Kinh Thành Về Đêm (Dạ Lan Kinh Hoa)

Chương 25: Vẻ say đối bách hoa (2)




Nhác thấy đến giờ cơm trưa, Tạ Vụ Thanh lấy áo khoác cho cô, giúp Hà Vị mặc vào.

“Trên người anh lúc nào cũng có mùi thuốc đông y”. Cô ngửi được.

“Trên đường từ Phụng Thiên về có uống một chén thuốc”. Anh giải thích như thế.

Trong toa ăn uống có mấy bàn khách ngồi, đều là người vì nam bắc hoà đàm mà đến.

Nam bắc hoà đàm không chỉ là cuộc đàm phán giữa đám người ra Bắc với chính phủ lâm thời Bắc Kinh, mà còn vì chuyện triệu tập “Hội nghị Quốc dân”, mời đến các tướng lĩnh quân phiệt, quan liêu môi giới, ngoài ra còn có chính khách thuộc nhiều tỉnh thành và những vị quan văn nhận tiền quân lương mà sống. Lần này đi cùng chuyến tàu với anh còn có phó hội trưởng của thương hội Thượng Hải, người nọ nhận ra Tạ Vụ Thanh, nhưng thấy bên cạnh anh không ít quan quân canh giữ nên không tuỳ tiện đến chào hỏi.

Lâm Kiêu sai người canh giữ trước sau ở cửa. Tạ Vụ Thanh chọn chỗ ngồi trong góc, nhường cô một bên không có cửa sổ, còn mình tự ngồi cạnh ô cửa. Anh vẫn như cũ, kéo rèm vải xuống kỹ càng, dùng móc bạc cố định lại.

Hà Vị thấy đám người Lâm Kiêu bày sẵn tư thế như chuẩn bị phòng địch… Ý thức được bốn phía trong phòng ăn đều là cửa sổ vây quanh, hai bên thông với lối đi, không cách nào đảm bảo toa xe hoàn toàn an toàn được.

“Em không có kinh nghiệm, chưa từng nghĩ tới chỗ này lại không dễ thủ”. Cô thấp giọng nói.

“Là anh muốn đi cùng em, không phải em yêu cầu anh”, Tạ Vụ Thanh khẽ đáp trấn an cô, “Không cần bận tâm làm gì”.

Anh hỏi xin thực đơn, muốn nếm thử mấy món mà cô nói.

“Cà phê và bánh mì đi”, cô chủ động đề xuất những món đơn giản nhất, “Anh muốn ăn gì, đợi tới Bắc Kinh rồi lại nói”.

Tạ Vụ Thanh nhìn vào mắt cô, thầm nghĩ, vẫn khiến cô chịu thiệt rồi.

Anh thuận theo ý Hà Vị, gọi hai món cà phê cùng bánh mì đơn giản nhất. Anh nhìn phong cảnh mùa đông ngoài cửa sổ toa tàu, trong đầu nhớ đến lần đầu tiên đi học trường quân sự cao cấp ở châu Âu. Nếu Hà Vị quen biết anh ở đó, mọi chuyện cũng bình đạm hơn nhiều. Ở nơi ấy không ai biết Tạ Vụ Thanh là ai, cũng không ai ủng hộ anh, càng không có kẻ hận anh, muốn một phát bắn anh chết.

“Thiếu tướng quân”, cửa toa ăn có người phóng viên bị ngăn lại, hắn ta nhìn thấy Tạ Vụ Thanh liền không ngừng kích động vẫy tay, “Là tôi”.

Tạ Vụ Thanh nhận ra người đó, bảo Lâm Kiêu buông tay.

Phóng viên cởi mũ quả dưa màu vàng đất đội trên đầu, khom người thật sâu chào Tạ Vụ Thanh: “Thiếu tướng quân, lại gặp nhau rồi”. Xưa nay các văn nhân cùng phóng viên thường lấy việc khiêu khích nhóm quân phiệt làm trò vui, nay lại cúi đầu trước người mặc quân trang, quả thật là lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Hà Vị có cảm giác trông người này rất quen, cô thường làm ăn kinh doanh nên cũng nhớ được nhiều gương mặt khác nhau. Trong đầu thầm nghĩ ngợi, nhớ đến lần gặp mặt công sứ Nga ở khách sạn Lục Quốc năm đó, trên bàn ăn trong nhà hàng Tây hình như có bảy tám người trẻ tuổi co quắp ngồi lánh nạn… trong số họ có khuôn mặt này.

