Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính

Chương 33: “Ở lại bên tôi thêm một lúc nữa”




Mấy ngày tiếp theo, sự nghiệp của ba vị nam chính đều tiến triển vô cùng thuận lợi.

Nam Bùi vui mừng phát hiện trên màn hình hệ thống, cả ba thanh tiến độ sự nghiệp đều vượt mốc 30%, mà cốt truyện lại chỉ lệch có 2%, vẫn nằm trong phạm vi chấp nhận được.

Hệ thống khen ngợi, “Ký chủ, sự cố gắng của cậu trong khoảng thời gian này không phí phạm chút nào, biểu hiện vô cùng xuất sắc, tốc độ hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.”

Nam Bùi nhớ thương phần thưởng theo giai đoạn lúc trước hệ thống từng nói, hỏi, “Trước kia mi nói khi nào ba thanh tiến độ vượt mốc 30% sẽ được thưởng, phần thưởng là gì?”

Hệ thống trả lời, “Khi thanh tiến độ sự nghiệp của ba nam chính vượt mốc 30%, có thể nhận được một lần trợ giúp của bổn hệ thống. Hệ thống sẽ biến thành hình dạng con người, tới giúp đỡ cậu.”

Nam Bùi nghe vậy, nói, “Cũng có nghĩa là, nếu lần tới ta gặp phải nguy cơ bại lộ, có thể xin trợ giúp từ mi, mi sẽ biến thành người tới giúp ta giải vây, đúng không?”

“Không sai.” Hệ thống đáp, “Nhưng cơ hội trợ giúp cần có điều kiện mới kích hoạt được.”

Trong lòng Nam Bùi nảy lên dự cảm không lành.

Cậu hỏi, “Điều kiện là gì?”

Hệ thống nói, “Điều kiện là: ba vị nam chính phải đồng thời xuất hiện trước mặt cậu.”

Nam Bùi, “……”

Đời này chưa từng cạn lời tới vậy.

“Ba vị nam chính đồng thời xuất hiện?” Nam Bùi trầm mặc giây lát, chửi thầm, “Đến lúc đó, mi định biến thành hình người giúp ta thế nào? Giúp ta nhặt xác à?”

Hệ thống lựa lời nói, “Cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Nam Bùi không sao tưởng tượng nổi ba vị nam chính tụ lại một chỗ sẽ là cảnh tượng thế nào.

Cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.

Hôm ấy, màn hình hệ thống hiển thị, tiến độ sự nghiệp ở giới giải trí cần sự giúp đỡ của Nam Bùi.

Lục Bách Nhiễm đang ở trong đoàn phim ‘Mưa sao băng tình yêu’.

Bộ phim thần tượng này sử dụng phương thức vừa quay vừa chiếu, mỗi tuần chiếu một tập.

Lúc này, mấy tập đầu đã sắp quay xong, đoàn phim bắt đầu công tác tuyên truyền. Có điều, bởi vì tên phim quá sức quê mùa, lại thêm diễn viên chính trên poster đều là những gương mặt mới chưa có bao nhiêu danh tiếng, thế nên chẳng tạo được chút bọt sóng nào.

Thi thoảng có vài người qua đường chú ý tới bộ phim thì đều để lại bình luận mắng chửi, nói đây chắc lại là một bộ phim đầy mìn.

Kết quả tuyên truyền không tốt, cả đoàn phim đều bị bầu không khí áp suất thấp bao trùm.

Lục Bách Nhiễm ngồi trên ghế trong phim trường, nhìn kịch bản trong tay.

Trợ lý bên cạnh đưa nước cho y, y nhàn nhạt nói một tiếng ‘cảm ơn’, tầm mắt lại không hề rời khỏi kịch bản.

Nhưng Lục Bách Nhiễm lại chẳng học được lời thoại nào vào đầu. Suy nghĩ của y vô thức bay xa.

Việc tuyên truyền ‘Mưa sao băng tình yêu’ gặp phải vấn đề lớn như thế, mà hôm nay Nam Bùi vẫn chưa thấy xuất hiện.

Lục Bách Nhiễm nghĩ, có phải Nam Bùi đã quên luôn đoàn phim này rồi không?

