Ly Hôn Với Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: ly hôn với lão đại ác ma (23)





Ở bên ngoài tốt xấu gì Kỳ Tuấn cũng là thiếu gia nhà họ Kỳ. Đi đến đâu cũng có tiền hô hậu ủng, không nghĩ đêm nay không chỉ một lần bị nhục nhã. Hắn vẫn là để ý đến vẻ bề ngoài nhất, thực sự là khinh người quá đáng!
 
“Đừng nghĩ rằng cô là phụ nữ thì tôi không dám đụng đến cô.” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà uy hiếp cô, ngũ quan đều nhanh chóng biến dạng.
 
Trong lòng Trần Mộc tuy có chút sợ hãi, nhưng cô cũng biết nếu ở nơi đông người, Kỳ Tuấn không thể làm gì được cô, vì thế nói: “Tôi không phải chỉ là phụ nữ, mà còn là người phụ nữ của người đứng đầu nhà họ Kỳ. Phàm là những kẻ có đầu óc sẽ không dễ dàng đắc tội với tôi, anh phải biết rằng, sở trường của tôi chính là thổi gió bên gối.”
 

 
“Đúng là không biết sống chết là gì, tôi không động vào Kỳ Uyên, không có nghĩa là tôi không động vào cô. Nếu không nghĩ đến anh trai cô, tôi cũng lười nhiều lời với cô!”
 
Trần Mộc nhướng mày, nói: “Chuyện đó thực xin lỗi, anh trai tôi là anh trai tôi, tôi là tôi. Tôi không cần anh phải thay tôi nhọc lòng.”
 
Kỳ Tuấn bị lời cô nói làm bị nghẹn một hồi lâu không biết nói gì, trong lòng nhiều ít cũng có chút nghi hoặc. Trong ấn tượng của hắn, Trần Mộc là một người phụ nữ ngu ngốc, không có đầu óc lại thích gây ra chuyện thị phi, nhưng lúc này đây Trần Mộc trước mặt hắn dường như từ trong ra ngoài đã thay đổi hoàn toàn.
 
Chẳng lẽ là do kết hôn với Kỳ Uyên?
 
Hắn nhỏ hơn Kỳ Uyên hai tuổi, cho nên từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Kỳ Uyên từ nhỏ đã thông minh, học hành rất giỏi, đã vậy còn rất giỏi giao tiếp, không những thế còn rất giỏi lấy lòng người lớn. Cuối cùng, sau khi ngồi vào vị trí đứng đầu, không nghĩ tới đến cả làm chồng người ta cũng làm được rất tốt, thậm chí còn có thể đem Trần Mộc từ một người phụ nữ ngu xuẩn dạy dỗ thành một người ngoan ngoãn như vậy!
 
Thật sự là có người đáng ghét đến thế sao? Sự tồn tại của anh đoạt đi hào quang của người khác, làm cho bọn họ trở nên bình đạm không có chút ánh sáng nào.
 
Nghĩ đến đây, ngực Kỳ Tuấn như có một trận huyết khí quay cuồng, thiếu chút nữa là thổ huyết. Chỉ cần Kỳ Uyên còn sống ở trên đời một ngày, hắn sẽ vĩnh viễn bị áp đảo. Cho dù hắn có nỗ lực cỡ nào cũng vĩnh viễn không bằng Kỳ Uyên.
 

 
Kỳ Uyên, căn bản không nên tồn tại trên đời này!
 
Trần Mộc đứng ở đối diện hắn, phát hiện biểu tình của hắn dần vặn vẹo, không khỏi lùi về sau hai bước, trong lòng nổi lên đề phòng, nghĩ thầm người này sẽ không đột nhiên nổi điên đó chứ?
 

Đang nghĩ tới việc tìm cái cớ đi khỏi chốn thị phi này, liền thấy Kỳ Tuấn bỗng nhiên trừng mắt với cô một cái, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
 
Trần Mộc: ….
 
Người này tới làm gì thế? Quả thực không thể hiểu được!
 
