Khi Rừng Cam Nở Rộ

Chương 121: Tương lai ở phía trước (Hoàn)




Ngày khai trương, cả làng đều đến ủng hộ. Nhiễm Anh nhìn dòng chữ "Nhà máy nước giải khát Hy Vọng" phía trên nhà máy, ánh mắt sáng lên vì phấn khích.

Cô đặt tên cho nhà máy nước trái cây là "Hy Vọng" vì đó là niềm hy vọng của cả làng. Sản phẩm nước trái cây đầu tiên có tên là "Du Nguyên."

Thiết kế bao bì của chai do chính tay Nhiễm Anh thiết kế: bakckground là ngọn núi Thông Thiên, phía dưới vẽ hình suối nước nóng, còn có hình hai trái cam rốn đặc trưng của thôn Đại Thạch giống như một bức tranh thuỷ mặc vô cùng tao nhã, chỉ nhìn bao bì thôi cũng khiến người ta cảm thấy rất thân thiện và muốn uống thử.

Sau khi nước trái cây được sản xuất, bước tiếp theo là giới thiệu với thị trường.

Dù có tự tin đến mức nào về sản phẩm nước trái cây do mình sản xuất thì hị trường vẫn do khách hàng quyết định. Cô tìm phương thức quảng cáo, bắt đầu từ các cửa hàng và siêu thị nhỏ trong huyện.

Nhiễm Anh bắt đầu bận rộn, con người cô một khi đã bắt đầu việc gì thì sẽ không bao giờ chấp nhận thất bại. Để quảng bá đồ uống do mình sản xuất, cô đã đi khắp các thành phố và huyện trong tỉnh. Cô hiểu rằng một nhà máy nước trái cây như của cô không thể cạnh tranh với các nhà sản xuất lớn.

Không phải nước trái cây do nhà máy nước ép của họ sản xuất không ngon hay giá cả của họ không có lợi thế mà chỉ là ngày nay mọi người đều nhìn vào thương hiệu trước khi mua sản phẩm. Nếu muốn cạnh tranh thành công trong môi trường mạnh mẽ như vậy thì cô phải nỗ lực nhiều hơn nữa.

Sau khi chạy đi chạy lại, chưa đầy hai tháng, Nhiễm Anh đã gầy đi nhiều, làn da cũng bắt đầu rám nắng.

Bà Hứa Nhược Lan nhìn con gái, cảm thấy thật đau lòng: “A Anh, con sống cho bản thân mình nhiều một chút đi, bây giờ dân làng đều có cuộc sống ổn định rồi, con không cần vất vả như thế này đâu."

"Mẹ, sống như vậy thì có nghĩa là gì? Đời người chỉ có mấy chục năm. Tuổi trẻ không phấn đấu thì về già sẽ không còn thời gian mà phấn đấu. Con thích những việc mình đang làm, cũng thích được vất vả để đạt đến thành công. Mẹ đừng lo."

"Mẹ chỉ đau lòng thôi, con nhìn con đi, không muốn Tiểu Thương giúp, hay là con gọi em về đi, dù sao nó cũng chỉ đang đi làm công bên ngoài, về giúp gia đình cũng tốt."

"Không đâu ạ." Nhiễm Anh lắc đầu: "Mỗi người đều có chính kiến của mình. Em ấy thích công việc hiện tại, hơn nữa nó nói sẽ sớm được thăng chức làm trưởng phòng, nó lại yêu thích công việc hiện tại, chúng ta cứ để nó tự do phát triển đi ạ."

Sự nghiệp của Nhiễm Duệ mấy năm gần đây phát triển rất tốt, cả năm chỉ có thể thăm nhà vào dịp Tết.

Các bạn trẻ có nhiều sự lựa chọn khác nhau. Dù bây giờ mọi người đều được khuyến khích về quê lập nghiệp nhưng Nhiễm Duệ đã có bạn gái trên thành phố, công việc cũng đã rất ổn định.

"Con sẽ tự xoay sở, nếu Tiểu Duệ muốn về thì về, còn không thì cứ để nó phát triển ở nơi khác đi ạ. Hôm qua con đã đến tỉnh thành, liên hệ được với ba siêu thị đồng ý nhập hàng của chúng ta. Họ đều là những siêu thị lớn ở khu vực trung tâm thành phố. Một khi doanh số bán hàng khả quan thì chúng ta sẽ có tương lai trong ngành này."