Suy nghĩ này khiến đáy mắt Lục Bách Nhiễm nhịn không được ánh lên chút phiền não.

Y không phải người vui buồn gì cũng thể hiện ra mặt, cho dù có khó chịu cũng chỉ đè nén ở trong lòng.

Không bao lâu sau, đạo diễn gọi y tới quay phim, y vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc, tiến vào trạng thái.

Cảnh Lục Bách Nhiễm sắp quay là cảnh cởi áo nhảy xuống sông tìm sợi dây chuyền bị nữ chính ném mất.

Cảnh này cần quay từ nhiều góc độ khác nhau, Lục Bách Nhiễm phải nhảy xuống sông hết lần này đến lần khác.

Thời tiết đã chuyển lạnh rồi, đạo diễn hỏi Lục Bách Nhiễm có cần dùng diễn viên đóng thế không, lại bị Lục Bách Nhiễm từ chối.

Đạo diễn tin tưởng vào năng lực của Lục Bách Nhiễm, vì thế liền cho bắt đầu cảnh quay.

Nhưng, sau khi quay được vài lần, đạo diễn lại đột nhiên phát hiện, trạng thái của Lục Bách Nhiễm hôm nay dường như không được tốt.

Tuy diễn xuất của Lục Bách Nhiễm vẫn đạt chuẩn, nhưng ánh mắt lại thiếu chút gì đó.

Đạo diễn hô một tiếng ‘Cắt’, nói với Lục Bách Nhiễm, “Trước đó tôi đã nói với cậu rồi, sợi dây chuyền này là do người cậu thích nhất tặng, rất quan trọng với cậu, thế nên lúc nhảy xuống nước tìm nó, trong mắt cậu phải thể hiện được tình yêu dành cho nữ chính, cùng với sự để tâm dành cho sợi dây chuyền……”

Lục Bách Nhiễm gật gật đầu, thử lại một lần nữa.

Hiệu quả tốt hơn trước nhiều, nhưng vẫn còn kém một chút so với kỳ vọng đạo diễn đặt cho y.

Bản thân Lục Bách Nhiễm cũng không quá hài lòng, lại nhảy xuống nước thêm mấy lần, bị lạnh đến da dẻ trắng nhợt hết cả.

Đến lần nhảy thứ mười, Lục Bách Nhiễm vẫn chưa tìm ra được trạng thái phù hợp nhất.

Y đứng trong nước, nhíu mày, môi mím lại thành một đường, ngón tay vô thức siết chặt, cảm xúc bực bội nơi đáy mắt càng tăng thêm.

Đạo diễn vừa hô dừng, Lục Bách Nhiễm lại đột nhiên nghe thấy hắn nói, “Ai yo, anh Nam, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi tới tham ban thế này?”

Lục Bách Nhiễm thoáng ngẩn người, lập tức quay đầu nhìn ra sau.

Nam Bùi đứng trên bờ, trên người vẫn là bộ đồ sặc mùi giàu sổi như trước, nhưng ánh mắt lại đong đầy quan tầm nhìn về phía Lục Bách Nhiễm đang ngâm mình dưới nước.

Cảnh quay này với Lục Bách Nhiễm mà nói vô cùng quan trọng.

Nhờ có kỹ thuật diễn xuất sắc của Lục Bách Nhiễm nên sau khi đoạn này được chiếu đã ngay lập tức leo lên bảng hotsearch.

Ngoại hình vượt trội, vóc người quyến rũ cộng thêm diễn xuất đỉnh cao khiến vô số người đổ gục vì vị nam chính này.

Ngoài ra, giữa trời thu rét lạnh, Lục Bách Nhiễm lại chấp nhận nhảy xuống nước nhiều lần, cũng khiến mọi người cảm phục trước thái độ kính nghiệp của y.

Vì thế, Nam Bùi nhất định phải đảm bảo Lục Bách Nhiễm hoàn tất cảnh quay này một cách hoàn mỹ.

Sau khi Lục Bách Nhiễm lên bờ, Nam Bùi tự tay đưa cho y một chiếc khăn dày dặn, “Mau lau người đi.”

Lục Bách Nhiễm nhận lấy khăn, tùy tiện lau lau vài cái, tầm mắt rơi trên người Nam Bùi, “Anh rốt cuộc cũng đến đấy à?” Giọng điệu bình tĩnh, nghe không ra chút cảm xúc nào.

