, sau đó nhìn ảo ảnh của Thần Sa "dài" ra trong trận pháp.
"Thành chủ." Một lúc lâu sau Thần Sa mới kết nối được với hòn đá bên kia, ảo ảnh biến thành bóng dáng người thật: "Thuộc hạ vừa lấy được kim trượng từ điện Trì Doanh, vẫn chưa tìm được con thỏ..."
"Thuốc giải độc nước Nại Hà, là chuyện gì?" Hắn trầm mặt xuống, mở miệng hỏi thẳng.
Thần Sa bên kia nhất thời kinh ngạc: "Thành chủ uống phải nước Nại Hà? Hiện giờ trong người vẫn còn tiền bạc, thuộc hạ có thể ngày đêm đi gấp gửi cho thành chủ."
"Làm chuyện của ngươi, ta không cần ngươi lo lắng.

Thứ ta hỏi là giá của đan dược này, tại sao lại có thay đổi, tại sao một khu chợ hẻo lánh cũng có đan dược để bán?"
Thần Sa nghe Mục Tuỳ nói hoàn toàn bình thường, không thấy yếu ớt nên bớt lo lắng, nhưng lại gãi đầu, có chút ngượng ngập trả lời: "Là do con thỏ."
Lại là con thỏ này...
Sắc mặt Mục Tuỳ càng khó coi.
"Sau khi người đi, có vài người chế thuốc xuất hiện, thỏ nói muốn ổn định việc kinh doanh dược liệu của thành Trục Lưu, vì thế thương lượng với quản sự điều chỉnh giá của một phần thuốc thành phẩm.


Trong đó, đan dược giải độc nước Nại Hà đã được điều chỉnh, hai mươi bạc ban đầu giảm còn bảy bạc, phân phát cho các hiệu thuốc, muốn mượn cách này chèn ép những người chế thuốc khác..."
Mục Tuỳ nghe đến đây, đã bắt đầu day mi tâm rồi.
Thần Sa nói tiếp: "Nhưng không ngờ...!sau khi điều chỉnh giá, không có nhiều người trúng độc nước Nại Hà cần dùng thuốc như vậy.

Hơn nữa cái giá này, đối với những người vốn mua được bằng hai mươi bạc, điều chỉnh hay không cũng như nhau, đối với những người vốn không mua được bằng hai mươi bạc, bọn họ cũng không mua được bằng bảy bạc...!Thế nên...!Đây là một trong những, nguyên nhân, ngân khố trong thành hiện giờ trống rỗng."
"Sau khi ta đi, tiền tài còn lại là để các ngươi chọn ra một người có khả năng trong số các ngươi để giúp hắn đạt ước nguyện, không phải để một con thỏ thành tinh giữa đường phung phí." Giọng nói Mục Tuỳ lạnh lẽo: "Các ngươi không muốn quay về nhân gian, không bằng trực tiếp nhảy xuống Nại Hà, phân phát tiền đi, còn hơn đưa cho một con thỏ hưởng lạc."
Thần Sa cúi đầu nghe mắng, không dám lên tiếng.
"Trong tay cầm gì?" Mục Tuỳ nhìn thấy trong tay Thần Sa còn cầm một cái lồ ng sắt cao bằng nửa người.
"Ồ...! Nghe lệnh của thành chủ, ta đã lấy được kim trượng, bây giờ chuẩn bị đi tìm thỏ, nhốt nàng ta lại..." Thần Sa cẩn thận hỏi: "Có phải không cần lồ ng không?"
"To quá rồi." Mục Tuỳ nói: "Đổi cái nhỏ hơn cho nó.

