Kiếp Duyên

Chương 28




CHƯƠNG 28

“Ngô…… Thiên Thiên xấu xa…… Phụ hoàng phụ vương, Thiên Thiên xấu xa.” Đợi lâu không thấy Uý Thiên, Lưu Thiên Tứ bắt đầu cùng phụ thân oán giận, không rõ phụ hoàng cùng phụ vương tại sao lại sinh khí. Nắm nắm tay phụ hoàng cùng phụ vương, Lưu Thiên Tứ thổi thổi, “Không có tức giận, Thiên Thiên xấu xa.” Hắn không biết, ba chữ cuối cùng này của hắn làm cho phụ hoàng cùng phụ vương hắn lại bắt đầu tức giận.

“Dụ Đầu xấu xa, ” Lưu Hoài Diệp học cách nói của đứa con, “Chỉ biết nghĩ đến Thiên Thiên, không nghĩ đến phụ hoàng cùng phụ vương.” Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương rất sợ vợ nhất thời mềm lòng, đáp ứng yêu cầu của Uý Thiên.

“Không xấu, ” Lưu Thiên Tứ phản bác, cũng tiến vào trong ngực phụ hoàng cùng phụ vương cọ qua cọ lại, “Nghĩ nghĩ, Dụ Đầu có nghĩ. Người xấu, sợ, Dụ Đầu có nghĩ.”

Lam Khuyết Dương đem đứa con ôm đến trên người, xoa xoa mặt đứa con, áp chế bất mãn nói: “Dụ Đầu, Thiên Thiên làm sao có thể hảo bằng phụ hoàng, phụ vương cùng phụ thân, Dụ Đầu sao có thể cứ nghĩ đến Thiên Thiên chứ? Phụ vương thật không cao hứng vì Dụ Đầu không thích phụ vương.”

“Thích thích, có nghĩ.” Lưu Thiên Tứ ở trên mặt phụ vương hôn “chụt” một cái, từ bọc nhỏ trên người lấy ra một quả mơ, chính mình liếm liếm, xác định là ngọt, cũng không quản mặt trên dính thoá dịch của hắn, nhét vào trong miệng phụ vương, “Ngọt, không có tức giận.” “Vù vù”, tiếp tục thổi khí.

Lam Khuyết Dương ăn quả mơ, cảm thấy trong lòng đều ngọt. Lại xuất ra một quả mơ khác, liếm liếm, xác định không đắng, Lưu Thiên Tứ lại uy đến miệng phụ hoàng, “Không có tức giận.” Hôn “ chụt” hai cái.

“Dụ Đầu, cùng phụ thân, phụ hoàng và phụ vương đi Hành Cung được không? Hành Cung nơi đó có biển, phụ hoàng nhớ rõ Dụ Đầu thích biển nhất, Dụ Đầu có còn nhớ hay không?” Lưu Hoài Diệp nhân cơ hội dụ dỗ.

“Biển?” Lưu Thiên Tứ mờ mịt nhìn hai vị phụ thân, không ấn tượng.

“Chính là nơi xanh xanh, có thật nhiều thật nhiều nước, sẽ kêu vang ‘ ào ào ’.” Lam Khuyết Dương miêu tả biển rộng giúp Lưu Thiên Tứ nhớ lại, đáng tiếc trí nhớ của đứa con lại quá kém.

“Không có.” Lưu Thiên Tứ lắc đầu, bắt đầu chuyên tâm ăn quả mơ, cũng vỗ vỗ đầu, “Không có biển.” Trong óc không có nơi nào xanh xanh, thật nhiều nước.

Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương nhìn nhìn đối phương, đáy mắt tràn đầy băn khoăn. Lưu Thiên Tứ rất dễ dàng bị những chuyện hay vật tân kỳ dời đi chú ý, hắn từng thích biển như vậy, ngày ngày đều phải nhìn, nhưng đảo mắt chỉ mới một năm, hắn liền đã quên. Có lẽ Uý Thiên là chuyện mà hắn nhớ rõ và lâu nhất, nhưng khó bảo toàn sau vài năm, có lẽ hắn cũng sẽ quên Uý Thiên giống như đã quên đi biển vậy.

