Khẩu Thị Tâm Phi

Chương 22: C22: Chương 22





Tiếng nổ đứt quảng truyền vào lỗ tai, bốn phía bụi đất tung bay, tầm mắt mù mịt.

Luyện Thiên Sương ngây người nhìn tòa núi sụp một nửa kia, thái dương thoáng co quắp, đau dử dội.

Vừa rồi đất rung nui chuyển , hắn suýt chút nữa một lần nữa xông vào trong động kia, nhưng oa oa kêu to trong lòng hắn Lăng tiểu quai nhắc nhở hắn, vì bảo vệ hài tử, hắn không thể khong phi thân(bay) xuống núi, leo lên sườn núi(chỗ hình đất cao thấp nghiêng lệch mà vẫn liền với nhau) khá cao gần đó, tận mắt thấy ngọn núi kia từng chút từng chút sụp xuống.

Lăng Phi còn ở bên trong!

Luyện Thiên Sương rốt cuộc biết mình tại sao thấp thỏm như vậy rồi, căn bản lời Lăng Phi nói từ đầu đến cuối mâu thuẫn. Một hồi nói muốn đồng sinh cộng tử với hắn, một hồi lại kêu hắn mang theo hài tử đi trước, hơn nữa không giải thích được muốn trao đổi vũ khí... Tên kia tuyệt đối đã sớm có dự mưu(lập kế hoạch trước).

Hắn sớm đã tính toán kỹ tất cả mọi thứ, nhưng vẫn ở trước mặt mình như không có chuyện gì xảy ra mỉm cười.

Ngón tay của Luyện Thiên Sương hơi hơi run, thanh âm vẫn còn có thể coi là trấn định, quay đầu hỏi đoàn hắc ảnh kia: "Tà Quỷ trận này... rốt cuộc có huyền cơ gì?"

"Chỉlà trận pháp dùng để vây khốn Bạch Hổ mà thôi."

"Vậy tại sao Lăng Phi sẽ không đi ra ngoài nữa?"

"Bạch Hổ là thần thú của Thiên giới, với lực lượng của phàm nhân làm sao có thể địch nổi? Đại vương vì vây khốn hắn, một tháng trước đã bày trận pháp trong núi, sau đó dựa vào nguyên thần của mình phát động trận pháp." Dừng một chút, ngẩng đầu nhìn hướng khác, tiếng nói trở nên mờ ảo, "Tà Quỷ trận vừa phát động, liền là đồng quy vu tận chi cục(kết cục chỉ có chết cùng nhau).

Luyện Thiên Sương chợt cảm thấy lạnh thấu xương.

Lăng Phi nay đã là quỷ rồi, nếu lại cùng Bạch Hổ đồng quy vu tận, rốt cuộc hậu quả là gì?


Hồn, phi , phách, tán.

Bốn chữ này mới vừa vọt lên, Luyện Thiên Sương liền cảm thấy lòng ngực như bị cái gì đó đâm một cái, tiếng ồn ào bên tai đều tiêu thất, chỉ còn xa lạ đau đớn từng bước lan tràn.

Hắn cùng Lăng Phi đã quen biết nhau hơn nghìn năm, chỉ đánh nhau đánh liền mấy trăm năm, tuy là thường hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại chưa từng nghĩ tới -- một ngày nào đó, người này sẽ biến mất.

Đúng rồi, từ nay về sau, lên trời xuống đất, sẽ không có người này.

Vô luận cỡ nào chán ghét.

Vô luận... cỡ nào thích.

Luyện Thiên Sương cắn răng, đột nhiên biến sắc, đem ầm ĩ không ngớt Lăng tiểu quai đưa cho đoàn hắc ảnh kia, mình thì căng chân đi lên tòa núi kia.

Trước kia sơn động sớm bị cự thạch phá hủy, cũng không có lối vào rõ rệt nào khác, khắp nơi đều là thạch đá lởm chởm, cơ hồ không có chỗ đặt chân.

Luyện Thiên Sương ngưng thần suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng niệm chú ngữ, đem yêu khí tập trung ở bạch cốt tiên, tay vung lên, trọng trọng hướng vách núi kia vung.

"Đùng!"

Sau tiếng vang, vách núi đồ sộ nhưng bất động, Luyện Thiên Sương lai tựa như trúng một đòn nặng nề, lảo đảo lui lại mấy bước, khóe miệng tức khắc chảy huyết.

"Luyện công tử," Đoàn hắc ảnh kia tay chân cứng ngắc ôm Lăng tiểu quai bay tới, hỏi, "Ngài đang làm gì vậy?"

"Đương nhiên là tìm tên khốn Lăng Phi kia tính sổ!" LuyệnThiên Sương thấy tiên không được, liền siết tay đấm một cái, đổi chú ngữ, "Hắn thực sự là thật to gan, cũng dám lừa ta!"

Oanh.

Hoả công pháp thuật sử dụng sau khi xuất, đồng dạng bắn ngược trở về trên người Luyện Thiên Sương, làm cho hắn liên tiếp lui về phía sau, tóc đều suýt chút nữa bị đốt trọi.

