Ghi được ba điểm, đồng đội tôi nhao nhao reo hò, chạy đến đập tay vỗ vai tôi.
“Mễ Hạ, được đấy, cậu ghê thật!”
Tôi vừa chạy vừa nhấp một ngụm nước, cầm điện thoại dưới đất lên nhìn. Đã năm giờ, hẳn Hạ Nam Diên đã tan học rồi, bây giờ đi về thì có thể có thể vào nhà cùng nhau.
“Các cậu chơi đi, tôi về đây.”
Mọi người trên sân cố gắng giữ tôi lại.
“Chơi thêm lát nữa đi, mới mấy giờ mà?”
“Không phải ngày mai là thứ bảy à? Cậu về sớm vậy làm gì?”
“Có phải là đã kim ốc tàng kiều rồi không?”
Tôi thu dọn đồ đạc, vẫy tay chào họ nói: “Tôi có hẹn với một người, đi đây, cuối tuần gặp lại nhé.”
Tuy mới nhập học có một tháng nhưng đừng nói là bạn học lớp mình, ngay cả lớp bên cạnh tôi cũng làm quen luôn, có liên hoan, hát karaoke, chơi bóng gì đều tìm tôi. Nếu tôi mà không nói là mình không uống rượu đi bar thì hẳn ngày nào cũng sẽ có những cuộc hẹn không giống nhau.
Mà sau khi khai giảng Hạ Nam Diên rất bận, bận học.
Đêm nào tôi cũng gửi tin nhắn cho anh, anh không đang tự học trong phòng tự học thì là đang đọc sách trong thư viện. Sự chăm chỉ của anh khiến tôi có cảm giác như mình đang mơ về hồi học lớp mười hai.
Không phải chứ, chúng tôi mới học năm nhất, mới khai giảng được một tháng thôi mà, có cần phải làm quá như vậy không?
Dù tôi có nghe nói rằng sinh viên đại học Thủ Đô đều là học sinh xuất sắc khắp nơi, trong trường cạnh tranh rất kịch liệt, học sống học chết, nhưng tôi không ngờ vừa khai giảng họ đã chăm chỉ như vậy.
Trước đó tôi còn tưởng ban ngày không được thì ít nhất cũng có thể gặp nhau mỗi tối, kết quả vừa mới một tháng đã thành tình nhân cuối tuần mới gặp.
“Đợi đã, Mễ Hạ, tôi đi cùng cậu!”
Tôi còn chưa đi được hai bước thì đằng sau có người gọi lại, quay đầu nhìn lại, là Vương Triệt cùng lớp.
“Sao cậu cũng đi vậy?” Nếu thiếu hai người thì chắc không chơi bóng được nữa.
Vương Triệt gãi gãi đầu: “Tôi cũng có hẹn với một người, bạn gái của tôi nhưng tôi ngại nói vì sợ làm mọi người mất hứng, cậu nhắc tới đúng lúc luôn.”
Chà, hóa ra là mượn gió đông của tôi.
Tôi về nhà thì phải đi một trạm tàu điện ngầm, lên tàu ở cổng trường học. Vương Triệt đi với tôi, nói phải đi trung chuyển bốn trạm để đón bạn gái ở Đại học Dân Tộc.
Khu vực này không có gì khác, nhưng trường Đại học thì có rất nhiều, cách hai con phố đã có một trường đại học, có thể nói là nơi trẻ trung năng động nhất thành phố Bắc có lịch sử lâu đời.
“Cậu với bạn gái của cậu quen nhau mấy năm rồi?” Trước đó tôi đã nghe Vương Triệt nhắc tới, cậu ấy và bạn gái đều là người ở tpb, quen nhau từ năm cấp 3, người trong nhà cũng đã biết hết, chỉ chờ hai người tốt nghiệp kết hôn.
“Sắp ba năm rồi, vợ chồng già cả rồi.” Vương Triệt suy nghĩ một chút rồi nói.
Tôi cười: “Các cậu mới bao nhiêu tuổi mà vợ chồng già cái gì.”
“Vợ chồng già thật mà, cậu đừng không tin.” Vương Triệt lộ ra một biểu cảm khó hiểu, hạ thấp giọng nói: “Ngay cả phương diện đó tôi với cô ấy cũng có rất ít nhu cầu.”
