Lạc Cư

Chương 12: Vị thầy thuốc tương lai






Lĩnh cùng Vân trở lại hang động, cả hai đi tới chỗ Phụ Miễu cùng quan sát vết thương của cậu ta.

“Chúng ta cần rửa sạch vết thương trước khi tiến hành cắt bỏ.” Vân nói, rồi nhìn lên khuôn mặt nhợt nhạt của Miễu, “anh ấy yếu quá, vết thương không thể hành anh ấy tới độ này được.”

Nói rồi cô nhìn chằm chằm cánh tay đang vắt qua bụng của Phụ Miễu, chốc sau cô di tay tới nắm lấy cánh tay tiến hành bắt mạch.

Đây là hành động Vân thực hiện nhờ tri thức hiện ra trong não cô. Giờ đây cô chấp nhận nó một cách dễ dàng, bởi cô tin cô là kiếp sau của một vị thầy thuốc nào đó ở thế giới của Lĩnh, dù không nhớ về thế giới ấy, nhưng thông qua lời kể của Lĩnh cô tin đó không thể nào là một thế giới của tà thần được, đó chắc chắn là một thế giới tốt đẹp và thứ y thuật cô được truyền thừa lại này chắc chắn là thứ y thuật tốt đẹp và hữu ích.

“Anh ấy đang mang thai.” Cô buông tay nhìn Lĩnh nói.

Lĩnh cười gật nhẹ đầu:

“Đúng vậy, thầy thuốc bộ tộc Chim Đỏ cũng nói vậy, em giỏi lắm!”

Vân cười tươi hào hứng nói:

“Lúc trước khi những tri thức này xuất hiện vì sợ hãi em luôn cố kìm nén không nghĩ về nó, nhưng nay khi biết chúng đến từ đâu em thoải mái tiếp nhận chúng, và cứ thế chúng như thác nước lớn đổ về đầu em vậy, nhiều vô cùng. Thậm chí giờ đây trong em còn có cách thức chỉ dẫn làm sao để một người mang thai sinh con bình an nữa cơ.”


Nghe cô nói vậy Lĩnh cười còn tươi hơn cô, vỗ vai cô một cái bảo rằng:

“Anh và Tân thủ lĩnh đã nói với nhau sẽ xây dựng nhà cửa, tìm một nơi thuộc về riêng chúng ta, lúc đó chức vị thầy thuốc trong tộc đành phải nhờ em rồi.”

“Nhưng chúng ta không có vùng đất thích hợp!” Lâu đang đun nước ấm ở bên kia thình lình lên tiếng, giọng anh buồn rười rượi, “nơi hiện tại nhóm chúng ta đang sống là vùng giáp ranh núi tuyết, nơi đó nhiệt độ gần như thấp quanh năm, vào mùa đông thì gần như đông cứng người. Ở đó không chỉ ít cây cối mà còn ít thực vật nữa. Vùng đó không thích hợp để sinh sống lâu dài.”

Lĩnh nghe vậy vội di chuyển tới chỗ anh:

“Mọi người không đi tìm vùng đất khác sao?”

Lâu nhìn cậu đôi mắt cùng màu tóc mất hẳn đi ánh sáng, miệng khô khốc cất lời:

“Có chứ, nhưng toàn bộ vùng đất rộng lớn ngoài núi tuyết ở đây đâu cũng có tộc chim cư trú, chúng tôi không thể chống lại số lượng khổng lồ của họ. Họ biết tới sự tồn tại của chúng tôi, cũng biết chúng tôi đang sống ở đâu, nhưng họ không quan tâm, bởi họ biết sớm muộn gì chúng tôi cũng chết vì lạnh và thiếu muối.”

Lĩnh nghe vậy im lặng không nói gì. Muốn xây nhà họ cần một vùng đất tốt, muốn có vải họ cần một nơi có khí hậu na ná Việt Nam quê hương cậu mới mong tìm được tằm mà nuôi tơ.

Trong một thoáng như vậy Lĩnh bỗng cảm thấy bất lực, cậu mang cả bồ tri thức văn hóa dân tộc, nhưng trời không cho điều kiện thì cũng coi như bỏ đi.

“Em cần một con dao nhỏ, anh có vật gì có thể nhỏ từng này không?” Vân đi tới đưa ra hai ngón tay của cô về phía Lâu phá tan bầu không khí buồn bã thất vọng của họ.

Nghe vậy Lĩnh tỉnh người, cậu nhìn cô mỉm cười, rồi nhìn qua thú nhân Lâu.

“Kích cỡ theo như em nói, chỗ anh có một cái, đó là răng nanh của thú bay, nó cực kì sắc bén.”

Nói rồi Lâu đi tới bọc da thú để gần Phụ Miễu lấy ra một cái răng nanh hình dẹp như lưỡi dao.

Đây là lần đầu tiên Lĩnh thấy kiểu răng nanh thế này nên rất kinh ngạc vươn tay muốn xem thử.

“Đừng anh,” Vân ngăn, “răng nanh của thú bay rất sắc không cẩn thận đứt tay như chơi đấy.”

Cô nhận lấy răng nanh từ Lâu một cách cẩn thận rồi đưa qua cho Lĩnh. Ngay lúc này Tân đi tìm thuốc cuối cùng cũng trở về.

Khi vừa nhìn thấy anh Lĩnh hơi ngại, cũng may dù là giới tính thứ ba thì dòng máu chảy trong cậu vẫn là nam nhi nên sự ái ngại ấy chỉ diễn ra chóng vách liền thôi.

