Lạc Lối Quay Về

Chương 8




Thẩm Mạc Thành không biết mình đang có cảm giác gì, chỉ cảm thấy vùng da nơi nước mắt La Thiếu Hằng rơi xuống, nóng bỏng tới tận tâm can. Không kìm lòng nổi đã lên tiếng hỏi người đối diện: “Cậu khóc cái gì?” Khi nói chuyện còn theo bản năng tiến lên một bước, vươn tay lau đi nước mắt vẫn còn vương trên mặt người đó.

La Thiếu Hằng bị động tác của hắn làm cho sửng sốt, Thẩm Vân đứng đằng sau cũng sợ ngây người, cậu chưa từng thấy Thẩm Mạc Thành có động tác ôn nhu như vậy với ai.

“Em không sao, chỉ là… chỉ là rất cao hứng thôi.” La Thiếu Hằng khóe miệng tươi cười, anh thực sự rất cao hứng, muốn bản thân bình tĩnh một chút nhưng giọng nói lại không khống chế được mà khẽ run lên.

Anh vươn tay định cầm tay Thẩm Mạc Thành đang đặt trên mặt mình, nhưng đối phương lại nhanh hơn một bước thu trở về, kể cả bàn tay phải đang bị anh nắm chặt.

Cái rút tay về tựa như đã hút hết nội tâm anh theo, La Thiếu Hằng nắm chặt tay, lại không níu kéo được chút hơi ấm còn vương lại.

“Tôi…” chú ý tới sự mất mát của người trước mặt, Thẩm Mạc Thành muốn nói cái gì đó, thì Thẩm Vân ở đằng sau khẽ lên tiếng nhắc nhở: “Boss, sắp tới giờ hẹn.”

Thẩm Mạc Thành ngừng câu chuyện, gật đầu với La Thiếu Hằng xem như chào hỏi sau đó xoay người rời đi, vừa mới bước được hai bước đã bị người từ đằng sau túm góc áo kéo lại, hắn quay đầu thấy đôi mắt La Thiếu Hằng đang trông mong nhìn mình, lắp bắp hỏi: “Anh phải đi rồi sao?”

Nếu là bình thường, Thẩm Mạc Thành khẳng định sẽ không để ý, nhưng chẳng hiểu vì sao, thấy bộ dạng như muốn cầu xin được đi cùng của La Thiếu Hằng, hắn lại không nỡ nói nặng lời, chỉ có thể gật đầu: “Ừ.”

“Em có thể đi theo anh không?” La Thiếu Hằng vội hỏi.

“Đi theo tôi?” Thẩm Mạc Thành nhìn anh, La Thiếu Hằng gật đầu như gà mổ thóc.

Thẩm Mạc Thành nhìn động tác có chút trẻ con này, khẽ giật mình, thế nhưng lại cảm thấy một đại nam nhân làm ra động tác này không hề phản cảm chút nào, nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong: “Không thể.”

La Thiếu Hằng nhớ lần đầu tiên Thẩm Mạc Thành phải đi công tác, cậu cũng túm góc áo hắn hỏi có thể đưa mình đi theo không, cuối cùng cũng nhận được đáp án đồng dạng là không thể. Lúc ấy cậu giở trò xấu ôm chặt thắt lưng Thẩm Mạc Thành không cho anh ấy đi, cuối cùng ngay cả chân cũng dùng tới, trực tiếp quặp chặt hai chân hắn. Thẩm Mạc Thành dùng mọi cách dỗ dành cũng không chống lại được cậu lì lợm chơi xấu, chỉ có thể đáp ứng nhanh chóng quay về, mỗi ngày thường xuyên gọi điện về báo bình an.

Hiện giờ vật đổi sao dời, anh không thể làm như vậy được nữa, chỉ có thể ngượng ngùng buông góc áo Thẩm Mạc Thành ra.

Thấy anh buông tay ra, Thẩm Mạc Thành cũng không tiếp tục đứng lại, nâng chân bước đi, thấy La Thiếu Hằng muốn đuổi theo, khẽ thấp giọng quát: “Đứng lại.”

La Thiếu Hằng bước chân lên tiếng mà dừng lại, bị tiếng quát có chút tức giận của hắn khiến cho không biết phải làm sao, dường như không lường trước được hắn sẽ bài xích mình như vậy, biểu tình tựa như đứa nhỏ mắc lỗi, theo bản năng mà nói: “…Thực xin lỗi.”

Thẩm Mạc Thành nghe tiếng xin lỗi của anh, mày nhíu chặt lại, áp chế cảm giác khác thường nơi đáy lòng, không nhìn La Thiếu Hằng nữa mà bước tới cạnh chiếc xe, trước khi ngồi vào trong ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn, quả nhiên thấy La Thiếu Hằng vẫn còn đứng yên tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm về phía mình.