Giữa người yêu với nhau cũng chỉ có chuyện đó, cậu ta vừa nhắc tới tôi liền hiểu: “À hiểu, đúng là vợ chồng già mà.”
“Yêu nhau lâu là sẽ như vậy, tinh thần phù hợp mới là quan trọng nhất, những thứ khác chỉ là thứ yếu.”
Tôi thấy cậu ta trông rất có kinh nghiệm, do dự hết lần này đến lần khác rồi giả vờ thản nhiên hỏi: “Bình thường cậu bao lâu?”
Con trai nói về mấy chuyện người lớn như thế này rất bình thường, nhưng do tôi hỏi hơi đường đột, đến cả Vương Triệt cũng sửng sốt.
“Thằng này có bạn gái rồi đúng không? Nếu không thì hỏi chuyện này làm gì?” Cậu ta nhạy bén ngửi được mấu chốt của vấn đề.
Tôi ngoảnh mặt đi: “Xem là như vậy đi.” Chỉ là không phải bạn gái mà là bạn trai.
“Tôi đã bảo mà, một mình cậu thuê nhà ở thành phố Bắc, cuối tuần thì chết ở trong nhà kêu cũng không ra vô cùng kì lạ.” Cậu ta ôm cổ tôi: “Cậu được đấy, giấu kỹ thật. Anh nói cho cậu biết, với chuyện này, chắc chắn là thanh niên chúng ta sẽ được nửa tiếng, ít hơn hai mươi phút thì nên đi đến chỗ treo bảng chuyên gia khám xem… Ý kiến cá nhân của tôi thôi, đừng làm hại con gái nhà người ta.”
Cổ họng tôi ngòn ngọt, ngực như trúng một chưởng vô hình, chấn động đến lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch vị trí.
Xin lỗi, tôi đã làm xấu mặt tất cả đàn ông, loại ba phút năm mươi bảy giây như tôi không xứng được sống, tôi là nỗi ô nhục của đàn ông!
Điều duy nhất đáng ăn mừng bây giờ có lẽ là tôi không có làm hại con gái.
Nhưng sao vẫn buồn quá, lòng nặng trĩu.
“Khụ nhưng mà… chuyện này cũng không quan trọng đến thế, giống như tôi nói đấy, tinh thần phù hợp mới là quan trọng nhất.” Có lẽ là Vương Triệt nhận ra tâm trạng tôi suy sụp, ý thức được mình đã đâm trúng nỗi đau của tôi, vội vàng ho nhẹ một tiếng sửa lời.
Tôi tin cậu ta mới lạ, chuyện này sao mà không quan trọng được.
Tôi buồn bã nhìn cậu ta, khẽ thở dài.
Cậu ta muốn nói lại thôi, mãi không mở miệng, cuối cùng chỉ vỗ vai tôi đầy ẩn ý.
Đối phương không nói gì, lại dường như cái gì cũng đã nói.
Tôi mím môi, cúi đầu xuống, ngay lập tức cảm thấy buồn hơn.
Vào bữa tối, tôi gọi cho mình một con hải sâm lớn, khi mở gói hàng ra thấy nó, Hạ Nam Diên đã vô cùng ngạc nhiên.
“Đây là cái gì?” Anh sinh ra ở đất liền, lớn lên ở đất liền, chưa từng nhìn thấy biển xanh nên càng không biết hải sâm.
“Một loài sinh vật biển thôi.” Tất nhiên tôi sẽ không nói với anh rằng tôi ăn món này bởi vì trên Internet nói rằng nó có thể bổ thận.
Thịt nướng được bày ra trước mặt Hạ Nam Diên, hải sâm chuyển đến trước mặt tôi, chúng tôi ngồi xuống, bắt đầu ăn.
Bình thường, chúng tôi sẽ nói về những tin đồn thú vị mà chúng tôi gặp được trong tuần này, hoặc chuyện mới mẻ nhìn thấy trên mạng, thậm chí suy đoán khi nào cửa hàng bán đồ ăn mang đi dở nào đó sẽ đóng cửa cũng có thể trở thành chủ đề của chúng tôi. Chúng tôi không cố gắng tìm chủ đề trò chuyện, nhưng thần kì là cho tới bây giờ cũng chưa từng tẻ nhạt.
