[Hp][Snarry] Đôi Mắt Hoàng Kim

Chương 22: 22: Giải Quyết Tử Xà





Sau khi Dumbledore chắc chắn rằng không có một đứa học trò nào tò mò chạy ra khỏi ký túc xá lảng vảng quanh các hành lang mà tiêu biểu là đám sư tử Gryffindor thích khám phá thì ông cùng các vị giáo sư và Harry tập trung trước cửa phòng hiệu trưởng.

"Thứ duy nhất có thể chữa lành tổn thương gây ra bởi nọc độc của tử xà chính là nước mắt phượng hoàng nên tôi mang Fawkes theo." Dumbledore ôm một con chim lớn ra.
Fawkes là một trong hai con phượng hoàng duy nhất được con người thuần hóa, nó có bộ lông rực rỡ màu đỏ và vàng.

Mỏ và móng vuốt màu vàng kim lấp lánh, lông đuôi dài thượt đẹp đẽ như những con công.

"Để phòng ngừa tới lúc cần thiết mà nó không khóc được bây giờ lấy nước mắt luôn đi", Snape cầm một chai thủy tinh rỗng tiến lên nói.
Fawkes: "Quác???"
Con phượng hoàng bị bắt khóc đến mức hai mắt sưng húp bất mãn giãy khỏi tay Dumbledore bay một vòng trên đầu mọi người rồi sà vào lòng Harry.

Cậu ngỡ ngàng ôm nó vào lòng thích thú vuốt ve bộ lông mượt mà ấm áp của nó.
"Xem ra Fawkes rất thích trò đấy", Dumbledore nhìn thú cưng của mình cọ cọ đầu vào ngực Harry rõ là tủi thân.
"Nghe nói thức ăn chính của phượng hoàng là rắn, chúng cũng ăn cả rồng non nếu có điều kiện", Snape đứng một bên lành lạnh lên tiếng.
"...", Harry câm nín nhìn Snape, thầy nói như vậy sau này em làm sao nhìn Fawkes một cách bình thường được chứ hả?
Con phượng hoàng xinh đẹp ban đầu bỗng chốc nặng nề hơn hẳn, Harry càng cảm thấy gai người hơn khi nó lâu lâu lại mổ nhẹ vào tay cậu.
"Em trả lại thầy này, giáo sư Dumbledore", cậu rùng mình đưa Fawkes cho ông.
Đang từ trong vòng ôm mềm mại bỗng chốc trở lại cánh tay gầy gò thô cứng của chủ nhân Fawkes uất ức kêu to một tiếng.
Đoàn người bắt đầu di chuyển đến mục tiêu đã định trước.

Trên đường đi bọn họ còn chuyện trò để giảm bớt căng thẳng.
"Trò có muốn làm thủ lĩnh nam sinh của Ravenclaw vào năm sau không?", giáo sư Flitwick hỏi Harry.
"Thầy coi trọng em quá rồi.

Em không nghĩ một học trò mới năm thứ tư có thể đảm nhiệm trọng trách này đâu." Cậu khiêm tốn từ chối.

"Sao lại không? Trình độ của trò đã vượt xa chương trình năm thứ bảy.

Thầy có thể nói nếu được cho phép trò có thể tốt nghiệp ngay lập tức đấy!" ông cảm thán.
"Em còn muốn ở lại Hogwarts thêm vài năm nữa", Harry cười khẽ.
"Cuộc sống tuổi học trò luôn là những trải nghiệm đáng nhớ mà." Giáo sư McGonagall nói.
"Đúng vậy, trẻ con tốt nghiệp sớm làm gì chứ?" giáo sư Sprout cũng đồng tình.
"Nếu ông không còn muốn một học trò có năng lực như vậy ở lại Ravenclaw thì Slytherin rất vui lòng hoan nghênh trò ấy đến." Snape liếc sang Flitwick mở lời.
"Ôi Severus, cậu biết là tôi không có ý đó." Flitwick vội hô lên, "Trò Potter, thầy thực sự không có ý đó đâu."
"Em biết mà", Harry bật cười.
"Em biết không cô vẫn cứ có cảm giác em nên vào Gryffindor mới phải", McGonagall thở dài tiếc nuối nói.
Harry giật mình nhìn bà.
"Em là một đứa nhỏ ngoan, Potter.