“Năm ấy chúng tôi gây thêm phiền phức cho thiếu tướng quân, vẫn chưa kịp nói lời cảm ơn. Sau hai năm, cuối cùng cũng nói được lời cảm tạ này”. Người phóng viên xúc động khi nhìn thấy ân nhân.

Còn nhớ năm đó những bài viết đăng trên Kinh báo đắc tội với không ít người, bọn họ đều đã cùng đường, nghe nói thiếu tướng quân Tạ gia vào kinh, mạo muội xin giúp đỡ. Tạ Vụ Thanh đối mặt với những người trẻ tuổi bồng bột, dặn dò người ta trả tiền phòng ở khách sạn Lục Quốc, cho bọn họ vào lánh nạn, sai hai binh lính canh giữ an toàn. Chờ tiếng gió qua đi, anh lại lựa thời cơ tốt nói hai câu cầu tình cho họ, mới khiến mọi chuyện êm xuôi.

Sau đó những phóng viên trẻ rời khỏi khách sạn, muốn nói cảm ơn anh nhưng lại không có cơ hội gặp mặt Tạ Vụ Thanh.

Vừa rồi khi phóng viên từ toa tàu hạng hai đi lên, nghe người ta bàn tán Tạ thiếu tướng quân từ Phụng Thiên đã trở về, ngồi cùng chuyến tàu này vào kinh, nên hắn đặc biệt vượt qua mấy toa xe đến tìm gặp ân nhân.

“Tướng quân lần này mạo hiểm ra bắc, chúng tôi đều biết cả”, biểu tình phóng viên trịnh trọng, nhẹ giọng nói, “Mong tướng quân vì quốc gia, tự bảo trọng chính mình”.

Tạ Vụ Thanh mỉm cười gật đầu.

Từ đầu chí cuối, đám người Lâm Kiêu đều đề phòng phóng viên này, đối với bọn họ mà nói, bất luận là kẻ nào cũng có thể tiềm ẩn nguy cơ. Phóng viên là người hiểu lý lẽ, không muốn để các sĩ quan khẩn trương, cúi đầu một cái thật sâu rồi chào tạm biệt rời đi.

Đợi khi vị phóng viên Kinh báo đi rồi, cô mới hỏi: “Anh là con tin, làm thế nào còn giúp người ta cầu tình?”

Tạ Vụ Thanh cười cười: “Con tin như anh vô cùng quan trọng, vẫn có vài phần mặt mũi”.

Cô cười. Đúng là vậy.

Quay về phòng riêng, trong lòng Hà Vị vẫn còn cảm khái.

“Anh biến mất suốt chín năm, mà vẫn có người nhớ anh là người tốt, cầu xin anh giúp đỡ. Chỉ e bọn họ còn chưa từng gặp qua anh, đều nhất mực tin tưởng anh rồi”.

Tạ Vụ Thanh đáp: “Cô hai đây không phải cũng thế à”.

Anh đang ám chỉ lần đầu Hà Vị tặng vé tàu cho mình.

“Em cùng bọn họ có chút giống nhau, nhưng không phải tương tự”. Cô nhỏ giọng nói.

Cô thời thơ ấu thường đọc sách nghe kịch, không thích vương hầu, chỉ yêu danh tướng.

Đặc biệt là tướng lĩnh cả đời rong ruổi trên lưng ngựa, mang chính nhiệt huyết cùng hoài bão trong lòng. Khát vọng ấy không chỉ vì ‘phong vương bái tướng’, mà còn là núi xanh vạn dặm, trăm sông chảy xuôi, là vì nam nữ trú mưa trong miếu cầu phúc trên núi, cũng vì người già, phụ nữ và trẻ nhỏ chờ hai bên bờ sông… Từ xưa đến nay, tướng lĩnh có thể lưu danh sử sách được mấy người, phần lớn đều chôn thây dưới thành trì luỹ quách, vùi lấp hài cốt vô danh dưới gió tuyết rét căm.