“Tiểu Nhiễm, em phải tin tôi vẫn luôn rất để tâm tới sự nghiệp của em.” Nam Bùi thành khẩn nói, “Không ai hy vọng em một bước nổi tiếng, trở thành ảnh đế hơn tôi đâu.”

Lời này của Nam Bùi, dường như khiến cảm giác lạnh lẽo trên người Lục Bách Nhiễm vơi bớt phần nào. Hẳn là vì người này đi tới đâu, cũng có thể khiến bầu không khí nóng lên nhỉ.

Nam Bùi giơ cao băng rôn, lớn tiếng hô, “Lục Bách Nhiễm, ảnh đế trời sinh! Cố lên! Không gì làm khó được em hết!”

Lục Bách Nhiễm, “……”

Đây là trình xã giao đỉnh của chóp* đó hả?

*nguyên văn 社交牛逼症, ý chỉ người hòa đồng, không ngại thể hiện bản thân, không sợ ánh mắt của người khác cũng như bị chê cười.             

Có điều lần này, vẻ mặt mọi người nhìn Nam Bùi không còn quá nhiều chê cười nữa.

Họ đều biết diễn xuất của Lục Bách Nhiễm tốt thế nào, chỉ cần mài giũa thêm chút nữa thôi, ngày sau nhất định sẽ tỏa sáng khắp nơi.

Đợi Lục Bách Nhiễm lau tóc xong, đạo diễn đi qua, nói với y, “Tiểu Nhiễm, cảnh quay vừa rồi không tệ, hay cho qua cảnh này nhé?”

Lục Bách Nhiễm khẽ mím môi, “Tôi cảm thấy vẫn còn thiếu chút gì đó.”

Nam Bùi đột nhiên xen vào, “Đạo diễn, tôi muốn xem thử cảnh quay vừa rồi.”

Đạo diễn thoáng ngây người, “Hả? Anh Nam, anh muốn xem à?”

“Đúng vậy.” Nam Bùi vờ bày ra vẻ ngượng ngùng, nói, “Tôi muốn xem thử bộ dạng cả người đẫm nước sau khi nhảy xuống sông của Tiểu Nhiễm.”

Nói xong, cậu nhịn không được liếc mắt đánh giá vóc người Lục Bách Nhiễm.

Da y rất trắng, khăn tắm vắt ngang qua vai che bớt phần nào da thịt, nhưng vẫn có thể thấy được rõ ràng cơ bụng cùng tuyến nhân ngư trên người y.

Ngày thường trông Lục Bách Nhiễm có vẻ gầy, nhưng cởi áo ra lại rất cường tráng.

Đạo diễn, “……”

Lục Bách Nhiễm, “……”

Y cẩn thận dùng khăn tắm bọc mình kín thêm chút nữa.

Đạo diễn cho Nam Bùi xem lại mấy cảnh vừa quay lúc nãy.

Nam Bùi vốn dĩ là một diễn viên, nên nhìn ra được trạng thái của Lục Bách Nhiễm quả thật vẫn còn kém một chút.

Vì thế, cậu khẽ nhíu mày, vờ như cái gì cũng không hiểu, nói, “Tuy xem không hiểu lắm, nhưng tôi cảm thấy Tiểu Nhiễm vẫn nên quay thêm vài lần nữa thì hơn.”

Đạo diễn ngẩn người, hắn nghĩ biểu hiện của Lục Bách Nhiễm đã tốt lắm rồi, vậy mà Nam Bùi vẫn để y nhảy xuống nước tiếp ấy hả?

Lát sau, đạo diễn mới hiểu ra —-

Nam Bùi chắc chỉ đơn giản là muốn ngắm Lục Bách Nhiễm xuống nước thôi, chẳng còn nguyên nhân gì khác nữa.

Nghĩ vậy, đạo diễn liền cho Nam Bùi bậc thang để bước xuống, “Anh Nam nói cũng không phải không có lý. Thật ra, tôi cũng cảm thấy ánh mắt Tiểu Nhiễm chưa đúng lắm, sẽ khiến người xem có cảm giác sợi dây chuyền này cũng không phải vật gì quá quan trọng.”

