Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 9: ly hôn với lão đại ác ma (9)





Trần Mộc lướt di động của nguyên chủ, phát hiện trong danh bạ có rất nhiều người. Bên trong WeChat còn có rất nhiều nhóm chat, nhiều loại bạn bè, có thể là do vài ngày không kiểm tra điện thoại nên dồn lại hàng loạt tin nhắn chưa đọc, chỉ cần nhìn thấy thôi cũng có thể khiến người ta trở thành người bị mắc chứng sợ những thứ có cường độ cao.
 
Cô mở ra giao diện phần mềm, tùy tiện mở vài cuộc nói chuyện riêng. Đều là hỏi đến hôn sự của cô, hỏi cô đã dùng biện pháp gì làm cho Kỳ Uyên thay đổi ý định mà nhanh chóng kết hôn cùng cô.
 
Trần Mộc lẩm bẩm nói: “Như vậy xem ra, tuy rằng nguyên chủ thích Kỳ Uyên từ rất lâu. Nhưng Kỳ Uyên đối với cô ấy vẫn luôn cự tuyệt, rồi lại đột nhiên thay đổi thái độ, sau đó lại nhanh chóng đi đăng ký kết hôn với cô. Vì sao anh ta lại làm như vậy? Vì lợi ích cho sự nghiệp sao?”
 

 
Hai hào nói: “Cái này cũng khó nói, lúc trước khi Kỳ Uyên đoạt quyền, nhà họ Trần kỳ thật là trợ giúp anh ta rất nhiều. Nhưng trợ giúp này không kèm theo ràng buộc nào, khẳng định là ở giữa bọn họ kiếm được không ít lợi ích.”
 
Trần Mộc ghé vào trên giường, một tay chống cằm, nghiêm túc tự hỏi một hỏi, nói: “Cũng không ngoại trừ khả năng nhà họ Trần đưa ra điều kiện chính là muốn Kỳ Uyên cưới nguyên chủ.”
 
Hai hào nói: “Cũng có khả năng.”
 
Trần Mộc nhíu mày, “Nhưng trong hai ngày ở chung này, tôi cảm thấy những hành động của Kỳ Uyên không giống như giả vờ.”
 
Hai hào muốn nhổ vào: “Quả nhiên cô vẫn bị nam sắc của mê hoặc!”
 
Trần Mộc lắc đầu, cười nói: “Tôi chỉ là thấy anh ấy rất dễ thương.”
 
Hai hào nhanh chóng bị cô hù dọa, nói: “Anh ta chính là lão đại khiến cho nhiều người sợ hãi, cô còn có thể kết luận anh ta dễ thương, thẩm mỹ của cô có phải là quá khác người rồi không?”
 

 
Trần Mộc không hề phản bác, chỉ là nằm gục trên giường, lăn qua lăn lại vài vòng, sau đó lại ngây ngô cười.
 
Hai hào thở ngắn than dài, “Xong rồi xong rồi, bị nam hồ ly mê hoặc đến choáng váng rồi!”
 

Trần Mộc lại hắc hắc cười gượng hai tiếng sau đó đổi đề tài hỏi Hai hào: “Trong những người này, ai là người chơi thân với nguyên chủ nhất? Là bạn thân có thể tâm sự hết mọi chuyện đó.”
 
Hai hào nói: “Lan Khả có thể xem là bạn thân của nguyên chủ. Hai người là bạn học chung đại học, sau khi tốt nghiệp, Lan Khả đi làm ở công ty nhà họ Trần, cho nên tình cảm của hai người vẫn luôn tốt.”
 
“Lan Khả, là cô ấy.” Trần Mộc mở ra giao diện nói chuyện với Lan Khả, ngón tay lướt lướt để mở ra cuộc trò chuyện trước đó.”
 
Hai hào tò mò, hỏi cô: “Cô muốn làm gì? Tìm cô ấy làm gì?”
 
Trần Mộc thở dài, nói: “Thì tôi muốn đi tìm đường chết. Kỳ Uyên không muốn tôi đi ra ngoài lêu lỏng, tôi càng nên đi, không chừng một thời gian sau, không chừng có thể ly hôn được.”
 