Hắn hơi suy nghĩ một chút, thấp giọng nói với Thẩm Vân một câu rồi lên xe, chiếc xe chậm rãi chuyển bánh.

La Thiếu Hằng cảm thấy tâm can mình tựa như đã bị chiếc xe kia mang đi mất, chờ tới khi chiếc xe sắp rẽ vào ngã tư anh mới kịp phản ứng lại, mình lại có thể để Thẩm Mạc Thành đi mất, vội vội vàng vàng chạy bộ đuổi theo, vừa chạy được một bước đã bị người từ đằng sau kéo lại.

“Khoan đã!” Thẩm Vân tay mắt lanh lẹ giữ anh lại.

Mắt thấy chiếc xe đã biến mất nơi góc rẽ ngã tư, La Thiếu Hằng quay đầu muốn đẩy người đang cản mình ra, vội vàng nói: “Buông ra…” Anh nói được một nửa mới phát hiện người đang giữ mình là người vừa rồi đi cùng Thẩm Mạc Thành, khẽ sửng sốt nói: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

“……” Thẩm Vân lau mồ hôi, mắt anh chỉ dính chặt lên người Boss nào còn chú ý tôi có ở lại hay không?

“Boss sai tôi đưa anh về.” Thẩm Vân đáp.

“Đưa tôi về? Anh ấy nói vậy?” La Thiếu Hằng có chút không dám tin, Thẩm Mạc Thành rõ ràng đã không còn biết mình là ai mà.

“Đúng vậy.” Thẩm Vân xoay người nhặt chiếc máy ảnh bị rơi vỡ trên mặt đất lên, kiểm tra lại rồi đưa trả anh, tiếp đó làm một cái thủ thế mời lên xe.

“Cám ơn.” La Thiếu Hằng tiếp nhận máy ảnh, hai mắt vẫn nhìn theo phương hướng chiếc xe đã rời đi, chưa từ bỏ ý định nói: “Vậy cậu có thể đưa tôi tới chỗ anh ấy không?”

“Không thể.” Thẩm Vân không chút nghĩ ngợi mà trả lời, cậu cũng chưa muốn chết.

La Thiếu Hằng tuy rằng thất vọng nhưng cũng cảm thấy điều đó không có khả năng, lại nhìn theo hướng góc rẽ ngã tư, đi theo Thẩm Vân bước lên xe.

“Xin hỏi ngài trọ ở đâu?” Thẩm Vân dò hỏi.

La Thiếu Hằng nói tên khách sạn của mình, cảm thấy có chút ngại khi được Thẩm Vân đưa về, nhưng bởi vì đối phương được Thẩm Mạc Thành an bài lại luyến tiếc từ chối, đành nói: “Làm phiền cậu, tôi tên La Thiếu Hằng, cậu xưng hô thế nào?”

“Ngài đừng khách khí, cứ gọi tôi Thẩm Vân là được.” Thẩm Vân cười cười.

“Thẩm Mạc Thành, anh ấy…”

“Boss có chuyện cần phải xử lý, ngài có gì phân phó cứ nói với tôi là được.” Thẩm Vân cắt ngang lời anh nói, tuy rằng vẫn cảm thấy nghi hoặc đối với sự sắp xếp này của Boss nhưng cậu sẽ không hỏi nhiều, cũng không tiết lộ chuyện có liên quan tới Boss.

La Thiếu Hằng biết người này sẽ không nói gì thêm với mình, cũng không lên tiếng nữa, đành an tĩnh ngồi ở ghế sau.

Nội tâm anh kỳ thật vẫn chưa bình tĩnh trở lại, thâm tâm bị niềm vui sướng khi biết được Thẩm Mạc Thành vẫn còn sống hoàn toàn chiếm cứ. Nói cho cùng, Thẩm Mạc Thành vẫn còn sống so với bất cứ cái gì vẫn trọng yếu hơn, anh ấy có còn nhớ mình nữa hay không không quan trọng, anh ấy còn sống mới là quan trọng nhất.

Nhưng, năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Từ báo cáo khám nghiệm tử thi cho biết cái xác năm đó thật sự là anh ấy không sai, tro cốt cũng do chính tay mình đặt xuống mộ huyệt, nếu Thẩm Mạc Thành vẫn còn sống, vậy người nằm xuống năm đó là ai? Rốt cuộc trong chuyện này đã có vấn đề gì?

La Thiếu Hằng nghĩ tới đây, sự kích động và vui sướng trong lòng rốt cuộc chậm rãi bình phục lại, khóe môi khẽ nhếch lên, lại lâm vào trầm tư.