Lục Bách Nhiễm đứng một bên, mím môi, chầm chậm nói, “Được, vậy quay thêm lần nữa đi.”

Nam Bùi đến khiến tâm tình Lục Bách Nhiễm tốt lên đôi chút.

Y cảm thấy trạng thái của mình cũng khá khẩm hơn vừa nãy không ít.

Vài phút sau, Lục Bách Nhiễm quay cảnh nhảy xuống nước thêm một lần nữa.

Lần này quả nhiên tốt hơn trước đó nhiều, nhưng vẫn còn cách mục tiêu Nam Bùi đặt ra trong lòng một đoạn.

Cảnh này vẫn chưa đủ để làm mưa làm gió trên mạng.

Có lẽ đây là do vận khí của nhân vật chính thiếu hụt, thiếu đi chút vận khí, hiệu quả sẽ không được như dự định.

Nam Bùi thẳng người dậy, đi tới trước mặt Lục Bách Nhiễm vừa mới lên bờ, nói, “Quay thêm lần nữa đi.”

Lục Bách Nhiễm thoáng ngây người, y cũng cảm thấy lần quay vừa rồi chưa đủ hoàn mỹ, lẽ nào Nam Bùi cũng nhìn ra được.

“Lúc em nhảy xuống nước đẹp quá đi mất.” Nam Bùi ngượng ngùng cười cười, “Tôi muốn xem thêm chút nữa.”

Mọi người, “……”

Vẻ mặt họ nhìn Lục Bách Nhiễm có thêm mấy phần đồng tình.

Lục Bách Nhiễm cụp mắt nhìn Nam Bùi, không nói gì. Lát sau, y khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý.

Ngay lúc đạo diễn chuẩn bị bắt đầu quay, Nam Bùi lại đột nhiên lên tiếng, “Đợi một chút.”

Mọi người nhìn về phía cậu.

Nam Bùi đi đến bên bờ sông, nhìn nước sông bình lặng bên dưới, bất chợt quay đầu nói với Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, chúng ta cùng chơi một trò chơi đi.”

Lục Bách Nhiễm nhíu mày, đáy mắt hiện lên tia nghi hoặc, “Trò chơi gì?”

Nam Bùi vươn tay ra, chầm chậm tháo sợi dây chuyền vàng to bản trên cổ xuống.

Sau đó, cậu nắm sợi dây, vung tay lên cao, hướng về phía mặt sông bên dưới, quay đầu nhìn Lục Bách Nhiễm, “Tôi sẽ ném dây chuyền của mình xuống, em nhặt giúp tôi nhé.”

Lục Bách Nhiễm kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn sợi dây chuyền kia —-

Nếu nó bị nước sông cuốn đi mất, thì phải đền bao nhiêu tiền đây??

Mọi người cũng bị hành động phóng khoáng của Nam Bùi dọa sợ, lần lượt khuyên nhủ cậu chớ nên kích động, nhỡ may không tìm lại được thì lỗ to!

Nhưng mà, Nam Bùi lại bày ra dáng vẻ lắm tiền nhiều của nói, “Một sợi dây chuyền thôi mà, có gì mà lỗ với không lỗ chứ.”

Nói xong, cậu quay đầu nhìn về phía đạo diễn, “Đạo diễn, nếu không có vấn đề gì thì chuẩn bị bắt đầu đi.”

Đạo diễn nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay cầm loa nhỏ hơi hơi run rẩy.

Nhưng trong cái đoàn phim này, Nam Bùi là người có quyền lớn nhất, mọi người chỉ có thể làm theo lời cậu thôi.

“……Được, vậy thì làm lại một lần đi.” Đạo diễn căng thẳng nói, “Các bộ phận chuẩn bị……”

Đợi khi mọi người đều đã sẵn sàng…

Nam Bùi không chút do dự ném sợi dây chuyền của mình đi, sau đó nhanh chóng lùi ra khỏi phạm vi máy quay.

Lục Bách Nhiễm chằm chằm nhìn theo sợi dây.

Cái đó đắt hơn đạo cụ đoàn phim chuẩn bị cho y nhiều.

Nếu như không tìm lại được…… y phải đóng phim bao nhiêu lâu mới đền nổi đây?

