Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Chương 37




Em có thể tự bước qua được

Sáng tinh mơ, Lục đại doanh trưởng gọi điện như đòi mạng đánh thức Tề Phàm, hoá ra anh phải đi tập huấn, cầu xin cô và Khởi Linh chăm sóc cho Trác Thất.

Nhưng mà nha đầu Khởi Linh gần đây luôn thần thần bí bí, không biết còn rời Thượng Hải làm chuyện gì đó.

Giãy dụa rời giường, gọi điện thoại cho Trác Thất, hai người thương lượng xong mới tới Lạc gia gặp Thiên Ân.

Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Trang Nghiêm lại gọi tới.

Sau lần trước, cô luôn cố ý tránh anh, tin tưởng, anh rồi cũng chán nản mà bỏ.

“Anh cứ nghĩ Tề Phàm không tầm thường sẽ không sợ trời không sợ đất .”

Sau chuyện đó, cô không nói chuyện với anh nên anh phun ra một câu chế nhạo.

“Anh để mắt tới em, nhưng chẳng qua em cũng chỉ là một cô gái bình thường thôi”

Tề Phàm thẳng thắn nói, đàn ông chỉ cần không phải Lạc Kì, cô sẽ không e ngại .

Nhưng đối với Trang Nghiêm, cô thật sự không có cách nào ác mồm như nói với Lạc Kì được, có lẽ bởi vì anh có hơi lớn tuổi, cô cứ coi là kính lão đi.

Trang Nghiêm bị cô trêu cười, cô nói đúng, cô là người con gái có thể làm cho con người ta tức tới mất mạng!

“Muốn gặp em ……”

Nói ra lời này, lòng anh cũng chợt trở nên dịu dàng, xác thực không đến vài ngày, anh đã cảm thấy rất muốn cô.

“Gặp em phải hẹn trước .”

Giọng anh trầm thấp làm cho của cô môi run lên.

Nhớ tới cái ôm nhanh mà tim đập thình thịch, lời cự tuyệt bên môi lại bị cô nuốt vào.

Người đàn ông này, thật làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.

“Không biết giờ hẹn trước, còn kịp không?”

Mấy ngày nay, mỗi ngày cửa hàng hoa đưa hàng tới, hoa tươi cô cho em gái, bán đi đều vào hết bụng Shadow, cô rốt cuộc phải làm thế nào đây?

Chẳng lẽ anh hơn ba mươi tuổi rồi còn phải học tập để làm thế nào theo đuổi thành công một thiếu phụ?

“Ngượng thật, anh muộn rồi! Người yêu mẹ nuôi của con em đi tập huấn, em đã đồng ý hôm nay đưa cô ấy đi gặp Thiên Ân rồi.”

Cô nói chuyện lòng vòng như trẻ con, Trang Nghiêm cảm thấy không thể dùng tư duy bình thường để nói chuyện với cô, làm thế sẽ ngốc đi mất!

“Thế không biết khi nào thì đến lượt anh?”

“Ngày mai, hẳn là có thời gian gặp anh.”

“Hôm nay anh cũng không phải làm gì ngồi đợi cho ngày mai đến vậy, đi chơi vui nhé”

“Ngày mai gặp.”

Tuy rằng anh không thấy, nhưng Tề Phàm đang mài móng vuốt hẹn gặp lại anh.

“Ừ.”

Dập máy xong cô quẳng điện thoại sang một bên, đổi quần áo đẹp đi đón Trác Thất.

Hai người gần đây tán gẫu đề tài nhiều nhất chính là Hà Vĩ Xuyên.

Vì Tương Hân là nhân vật Tề Phàm không thích nhắc tới.