Vốn tưởng Kỳ Tuấn đi rồi cô có thể thanh tĩnh, nhưng chính như cô vừa nói, cô không phải là phụ nữ mà còn là người phụ nữ của người đứng đầu nhà họ Kỳ. Từ lúc cô vừa xuất hiện ở bữa tiệc, liền có một đống người nóng lòng muốn thử, thật vất vả mới chờ được đến khi cô ở một mình. Các phu nhân tiểu thư nhà giàu lập tức từ bốn phương tám hướng nhảy đến, trước sau trái phải muốn thiết lập quan hệ với cô. Cũng may là Hai hào trở về đúng lúc, thỉnh thoảng nói cho cô thân phận của những đó, bằng không có khả năng cô trở thành trò cười rồi.
 
Mắt thấy các người phụ nữ này như sóng cuồn cuộn không ngừng tiến lên tìm cô nói chuyện, da đầu của Trần Mộc thực sự tê dại, khổ không chịu nổi, gần như nhịn không được mà muốn la lên một tiếng: Các cô tránh xa tôi ra một chút!
 
Đúng lúc này, tiếng nói của Kỳ Uyên vang lên bên ngoài đám người: “Làm phiền, trả lại phu nhân cho tôi được không?”
 
Giọng nói của anh không lớn, nhưng tất cả mọi người thực tự giác mà tránh xa.
 
Lúc này trong mắt Trần Mộc Kỳ Uyên chính là một người anh hùng, giải cứu cô khi cô đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng.
 
Quả thực là đẹp trai không ai sánh bằng!
 
Chờ đi ra khỏi đám người, cô mới hỏi: “Bên anh thảo luận công việc xong rồi à?”
 
Kỳ Uyên nắm tay cô, đi thẳng ra ngoài, khinh thường mà cười nói: “Nào phải là tìm tôi để bàn công việc. Chính là các ông già tụ tập lại để phê phán tôi, lại cảm khái về những năm tháng vinh quang trong quá khứ.”
 
Trần Mộc bị cách anh nói chọc cười, “Vậy mà anh còn ngoan ngoãn bước vào nghe bọn họ phê phán?”
 
Kỳ Uyên chẳng hề để ý mà nói: “Đêm này chính là tiệc mừng thọ của bác Cả, tôi dù sao cũng phải cho ông ấy vài phần mặt mũi, và còn để tặng quà sinh nhật cho ông ta.”
 
Đúng là bọn họ lỗ nặng, liên tiếp tặng hai phần lễ vật, kết quả không được người ta coi trọng mà còn bị phê phán.
 
“Vừa rồi em bị đám phụ nữ kia hù sợ muốn chết, cảm thấy các cô ấy muốn ăn thịt em luôn.” Trong lòng Trần Mộc còn sợ hãi mà nói.
 
Kỳ Uyên trực tiếp bị chọc cười nói: “Đi, bây giờ mang em đi khỏi đây đến chỗ có thể ăn thịt người.”
 
“Về nhà sao?” Cô hỏi.
 
“Bằng không em muốn lướt sóng chỗ nào khác à??” Kỳ Uyên nói.
 
Cô hiện tại chỗ nào cũng không muốn nghĩ đến, chỉ muốn được ngâm nước ấm, thay một bộ quần áo thoải mái.
 
Hai người ngồi lên ghế sau xe, tài xế nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nhà lớn.
 
Dọc đường đi Kỳ Uyên nhìn người phụ nữ của mình, cười giáo huấn cô: “Thật không có chút tiền đồ, chỉ mới vài người như vậy đã có thể dọa em thành như vậy. Em hoàn toàn có thể không để ý đến mấy người đó.”
 
Trần Mộc không phục mà nói: “Không phải là em để ý đến mặt mũi của anh hay sao, không thể để anh mất mặt được.”
 
“Em là vợ tôi, nếu có mất mặt, cũng không có ai dám chê cười em.”
 
Trần Mộc bực mình, nói giống như cô thường xuyên làm mất mặt lắm ấy!
 
Ngoài cửa xe là bóng đêm nặng nề, bên trong xe là yên lặng ấm áp!
 
Nhưng mà, sau khi xe đi qua khúc cua, mấy chiếc xe Jeep đang đỗ ven đường bỗng nhiên đi theo.
 
Tài xế nhìn kính chiếu hậu, có chút khẩn trương mà nói: “Ông chủ, chúng ta bị theo đuôi.”
 
Kỳ Uyên quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi: “Người của chúng ta đang ở đâu?”

 
“Đều ở chân núi.” Tài xế nói.
 
“Vậy thì tăng tốc đi.” Kỳ Uyên hạ mệnh lệnh.
 