Lớn lên rồi, cô nhìn thấy quân phiệt tranh đấu, càng cảm nhận được những vị tướng quân một lòng trao cho dân tộc mới là trân bảo hiếm có.

Ngày đó đứng trong thư phòng ở tây viện nhà mình, biết được người chờ bên cạnh chính là Tạ Vụ Thanh, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, chỉ sợ đón tiếp không chu đáo, làm chậm trễ việc lớn của trung lương, khi ấy cô tuyệt đối không dám nghĩ… sau này anh ở trong sảnh The Times đàn một khúc ca, cô rốt cuộc âm thầm tưởng tượng, nhưng cũng chỉ dám giữ trong lòng, sợ bị người khác nhận ra…

Tạ Vụ Thanh ôm cô lên giường nghỉ ngơi, nệm giường làm bằng lông ngỗng, cô vừa nằm lên đã lún xuống, đợi đến lúc thân thể Tạ Vụ Thanh áp tới lại càng lún sâu hơn. Cô theo thói quen nhắm mắt chờ, hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh, sau đó nghĩ, có phải anh muốn cởi súng ra trước không?

Nhưng lúc này cởi súng hình như không thích hợp lắm, sắp phải xuống tàu rồi… Có điều thấy anh bất động, cô cũng hiểu ý, tự giác vươn tay vòng ra sau lưng anh tìm bao súng.

“Làm gì vậy?” Có tiếng anh hỏi, “Còn mười phút nữa đến trạm rồi, cởi ra lại phải lập tức đeo vào”.

Nói cứ như cô gấp gáp chờ không được muốn tháo súng của anh vậy.

Cô nhẹ mở mắt, thấy anh cười nhìn mình, giống như không có ý muốn hôn. Cô thẹn thùng định đứng dậy, lại bị anh ấn vai xuống.

Hà Vị đỏ mặt, đẩy anh không nhúc nhích, đầu cô vừa vặn áp lên quân phục anh.

“Ngẩng đầu lên đi”. Anh dịu dàng nói. Sợ phù hiệu cào cô bị thương, anh hơi kéo quân trang ra ngoài. Trên quân phục có mùi vị của anh, trên người anh cũng có mùi hương này, hơi thở đàn ông bao bọc cô, dần dần nảy sinh tia lửa không thể nói giữa bọn họ.

Ban đầu cô không ý thức được, là vì chưa từng có kinh nghiệm trong quá khứ, sau đó thấy anh điều chỉnh tư thế ôm mình, còn cố ý tránh né… Liền nghĩ đến lúc trước có đọc trong sách nói, mà trước đó thím cũng từng trắng trợn kể với cô về cơ thể của đàn ông.

“Anh Thanh”. Cô giống như nỉ non.

Anh “ừm” một tiếng, thật trầm.

“Còn vài phút nữa sẽ đến?” Cô cố duy trì bình tĩnh.

Tạ Vụ Thanh thấy vành tai cô đã đỏ hết lên, cười nhưng không nói.

“…Có nhanh quá không?” Cô tựa hồ nghe được tiếng người cười nói với nhau khi đón tiếp hành khách trên sân ga.

Cô muốn nói rất nhanh sẽ xuống tàu, khuyên anh đừng động tà niệm…

Tạ Vụ Thanh bị cô bé có hai vành tai phiếm hồng nằm trong ngực chọc đến bật cười, nói khẽ vào tai cô: “Nói ít thôi, đừng lộn xộn”.

Hà Vị thu lại hô hấp, nghe lời anh không động đậy nữa.

Cô đối với bên ngoài, lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo, luôn bày ra bộ dáng thành thục với mọi người. Có điều khi ở cạnh anh lại không giả vờ được như thế, giống như lần đầu gặp cô, mang dáng vẻ nghiêm trang, thế nhưng sự ngượng ngùng đằng sau ánh mắt vẫn thuộc về một cô bé mới mười bảy tuổi.