Hai hào hiểu rõ, “Cho nên đây chính là kế hoạch mới của cô? Làm cho Kỳ Uyên chán ghét cô?”
 
Chỉ cần nghĩ đến chuyện Kỳ Uyên có thể vì chuyện này mà chán ghét cô, tâm Trần Mộc cảm thấy như đang nhỏ máu, “Thực ra thì tôi nguyện ý cùng anh ta nói chuyện yêu đương hơn.”
 
Bởi vì có kế hoạch rõ ràng, Trần Mộc ngược lại làm cảm thấy buồn bực, cả người không có tí động lực nào, nhưng cho đến khi xuống lầu nhìn thấy Kỳ Uyên, tâm tình liền chuyển sang tốt đẹp.
 
Lúc này Kỳ Uyên đang ngồi ở bàn ăn xem tạp chí, cả người đang mặc một bộ quần áo màu trắng thoạt nhìn nhàn nhã lại tỏa nắng. Trần Mộc bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, cô không biết được Kỳ Uyên bao nhiêu tuổi! Vì thế vội vàng hỏi Hai hào.
 
“Ba mươi, lớn hơn sáu tuổi so với nguyên chủ.”
 
Thì ra đã ba mươi, nhưng anh lại đẹp trai như vậy, nhìn qua không thấy khác biệt gì lắm so với những thanh niên hai mươi mấy.
 
Trên tay Kỳ Uyên đang cầm điếu thuốc, nhìn thấy cô đang bước xuống, liền tự nhiên mà ấn tắt thuốc, nhìn cô nói: “Dậy sớm như vậy? Thật là hiếm lạ nha.”
 
Trần Mộc đi qua ngồi vào vị trí bên cạnh anh, nói: “Nhìn qua thấy anh thật nhàn nha.”
 
Kỳ Uyên liếc nhìn cô một cái, đem báo che lên mặt tiếp tục xem, nói: “Tôi đang trong thời gian nghỉ kết hôn.”
 
Trần Mộc: ….
 
Thì ra lão đại cũng có thời gian nghỉ kết hôn nha!
 
Trần Mộc học tư thế của anh, cầm lấy một tờ báo bắt đầu xem. Trùng hợp là tờ báo Kỳ Uyên vừa xem xong, vẫn còn đang để ở mục giải trí, ảnh chụp trên đó nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của cô, chỉ thấy cô nhướng mày, nói: “Ôi, Tiết Bân trẻ tuổi như vậy đã thế còn rất đẹp trai nha.”
 
Mày Kỳ Uyên hơi giương lên, nghiêng đầu qua nhìn, ngay sau đó đưa ra một câu kết luận: “Tô son trát phấn, nhìn như đàn bà.”
 
Lời này có chút chua nha.
 
Trần Mộc nén cười, chỉ vào ảnh chụp của Tiết Bân nói: “Giống phụ nữ chỗ nào cơ chứ? Rất man nha, anh xem cậu ấy còn có cơ bụng nữa.”
 
Kỳ Uyên cười nhạo: “Là vẽ đó.”
 
Trần Mộc trợn mắt há hốc mồm, “Vẽ… vẽ lên? Không có khả năng!”
 
Kỳ Uyên không để ý đến cô, quay đầu tập trung vào tin tức thời sự anh đang xem.
 
Cái này là giận rồi sao?
 
Trần Mộc không buông tha mà tiếp tục truy vấn, “Anh còn chưa nói rõ tại sao lại nói vẽ lên.”
 
Kỳ Uyên đổi tư thế, nghiêng người, quay lưng về phía cô, giọng nói lạnh lùng nói: “Đừng có làm phiền tôi đọc báo.”
 
Trần Mộc nhìn thấy bóng dáng của anh, chớp chớp mắt, quả thực là không lên tiếng nữa, mà hết sức chuyên chú đi nghiên cứu ảnh chụp của Tiết Bân, vừa xem vừa tấm tắc khen hai tiếng.
 