Nghĩ vậy, Lục Bách Nhiễm lập tức lột phăng áo sơ mi trên người, không chút do dự nhảy xuống sông, dùng hết sức lực bơi tới chỗ sợi dây chuyền chìm xuống.

Y thậm chí không cảm nhận được nước sông lạnh lẽo, chỉ không ngừng dùng sức mò mẫm trong nước, ánh mắt đong đầy vẻ kiên định muốn tìm lại sợi dây chuyền đã mất.

Một lúc sau, Lục Bách Nhiễm vẫn không thể tìm được sợi dây, đáy mắt không khỏi ánh lên tia hoảng loạn. Động tác của y trong nước cũng vì thế mà càng gấp gáp hơn.

Nam Bùi đứng bên bờ, ánh mắt sốt ruột chăm chú nhìn người dưới nước.

Mười phút sau.

Lục Bách Nhiễm mạnh mẽ trồi lên khỏi mặt nước, sợi dây chuyền được y nắm chặt trong tay, giơ lên cao quá đỉnh đầu, tay còn lại tùy tiện lau mặt, để lộ biểu cảm như trút được gánh nặng.

Y nhìn về phía Nam Bùi đang đứng bên bờ đầu tiên, khóe môi không tự chủ cong lên, trong mắt ánh lên mấy phần đắc ý.

Tuy chỉ thoáng qua trong một giây, nhưng vẫn bị máy quay bắt trọn.

Đạo diễn ngồi trước màn hình giám sát ngây người.

Lần này, Lục Bách Nhiễm hoàn toàn nhập vai, hiệu quả quay chụp tốt vô cùng.

Sự để ý đối với sợi dây chuyền, hoảng loạn trong lúc tìm kiếm, vui vẻ khi tìm được cùng đắc ý khi hướng mắt về phía người đang đứng trên bờ……

Những chi tiết rất nhỏ ấy đều được thể hiện ra một cách hết sức tinh tế, mầy lần quay trước đó hoàn toàn không thể so sánh được.

Một lúc lâu sau, đạo diễn mới như vừa tỉnh mộng hô lên, “Cắt.”

Lục Bách Nhiễm trèo lên bờ, đưa sợi dây chuyền trong tay cho Nam Bùi, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh, chầm chậm nói, “Lần sau đừng ném món đồ quan trọng như vậy đi nữa.”

Nam Bùi nhận lấy, cười với Lục Bách Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, biểu hiện của em rất tuyệt.”

Nụ cười này không chỉ mang theo tình cảm cậu dành cho Lục Bách Nhiễm, mà còn cả tự hào vì y nữa.

Nam Bùi nhìn biểu hiện của Lục Bách Nhiễm vừa rồi, trong lòng nghĩ, lần quay mới nãy, chắc chắn còn thành công hơn cả trong nguyên tác.

Lục Bách Nhiễm thấy nụ cười của Nam Bùi, vô thức ngẩn người.

Y không phân biệt được Nam Bùi là đang khen mình vì tìm thấy sợi dây chuyền, hay đang khen ngợi kỹ thuật diễn của mình nữa. Nhưng y biết, Nam Bùi chẳng hiểu gì về diễn xuất hết, thế nên hẳn là khen y vì tìm được sợi dây nhỉ.

Nhưng cho dù là vậy, Lục Bách Nhiễm vẫn nhịn không được khẽ cong khóe môi, dùng giọng điệu bình tĩnh nói, “Sợi dây chuyền đắt như vậy, tôi đền không nổi đâu.”

Nói xong, Lục Bách Nhiễm đi sang một bên lau tóc, đạo điễn đi tới chỗ y khen không dứt miệng, “Tiểu Nhiễm, cảnh vừa rồi thật sự quá tuyệt, xem ra sợi dây chuyền của anh Nam quả thật có tác dụng không nhỏ nhỉ……”

Mọi người đều cho rằng, là bởi sợi dây chuyền của Nam Bùi quá mắc, nên Lục Bách Nhiễm mới để lộ ra vẻ hoảng loạn như thế.

Nhưng bản thân Lục Bách Nhiễm biết, ngoại trừ giá trị sợi dây chuyền, y còn quan tâm tới cảm xúc của Nam Bùi nữa.