Tiếng còi bất ngờ vang lên, thật sự đến nơi rồi.

Vào mùa đông, ghế cùng toa hạng nhất đều nằm gần đầu tàu, vì để sưởi ấm nên tiếng còi tất nhiên cũng rõ ràng nhất. Trên người mất đi trọng lượng, anh xuống giường, Hà Vị còn chưa kịp hoàn hồn, ngây ngô nhìn về phía anh, nở nụ cười.

Ngoài cửa, có tiếng gọi của Lâm Kiêu: “Trên sân ga có người đến đón tiếp, hai đại biểu đã lên tàu”.

“Biết rồi”. Anh thấy Hà Vị đứng dậy, cầm lấy quân phục cô gối đầu nãy giờ, nếp nhăn trên áo rất rõ, mặc vào dễ khiến người khác nhìn ra. Anh đơn giản khoác áo lên cánh tay phải, trước khi mở cửa, quay đầu hỏi cô: “Sau khi anh đi, em chưa từng đến Bách Hoa Thâm Xử đúng không?”

Cô bị hỏi có chút bất ngờ, lắc đầu.

Tạ Vụ Thanh không nói gì thêm, đi ra bên ngoài trước để gặp đại biểu tiếp đón.

Thư ký đón tiếp Tạ Vụ Thanh đã sớm chờ ngoài cửa Chính Dương Môn, giống như những việc phát sinh trên đường Kinh Tân chưa bao giờ xảy ra, sau khi lễ phép chào hỏi thì mở cửa xe hơi giúp Tạ Vụ Thanh. Trước khi lên xe, Tạ Vụ Thanh thoáng nhìn qua chỗ cô một cái, dặn dò Lâm Kiêu hai câu. Lâm Kiêu đi tới trước mặt cô, thấp giọng báo: “Công tử gia mời cô hai về nhà trước, bận việc xong sẽ đến gặp người”.

“Mau đi đi”, Hà Vị khẽ đáp lại, “Lâm Kiêu cậu cũng vất vả rồi. Trên đường không thấy cậu nghỉ ngơi”.

Lâm Kiêu cúi đầu chào cô một cái, chạy đến bên cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Hà Vị vừa nghĩ đến lần này có thể cùng Tạ Vụ Thanh đón năm mới, về đến nhà khắp mặt đều tràn đầy ý cười.

Cô tắm xong, Liên Phòng giúp cô lau tóc, hỏi cô lần này gặp lại Tạ Vụ Thanh có phải muốn nối tiếp duyên tình không? Con gái trong viện, chỉ có Liên Phòng biết rõ Hà Vị thích Tạ Vụ Thanh. Vì bản tính Liên Phòng nhu thuận nên không nói nhiều, Hà Vị rất thích tâm sự cùng cô bé, còn Quân Khương lại giống chị lớn trong nhà, Khấu Thanh thì quá mức đơn thuần.

“Anh ấy…” Hà Vị thì thầm: Anh ấy cởi áo ôm chị, còn hôn lên người chị.

Liên Phòng trợn to mắt, ngẩn người một lúc lâu, lẩm bẩm một câu, kỳ cục quá, làm sao cho tốt đây.

Khấu Thanh ngoài cửa gọi: “Khách quý Tạ, Tạ gia tới rồi. Lão, lão gia đang đích thân đón tiếp ạ”.

Nhanh như vậy đã đến rồi sao?

Hà Vị vui vẻ, đến đông viện.

Vừa vào thư phòng, qua tấm bình phong truyền đến tiếng cười, là phụ nữ.

Chẳng lẽ không chỉ có anh tới ư? Cô vừa vòng qua, nhìn thấy một cái ghế đặt song song bên cạnh lò hương hình hạc trống không, chỉ có một người phụ nữ ngồi trên ghế đối diện. Cô nhẹ nhàng dừng bước. Người phụ nữ kia mặc chiếc áo sơ mi lụa màu vàng nhạt, trên khuôn mặt hình trứng ngỗng là đôi mắt thon dài, có chút quyến rũ. Hà Vị vừa xuất hiện, đối phương liền ôn nhu nhìn lại, sau đó mỉm cười.