Cái người đang ngồi quay người đi chỗ khác Kỳ Uyên kia, đợi nửa ngày không thấy cô tiếp tục dây dưa làm phiền, chân mày nhăn thêm một phần nữa, nhịn không được quay lại nhìn cô một cái, liền phát hiện cô đang ngồi xem hình của một người đàn ông khác. Trên mặt liền treo hai chữ khó chịu.
 

Chỉ thấy anh ném đi tờ báo đang cầm trên tay, vươn tay qua ôm eo Trần Mộc, dùng sức một cái đem người kéo lên đùi anh.
 
Trần Mộc bị cái động tác bất thình lình này dọa nhảy dựng, theo bản năng muốn giãy dụa, cho đến khi đặt mông ngồi trên đùi anh, mới an phận một chút, hơi câu nệ mà hỏi anh, “Anh làm gì vậy?”
 
Kỳ Uyên mím môi, sau đó nghiêm trang mà giáo huấn vợ mình, “Nếu đã kết hôn cũng nên chung thủy với bạn đời của mình, không nên ngấp nghé những đàn ông khác. Đạo lý đơn giản như vậy mà em cũng không hiểu à?!”
 
Trần Mộc bị anh ôm, nhịn cười đến mức khó chịu, hơn nửa ngày mới nói: “Vừa rồi em còn chưa nói xong mà.”
 
Kỳ Uyên hừ nhẹ, nhướng mày lên nhìn cô.
 
Trần Mộc cười tủm tỉm nói tiếp: “Em cảm thấy Tiết Bân này tuy rằng đẹp trai nhưng nếu đem ra so với anh thì thật sự quá kém. Anh, anh chính là người đẹp trai nhất!”
 
Trong nháy mắt biểu tình của Kỳ Uyên liền tốt đẹp lên, đôi môi vẫn đang khép lại thành đường thẳng thì lúc này không nhịn được bắt đầu cong lên. Ánh mắt không ngừng sáng lên, nhìn như những ngôi sao trên trời. Sau đó anh nỗ lực xụ mặt xuống, ho một tiếng: “Không biết xấu hổ! Phụ nữ cũng nên rụt rè một chút.”
 
Trần Mộc: …
 
Rụt rè cái con khỉ á, anh trai à, rõ ràng anh được khen mặt mày sáng bừng vui vẻ!
 
Trần Mộc xem mặt đoán ý một lúc, cảm thấy tâm tình của anh không tồi, nhỏ giọng nói: “Anh, anh đẹp trai như vậy. Nếu em đưa ra một yêu cầu nho nhỏ khẳng định anh sẽ đáp ứng đúng không?”
 
Kỳ Uyên cúi đầu nhìn cái bộ dáng lấy lòng của cô, nói: “Muốn đi chơi chỗ nào? Tôi mang em đi.”
 
Trần Mộc lắc đầu nói: “Giữa trưa em đã hẹn nhau gặp mặt Lan Khả, chỉ có em và cô ấy.”
 
Khuôn mặt đang rạng rỡ của Kỳ Uyên liền nhanh chóng chuyển sang mây đen giăng kín: “Em muốn đi gặp cô ta làm gì?”
 
Trần Mộc cảm thấy lời này của anh có chút kỳ quái, nói: “Em cùng cô ấy là bạn tốt, gặp nhau cũng bình thường mà.”
 
“Bạn tốt?” Kỳ Uyên lặp lại một lần nữa, dùng ánh mắt lộ rõ vẻ kỳ quái từ trên xuống dưới đánh giá cô, sau đó nói: “Trước đó em đã hứa với tôi, về sau sẽ không giao du với đám bạn bè không ra gì nữa.”
 
Trần Mộc: …
 
Nguyên chủ chỉ vì gả được cho Kỳ Uyên, rốt cuộc là ký bao nhiêu giấy cam đoan vậy?!
 
Trần Mộc phô ra bộ dáng không cao hứng, nói: “Em đồng ý với anh không giao lưu bạn bè lung tung nhưng đối với những loại gặp mặt bạn bè bình thường cũng có chút quyền lợi chứ.”
 