Đoàn hắc ảnh kia cũng tránh né theo, ngạc nhiên nói: "Đại vương khống có nói cái gì cho Luyện công tử sao?"

"Nói nhảm! Nếu ta sớm biết chủ ý của hắn, sao lại một mình ly khai(rời đi)." Luyện Thiên Sương vừa nói, vừa xông lên đạp hòn đá này.

Sức lực đương nhiên sẽ bắn ngược, dùng sức càng lớn, bị tổn thương càng nặng.

Nhưng Luyện Thiên Sương không quan tâm , như cũ một cước một cước đạp tiếp, lẩm bẩm: "Bất quá là đối phó một con hổ thôi, đánh không lại còn có thể trốn, hắn hà tất liều lĩnh..."

"Đại vương từng nói, nếu Luyện công tử không thích hắn, hắn đương nhiên sẽ không mặt dày. Chỉ hy vọng Luyện công tử ngài bình an vô sự, không cần tiếp tục sống trốn trốn tránh tránh nữa."


Sau khi Luyện Thiên Sương nghe câu này, cảm giác trong lòng đau nhói, khí lực toàn thân đều bị rút sạch, cả người mềm nhũn ngã xuống.

Hắn không thích y?

Không sai,khi Lăng Phi thổ lộ, hắn quả thực quật cường không chịu thừa nhận tâm ý của chính mình.

Hắn từng lần một cự tuyệt y.

Hắn kêu y đừng si tâm vọng tưởng.

Hắn...

Dù sao cũng là hắn chậm một bước.

Hắn nhớ rõ khi Lăng Phi đi sớm về trễ, sắc mặt luôn là càng ngày càng tái nhợt, ánh mắt cho tới bây giờ cũng không dám nhìn hắn.Y khi đó liền đã hạ quyết tâm sao? Y bằng lòng không quấn quít lấy hắn, thì ra đúng là dùng phương pháp quyết tuyệt như vậy.

Mà hắn từ đầu tới đuôi, chỉ nói qua hai lần thích.

Hắn còn thiếu y ngàn lần vạn lần.

Hắn muốn nói một câu nói cho y nghe.

Luyện Thiên Sương giơ tay lên đè ngực một cái, đột nhiên bật cười.

Đầu ngón tay của hắn như cũ run, biểu tình đã khôi phục như thường, chậm rãi đem bạch cốt tiên của Lăng Phi thu, chậm chậm đưa tay ra, từng điểm từng điểm đào oạt(móc, thò tay vào trong hang mà móc thử) thạch.

Pháp trận vẫn còn đang phát huy tác dụng.

Lạ lẫm đau đớn từ hai tay truyền lên, mỗi một cái động tác đều phải dùng hết khí lực toàn thân.


Cũng không lâu sau, trên mặt Luyện Thiên Sương có vảy màu đỏ sậm như ẩn như hiện, khuôn mặt tuấn mỹ hơi vặn vẹo, biểu tình vô cùng khủng bố. Nhưng hắn không thèm để ý chút nào, vẫn là đem ra một khối một khối thạch.

Ngực khí huyết sôi trào.

Ánh mắt càng ngày càng mờ nhạt, hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ.

Vảy trên mặt Luyện Thiên Sương dần dần tróc ra rơi xuống, máu loãng theo gò má chảy xuống, tích tích đáp đáp rơi trên mặt đất. Nhưng hắn như hồn nhiên không cảm thấy được, chỉ mặc niệm tên y dưới đáy lòng.

Lăng Phi...

Lăng Phi.

Hắc ảnh bên cạnh thấy thế kinh hãi, nhịn không được đi kéo cánh tay hắn, nói: "Tà Quỷ trận vừa mở, người ở bên trong tuyệt đối ra không được. Mà người bên ngoài muốn vào, cũng muôn vàn khó khăn, Luyên công tử cần chi phải hao tổn hơi sức?"

Nghe vậy, Luyên Thiên Sương hé mắt, hơi thanh tỉnh chút, hỏi ngược lại: "Muôn vàn khó khăn? Nói vậy, vẫn có biện pháp để vào, đúng không?"

Hắc ảnh giật mình, chần chờ nói: "Có biện pháp, nhưng... "

Không đợi hắn nói hết, Luyện Thiên Sương liền từ dưới đất đứng lên, tự tay sờ sờ Lăng tiểu quai, nói: "Giúp ta chiếu cố hài tử, ta muốn đi vào."

"Nhưng mà, Luyện công tử, cái này quả thực quá nguy hiểm."

"Lúc trước ta không suy nghĩ hảo, nên bỏ lỡ rất nhiều thứ." Nửa gương mặt Luyện Thiên Sương bị che lấp bởi vậy, nửa bên kia thì huyết nhục mơ hồ(máu thịt be bét), nhưng lại mỉm cười, thần thái trung con ngươi đen cảm động lòng người, tuấn mỹ vô song, "Bây giờ ta không muốn mắc thêm lỗi nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.