"Chỉ cần sản xuất đủ để cung cấp cho những nhà tiêu thụ này thì lợi nhuận rất khả quan rồi. Mẹ yên tâm, sau này mọi việc sẽ bớt áp lực thôi."

Bà Hứa Nhược Lan bất lực thở dài: “Được rồi, con có ý tưởng lớn, con có thể tự quyết định, bố mẹ chỉ không muốn con mệt mỏi như vậy mà thôi. "

"Đừng lo lắng, con đã nói rồi, con sẽ lo liệu được."

Điều Nhiễm Anh mong muốn chính là phát triển lâu dài và bền vững chứ không phải chỉ làm ăn ngắn hạn, vì vậy xây dựng nền móng là việc rất quan trọng vào lúc này. Mặt khác, hoạt động của nhà máy nước trái cây đang đi đúng hướng, những khu dân cư nông thôn mới cũng bắt đầu đi vào sử dụng.

Sau khi xây dựng nông thôn mới, toàn bộ thôn Đại Thạch đã có sự thay đổi mạnh mẽ, dòng sông trong vắt trước khu dân cư, không khí trong lành sau núi, cây ăn quả trên núi xum xuê. Cả thôn khoác lên bộ áo hoàn toàn mới.

Chớp mắt đã đến vụ thu hoạch cam.

Năm nay, đơn hàng trực tuyến đã tăng gấp đôi so với năm ngoái. Điều thú vị nhất là năm nay khách hàng từng đánh giá không tốt đã trở lại viết đánh giá xin lỗi và khen ngợi sản phẩm của cô.

“Quả cam rốn của cửa hàng này rất ngon, mẹ tôi rất thích, vừa có giá trị dinh dưỡng lại có dịch vụ chăm sóc khách hàng cẩn thận. Năm nay tôi quay lại mua thêm vài hộp để biếu người thân."

Nhiễm Anh đọc bình luận, khoé miệng không ngừng nở nụ cười.

"Thấy chưa, em nói rồi, cam rốn của thôn em là ngon nhất đấy."

Thương Diễn Chi bất giác nhìn cô mỉm cười: “Ừ, quả cam rốn ở quê em là ngon nhất.”

"Cái gì mà quê em? Anh bây giờ là con rể của nơi này rồi, tính ra cũng là quê anh đấy." Nhiễm Anh nhướng mày, vẻ mặt có chút không vui.

“Ừ, là anh nói sai.” Thương Diễn Chi chủ động nhận lỗi: “Là cam rở quê chúng ta, không phải quê em.”

"Rất có tính tự giác."

Nhiễm Anh mỉm cười quay người tiếp tục xử lý đơn hàng trực tuyến, Thương Diễn Chi nắm lấy tay cô nói: "Đơn hàng không gấp, anh giúp em hoàn thành sau. Giờ có chuyện quan trọng hơn đây này."

"Chuyện gì?"

“Đám cưới.” Thương Diễn Chi buồn bã nói: “Trước kia em bận rộn với nhà máy nước trái cây, bây giờ nhà máy nước trái cây đang đi đúng hướng, nhà của em cũng đã xây xong, sản lượng cam rốn đang tăng lên, chẳng có lý do gì để hoãn đám cưới nữa đúng không?"

Anh không muốn ép cô, nhưng mọi người đều cho rằng anh không muốn đám cưới, không ai hiểu rằng người muốn trì hoãn lại chính là Nhiễm Anh.

“Không phải chúng ta đã làm giấy đăng ký kết hôn rồi sao?”

Nhiễm Anh vừa nói vừa liên tục trả lời tin nhắn trên mạng.

Thương Diễn Chi chạnh lòng, mấy năm nay bận quá, hai người không có thời gian tổ chức đám cưới. Anh cũng biết cô làm việc vất vả và mệt mỏi nên chỉ có thể đi làm giấy trước.

Bây giờ đã có giấy kết hôn rồi, hôn lễ lại là một vấn đề đau đầu khác.

“Anh thấy chưa đủ.” Thương Diễn Chi đã trở thành con rể của thôn Đại Thạch, cũng từng dự nhiều đám cưới và tổ chức nhiều tiệc chiêu đãi bà con hàng xóm.

“A Anh, anh biết em nghĩ đó chỉ là hình thức, nhưng anh hy vọng hình thức như này có thể chứng minh trong lòng em có anh.

“A Anh, A Anh...”

Thương Diễn Chi bị cắt ngang bởi giọng nói của Hạ Thính Vân ngoài cửa.