“Dụ Đầu.” Bạch Tang Vận đi đến, Uý Thiên theo phía sau. Lưu Thiên Tứ hoan hô một tiếng, nhảy xuống khỏi người phụ vương, ôm lấy phụ thân hôn hai cái, liền quay đầu hướng vào trong ***g ngực Uý Thiên, giận dỗi: “Thiên Thiên xấu xa, xấu xa, xấu xa, chờ, chờ.”

Bạch Tang Vận nhìn Lưu Thiên Tứ cùng Uý Thiên đang ôm nhau, đối với đôi mắt lộ ra lo lắng của hai người kia, lắc đầu, lui đi ra ngoài, Lưu Hoài Diệp cùng Lam Khuyết Dương vội vàng cùng đi ra ngoài để hỏi rõ mọi việc.

“Xấu xa, chờ, chờ.” Lưu Thiên Tứ ôm lấy thắt lưng Uý Thiên, ngửa đầu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên đầy giận dỗi.

“Thiên Thiên xấu xa, làm cho Dụ Đầu đợi lâu như thế.” Ôm lấy Lưu Thiên Tứ đi đến bên giường ngồi xuống, Uý Thiên nắm lấy tay phải Lưu Thiên Tứ hướng mặt mình đánh hai cái. Lưu Thiên Tứ vội vàng rút tay lại, mang theo kinh hoảng thổi thổi mặt Uý Thiên, “Không đánh không đánh, đau, xấu xa, Thiên Thiên xấu xa.” Thổi xong, Lưu Thiên Tứ hôn nhẹ Uý Thiên, rồi mới đem miệng đưa đi lên, “Thiên Thiên ăn, ăn, Dụ Đầu, ăn.”

Ôm chặt Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên hàm thượng anh đào, Lưu Thiên Tứ bật người nhắm mắt lại, hé miệng làm cho Uý Thiên ăn được trọn vẹn. Uý Thiên cẩn thận hôn Lưu Thiên Tứ, luồn chiếc lưỡi vào trong miệng hắn, quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại kia. Đem nửa quả mơ còn lại trong miệng Lưu Thiên Tứ nuốt vào trong bụng chính mình, Uý Thiên muốn khắc sâu nụ hôn cuối cùng này trong giờ phút ly biệt sắp tới.

Khi Lưu Thiên Tứ vì nụ hôn này mà rên rỉ ra tiếng, cả người xụi lơ, Uý Thiên lưu luyến rời đi đôi cánh môi hồng nhuận kia. Ở trên trán, đôi mắt, chóp mũi, hai má cùng trên cổ Lưu Thiên Tứ hạ xuống vô số nụ hôn, Uý Thiên khàn khàn mà khẩn cầu lên tiếng: “Dụ Đầu, đừng quên Thiên Thiên.”

“Không quên không quên.” Còn không có hồi phục, Lưu Thiên Tứ nhìn ra Uý Thiên thương tâm, ôm lấy cổ Uý Thiên kêu to, ánh mắt cũng đỏ, “Không đau không đau, Thiên Thiên, của Dụ Đầu.”

“Dụ Đầu, Thiên Thiên phải đi đến một nơi rất xa, phải thật lâu mới có thể trở về. Trước khi Thiên Thiên trở về, Dụ Đầu phải nghe lời, phải ăn nhiều ngủ nhiều.”

“Không đi không đi!” Không đợi Úy Thiên nói xong, Lưu Thiên Tứ liền gấp đến độ kêu thật lớn, gắt gao siết chặt tay Uý Thiên, mạnh mẽ lắc đầu.

Đè lại đầu Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên hôn lên đôi môi run rẩy của hắn, chờ sau khi Lưu Thiên Tứ bình tĩnh trở lại, Uý Thiên mới nói: “Dụ Đầu, ngươi còn nhớ rõ lời Thiên Thiên từng nói không? Tay của Thiên Thiên là của Dụ Đầu, Thiên Thiên cũng là của Dụ Đầu.”