Kỳ Uyên trầm mặc nhìn cô vài giây nói: “Tùy em.” Nói xong đôi tay đặt lên vòng eo cô, dùng sức nhấc lên, sau đó đem cô trả về ghế bên cạnh. Nói là ôm, thật ra dùng từ ném thì chính xác hơn, không chờ cô ngồi ổn định, anh đứng dậy rời khỏi phòng ăn, cất bước lên lầu.
 
Trần Mộc: …
 
Tính tình của người đàn ông này đúng là không nhỏ chút nào.
 
Trần Mộc nhìn đám báo chí hỗn độn trên bàn, yên lặng thở dài, sau đó duỗi tay cẩn thận sắp xếp lại đàng hoàng.
 
Giữa trưa, lúc cô đi ra cửa, Kỳ Uyên vẫn ở trên lầu không có ý định bước xuống dưới, chắc là giận không hề nhẹ. Dì Phương sắp xếp tài xế cho cô, tiễn cô ra tận cửa. Gương mặt già nua, ánh mắt nhìn cô mang theo mấy phần trách cứ, phảng phất cô chính là một đứa bé bướng bỉnh, không hiểu chuyện, luôn làm người khác đau đầu, “Về sớm một chút, cơm chiều là những món cô thích ăn.”
 
Trần Mộc dạ một tiếng, ngước mắt nhìn về lầu ba, xuyên qua cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được thân ảnh cao lớn của Kỳ Uyên.
 
Thời điểm lên xe, trong lòng Trần Mộc không nhịn được muốn phun Hai hào: “Quá gian nan, hiện tại trong lòng tôi tràn đầy cảm giác tội ác, tôi không muốn làm nhiệm vụ.”
 
Hai hào nói: “Cô không muốn đi đến thế giới song song sao? Đó không phải là ước muốn lâu nay của cô sao? Hơn nữa, nơi này là thế giới giả thuyết do hệ thống chủ tạo ra. Vì là giả thuyết, nên tất cả những cái kia đều không phải chân thật, dù là những người đối tốt với cô hay làm việc xấu với cô đều không phải là chân thật.”
 
Trần Mộc: ….
 
Cô thực sự không muốn nghe những lời này, nhưng trong lòng lại hết sức rõ ràng, những gì Hai hào nói là sự thật.

 
Ra ngoài gặp mặt Lan Khả cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm, Trần Mộc phát hiện không thu được nhiều tin tức hữu dụng từ phía cô ấy. Trong lòng có chút hối hận vì đã chạy tới đây nhưng cô ấy vẫn muốn cho Kỳ Uyên biết cô khó chịu trước thái độ của anh, cho nên dù cảm thấy cực kỳ nhàm chán, cô cũng không thể bỏ về.
 
Ăn xong cơm trưa, Lan Khả rủ cô cùng đi dạo phố, nhưng hôm qua Trần Mộc đã đi dạo cả một ngày nên giờ thật sự cảm thấy không có chút hứng thú. Vì thế hai người đổi sang một nơi vui chơi giải trí cho hết thời gian. Sau đó Lan Khả lại gọi điện thoại cho một đám người trẻ tới. Khi đám người đó vừa bước vào trong phòng bao liền cãi cộ ầm ĩ, náo loạn đến mức là cho Trần Mộc đau đầu, cô cảm thấy chính mình dường như đang tự tìm tội chịu.
 
Lan Khả vừa cụng ly uống rượu với một người khác, quay đầu lại nhìn vẻ mặt buồn bực của Trần Mộc, rất kỳ quái hỏi cô: “Vì sao cậu vừa kết hôn xong liền trở nên kỳ quái như vậy?”
 
Trần Mộc hỏi cô: “Kỳ quái chỗ nào?”
 
Lan Khả nghĩ một hồi lâu trả lời: “Cảm giác giống như từ một học sinh cá biệt liền biến thành một học sinh ba tốt. Quy tắc của nhà Kỳ Uyên thực sự là nghiêm như vậy sao?”
 