Trong lúc La Thiếu Hằng đang mải suy nghĩ, Thẩm Vân ngồi ghế lái xuyên qua gương chiếu hậu len lén quan sát anh, tuy rằng bổn phận là cấp dưới không được thắc mắc về những chỉ thị của Boss nhưng nội tâm Thẩm Vân thực sự phi thường tò mò!

Nam nhân chặn đường đón xe còn sờ soạng tay Boss là ai? Từ đối thoại vừa rồi của bọn họ, rõ ràng cho thấy Boss hoàn toàn không biết người này, nhưng càng kỳ quái hơn là Boss không hề phát hỏa đối với những hành động liều lĩnh tự tiện của anh ta, còn chủ động lau nước mắt cho anh ta, bây giờ còn sai phụ tá đắc lực nhất là mình đưa anh ta trở về, quả thực quá đáng sợ.

Nhưng nam nhân tên La Thiếu Hằng này thật sự rất đẹp, bộ dạng xuất chúng, khí chất ôn hòa, so với những mỹ nhân yêu diễm lẳng lơ luôn ve vãn Boss thật sự không đồng dạng!

Thẩm Vân từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Thẩm Mạc Thành, cùng với anh trai mình là Thẩm Du là hai phụ tá đắc lực nhất cho hắn, nhiều năm qua, cậu chưa từng thấy Thẩm Mạc Thành đối xử đặc biệt với ai như vậy, gương mặt nhất quán lạnh như băng, đối với trưởng bối hay cấp dưới cũng đều không thay đổi, ngay cả với Hà Thư Ngữ ông ngoại sắp xếp cho hắn cũng đối xử bình đẳng, không nhân nhượng bất cứ ai.

Cảnh tượng hôm nay thực sự khiến cậu không thể không suy nghĩ nhiều — cảm thấy Boss nhà mình có thể là gay.

Nghĩ tới đây, cậu lại nhớ tới Hà Thư Ngữ, cảm thấy vở kịch này càng lúc càng thú vị.

“Thẩm Vân.” La Thiếu Hằng gọi cậu một tiếng.

“Ngài cứ nói.” Thẩm Vân thu hồi suy nghĩ đã bay chín tầng mây của mình trở về, vẻ mặt đứng đắn.

“Khi nào Thẩm Mạc Thành xong việc? Có thể giúp tôi liên lạc với anh ấy được không?” La Thiếu Hằng hỏi, anh không có biện pháp trực tiếp tìm người, chỉ có thể thông qua Thẩm Vân nhờ hỗ trợ.

“Tôi sẽ thay ngài truyền đạt lại.” Thẩm Vân nói.

“Các cậu còn ở Thụy Sĩ bao lâu?” La Thiếu Hằng lại hỏi.

“Chuyện này tôi không thể nói cho ngài biết, lần sau ngài có thể tự mình hỏi Boss.” Thẩm Vân ở trong lòng trộm bỏ thêm một câu, nếu anh còn có cơ hội nhìn thấy Boss hãy nói.

“Tôi không có ý gì khác.” La Thiếu Hằng thử giải thích: “Tôi chỉ muốn biết tin tức của anh ấy thôi, sẽ không làm chuyện gì khác, cậu yên tâm.”

Thẩm Vân lịch sự mỉm cười đáp lại, nhưng không tiếp lời, La Thiếu Hằng cũng không còn cách nào tiếp tục hỏi nữa, trong xe lâm vào một mảnh trầm mặc, thẳng tới khi chiếc xe dừng trước cửa khách sạn, hai người cũng không tiếp tục giao lưu.

Thẩm Vân vốn định đưa người tới nơi rồi sẽ rời đi luôn, không ngờ tới nơi rồi mà La Thiếu Hằng vẫn bình tĩnh ngồi yên ở ghế sau, không hề có ý định xuống xe, cậu chỉ có thể lên tiếng nhắc nhở anh: “La tiên sinh, tới khách sạn rồi.”

La Thiếu Hằng tựa như giờ mới kịp phản ứng, ngẩng đầu đáp: “A, cám ơn.” Sau đó lại cúi đầu nghịch di động, giả bộ như cái gì cũng không hiểu.

Thẩm Vân thấy thế lại nhắc lại một lần, La Thiếu Hằng chỉ ừ một tiếng rồi lại như cũ ngồi yên trên xe.

“…….” Thẩm Vân thật sự không ngờ người này thoạt nhìn nhã nhã nhặn nhặn, bộ dạng xinh đẹp như vậy mà tính cách lại quá vô lại đi?! Vậy mà vừa rồi mình còn khen anh ta nữa!