Ta muốn nó trở lại nguyên hình."
Nghe ra cơn giận trong lời nói của Mục Tuỳ, Thần Sa lập tức đáp lại.
Mục Tuỳ không phí lời nữa, trực tiếp xoá trận pháp, dùng chân phủi sạch dấu vết trên mặt đất.
Lúc trước khi thỏ vẫn chỉ là thỏ, mấy chủ sự của thành Trục Lưu đã rất nhiều lần dung túng cho nó, hắn biết con thỏ này ít nhiều cũng biết cách dỗ người khác vui, bây giờ nó biến thành người lại dụ một đám người cùng làm loạn quy tắc thành Trục Lưu, vét sạch ngân khố.
Ở vùng đất Vô Lưu, tiền là tiền, cũng là quyền, thậm chí là nguồn linh lực, chỉ cần một hai chủ sự vì "niệm tình cũ" mà đầu óc mê man chơi cùng nó thì không sao, bây giờ rõ ràng con thỏ đã dụ một đám người làm loạn cùng, sau khi con thỏ này thành tinh, có thể không đơn giản như Thần Sa nói.
Thần Sa lấy kim trượng, nhốt nó lại e rằng cũng chỉ được nhất thời, quan trọng là, bản thân hắn vẫn phải quay về, nắm giữ đại quyền.
Nhất định phải nhanh chóng moi ra cách sử dụng nội đan.
Chỉ là bây giờ...
Mục Tuỳ liếc nhìn giấy dầu gói đan dược rơi dưới đất, mí mắt rũ xuống.
Đan dược bảy bạc, đến đây chưởng quầy của hiệu thuốc tăng thêm một hai bạc, cũng không xem là thất đức.


Trên người Mạnh Như Ký có bao nhiêu tiền Mục Tuỳ rất rõ, không phải hôm qua đưa nàng tám bạc sao, bây giờ còn lại mười đồng...
Nàng thực sự nỡ, lấy gần như toàn bộ tiền bạc và linh lực của mình để đổi lấy một viên đan dược...
Vì hắn.
Một "tiểu dã nhân" đã trộm nội đan của nàng, còn không tính là quá thân quen.
Nếu là trước ngày hôm qua, Mạnh Như Ký không biết làm sao dẫn thuật pháp trong đồng tiền ở vùng đất Vô Lưu thì hành động này cũng không quá kỳ lạ, chỉ là bâu giờ, nàng đã biết đồng tiền có rất nhiều tác dụng.
Nàng vẫn lựa chọn như vậy.
Chân thành không hiếm thấy, hiếm thấy là sau khi trải qua thế sự vẫn còn chân thành.
Mạnh Như Ký đã sống lâu như vậy, bước đến ngày hôm nay mà vẫn nguyện ý tin một người lạ, cứu người khổ nạn, Mục Tuỳ tự hỏi lại mình, hắn không làm được.
Hắn nhặt tờ giấy dầu gói đan dược lên, chậm rãi mở các nếp gấp bên trên ra, vuốt phẳng lại, sau đó quy củ gấp lại, cất vào trong người.
Hắn nghĩ, hắn quả thực không làm được, nhưng điều hắn làm được là tin tưởng con đường của mình, đi mãi, đến bóng tối, không quay đầu.
Còn Mạnh Như Ký chân thành, sau khi rời khỏi căn nhà gỗ liền đi đến một nơi hẻo lánh trong rừng, quay đầu nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có người liền lập tức lôi hòn đá đen xám ở eo mình ra.
Nàng tàn nhẫn ném hòn đá xuống đất, mắng mỏ: "Ngươi không biết đếm sao?"
Hòn đá "bốp" một tiếng hoá thành hình người, Mạc Ly phủi phủi đầu tóc và y phục mình, than thở nhân sinh thăng trầm: "Tiểu Mạnh, ngươi không thể đối xử với người già như vậy, tay chân già yếu của ta bị đập cho sắp hỏng rồi, ngươi còn gào lên..."
Mạnh Như Ký không quan tâm, trực tiếp ngắt lời: "Ta bảo ngươi nhận ra thì nhảy hai cái, ngươi nhảy mấy cái tự biết! Tốt nhất ngươi giải thích được!"
"Còn phải giải thích sao, nhảy hai cái là xác nhận phải, không nhảy là xác nhận không phải.