“Ừ, của Dụ Đầu.” Lưu Thiên Tứ hai mắt hồng hồng dùng sức gật đầu.

“Thiên Thiên còn không có bắt được người xấu, người xấu đã chạy tới một nơi rất xa. Thiên Thiên muốn cùng Dụ Đầu một chỗ, nhưng mà sau khi Thiên Thiên bắt được người xấu mới có thể ở mãi bên cạnh Dụ Đầu, bằng không người xấu sẽ làm bị thương Dụ Đầu.” Lau lệ trên khoé mắt Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên lôi ra hà bao của Lưu Thiên Tứ, đem một hà bao màu vàng nho nhỏ khác bỏ vào trong, “Dụ Đầu, đây là tóc của Thiên Thiên, Dụ Đầu phải bảo quản hảo. Có tóc của Thiên Thiên, Thiên Thiên vĩnh viễn sẽ là của Dụ Đầu. Thiên Thiên cam đoan với Dụ Đầu, sau khi Thiên Thiên bắt được người xấu sẽ lập tức đến tìm Dụ Đầu.”

“Không đi, không đi.” Đem hà bao cẩn thận thu vào vạt áo, Lưu Thiên Tứ ôm lấy Uý Thiên khóc lên, “Người xấu, xấu xa.” Đều là do người xấu, mới làm cho hắn rời đi Thiên Thiên.

“Dụ Đầu ngày ngày đều phải hảo hảo ngủ, hảo hảo ăn cơm, không khóc, Thiên Thiên mới có thể sớm bắt được người xấu, tìm đến Dụ Đầu.” Hôn một chút lên đỉnh đầu Lưu Thiên Tứ, rồi đến mặt, Uý Thiên cuối cùng nghe thấy hương quýt quen thuộc trên người Lưu Thiên Tứ. Người trong ***g ngực vẫn còn nhỏ nhỏ tiếng khóc, lại gật gật đầu, xem như đã tiếp nhận chuyện Thiên Thiên phải đi bắt người xấu.

“Thiên Thiên, chờ.” Lưu Thiên Tứ xoa xoa đôi mắt đầy lệ, ngửa đầu hôn lên môi Uý Thiên, “Thiên Thiên, mau.” Nhanh lên trở về, hắn sẽ chờ, chờ Thiên Thiên trở về.

“Dụ Đầu không khóc.” Sau khi đã thối lui, Uý Thiên lại một lần nữa hôn sâu Lưu Thiên Tứ. Lưu Thiên Tứ cũng ôm lấy Uý Thiên, chủ động tìm kiếm môi Uý Thiên, hương vị của Uý Thiên.

“Dụ Đầu sẽ không quên Thiên Thiên, có phải hay không?” Lưu Thiên Tứ rơi lệ làm cho tim Uý Thiên đau nhói, càng thêm hy vọng nhiều vào tương lai.

“Không quên không quên.” Lưu Thiên Tứ vỗ vỗ ngực, vị trí hà bao, “Thiên Thiên, chờ, chờ.” Lau lệ, Lưu Thiên Tứ khẩn cầu nhìn Uý Thiên, đôi con ngươi to tròn mang theo cam đoan, “Dụ Đầu, ngoan, Thiên Thiên, mau, mau, chờ, Dụ Đầu, chờ.” Hắn sẽ nghe lời, rồi sẽ chờ Uý Thiên bắt được người xấu trở về.

“Dụ Đầu sẽ không khóc nữa?” Uý Thiên sờ mặt Lưu Thiên Tứ đã gầy đi nhiều, cảm thụ cái cằm kia đã không còn dung nhuyễn, dị thường đau lòng.

“Không khóc không khóc.” Lưu Thiên Tứ lập tức đem đôi mắt ẩm ướt lau khô, lớn tiếng cam đoan.