Kỳ thật chính La Thiếu Hằng cũng biết mình làm vậy quả thực mất mặt, thực xấu hổ nhưng anh không còn cách nào khác, nếu anh không bám trụ Thẩm Vân, lại không có cách nào liên lạc được với Thẩm Mạc Thành, ai biết được để Thẩm Vân đi rồi, mình và Thẩm Mạc Thành có còn cơ hội được gặp nhau nữa hay không? Từng cho rằng sinh tử cách nhau 10 năm, hiện giờ lại lần nữa gặp gỡ, dù nói gì anh cũng sẽ không để vuột mất cơ hội này, chỉ cần có thể đi theo Thẩm Mạc Thành, đừng nói làm chuyện mất mặt, ngay cả mất mạng anh cũng không từ.

Nếu người chơi trò lì lợm kiểu này là Hà đại tiểu thư ‘dám lên lầu hai lập tức đá ra ngoài cửa” thì Thẩm Vân nhất định cải lương không bằng bạo lực đá ngay xuống xe, nhưng cậu lại không rõ quan hệ giữa La Thiếu Hằng và Boss nhà mình là thế nào, vừa rồi Boss lại có biểu hiện khác thường trước mặt người này, thật sự cậu không dám tùy tiện xử lý.

“La tiên sinh, xin ngài đừng làm khó tôi.” Cậu thử nói lý lẽ với La Thiếu Hằng.

“Xin lỗi.” La Thiếu Hằng biết cậu ta khó xử, nhưng cũng chỉ có thể nói xin lỗi: “Tôi chỉ muốn biết chuyện của Thẩm Mạc Thành thôi, nếu có gì mạo phạm, cậu hãy bỏ qua cho.”

“Chuyện của Boss, cấp dưới bọn tôi không tiện đàm luận, ngài có thể gặp mặt hỏi Boss.” Thẩm Vân bất vi sở động, lập trường kiên định.

“Vậy cậu có thể đưa tôi đi tìm anh ấy được không?” La Thiếu Hằng khẩn nài.

“Thứ lỗi.” Thẩm Vân vẫn chỉ đáp lại bằng hai chữ này.

Đến đây đoạn đối thoại của hai người lại quay về điểm xuất phát, La Thiếu Hằng lui một bước nói: “Hoặc là cậu cho tôi số điện thoại của anh ấy cũng được, anh ấy là người ở đâu? Định cư ở Thụy Sĩ hay chỉ tới đây làm việc? sau khi xong việc các cậu sẽ đi đâu?”

Ặc, vừa rồi bộ dạng anh trông như gặp lại người yêu cũ mà giờ lại còn hỏi tôi Boss là người ở đâu??!! Nội tâm Thẩm Vân chấn kinh rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước, đánh thái cực chặn lại đề tài này, trải qua một hồi tán gẫu, La Thiếu Hằng không hỏi ra được cái gì, chỉ có thể từ bỏ.

Cửa khách sạn không tiện dừng xe lâu, Thẩm Vân biết nhất thời cũng không thể giải quyết được nhân vật chây ì này, bên Boss còn có anh trai cậu nên cũng không cần vội trở về, dứt khoát lái xe tìm chỗ đỗ, rồi nhắn tin cho Thẩm Du nói qua về tình hình bên này.

Thẩm Du nhận được tin nhắn có chút ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Thẩm Mạc Thành vẫn đang cùng đối tác bàn chuyện, rất nhanh nhắn lại một tin rồi cất di động đi, chờ đàm phán xong, ra khỏi phòng nghị sự mới nói lại chuyện này cho Thẩm Mạc Thành.

Cước bộ Thẩm Mạc Thành dừng lại, trong đầu hiện lên đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm mình của La Thiếu Hằng, hỏi: “Hiện giờ bọn họ đang ở đâu?”

Thẩm Du nói lại địa chỉ một lần, vừa lúc chỗ đó nằm trên đường trở về.

“Tới đó.” Thẩm Mạc Thành nói xong mở cửa xe bước vào trong.

Thẩm Du ngồi vào ghế lái phụ, nói địa chỉ cho lái xe, sau đó gọi điện báo cho Thẩm Vân.

Khi nhận được điện thoại, Thẩm Vân cơ hồ vui muốn khóc, cậu đã ngồi trên xe giằng co cùng La Thiếu Hằng hơn một tiếng đồng hồ!! sau khi cúp điện thoại, vội nói lại với La Thiếu Hằng: “Boss lập tức tới ngay.”

“Thật sao?” La Thiếu Hằng cũng vui vẻ.

“Thật, chúng ta tới…”

“Tôi ở đây chờ anh ấy.” La Thiếu Hằng nói xong vươn tay hạ cửa kính xe xuống, tầm mắt ngó quanh quất ra bên ngoài.

“….”

Thẩm Vân đem nửa câu sau “Chúng ta đến đại sảnh chờ Boss” khẽ nuốt trở về, thầm nghĩ anh vui là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.