Nhảy một cái không phải là không xác nhận được phải hay không sao?"
Hắn đưa ra lời giải thích, cơn giận của Mạnh Như Ký trực tiếp nghẹn trong cổ họng.
Đáng chết, nàng vậy mà lại cảm thấy lão bất tử này nói cũng có lý!
Nói có lý!
Nhưng!
"Chuyện này sao có thể không có câu trả lời xác định chứ?" Mạnh Như Ký không hiểu: "Không phải ngươi định nói là già rồi nên trí nhớ không tốt đó chứ?"

"Ta vẫn nhớ rõ dung mạo của thành chủ thành Trục Lưu.

Chỉ là, năm đó khi ta gặp hắn, hắn đã hai sáu hai bảy tuổi, bây giờ nhìn người này, mặc dù rất giống nhưng tuổi tác chỉ tầm mười sáu mười bảy, chỉ là thiếu niên mà thôi."
Lời của Mạc Ly khiến Mạnh Như Ký cũng nhíu mày:
"Khi tu vi của người tu tiên đạt đến một cảnh giới nào đó, dung mạo cũng sẽ dừng lại, không già đi theo thời gian nữa, nói cách khác sẽ già đi chậm hơn, nhưng chưa từng nghe nói có chuyện trẻ lại." Mạnh Như Ký đoán: "Là thuật dịch dung sao?"
"Vùng đất Vô Lưu, không có tiền thì không thể dùng thuật pháp, Tiểu Mạnh, điều này ngươi phải biết rồi chứ?"
Nàng biết, vì thế ngày đầu tiên tới vùng đất Vô Lưu, nàng còn làm chó bị Mục Tuỳ kéo đi, không có một đồng, cho dù nàng tinh thông thuật pháp cũng không dùng được.
Vì thế, Mục Tuỳ không thể dịch dung ở vùng đất Vô Lưu.
Hơn nữa, dù chỉ tiếp xúc trong chốc lát trên vách đá tuyết ở nhân gian, Mạnh Như Ký cũng nhớ được Mục Tuỳ lúc đó đã có dáng vẻ này rồi.

"Không phải thuật dịch dung, vậy là gì đây?" Mạnh Như Ký hỏi: "Lẽ nào thật sự là cải lão hoàn đồng?"
"Nói không chừng." Mạc Ly đoán: "Cũng có thể là huynh đệ song sinh."
"Huynh đệ song sinh..." Mạnh Như Ký cạn lời nhìn Mạc Ly, nàng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không nhịn được mà nói lời cay nghiệt: "Yểm Thiên Quân, lẽ nào bây giờ ngươi thật sự là một hòn đá? Đầu óc cũng không dùng được nữa? Có đệ đệ song sinh nhà ai lại sinh sau ca ca mười năm chứ? Hả?"
Mạc Ly bĩu môi, vẻ mặt vô tội: "Cải lão hoàn đồng còn có khả năng, vậy sinh đệ đệ song sinh sau mười năm có gì khó đâu?"
Mạnh Như Ký: "..."
Mặc dù nghe có vẻ hoang đường, nhưng cũng có vài phần đạo lý!
Quả thực đều có khả năng!
Làm thế nào để đập chết hắn bằng một cây gậy bây giờ!
Nhìn Mạnh Như Ký nghẹn họng hồi lâu không nói được câu nào, Mạc Ly cười cười, hắn vừa cười, đôi môi mỏng màu đỏ trên khuôn mặt trắng quá mức càng thêm rõ ràng: "Thế nên, ta nhảy một cái là sai sao, ta không xác nhận được đó."
Mạnh Như Ký xoa trái tim bị chọc tức đến mức nhói đau, cuối cùng vẫn quyết định quay đầu, không nhìn khuôn mặt khiến người khác gặp ác mộng của Mạc Ly nữa.
Mạnh Như Ký lẩm bẩm: "Khả năng cao nhất là, hắn chính là thành chủ thành Trục Lưu.