Tân đưa nhóm lá xanh đỏ trên tay cho Vân:

“Em xem xem nhiêu đây đủ chưa?”


Lĩnh nhìn vào nhóm lá cây Tân tìm được, trông thấy khá nhiều loại lá quen thuộc, trong đó có một gốc trông như rau mùi ngò gai và một gốc như rau càng cua ở trái đất.

Vân đưa cao rau mùi ngò gai nói với Lâu:

“Anh giã nhỏ nó, lấy nước bôi quanh khu vực vết thương nhanh chóng làm tê chúng ta sẽ loại bỏ thịt hư.”

Tiếp đó cô đưa cây cỏ mực ra:

“Giã nó ra nữa.”

Sau cùng là cây giống càng cua và rau sam:

“Hai cái này giã chung với nhau.”

Lĩnh đứng bên cạnh trừng mắt nhìn cô phân chia thứ tự trước sau của từng loại rau có thể ăn nói không nên lời.

Vân phân loại xong liền kêu Lâu đưa nồi nước ấm qua, cùng với sự hỗ trợ của Lĩnh rửa sạch vết thương cho Miễu, tiếp đó bôi chất nước xanh của lá tê xung quanh vết thương.

Cách gọi lá Tê là cách Vân và người nơi đây gọi, chứ Lĩnh cậu vẫn âm thầm gọi nó là ngò gai.

Đợi vài phút khi nước xanh khô đi Vân yêu cầu Lâu và Tân giữa chặt chân tay Miễu phòng lá tê mất tác dụng, rồi lấy răng nanh bắt đầu loại bỏ thịt hư.

Cả một quá trình Vân cẩn thận làm việc chuyên nghiệp tới mức như một người bác sĩ có kinh nghiệm vài chục năm trở lên.

Nhóm Lục và Anh lục tục trở lại với mớ đồ lỉnh kỉnh trên tay, ngay khi vào hang nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng nín thở nhìn không rời mắt.

Có vài lần Miễu hơi cựa mình, nhưng ngay lập tức được Lâu nhẹ nhàng ôm lấy ghì chặt.

Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, Vân thành công loại bỏ mọi phần thịt hư thối, ngay sau đó Tân liền đưa cô bát nước cỏ mực để cầm máu.

Chờ máu được cầm lại cô liền bôi hợp chất đen đen được tạo thành từ hai màu xanh đỏ của rau càng cua và rau sam – Vân và người nơi đây lại gọi chúng là lá đỏ và lá mịn, công dụng của chúng là có khả năng làm lành vết thương cực nhanh.

Khi vết thương của Miễu được băng bó lại bằng tấm da thú mềm nhất, mặt trời trên cao đã lui mình từ lâu, bóng tối tràn vào, sau lưng họ vang lên tiếng đanh đách của củi đốt.

Mọi người cùng thở phào ngơi tay. Lâu ôm bạn đời của mình, mũi cọ mũi Miễu mỉm cười hạnh phúc.


Anh không biết liệu Miễu có tỉnh lại không, nhưng hành động vừa qua chính là thứ thể hiện người anh thương được chữa trị, chỉ cần như vậy thôi là đã có hy vọng rồi.

“Chuyện này là sao?” Anh thú nhân đột ngột lên tiếng.

Tân bình tĩnh quay người nhìn vào hai thú nhân vừa trở về không nhanh không chậm kể lại mọi chuyện cho Anh và Lục nghe.

Khi biết em gái mình là kiếp sau của một vị thầy thuốc, Anh không thể nào kìm nỗi nước mắt, đôi giọt lệ từ đôi mắt mạnh mẽ vàng nhạt cứ thế giọt xuống.

Thấy vậy Vân vội đi tới ôm lấy anh:

“Anh ơi, dù là ai, em cũng luôn là em gái của anh. Điều này khiến em hạnh phúc, nhờ nó rất có thể sau này em sẽ giúp được nhiều người hơn.”

Anh ôm chặt em gái nói trong tông giọng khàn khàn:

“Mẹ của chúng ta từng ước mơ có thể trở thành thấy thuốc, nhưng bà không được thầy thuốc trong tộc nhận vì sinh ra anh. Giờ đây thật may, Vân em làm được rồi, thay bà!”

Đúng vậy mẹ của họ, một Mẫu hiền lành từng ước ao có thể làm thầy thuốc, bà cũng từng theo chân thầy thuốc trong tộc học tập khi còn trẻ, nhưng rồi sau khi sinh ra Anh mọi thứ thay đổi, bà bị đuổi khỏi lớp thầy thuốc dự bị của tộc, từ nay không còn tư cách trở thành thầy thuốc nữa. Đó là ước mơ của bà, và chính sự hiện diện của Anh đã phá nát tất cả.

Bà chưa một lần trách Anh, cũng chưa một lần thôi ước ao con cái của mình có thể trở thành thầy thuốc. Có lẽ vì lí do đó mà Vân được sinh ra lớn lên, rồi giờ đây khi bà qua đời cô thức tỉnh tri thức kiếp trước trở thành thầy thuốc, hoàn thành di nguyện của bà.

Hai anh em ôm chặt nhau, ai ai cũng bồi hồi xúc động.

Chuyện cá nhân của từng thú nhân trong nhóm rất ít thú nhân hỏi tới, nên việc Anh và Vân đang nói họ cũng không rõ bao nhiêu, thế nhưng điều đó không có nghĩa là họ không mừng cho Anh.

Những thú nhân còn lại lũ lượt tiến lên vỗ vai Anh một cái coi như chúc mừng.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.