Hufflepuff chào đón tất cả những đứa trẻ ngoan." giáo sư Sprout cũng vào góp vui.
"Mấy cái người này...!thật là..." Flitwick thực buồn bực.
"Chúng ta đến rồi", Snape lên tiếng cắt ngang câu chuyện vô nghĩa này.
Giáo sư Flitwick, McGonagall và bà Sprout đứng trước cửa nhà vệ sinh nữ lầu hai liếc nhìn Snape rồi quay sang Dumbledore với ánh mắt đầy ẩn ý.
"Mấy người nhìn cái gì?", Snape giận tái mặt, hắn cũng không ngờ lối vào phòng chứa bí mật của Slytherin lại ở trong phòng vệ sinh nữ đâu.
Harry cúi đầu cụp mắt thở dài, quả nhiên...!Làm hiệu trưởng Hogwarts sao lại không biết về lối vào ở đây chứ.

Mệt cho Harry lúc đó còn nghĩ muốn giấu diếm một trong những cái đầu vĩ đại nhất giới phù thủy này.

Những sự kiện trông có vẻ ngẫu nhiên xảy ra trong những năm cậu ở Hogwarts đời trước cuối cùng thì tất cả đều là một ván cờ giữa Dumbledore và Voldemort mà cậu, Harry Potter chính là quân cờ chủ chốt nhất trong tay ông.

Cậu dù chán ghét đến mức nào cũng không thể không đi theo đường đi nước bước ông đã dự tính.


Cậu không trách ông, có trách cũng chỉ trách vận mệnh trêu ngươi.
Đầu giờ trưa ngay cả con ma khóc nhè Myrtle cũng lượn đi đâu đó chơi không có ở đây, Harry tiến lên trước dùng xà ngữ mở lối vào trong tháp bồn rửa tay.

Dumbledore quyết định để giáo sư Sprout ở lại canh chừng trong khi những người còn lại xuống dưới.
Dumbledore dẫn đầu nhảy xuống trước, tiếp theo là Flitwick, McGonagall và Snape, cuối cùng là Harry.

Trượt xuống đường ống tối tăm hôi thối tuy đã chuẩn bị trước nhưng vẫn làm cậu xây xẩm hết cả mặt mày.

Lúc vọt ra ngoài chạm đến mặt đất còn đang loạng choạng thì Harry chợt lọt vào một vòng tay vững chãi ám đầy mùi thơm thảo dược.

Không gian yên tĩnh tối om không một tia sáng làm cậu dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn đầy áp lực của người trước mặt.
"Mọi người không sao cả chứ?", Dumbledore thắp sáng đũa phép lớn tiếng hỏi.
Cái ôm đột nhiên biến mất nếu không phải hơi ấm của nó vẫn còn mơn trớn trên da thịt thì Harry đã tưởng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Harry vội cúi đầu, bóng tối xung quanh đã giúp đỡ che giấu hơi nóng lan tràn làm hai gò má của cậu ửng hồng.
Dumbledore xung phong đi trước, các vị giáo sư vây quanh bảo vệ Harry ở giữa.

Trên đường họ bắt gặp bộ da màu xanh lá mới lột của tử xà.
"Chắc vì lột da mà nó tỉnh dậy đi", giáo sư Flitwick suy đoán.

"Có thể", Snape gật đầu đồng ý tự nhiên tiến lên mà thu hết bộ da vào túi.
Cuối đường, bọn họ đụng phải cánh cửa lớn hình tròn được trang trí bằng những con rắn kim loại đã rỉ sét.

[Mở ra] Harry nói

Lạch cạch...!
Cánh cửa từ từ chuyển động mở rộng, theo kế hoạch của Dumbledore cậu sẽ phải lừa tử xà ra ngoài hủy đi mắt nó trước.

Harry hít sâu muốn tiến vào thì một bàn tay đáp xuống vai cậu ngăn cản.

Cậu quay đầu nhẹ mỉm cười cho Snape một ánh mắt trấn an rồi dứt khoát tiến vào phòng chứa.

Môi Snape giần giật siết chặt nắm tay trừng mắt nhìn bóng lưng nhỏ nhắn khuất sau cánh cửa thầm hận bản thân quá vô dụng.
"Trò ấy sẽ không sao đâu.