Tài xế nhận lệnh, ngày sau đó dẫm chân ga, dù sao cũng là siêu xe, nhanh chóng có thể kéo dài khoảng cách với những chiếc xe theo sau.
 
Trần Mộc lo lắng hỏi anh, “Có phải là phiền toái lắm không?”
 
Kỳ Uyên cong khóe miệng, “Không có việc gì, em nhắm mắt nghỉ ngơi đi, về đến nhà tôi sẽ gọi em.”
 
Trần Mộc lắc đầu, tỏ vẻ cô không ngủ, trong bầu không khí khẩn trương như vậy, cô làm sao sao có thể nhắm mắt nghỉ ngơi được chứ?
 
Lúc này, có hai chiếc xe tăng tốc đuổi theo, sau đó đột nhiên va vào đuôi xe của bọn họ. Xe của bọn họ bị đâm nên hơi trượt lên phía trước một chút, tài xế cắn răng dùng sức khống chế tay lái mới miễn cưỡng làm xe ổn định lại được.
 
“Những người này không muốn sống nữa sao?” Trần Mộc nhìn ra phía ngoài, vừa lúc có một chiếc xe chạy vượt qua bọn họ, Trần Mộc bị dọa nhảy dựng, vội vàng vùi đầu vào ngực Kỳ Uyên.
 
Thời khắc mấu chốt, Kỳ Uyên đem mặt cô gắt gao kéo vào trong lòng ngực, trấn định mà dỗ dành, “Đừng sợ, có tôi ở đây.”
 
Đối phương có khả năng biết được chỉ cần xuống núi, cơ hội này liền bị bỏ lỡ, vì thế bắt đầu không muốn sống mà lái xe đến va chạm vào xe bọn họ. Mỗi lần va chạm, đều phát ra tiếng động kinh thiên động địa.
 
Trái tim Trần Mộc kinh hoàng, chẳng lẽ chính mình còn chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ liền phải bỏ mạng ở đây?
 
Kết quả trong một lần va chạm, Trần Mộc không biết mình đến nơi nào, trực tiếp ngất đi.
 
Khi ý thức mơ hồ, mơ hồ nghe được Kỳ Uyên vẫn luôn ở bên tai cô lặp đi lặp lại thì thầm: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
 
Trần Mộc rất muốn nói lại một câu; “Anh ngàn vạn đừng chết, nếu anh chết mọi thứ liền không còn nữa!”
 
Không biết qua bao lâu, Trần Mộc mở choàng mắt ra, phát hiện xung quanh mình toàn màu trắng.
 
Tôi đang ở đâu đây??
 
“Ở bệnh viện, bị chấn động não nhẹ.” Hai hào trả lời cô.
 
Trong nháy mắt sắc mặt của Trần Mộc trắng xanh, cô nhớ tới tình hình nguy hiểm khi mấy chiếc xe truy đuổi, chính mình được Kỳ Uyên ôm trong ngực, mình bị chấn động não, vậy Kỳ Uyên đâu?
 
Cô giãy giụa ngồi dậy, hỏi Hai hào, “Kỳ Uyên đâu? Anh ấy thế nào?”
 
Hai hào nói: “Anh ta bị thương tương đối nặng, nhưng cũng không trở ngại.”
 
“Tôi phải đi xem anh ấy.” Trần Mộc xốc chăn xuống giường.
 
Hai hào vội vàng ngăn cản, “Cô phải nằm trên giường theo dõi.”
 
Trần Mộc không để ý đến những gì nó nói, chỉ hỏi nó: “Phòng bệnh của Kỳ Uyên ở đâu?”
 
“Ở trên lầu, thời điểm mới đưa đến, anh ta bị đẩy vào phòng bệnh nặng (ICU), nhưng hôm nay đã được đưa ra phòng bệnh bình thường.”
 
Trần Mộc nghe xong, hốc mắt nhanh chóng chuyển sang đỏ, bị đưa vào phòng bệnh nặng còn nói không có việc gì.
 
Một đường vội vàng đi tìm phòng bệnh của Kỳ Uyên, lúc đứng ngoài cửa, Trần Mộc thở sâu, vừa định đẩy cửa đi vào, Hai hào bỗng nhiên mở miệng: “Cô có muốn biết thân phận của Kỳ Uyên không?”
 