Cũng đúng thôi, nếu lúc trước cô không chịu thiệt, thì giờ quay đầu một đã có vẻ nhẹ nhàng thư thái, cô thật sự không thể tu dưỡng đến trình độ lý giải cho người hiểu rõ, nhưng loại cảm xúc cũng tất nhiên cũng có trên người Hà Vĩ Xuyên. (Hà Vĩ Xuyên là người chị Trác Thất yêu lúc đầu, chả biết sao về sau làm sao chắc anh Hà Vĩ Xuyên này từ chối chị ý, giống bà Tương Hân với Lạc Kì ấy, thế là chị Trác Thất quay sang với anh Lục Kiêu. Đây là cái Tề Phàm gọi là loại cảm xúc tất nhiên cũng có trên người Hà Vĩ Xuyên vì hai trường hợp na ná nhau chỉ đổi nữ theo đuổi nam thôi)

Nhưng mà chuyện cảm tình của hai người cô không tiện nhiều lời.

Huống chi, lòng cô còn đang đau đớn, cô có tư cách gì để nói người khác.

Thiên Ân rất hứng thú với thỏi sô cô la của Trác Thất đã lâu không thấy mặt, Lạc Kì sợ sẽ hỏng răng cậu nên bình thường không thích cho cậu ăn mấy thứ này.

Cậu đã ăn hai thỏi, Tề Phàm cũng không cho phép cậu ăn nữa.

“Thiên Ân, đây là viên cuối cùng của ngày hôm nay, rõ chưa?”

Cái miệng nhỏ của Thiên Ân tràn đầy sô cô la, miệng hơi chu ra, không tình nguyện gật đầu.

Gặp Trác Thất, Bà Lạc cũng cầu xin cô đi khuyên Phàm Phàm về lại nhà, cô luôn phải chạy, rất vất vả.

Tề Phàm không tỏ thái độ gì cả, Lạc Kì lần trước cũng đề cập qua, cô cũng không phải không lo lắng.

Nếu muốn đem Thiên Ân đi, thì đơn giản là sẽ lấy mạng của hai người đã già cả kia, nhưng nếu quay về ở, thì thật sự không thể nào nói nổi, nhất thời cô cũng không có chủ ý.

Cùng Trác Thất thương lượng cả buổi chiều nhưng cũng không thương lượng ra được ý gì.

Trái lại Trác Thất, cả ngày tinh thần đều hoảng hốt, không biết là vì nhớ Lục Kiêu, hay là Hà Vĩ Xuyên?

======

Ngày quốc tế thiếu nhi, bạn nhỏ Lạc Thiên Ân hẹn hò với Na Mỹ trên một con thuyền là mô hình thuyền hải tặc.

Có thể hẹn ở nơi thế này phải cảm tạ Hàn Phi cùng thiên sứ đã đi thăm hỏi nhiều người.

Cho nên lần này hẹn cũng mời Hàn Phi và thiên sứ tới, dù sao Tề Phàm xin phép nghỉ, hai người họ cũng chả có việc gì.

Bốn người trong khoang thuyền, bên cạnh lại phát hiện đủ loại thú vị.

Để tô đậm thêm không khí, thiên sứ rất cẩn thận đem trên thuyền hải tặc biến thành thật, thiên sứ biến thành hải tặc, Hàn Phi lấy mũ giống Kiều Ba đội cho Thiên Ân.(có vẻ là Kiều Ba, Lỗ Phu là nhân vật trong phim gì đó, ngại tra wa)

Thiên Ân lễ phép một lòng một dạ cảm tạ hai người.

“Cám ơn chú Phi Phi(Phi Phi thúc thúc), anh thiên sứ(thiên sứ ca ca)!”

Hàn Phi nháy mắt mặt đầy sọc đen, thứ anh sợ nhất lại tới nữa!

Không biết vì sao, Thiên Ân lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ đã gọi anh là chú, gọi Shadow là anh.

Ngay từ đầu, anh còn tưởng là Tề Phàm cố ý chỉnh anh, sau mới biết, thằng bé tự mình gọi vì ấn tượng của nó. Tựa như nó gọi Lạc Kì là ba ba, nhưng lại gọi Tề Phàm là Phàm Phàm.

Làm khó anh lại tung hô tên thiên sứ kém anh có sáu tuổi!

Nhưng mà thiên sứ cũng không để ý tới điều này, chỉ là kiểu xưng hô mà thôi, gọi là gì chả được, gọi thế cũng chả mất đi tí thịt nào.