Một thời gian trước đã qua sông, nhưng vì nguyên nhân nào đó mà trẻ lại..."
Mạc Ly xen vào: "Khả năng cao nhất, không phải chỉ đơn giản là trông giống nhau thôi sao?"
"Im miệng đi." Mạnh Như Ký mắng một câu, tiếp tục suy nghĩ của mình: "Hắn quay về nhân gian, sau đó xuất phát từ mục đích nào đó mà trộm nội đan của ta, nào ngờ lại cùng bị kéo đến vùng đất Vô Lưu với ta, một lần nữa..."
Nói đến đây, Mạnh Như Ký cũng không nhịn được mà bắt đầu đau lòng cho Mục Tuỳ.
Ngàn vàng đổi mạng đó...

Ngàn vàng...
Phải tốn bao nhiêu công sức mới về được nhân gian, giờ thì hay rồi, một tia sét, tất cả lại quay lại từ đầu.
Còn trở thành vật Treo Mệnh của nàng, còn biến thành ngốc, còn không nhớ gì chỉ nhớ ăn, còn ngày ngày lượn quanh nàng muốn dính muốn ôm, vừa mở miệng là "tỷ tỷ tỷ tỷ"...
Thành chủ thành Trục Lưu...
Nếu hắn tìm lại được ký ức, liệu có giết nàng không?
Chỉ đơn thuần đổi vị trí suy nghĩ một chút, Mạnh Như Ký đã cảm thấy, nếu có một ngày Mục Tuỳ quay lại thành Trục Lưu, quay về làm thành chủ thành Trục Lưu, tìm được cách khôi phục ký ức...
Vậy thì, chuyện đầu tiên hắn làm, có lẽ sẽ không đơn giản là vui vẻ dùng ngàn vàng cùng đưa một người "tỷ tỷ" như nàng quay về nhân gian.
Có lẽ hắn...
Sẽ muốn xoá bỏ đoạn quá khứ này...
Mạnh Như Ký càng chìm sâu vào trầm tư.
Mà đúng lúc này, Mạc Ly ở bên cạnh rảnh rỗi nghịch tóc nói một câu xa xăm:
"Tiểu Mạnh, ở vùng đất Vô Lưu, nếu kết thành bạn lữ, thì có thể chia một nửa tiền tài cho đối phương."
Mạnh Như Ký bị câu nói này kéo ra từ trong trầm tư:
"Hả?"
Mạnh Như Ký phản ứng một hồi, sau đó thái độ đối với Mạc Ly cuối cùng cũng tốt hơn chút:
"Hay là, ngươi kể thử xem?"
Mạc Ly cười cười: "Không cần kể, chính là ý trên mặt chữ." Nói rồi hắn thở dài, ra bộ cảm thán nói: "Nghe nói, thành chủ thành Trục Lưu còn được mọi người tôn xưng là Thiên Sơn Quân, bởi vì, tiền của hắn có thể lấp một ngàn ngọn núi.

Chia một nửa cho bạn lữ của hắn thì ít nhất cũng còn năm trăm ngọn.

Nếu cho ta dưỡng lão thì cũng chẳng đáng một ngọn."
Mạnh Như Ký nhìn Mạc Ly: "Ngươi..."
"Ta...! không có ý gì khác." Mạc Ly xích lại gần Mạnh Như Ký, khẽ nói bên tai nàng: "Chỉ là ta thấy có một tên ngốc thích ngươi, ta lớn tuổi rồi, không nỡ nhìn thấy trái tim chân thành này bị phụ bạc thôi."
Hắn nói xong liền rời khỏi tai Mạnh Như Ký.
Mạnh Như Ký nhìn hắn, tựa như đã nhìn thấy cả bàn tính trên mặt hắn....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.