“Đây là Vị Vị”. Hà Tri Hành ôn hoà nói.

“Hà Vị tiểu thư, xin chào”, Tạ Sính Như cười gật đầu, “Ta là chị hai của Tạ Vụ Thanh”.

Ra là chị gái của anh.

Hà Vị cũng gật đầu, dịu dàng đáp lại: “Cô hai Tạ, xin chào”.

“Không cần xa lạ với chị như thế”, Tạ Sính Như nhìn cô, giống như nhìn thứ trân bảo quý hiếm nhất so với bất kỳ món đồ nào trong Tử Cấm Thành, dịu giọng nói, “Sau này đi theo chú út Thanh, gọi chị một tiếng chị hai là được rồi”.

Mặt Hà Vị nóng lên.

Cô muốn hỏi vì sao Tạ Vụ Thanh không tới, nhưng lại ngại hai người vừa mới giới thiệu với nhau, dù sao cũng phải hàn huyên một chút mới hợp lẽ…

“Đi đi”, Tạ Sính Như đột nhiên lên tiếng, “Nó ở trong Bách Hoa Thâm Xử chờ em đấy”.

Hà Vị nhìn về phía chú hai.

Hà Tri Hành khẽ cười, nói: “Cô hai Tạ là khách của ta, ta sẽ tiếp đãi thật tốt. Con đi đi”.

Hà Vị nhẹ giọng nói một câu: “Vậy cô hai Tạ, hẹn gặp lại”.

Tạ Sính Như cười đáp: “Lần sau gặp lại, hy vọng em có thể mở miệng gọi chị một tiếng chị hai”.

Hà Vị rời khỏi thư phòng, trong lòng chùng xuống.

Vậy mà anh chưa nói… chị của mình cũng vào kinh.

Cô sai người chuẩn bị xe, chạy về Bách Hoa Thâm Xử. Lúc đi ngang Đức Thắng Môn, ánh mặt trời vẫn chưa lặn hoàn toàn.

Vừa lúc gặp phải một đoàn lạc đà băng ngang đường, chắn trước xe, Hà Vị ngồi trong từng hồi chuông lục lạc đinh đang, nghĩ đến cô hai Tạ vừa nhìn thấy ban nãy. Có gì đó nảy nở, giống như cách một cửa sổ thuỷ tinh phủ đầy sương mù, chỉ cần cô vươn tay một cái lau sạch sẽ, liền có thể nhìn thấy diện mạo chân thật… Cô dựa vào bên cửa xe, ngẫm nghĩ một lúc, mặt lại nóng lên, không biết xấu hổ suy nghĩ sâu xa.

Lâm Kiêu đã chờ sẵn ngoài đầu ngõ, lúc dẫn đường cho cô thì nhẹ hỏi: “Cô hai từ sau khi công tử rời đi chưa từng đến Bách Hoa Thâm Xử à?” 

Cô lắc đầu. Sao phó quan cũng hỏi câu tương tự anh vậy?

Lâm Kiêu muốn nói lại thôi, nghĩ một lúc, cũng không cần phải nói, sau này cô tự khắc sẽ nhìn thấy.

Hà Vị đạp lên ánh hoàng hôn, nhẹ nhàng bước lên hai bậc thềm, đẩy cửa viện đang khép hờ.

Trong sân, ‘đọc sách’ dẫn theo mấy sĩ quan dọn dẹp. Cô hoảng hốt như nhìn thấy quá khứ, các quan quân người xách thùng nước còn bốc khói, giội lên mặt băng trên nền đất lạnh. Trong làn khói trắng ấy, mọi người thấy cô liền nở nụ cười, quay đầu nhìn tướng quân nhà mình đang chờ ngoài cửa chính phòng. Tạ Vụ Thanh mặc áo khoác, như đã đợi được một lúc lâu.