Trần Mộc thực sự không biết trả lời vấn đề này như thế nào, vì thế gật đầu cho có lệ, “Mọi người chơi đi, không cần quan tâm đến tôi.” Nói xong liền lấy điện thoại ra chơi.
 
Cái cô đang cầm là điện thoại mới, giao diện chính của điện thoại là phần mềm phát sóng trực tiếp. Trần Mộc nhàn rỗi, nhàm chán, liền nhấn mở vào xem phát sóng trực tiếp xem thử. Kết quả là phát hiện phòng phát sóng trực tiếp của Quách Tử đang mở, cô vội vàng nhấn vào, phát hiện bên trong chính là trò chơi PUBG. Nhưng chỉ có một người chơi, cũng không mở âm thanh, toàn bộ hành trình chính là nhân vật trong game cầm vũ khí đi giết người, liều mạng muốn chết.
 
Trần Mộc nhìn vào bình luận bên dưới, phát hiện có rất nhiều người kêu lão đại, lúc này mới hiểu ra, người đang chơi chính là Kỳ Uyên. Bỗng nhiên nhớ đến bóng dáng của người đứng ở cửa sổ lúc giữa trưa, Trần Mộc tức khắc cảm thấy đau lòng, anh lúc đó hẳn là rất tức giận.
 
Hình ảnh trong trò chơi đột nhiên chuyển thành một trận bắn phá loạn xạ. Nhân vật của Kỳ Uyên trực tiếp ngã gục trên mặt đất. Không nói hai lời, trực tiếp rời khỏi giao diện, hồi lâu sau đó cũng không có chút động tĩnh nào, bình luận tràn ngập lễ vật được gửi đến như muốn anh ta lên tiếng, nhưng vẫn im lặng như cũ, thẳng cho đến khi có người gửi đến một câu, “Lão đại, hôm nay chị dâu không cùng chơi với anh sao?”
 
Thực ngoài ý muốn, Kỳ Uyên lại phát ra một tiếng hừ nhẹ nói: “Cô ấy tự mình chạy ra ngoài chơi rồi.”
 
Mọi người sau khi nghe được câu trả lời, bắt đầu spam điên cuồng, nhanh chóng phát hiện, chỉ cần nhắc đến những chuyện có liên quan đến chị dâu, Kỳ Uyên sẽ mở miệng.
 
Một cư dân mạng nói: “Cô ấy làm sao dám ném lão đại qua một bên mà tự mình đi chơi vậy.”
 
Kỳ Uyên thở dài nói: “Làm nhiều thành quen rồi, thực sự là vô pháp vô thiên.”
 
Một người khác lại nói: “Tối nay chờ chị dâu về nhà, đánh vào chân cô ấy! Cô ấy liền thành thật ngay mà.”
 
Kỳ Uyên có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, trầm mặc một hồi lâu, sau đó trầm thấp cười ra tiếng, trả lời: “không nỡ.”
 
Cư dân mạng lại kêu gào, có người liền nói: “Vậy thì đè lên giường dạy dỗ một phen, liền thành thật ngay.”
 
Kỳ Uyên nghiêm trang nói: “Cái này thì được.”
 
Trần Mộc: …
 
Tên đàn ông này quả thực buồn cười, cả ngày nay không biết xấu hổ mà ghét bỏ cô, kết quả chính mình lại đi đến phòng phát sóng trực tiếp cùng mấy vạn người thảo luận nên chỉnh đốn cô trên giường như thế nào, rốt cuộc ai mới là kẻ không biết xấu hổ chứ hả?!!
 
Đợi chút, nói cách khác, tối hôm nay cô về nhà sẽ gặp nguy hiểm??!!
 
Tác giả có lời muốn nói:
 
Trần Mộc: Tôi không muốn ra ngoài tìm đường chết, mà chỉ nghĩ đến chuyện về nhà cùng soái ca lêu lổng!
 
Kỳ Uyên: Hẹn gặp em trên giường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.