Harry là một đứa trẻ dũng cảm thiện lương hiếm thấy." Dumbledore nhấp môi cảm thán.
"Vì cái thiện lương ngu xuẩn đó mà bỏ mạng có đáng không?" Snape lẩm bẩm.
"Severus, thiện lương không đại biểu ngu xuẩn, cũng không đại biểu mềm yếu, càng không đại biểu vô năng.

Cậu nên tin tưởng Harry càng nên tin tưởng vào trái tim mình." Ông nhẹ giọng nói với Snape.
"..." hắn nhìn Dumbledore mím môi không nói thêm một lời.
Harry không hề sợ hãi rảo bước qua hành lang dài với những cây cột hình đầu rắn làm bằng đá khổng lồ đứng dọc hai bên tiến tới cái hồ ở trung tâm.

Đảo mắt xung quanh một vòng, Harry cũng không niệm câu thần chú cái gì mà Nói với ta hỡi người vĩ đại nhất trong bộ tứ Hogwarts một phần do cậu không nhớ rõ chính xác từng từ, còn lại phần lớn chính là Harry cảm thấy không cần thiết.
[Ra đây.

Tao biết mày ở trong.] cậu lớn tiếng ra lệnh.
Phần miệng bức tượng đá khổng lồ giữa hồ chuyển động một con rắn khổng lồ ló đầu trườn ra ngoài đối diện thẳng với Harry.
[Con người vô lễ.

Dù mi có là truyền nhân của Slytherin ta cũng sẽ không nghe lời mi.]
[Mày đã ở đâu những năm qua? Tại sao hôm qua mày đến hồ Đen?] Harry không quan tâm hỏi.
[Ta đã trải qua kì ngủ đông dài chuẩn bị cho việc lột da nếu không phải có người đánh thức ta sớm thì ta chẳng thèm đến đó đâu.] tử xà hừ lạnh.
[Ai đã đánh thức mày?] Harry hoảng hốt hỏi.

[Một tên đàn ông không phải truyền nhân của Slytherin nhưng lại biết xà ngữ mang theo một con rắn.

Mà khoan...!mi cũng không phải truyền nhân của Slytherin, ta không ngửi thấy mùi ngài trên người mi.

Đáng chết!] nó tức điên lên.
"Fawkes", Harry lạnh lùng gọi.
Con phượng hoàng cất lên tiếng hót cao vút bay thẳng vào móng chân nhọn hoắt chọc thủng mắt tử xà.

Con tử xà gầm lên đau đớn lăn lộn trong phòng chứa tạo ra một cơn chấn động nhỏ.

Harry né tránh gạch đá rơi xuống giơ đũa phép định tấn công tử xà thì bất thình lình bị lôi ngược ra sau.

Chưa kịp định thần đã bị ném khỏi phòng chứa kèm theo tiếng quát tháo tức giận.
"Cút ra ngoài."
Đứng ngoài cửa chờ đợi, cậu cũng không sốt ruột mấy, bên trong đều là bậc thầy chiến đấu chỉ một con tử xà mù mắt mà thôi bọn họ thua mới là lạ.

Điều làm Harry lo lắng hiện tại là ai đã đánh thức tử xà.

Kẻ biết xà ngữ và con rắn? Cậu nhớ ra rồi...!giọng nói băng lãnh hôm Halloween.
"Nagini", Harry lẩm bẩm.
Đường ống đó không vừa với tử xà nhưng với con rắn của Voldemort thì dư dả.

Người đi cùng với nó là ai? Người bị trường sinh linh giá điều khiển? Không đúng, lời nguyền của cậu chắc chắn sẽ không để lại một tí linh hồn nào của Voldemort mới phải.

Nhưng nếu có ngoại lệ xảy ra thì sao?
Thời gian không đúng,Nagini chưa phải là trường sinh linh giá mà nếu có nó cũng không thể sống đượcsau tổn thương của lời nguyền.

Thứ có thể bảo vệ được trường sinh linh giá làgì đây? Vương miện Ravenclaw hay viên đá phục sinh trong nhẫn nhà Gaunt? Cậu phảikiểm tra lại tất cả trường sinh linh giá của Voldemort mới được, Harry âm thầmquyết định..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.