Trần Mộc ngây người một lúc, mím môi, sau đó lắc đầu. Tới giờ khắc quan trọng này, thân phận của Kỳ Uyên đối với cô cũng không quan trọng, cũng không thể thay đổi tâm tình của cô, nghĩ đến đây, cô quyết đoán đẩy cửa đi vào.
 

Thương tích của Kỳ Uyên thực sự rất nặng, một bàn tay cùng một chân bó thạch cao, bởi vì đắp chăn, cho nên không rõ trên người còn vết thương nào nữa không. Trên mặt cũng không bị trầy không ít, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng giờ đã bị trầy xước thành mặt mèo, cũng không biết có để lại sẹo không.
 
Lúc này anh đang ngủ, lúc Trần Mộc đi vào, cũng không quấy rầy đến anh, ngược lại người đang ngồi một bệnh nhỏ giọng gọi chị dâu.
 
Trần Mộc nhìn Quách Tử gật đầu, thả nhẹ bước chân đi đến mép giường, tỉ mỉ nhìn anh từ đầu tới chân.
 
Quách Tử không muốn quấy rầy hai người, nên len lén chuồn ra ngoài.
 
Trần Mộc thuận thế ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng sờ lên bàn tay không truyền nước của anh, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra một cái.
 
Lúc Trần Mộc nắm lấy tay Kỳ Uyên, anh tỉnh lại, đôi mắt anh cố gắng mở ra, đồng tử màu đen nhìn cô, ngay sau đó mở miệng, dùng giọng nói có chút yếu ớt an ủi cô: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”
 
Một người đàn ông dịu dàng như vậy, làm cho Trần Mộc không khống chế được cảm xúc của mình, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, sau đó như một chuỗi hạt đứt dây, từng giọt từng giọt rớt xuống, “Rất đau.” Cô đau lòng mở miệng.
 
Anh cong khóe miệng, cậy mạnh mà nói: “Không sao, ngoan, đừng khóc.”
 
Trần Mộc căn bản không thể khống chế bản thân mình, nghe anh nhẹ dỗ dành, khóc càng dữ hơn.
 
Giờ khắc này, cảm xúc của cô hoàn toàn thả lỏng, thậm chí quyết định từ bỏ kiên trì của của bản thân, nhiệm vụ cùng anh ly hôn, hay đi vào thế giới song song, chỗ nào cô cũng không đi, cô chỉ cần ở lại đây bên cạnh Kỳ Uyên….
 
Giọng nói của Hai hào bỗng nhiên dồn dập mà vang lên, “Không không không không, cô không thể như vậy!”
 
Cũng trong nháy mắt Kỳ Uyên mở to đôi mắt, trở tay dùng sức nắm tay cô, “Tiểu Mộc, em phải nhớ kỹ, anh vẫn luôn ở đó, em không được tin tưởng bất kỳ là kẻ nào!”
 
Trần Mộc: ….
 
Trong nháy mắt, bầu trời rung chuyển, mặt đất cũng rung chuyển theo, toàn bộ thế giới như trong tận thế, mọi thứ trước mắt sụp đổ….
 
Cái ghế Trần Mộc đang ngồi, nháy mắt rơi vào màu trắng vô biên vô tận.
 
Không chờ cô kịp phản ứng lại, phảng phất nghe được giọng nói lạnh lẽo như phát ra từ dòng sông băng ngàn năm: “Nhiệm vụ thất bại, sắp tiến vào thế giới tiếp theo.”
 
Trần Mộc: …
 
Cô vừa mới thừa nhận tình cảm của bản thân, còn chưa kịp thổ lộ với Kỳ Uyên, toàn bộ thế giới này liền biến mất???
 
Thế giới không có, Kỳ Uyên kia đi đâu rồi? Có phải cũng biến mất rồi không?
 
Vô số nghi hoặc chồng chất trong lòng cô, ép cô đến mức không thở nổi, không đợi cô kịp hiểu ra mọi thứ, giây tiếp theo cô liền mất ý thức.
 
Loáng thoáng như trải qua một giấc mơ dài, trong mơ còn có người dịu dàng nói với cô:
 
“Tiểu Mộc, chờ anh…. Chờ anh….”
 
Giọng nói này, cô thấy rất quen thuộc chỉ là nhất thời nghĩ không ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.