“Đúng rồi, anh có một đàn anh, anh ấy nói sẽ giới thiệu anh đi phụ đạo cho người ta, một giờ năm trăm. Anh mười tám tuổi rồi, không được ở thần miếu nữa, cũng không tiện để cậu luôn gửi tiền cho anh, nên anh định sẽ đi làm thêm chiều Chủ Nhật mỗi tuần.”
Vậy chẳng phải là thời gian ở chung với nhau lại mất đi nửa ngày à?
Tôi hơi không vui: “Thật ra anh không cần khổ cực kiếm tiền như vậy, em có thể nuôi anh.”
Anh ngẩng đầu, nghiêm mặt nói: “Anh không phải lồng chim hoàng yến, em không nuôi nổi anh.”
Dm, tuy bị từ chối nhưng mà rung động quá. Đáng ghét, sao người này có thể nói những lời thật ngầu một cách thờ ơ như vậy?! Hay là do bộ não tình yêu của tôi có bộ lọc với anh nên mới thấy anh nói gì cũng hay?
“Biết rồi biết rồi, anh là chim ưng trên trời, không ai có thể bắt được anh.” Vừa nói, tôi vừa cắm đũa vào hải sâm, cắn một nửa.
Không biết có phải là tác dụng tâm lý không mà ăn chưa được bao lâu, tôi liền cảm giác dưới bụng có một dòng nước ấm phun từ bụng dưới lên, trong nháy mắt toàn thân tràn đầy sức lực.
Mạnh như vậy à? Tôi nhìn xuống con hải sâm lớn dưới đũa mình. Xem ra là hàng thật, ăn xong cho ông chủ đánh giá tốt đi.
“Không ai có thể gài bẫy anh, nhưng anh sẽ luôn dừng lại vì em.” Hạ Nam Diên gắp một miếng ngỗng quay vào bát của tôi, toàn là thịt, là miếng thịt ngon nhất trong hộp cơm của anh.
Cắn hai miếng ăn xong con hải sâm, tôi vui vẻ gắp ngỗng quay lên ăn.
Chim ưng của tôi, không bị ràng buộc, là vua của bầu trời. Trên trời vạn dặm đều là địa bàn của anh. Anh ấy có thể bay rất cao và bay rất xa, nhưng ngay khi tôi gọi anh ấy, anh ấy sẽ lập tức lao đến bên tôi.
Sau khi tắm xong, tôi tràn đầy tự tin bước ra khỏi phòng tắm, sẵn sàng đương đầu với thử thách tối nay.
Tĩnh dưỡng một tuần, đánh giá lại số điểm đã mất trong một tuần lần trước trong đầu, ban đêm tôi ăn hết một con hải sâm, cuối cùng cũng đến lúc quyết định thắng thua!
Thân dưới quấn khăn tắm, tôi nghênh ngang đi đến bên giường.
“Tới đi.”
Cao thủ so chiêu, vô cùng nghiêm túc. Tôi hít một hơi thật sâu, đang định khéo léo cởi chiếc khăn tắm quanh eo ra, tay vừa chạm vào, bụng liền kêu to, sau đó co rút kịch liệt.
Dm…
Tôi lập tức dùng một tay che bụng, một tay làm động tác tạm dừng: “Chờ một chút, em đi làm sạch ruột.”
Tôi tưởng chắc ban đêm mình ăn nhiều quá, đi xong là được rồi, kết quả vừa ngồi xuống bồn cầu liền không đứng dậy được nữa, đi xa nhất là tới cửa, suýt nữa còn không kịp cởi quần.
Do hải sâm, nhất định là do hải sâm!
Ngồi trên bồn cầu, tôi đau khổ nhớ lại con hải sâm có vị chua dịu thật, cứ tưởng là vị mới do đầu bếp nghiên cứu ra, lúc này đi vệ sinh đến kiệt sức tôi mới nhận ra, đó là thiu mà!
Tiệm cơm rác rưởi, vì tiền mà hại mạng người!
“Mễ Hạ, thuốc đây.” Hạ Nam Diên gõ cửa nói: “Hay là đi bác sĩ khám nhé?”