Dẫu sao, Nam Bùi cũng là người đầu tiên nói y sẽ trở thành ảnh đế, cũng là người đầu tiên kiên định đứng về phía y mà.

Tuy Lục Bách Nhiễm cảm thấy mình sẽ không thích nổi kiểu nhà giàu mới nổi như Nam Bùi đâu, nhưng vẫn không muốn thấy cậu để lộ ra ánh mắt thất vọng.

Nam Bùi xem lại cảnh vừa quay, thỏa mãn nói với hệ thống, “Ta đúng là thiên tài.”

“Nhỡ sợi dây chuyền mất luôn thì sao?” Hệ thống tò mò hỏi.

“Sợi dây đó chỉ mạ vàng thôi.” Nam Bùi giải thích, “Không đắt vậy đâu.”

Hệ thống, “……Thế thì cậu chuẩn bị luôn sợi dây nhựa có phải hơn không.”

Nam Bùi, “Không được, dùng dây nhựa thì nổi mất.”

Hệ thống, “……”

Việc quay phim kết thúc thuận lợi, Nam Bùi đang chuẩn bị rời đi. Lúc này, Trần Tự Hiểu, người đại diện của Lục Bách Nhiễm, đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng, “Ah, Tiểu Nhiễm, sao trán cậu lại nóng thế này?”

Bước chân Nam Bùi khựng lại.

Cậu đột nhiên có dự cảm không lành.

Quả nhiên, không bao lâu sau, nhân viên y tế kiểm tra thân nhiệt cho Lục Bách Nhiễm, phát hiện y đang sốt nhẹ.

Tối hôm nay, chiến đội TKT chuẩn bị nghênh đón trận đấu đầu tiên, Nam Bùi không thể ở lại bên chỗ tiểu thuyết giới giải trí quá lâu.

Nhưng mà, đứng trước Lục Bách Nhiễm đang âm ấm sốt, Nam Bùi cũng không thể dứt áo bỏ đi được.

Trước không nói tới nguy cơ phá hủy thiết lập nhân vật, dẫu sao thì vừa nãy cũng là Nam Bùi kêu Lục Bách Nhiễm nhảy xuống nước, giờ y ốm thế này, trong lòng cậu không khỏi nảy sinh cảm giác hổ thẹn, áy náy.

Trước sự quan tâm của mọi người, Lục Bách Nhiễm xua xua tay, “Tôi uống chút thuốc là ổn thôi.” Nhưng khóe mắt y lại nhịn không được hướng về phía Nam Bùi.

Nam Bùi rốt cuộc cũng không rời đi.

Cậu bưng một cốc nước ấm tới cho Lục Bách Nhiễm, nói, “Em đừng quay nữa, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Mấy ngày nay rất bận, tôi không có thời gian nghỉ ngơi.” Lục Bách Nhiễm nhìn về phía Nam Bùi, bình tĩnh nói.

Khoảng thời gian này đoàn phim quả thật rất bận, Lục Bách Nhiễm tự đặt ra yêu cầu rất cao cho mình, mỗi cảnh quay đều cân nhắc rất lâu.

Nam Bùi nhíu mày nói, “Nhưng chắc cũng không bận đến mức phải để em ôm bệnh đóng phim chứ?”

“Có đấy.” Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, chầm chậm nói, “Anh không thường đến, nên không biết đó thôi.”

Gần đây, Nam Bùi quả thật dành ít thời gian cho tiểu thuyết giới giải trí nhất, bởi lẽ năng lực của Lục Bách Nhiễm quá mạnh, hơn nữa con đường phát triển sự nghiệp cũng rất rõ ràng, cứ theo sát tiến độ của đoàn phim là được.

Giờ phút này, cậu thế mà lại nghe ra được mấy phần không vui trong giọng Lục Bách Nhiễm.

Không chỉ mình Nam Bùi, mọi người xung quanh cũng đều nghe ra, không khỏi ngây người tập thể —

Phải biết, ngày thường ở đoàn làm phim, tính tình Lục Bách Nhiễm tốt vô cùng, hoàn toàn là một pho tượng gỗ không biết giận là gì.