Nhiễm Anh liếc nhìn Thương Diễn Chi, nói: "Được rồi, chuyện này nói sau nhé."

Hai người nhanh chóng đi ra ngoài.

"Thính Vân, sao cậu lại đến đây?"

“Có tin vui.” Hạ Thính Vân bước tới nắm lấy tay Nhiễm Anh, vẻ mặt vui mừng không thể giấu được.

"Là chuyện gì?"

"Thôn chúng ta đã thắng giải bình chọn thôn đẹp nhất cả nước rồi."

“Thật sao?” Ánh mắt Nhiễm Anh sáng lên: “Năm ngoái chỉ lọt vào vòng đề cử, năm nay chúng ta thắng giải luôn rồi?”

“Ừ.” Hạ Thính Vân vẻ mặt hưng phấn: “Thôn Đại Thạch đã được bình chọn là thôn có cảnh sắc đẹp nhất nước.”

"Thực sự là một tin quá tốt."

"Còn có một tin tốt khác."

"Là chuyện gì?"

"Đài truyền hình trung ương sẽ đến đây, ghi hình một chương trình đặc biệt về những vùng quê cách xa đô thị, giới thiệu về phong tục và cảnh sắc quê hương. Chương trình cũng sẽ được mang đi quảng bá ở nước ngoài."

Nhiễm Anh há hốc miệng, không thể tiêu hoá quá nhiều tin tức tốt cùng một lúc như này.

"Khi nào?"

"Tuần sau họ tới. Lúc đó chúng ta sẽ lựa ra những nhân tố nổi bật để quảng bá, từ huyện Cầm cho tới thôn Đại Thạch. A Anh, suy nghĩ xem chúng ta sẽ đem cái gì của thôn đi quảng bá cho thế giới đây?"

Huyện rất coi trọng cơ hội lần này, vì vậy họ phải tận dụng từng giây từng phút lên hình.

“Đây là cơ hội tốt. A Anh, cậu phải nắm bắt nó.”

“Được rồi, để tôi bàn bạc với mọi người.” Nhiễm Anh bắt đầu rà soát những điểm nổi bật có thể đem đi quảng bá: “Tôi nhất định sẽ nắm bắt cơ hội này.”

"Cố lên, tôi tin cậu có thể làm được."

Nhiễm Anh tiễn Hạ Thính Vân đi, quay lại bắt gặp ánh mắt buồn bã của Thương Diễn Chi, cô giật mình.

"Chuyện gì vậy?"

“Không có gì.” Thương Diễn Chi không khỏi mỉm cười: “Anh đang nghĩ sắp tới chắc em sẽ bận lắm nên không thể tổ chức đám cưới được.”

Nhiễm Anh cười: “Ừ, giám đốc Thương thông cảm nhé, em lại sắp có nhiều việc phải lo rồi.”

Thương Diễn Chi miễn cưỡng nắm lấy tay cô, trên môi nở nụ cười bao dung.

"Không sao đâu, em cứ bận việc của mình đi, chỉ cần nhớ em còn nợ anh một đám cưới là được."

“Đừng lo, em sẽ không bao giờ quên đâu.” Nhiễm Anh nắm tay anh, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Một người bạn đời luôn ủng hộ và thông cảm như vậy, cô còn đòi hỏi gì hơn nữa.

Năm nay, sản lượng cam rốn huyện Cầm tăng 40% so với năm ngoái. Ngoài việc ngày càng được ưa chuộng trong nước, cam rcòn được xuất khẩu ra nước ngoài và trở thành thương hiệu tiêu biểu của tỉnh Giang.

Huyện Cầm cũng trở thành điểm du lịch chính của tỉnh, hình ảnh được quảng cáo khắp nơi.

Thôn Đại Thạch được đánh giá là làng đẹp nhất nước, cũng là hình mẫu tiên tiến của nông thôn mới.

Cuối năm đó, Nhiễm Anh kết hôn với Thương Diễn Chi.

Toàn bộ thôn Đại Thạch được mời đến dự đám cưới của Nhiễm Anh, trước sự chứng kiến của cha mẹ, gia đình và dân làng, cô bước về phía Thương Diễn Chi, nở nụ cười hạnh phúc.

Nhiễm Anh nắm tay Thương Diễn Chi, nhìn bầu trời xanh phía sau rặng núi, cô tin rằng ngày mai, cả cô và thôn Đại Thạch sẽ cùng hướng tới một tươn lai tươi sáng.

(Hết toàn văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.