“Không, em uống nước nóng với uống thuốc là được.” Tôi yếu ớt mặc quần vào đẩy cửa ra ngoài. Thấy Hạ Nam Diên đang đợi ở bên ngoài, tôi vẫn còn tâm trạng lấy khổ làm vui nói với anh: “Nói cho anh biết, ruột em chưa bao giờ sạch như vậy đâu.”
Hạ Nam Diên im lặng nhìn tôi chằm chằm trong hai giây rồi nói: “… Anh đi rót nước cho em.”
May là sau khi uống thuốc xong tôi không bị tiêu chảy nữa, nhưng sinh hoạt về đêm tươi đẹp vào cuối tuần đã bị hủy hoại. Dù tôi nói rằng mình không sao, nhưng Hạ Nam Diên vẫn cứng rắn lấy chăn bông quấn toàn bộ cơ thể tôi, ôm tôi để tôi không động đậy lung tung.
Ngày hôm sau, tôi tức giận đánh giá một sao cho nhà hàng bán đồ ăn nọ, cũng gọi 12315 khiếu nại họ.
Tuy nhiên, điều làm tôi suy sụp hơn nữa vẫn còn ở đằng sau.
Thanh kiếm của tôi, trường thương của tôi, Pháo phản lực Armstrong Cyclotron của tôi!!! Không có động tĩnh gì cả!!! Giống như là ulti đang CD vậy, đừng nói là ba phút năm mươi bảy giây, một giây cũng không có!!!
Bệnh tiêu chảy này làm cho thời gian vốn đã không được dài rồi còn trở nên tồi tệ hơn!
Hạ Nam Diên giúp tôi thu dọn quần áo, chắc là thấy tôi thất thần, anh cúi người xuống hôn lên má tôi, an ủi: “Không sao đâu, có lẽ cơ thể em còn chưa hồi phục.”
Trong đầu lóe lên lời nói của Vương Triệt. Đúng là tôi không hại con gái, nhưng hại con trai thì cũng không tốt hơn được chỗ nào. Hẳn Hạ Nam Diên hẳn cũng rất muốn một người có thể chơi game với mình trong một giờ.
Cố nhịn nước mắt, tôi mở điện thoại lên, chỉ cần là nền tảng nào có thể tìm kiếm, tôi đều vào đánh giá thấp nhất cho cửa tiệm bán hải sâm thiu kia.
Nghĩ sâu tính kỹ cả đêm, tôi gửi cho Hạ Nam Diên một cái video, bảo anh học theo giáo trình.
Anh mở ra rồi thì thật lâu không nói chuyện, dùng vẻ mặt kì lạ nhìn tôi: “Cái này từ đâu ra vậy?”
“Một trang web làm từ thiện.” Tôi nói.
Người ở trên web chia sẻ giáo trình chơi trò chơi mỗi ngày, có chơi đơn, chơi đôi, chơi ba bốn năm sáu bảy tám, chỉ có bạn nghĩ không ra chứ không có cái bọn họ không quay được.
“Đã đến lúc nâng cao, chơi thứ gì đó khác một chút.” Tôi cầm hộp sữa bò nguyên chất trong tay, thở hắt ra.
Hạ Nam Diên: “…”
“Em muốn anh học cái nào?” Anhhỏi.
Tôi với anh ấy mà, bây giờ cũng đã coi là không gì mà không nói rồi, đi ẻ đánh rắm đều không ngại, xưa nay chưa bao giờ che giấu suy nghĩ. Nhưng dù quan hệ thân mật như vậy thì khi nói ra chuyện này vẫn cảm thấy hơi ngại.
Tôi cắn miếng bánh bích quy trong miệng, cố ý nhìn đi chỗ khác nói: “Anh đang nói nhảm hả? Mấy cái khác còn cần học à?”
Anh nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc lâu trước khi đặt nó sang một bên, nói: “Tuần sau thử lại đi.”
Cũng được, tôi chăm sóc cơ thể của mình, anh làm bài tập, cũng ổn.
Tôi vươn tay bắn tim với anh: “Chờ anh đó~”
Lúc này tôi vẫn hoàn toàn không biết cái gì đang chờ đợi mình.
***