Thế mà sao ở trước mặt Nam Bùi, y lại có chút……

Nhỏ nhen, cáu kỉnh nhỉ?

“……Tiểu Nhiễm.” Nam Bùi nghĩ nghĩ, nói với y, “Hai ngày nay tôi đã sơ suất rồi, là vì công ty bận bịu nhiều việc quá, nhưng mỗi ngày tôi đều hỏi thăm đạo diễn về tiến độ của em.”

Đạo diễn cũng vội vàng tiếp lời, “Đúng, đúng, anh Nam vẫn luôn âm thầm quan tâm tới Tiểu Nhiễm.”

Lục Bách Nhiễm sững sờ.

Nam Bùi lại nói tiếp, “Với cả, hiệu quả tuyên truyền của đoàn phim không tốt, tôi cũng khổ tâm lắm, mấy hôm nay vẫn luôn lôi kéo đám người trong công ty thảo luận đối sách đó……”

Lục Bách Nhiễm nhìn Nam Bùi, không nói gì.

Nam Bùi, “Tiểu Nhiễm, bất kể thế nào, tôi đều rất quan tâm tới em. Em đã sốt như vậy rồi, đừng cố chống đỡ nữa, để tôi đưa em về nghỉ ngơi nhé.”

Lục Bách Nhiễm mím chặt môi. Lát sau, y rốt cuộc cũng chầm chậm gật đầu, nhẹ giọng nói, “Uh.”

Nam Bùi nghe vậy mới vui lên, cong môi nói, “Đi thôi, Tiểu Nhiễm, tôi đưa em tới bệnh viện khám trước đã.”

Mấy phút sau, Lục Bách Nhiễm lên xe của Nam Bùi, ngồi vào hàng ghế sau.

Nam Bùi đưa Lục Bách Nhiễm tới bệnh viện lấy số.

Cũng may bác sĩ nói y ốm không quá nặng, không cần truyền nước biển, chỉ cần uống chút thuốc là được.

Nam Bùi lấy thuốc xong, lại đưa Lục Bách Nhiễm về nhà.

Vẫn là căn chung cư thô sơ kia.

Lúc xe dừng lại dưới chân tòa nhà, Lục Bách Nhiễm đã dựa người vào lưng ghế, ngủ thiếp đi rồi.

Nam Bùi thoáng ngây người.

Khuôn mặt trắng nõn của Lục Bách Nhiễm hơi hơi đỏ lên, cơn sốt vẫn chưa lui, dung nhan anh tuấn thoạt nhìn có chút tiều tụy.

Trong nguyên tác, Lục Bách Nhiễm là một nghệ sĩ có thể nhẫn nhục, tính tình ấm áp, ôn hòa, thế nên bất kể gặp phải chuyện gì cũng đều tự mình chịu đựng.

Bây giờ, y lại mệt đến mức ngủ quên trên xe, như là đã hoàn toàn buông bỏ phòng bị trước Nam Bùi vậy.

Nam Bùi nhỏ giọng đánh thức y, nói, “Tiểu Nhiễm, tới nơi rồi, lên nhà ngủ đi.”

Lục Bách Nhiễm mơ màng mở mắt, khoảnh khắc trông thấy Nam Bùi, y thoáng ngẩn người, dùng giọng khàn đặc hàm hồ nói, “Được.”

Nam Bùi theo Lục Bách Nhiễm lên lầu.

Lục Bách Nhiễm hẳn là mệt lắm rồi, về tới nhà liền đi thẳng vào phòng ngủ, cởi giày xong trực tiếp leo lên giường, nằm xuống.

“Em đừng ngủ vội.” Nam Bùi vội vàng nói, “Uống thuốc trước đã.”

Lục Bách Nhiễm ngoan ngoãn ngồi dậy, nhìn về phía Nam Bùi, trong mắt ánh lên vẻ mờ mịt, trống rỗng.

Nam Bùi rót nước cho y, lại cho y uống thuốc hạ sốt, sau đó nói, “Được rồi, em ngủ đi, tôi nấu chút đồ ăn cho em, chừng nào em dậy có thể ăn được luôn.”

Lục Bách Nhiễm gật gật đầu, trở mình liền ngủ.