“Dụ Đầu sẽ ăn nhiều cơm hơn?” Uý Thiên lại sờ sờ lên người Lưu Thiên Tứ, thịt thịt nộn nộn đã thiếu rất nhiều, có thể đụng đến xương, Uý Thiên càng thêm khổ sở cùng tự trách.

“Không tức giận, ” Lưu Thiên Tứ tựa đầu vào trên vai Uý Thiên, ở trên cổ y cọ cọ, “Ăn ăn, nhiều hơn.” Gần sát Úy Thiên, Lưu Thiên Tứ phải nhớ thật kỹ thân thể cùng ấm áp của Thiên Thiên.

“Dụ Đầu sẽ ngủ nhiều hơn?” Lần này sờ lên tay nhỏ bé, các khớp xương hầu như có thể cảm nhận một cách rõ ràng, chưa từng có cảm giác nơi đó lại ấm áp như vậy, Uý Thiên thu chưởng. Ngón tay Lưu Thiên Tứ vói vào các ngón tay của Uý Thiên, cùng y giao nhau.

“Ngủ ngủ.” Lưu Thiên Tứ chen vào trong nội y Uý Thiên, muốn đem chính mình áp chặt vào trong thân thể Uý Thiên.”Thiên Thiên, chờ, mau mau.” Mau chút trở về, hắn sẽ chờ.

“Hảo, Dụ Đầu phải đợi Thiên Thiên, Thiên Thiên rất nhanh sẽ trở về tìm Dụ Đầu.” Phất thượng huyệt ngủ Lưu Thiên Tứ, Uý Thiên ôm chặt Lưu Thiên Tứ đang mê man, ở trên mặt hắn ấn tiếp theo một nụ hôn, “Dụ Đầu, đừng quên Thiên Thiên.” Đem Lưu Thiên Tứ phóng tới trên giường, đắp hảo chăn cho hắn, cuối cùng lại nhìn hắn liếc mắt một cái, Uý Thiên đứng dậy rời đi.

Bên ngoài, Bạch Tang Vận đang đứng cùng Lưu Hoài Diệp và Lam Khuyết Dương, nhìn về hướng Uý Thiên biến mất, khẽ thở dài.

“Tang Vận, đây là con đường mà hắn lựa chọn. Chỉ cần không thương tổn Dụ Đầu, hắn muốn như thế nào đều cùng chúng ta không quan hệ.” Lưu Hoài Diệp không chút nào đồng tình nói, làm cho Bạch Tang Vận càng sâu thở dài.

“Tang Vận, thừa dịp hiện tại thời tiết hảo, chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Lam Khuyết Dương kéo tay Bạch Tang Vận quay về ốc, ba người ngồi ở bên giường nhìn Lưu Thiên Tứ trong mộng không ngừng gọi Thiên Thiên.

“Hy vọng quyết định của ta là chính xác.” Bạch Tang Vận áy náy nói, đứa con đối Uý Thiên ỷ lại như thế, nhưng hắn không thể cam đoan đứa con sẽ có thể vĩnh viễn ỷ lại hay không, hay lại giống như đối với con búp bê kia.

“Tang Vận, sau này vô luận là Uý Thiên hay là Dụ Đầu, chắc chắn sẽ cảm kích ngươi.” Đem Bạch Tang Vận có vẻ thương tâm kéo vào trong ngực, Lam Khuyết Dương nói, “Tang Vận, không cần lại tự trách nữa. Tiểu Dụ Đầu có ‘ thất tinh tích hồng ’ của ngươi, nó sẽ hạnh phúc.”

“Ân, ” Bạch Tang Vận thật sâu nhìn nhìn đứa con đang ngủ say, mở miệng, “Hoài Diệp, Khuyết Dương, chúng ta đi hành cung đi, qua mấy ngày liền đi.”

“Nghe lời ngươi.” Hai người trăm miệng một lời.

Bạch Tang Vận đối đứa con đang ngủ say, trong lòng thầm nói: Dụ Đầu, ngàn vạn lần chớ quên Thiên Thiên của con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.