“Phàm, sinh con có phải đau lắm không?”

Nhìn Thiên Ân đang hí hoáy làm gì, chẳng sợ thằng bé đang vòng vòng vèo vèo, Tề Phàm cũng muốn cho cậu nụ cười cổ vũ, anh bỗng nhiên cảm thấy, lúc này Tề Phàm là cô gái xinh đẹp tốt bụng nhất anh từng gặp.

Tề Phàm bưng một chén nước muốn uống, biết thiên sứ lại bắt đầu lôi người chất vấn, thật cẩn thận hạ cốc nước xuống.

“Cũng không đau lắm.”

Đau thì rất đau, nhưng lúc ấy, ngoại trừ có chút thầm oán Lạc Kì, còn lại hầu như là cảm thấy rất hạnh phúc.

Hiện tại, nhìn Thiên Ân trưởng thành từng ngày, nghe nó nói một tiếng gọi cô Phàm Phàm, cô càng ngày càng cảm thấy, lúc trước sinh hạ anh là chuyện cô làm đúng đắn nhất.

“Nơi đó của phụ nữ nhỏ vậy, đứa nhỏ sao ra được ?”

Thiên sứ lầm bầm lầu bầu than thở. Chẳng qua là lời nói vô tâm, nhưng người nghe cố ý.

Hàn Phi nghiêng mặt nhìn anh, mày mặt nhăn hết lại.

“Làm sao mà em biết nơi đó của phụ nữ rất nhỏ?”

Tề Phàm cảm thấy đề tài này hình như không tốt chon hi đồng, cô nên bảo vệ Thiên Ân.

Vài bước chạy chậm trước mặt Thiên Ân, ôm lấy Thiên Ân đang chơi ở ngoài khoang thuyền.

“Hàn Phi, anh muốn làm sao! Em cảnh cáo anh, đừng tới đây! A –”

Tuy rằng không nhìn lại, nhưng Tề Phàm cảm thấy cảnh đó chắc chắn phi thường máu me, Thiên Ân nhìn thấy vẻ khẩn trương của cô, cũng sợ sợ .

“Phàm Phàm, chú Phi Phi và anh thiên sứ đang đánh nhau ạ?”

“Không phải, chú Phi Phi đang dạy dỗ lại anh thiên sứ, về sau, không được nói linh tinh.”

Thiên Ân cái hiểu cái không gật gật đầu, cái đầu nhỏ nhịn không được quay đầu nhìn xung quanh.

Bốn người chơi cả một ngày, ngoại trừ thiên sứ nhân bị người thi hành gia pháp vô cùng đau nhức, những người khác đều cảm thấy vui không hết.

Thiên Ân lại bảo chuyện Phàm Phàm hôm nay dạy cậu rất thú vị, còn không ngừng hỏi khi nào Phàm Phàm đi với cậu nữa.

“Sau này, nếu Thiên Ân nhớ Phàm Phàm, Phàm Phàm có thể mang Thiên Ân đến a! Thiên sứ, nhỉ?”

Nơi này là của bạn anh, về sau anh có thể đi cửa sau đặt bao hết chứ nhỉ?

“Ừ.” Lười biếng trả lời, mệt đến mức tay chân cũng không muốn nhấc.

“Anh Thiên sứ , anh không thoải mái ạ!”

Thiên Ân đứng khỏi đùi Phàm Phàm, tiếp tục tựa lưng vào phía anh, ló đầu hỏi anh.

“Không phải, anh ấy vừa mới kêu la rất thoải mái!”

Không đợi thiên sứ lên tiếng, Hàn Phi nhanh chóng đáp lại.

“Phi!”

“Phi Phi!”

Tề Phàm cùng thiên sứ ném cho anh ánh mắt cảnh cáo, anh còn không sợ dạy hư trẻ nhỏ sao!

Hàn Phi cũng không chấp nhận nhíu mày, nói giỡn à! Không thoải mái? Nghi ngờ năng lực của anh, anh không thèm để ý đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.