Nam Bùi đi vào bếp nấu cháo, lại lấy từ tủ lạnh ra một ít rau củ, nấu vài món ăn gia đình.

Xong đâu đó, thời gian cũng không còn sớm. Chỉ còn một tiếng nữa thôi trận đấu của TKT sẽ bắt đầu.

Nam Bùi trở lại phòng ngủ của Lục Bách Nhiễm, thấy y vẫn đang ngủ rất ngon, liền để lại mấy chữ cho y, nói mình đặt cháo và đồ ăn đã nấu xong ở đâu, để khi y tỉnh dậy dùng lò vi sóng hâm nóng lại mà ăn.

Lục Bách Nhiễm trước giờ chưa từng ngủ đến an tâm như vậy.

Từ lúc bước vào giới giải trí tới giờ, mỗi ngày y đều phải sầu lo, tính toán cho tương lai, những khi không nhận được phim đóng, y lại trằn trọc mất ngủ.

Nhưng lần này, y lại không mang theo chút gánh nặng nào, cứ thế chìm sâu vào giấc mộng.

Mùi hương đồ ăn từ phòng bếp truyền tới, vô tình đánh thức Lục Bách Nhiễm.

Ngủ một giấc dậy, cơ thể y đã tốt hơn nhiều.

Khoảnh khắc mở mắt ra, Lục Bách Nhiễm liền thấy Nam Bùi đang ngồi một bên viết viết gì đó.

Y nhìn Nam Bùi nghiêm túc viết chữ, cảm thấy có chút xa lạ.

Trong ấn tượng của y, Nam Bùi là một tên nhà giàu mới nổi không có văn hóa, khác hoàn toàn với mình.

Nhưng giờ phút này, y lại như cảm nhận được sự ấm áp, sạch sẽ từ trên người cậu.

Lục Bách Nhiễm hơi hơi ngơ ngẩn, cho rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.

Trong gian phòng hôn ám, y chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng của Nam Bùi, vô thức nuốt nước miếng.

Nam Bùi viết xong, khóe môi hơi hơi cong lên, sau đó quay đầu nhìn về phía Lục Bách Nhiễm.

Lục Bách Nhiễm vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Nam Bùi đi tới bên giường, chuẩn bị dán mẩu giấy nhắn lên gối.

Cậu cúi người, thấy Lục Bách Nhiễm vẫn còn ngủ, không kiềm được nhỏ giọng cảm thán, “Ảnh đế muốn thành công cũng chẳng dễ dàng nhỉ……”

Tim Lục Bách Nhiễm khẽ run lên.

Nam Bùi cách y rất gần, gần tới mức có thể nghe được hô hấp của đối phương.

Trong không khí vẫn tràn ngập mùi đồ ăn.

Cảm giác ấm áp lúc này, cùng với giọng nói của Nam Bùi, khiến Lục Bách Nhiễm bất giác muốn nhích tới gần.

Lúc này, Nam Bùi liếc nhìn di động, chỉ thấy Đoàn Hành gửi cho mình hai tin nhắn:

[Trận đấu sắp bắt đầu rồi.]

[Anh đang ở đâu?]

Nam Bùi biết mình cần phải tới tiểu thuyết esport.

Cậu vươn tay ra, cẩn thận dán mẩu giấy nhắn lên gối của Lục Bách Nhiễm, nhỏ giọng nói, “Tôi phải đi trước đây……”

Lục Bách Nhiễm ngây người.

Nam Bùi mà đi, căn hộ của y sẽ trở lại dáng vẻ lạnh lẽo vốn có.

Giây tiếp theo, ngay lúc Nam Bùi chuẩn bị thu tay lại…

Lục Bách Nhiễm đột ngột vươn tay ra, nắm lấy cổ tay cậu.

Nam Bùi ngơ người.

Lục Bách Nhiễm này……còn đang ngủ hay đã tỉnh rồi vậy?

Chính lúc cậu nghi hoặc nhìn Lục Bách Nhiễm, đối phương lại mở mắt, tỉnh táo nhìn về phía cậu, trong mắt là tơ máu nhàn nhạt.

Yết hầu y lăn lên lăn xuống, khẽ mấp máy môi, dùng giọng khàn đặc nói, “Ở lại với tôi thêm một lúc nữa……được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.