“Đứa trẻ này rốt cuộc cũng tới rồi”, ông lão tóc bạc trông coi viện nhìn thấy Hà Vị tới, “Năm ngoái cậu ấy viết câu đối, tự mình dán lên, nói muốn cho cháu xem, ta chờ trái mong phải cũng không thấy cháu đến, còn tưởng rằng nha đầu cháu xảy ra chuyện”.

Ông lão không nhận ra ai là thiếu tướng quân, ai là cô hai Hà, chỉ nhận ra cháu trai của vị tướng quân ngày xưa cùng cô gái trong lòng anh. 

Hà Vị nhìn câu đối tân xuân dán bên ngoài khung cửa, bởi vì hai năm nắng mưa nên màu giấy đỏ sẫm đã phai thành hồng nhạt, lời viết đều là những câu nói chúc tụng vui vẻ, không nghĩ tới Tạ Vụ Thanh có thể nhập gia tuỳ tục viết những lời như thế.

Một câu đối quá đỗi bình thường, lại làm vành mắt cô nóng lên: “Viết lại lần nữa đi, sắp đến năm mới rồi”.

“Được”. Anh mỉm cười đáp.

Hà Vị muốn mở cửa, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình…

Ý cười của Tạ Vụ Thanh không rõ ràng, cuối cùng vẫn là ông lão sốt ruột: “Cháu gái mau vào đi”.

Cô không hiểu gì, nhẹ đẩy cửa.

Đập vào mắt, dưới ánh đèn, khắp phòng đều là hải đường tây phủ, rải đầy trên nền đất cùng mặt bàn.

Không cần nghĩ cũng biết đã chuẩn bị xong từ hai năm trước… Đáng tiếc gặp phải cô gái chậm chạp trì độn như cô, không nghĩ ở đây có gì khác lạ, cũng không đến xem qua.

“Ta thật sự không nuôi hải đường nữa”. Ông lão phía sau oán giận nói, “Sợ nuôi hỏng rồi, không đợi được cháu đến xem… Bị hai vợ chồng son các cháu giày vò vất vả”. Ông lão mang tư tưởng cũ, không có khái niệm yêu đương, nhìn thấy Hà Vị mấy lần, từ lâu đã nhận định hai người là đôi vợ chồng mới cưới.

Mắt Hà Vị nóng đến chua xót, không muốn bị người sau lưng phát hiện, cúi đầu bước vào phòng.

Trước tầm mắt cô, toàn bộ căn phòng đều được phủ bởi mấy tấm vải đỏ hồng xanh xanh, e là do ông lão trông coi viện làm ra, sở thích màu sắc của những người lớn tuổi thường giống nhau. Trên giường không lót đệm, chỉ sót lại tấm ván gỗ. Cô đi vào trong: “Không dọn dẹp một chút, đêm nay anh ngủ ở đâu, trời sắp tối rồi”. Cô biết Tạ Vụ Thanh đi theo sau mình.

Trên bàn làm việc có một tờ giấy, dưới ánh trời chiều bị nghiên mực đè lên, không thấy rõ chữ, đều bị bụi bặm che mờ.

Cô ngẩn người, chẳng lẽ hai năm trước anh để lại?

Cô quay lưng về phía Tạ Vụ Thanh, đến trước bàn làm việc, bên trên quả nhiên có một dòng chữ, ngắn vô cùng. Cô cầm lấy tờ giấy đó, tự tay phủi bụi, làm dòng chữ hiện lên rõ ràng hơn:

Thời thanh niên từng nói, núi cao biển rộng mà không toàn, vứt bỏ thây này có há chi. Mà nay càng thêm kiên định sau này, sông nước chưa sạch, thề không vãng sanh.

Núi cao biển rộng mà không toàn, vứt bỏ thây này có há chi. 

Sông nước chưa sạch, thề không vãng sanh.

Tạ Vụ Thanh từng ngồi trong căn phòng này viết nên vô số lời tiễn biệt người khác, chỉ có hai câu này là để lại cho chính anh.

— HẾT CHƯƠNG 25 —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.