Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 6: C6: Chương 6




Hứa Gia Ngôn nghiêm túc xin lỗi Thẩm Thanh Dứu, nhìn sắc mặt anh dần tốt lên mới cong môi, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Cậu không buông tay Thẩm Thanh Dứu ra ngay, nhân cơ hội này tiếp tục hỏi: “Ngài Thẩm, anh biết chỗ nào bán vest không?”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu muốn mua?”

Hứa Gia Ngôn: “Hôm nay tôi thấy mọi người trong công ty đều mặc nên định chuẩn bị một bộ, nhưng bây giờ mua trên mạng không kịp nữa, anh biết cửa hàng quần áo nào bán không?”

Thẩm Thanh Dứu nhìn đồng hồ, đã bốn rưỡi chiều, mua trên mạng đúng là không kịp, hơn nữa vest nếu không thử trực tiếp cũng khó tìm được kích cỡ phù hợp, “Tôi biết cửa hàng thiết kế theo yêu cầu.”

“Theo yêu cầu?” Hứa Gia Ngôn, “Vậy… có đắt không?”

Thẩm Thanh Dứu im lặng vài giây, “Không rẻ. Cậu có giới hạn về giá cả không?”

Tay Hứa Gia Ngôn nắm chặt lại, cậu đã quên mất mình đang nắm tay anh, mỗi động tác đều ảnh hưởng đến đối phương.

“Ba trăm… Trong khoảng ba trăm tệ được chứ?”

Hứa Gia Ngôn biết thiết kế theo yêu cầu rất đắt, dù không phải thì tìm mua một bộ vest dưới ba trăm tệ ở một nơi tấc đất tấc vàng như thành phố A cũng là việc khó. Cậu ngẫm nghĩ, nếu không thì thêm chút tiền, cùng lắm sau khi dọn khỏi nhà Thẩm Thanh Dứu thì tìm một nhà trọ rẻ hơn chút.

Lúc đầu cậu không muốn mua đồ quá đắt đỏ, nhưng nếu phải bỏ tiền vào vest, cậu dự tính phải giảm ngân sách vào những chỗ khác.

Cậu há miệng, còn chưa kịp mở lời đã nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Dứu: “Chờ một lát.”

Hứa Gia Ngôn cho rằng anh có việc bận bèn nới lỏng tay, lại không ngờ anh vẫn đứng tại chỗ, cầm điện thoại trên bàn gọi một cuộc.

Tiếng tút đầu tiên chưa dứt đã có người bắt máy.

Hứa Gia Ngôn đứng tương đối gần nên có thể nghe thấy giọng nói của đầu dây bên kia. Âm thanh rất quen thuộc, nếu cậu đoán không nhầm thì là trợ lý Lâm.

Trợ lý Lâm: “Sếp Thẩm, có chuyện gì ạ?”

Thẩm Thanh Dứu: “Có thể mua vest dưới ba trăm tệ ở đâu?”

Trợ lý Lâm chần chờ một giây, nghi ngờ hỏi lại: “Dưới… ba trăm tệ?”

“Ừ.”


“… Anh chờ một lát, tôi tra một chút, sẽ trả lời anh trong vòng năm phút.”

Thẩm Thanh Dứu: “Tra luôn, không cần cúp máy.”

Trợ lý Lâm lại chần chừ thêm một giây rồi đáp lại: “Vâng, anh chờ một lát.”

Đầu dây bên kia yên ắng, chưa đến hai phút, tiếng trợ lý Lâm lại truyền ra: “Xin lỗi sếp Thẩm, để anh phải đợi lâu. Trên con đường cũ ở ngõ Quảng Ninh có thể mua vest với giá trong vòng ba trăm tệ.”

“Ngõ Quảng Ninh?”

“Vâng, ở thành Nam, bao giờ anh cần ạ? Để tôi tới mua.”

“Gửi định vị cho tôi.”

“Anh… tự đi ạ?”

“Ừ.”

“Vâng, anh chờ một lát, tôi gửi luôn đây.”

Hứa Gia Ngôn im lặng nghe cả cuộc điện thoại, cho đến khi Thẩm Thanh Dứu cúp máy mới cẩn thận hỏi: “Anh… anh định đưa tôi qua đó?”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu định tự mình đi?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi có thể tự đi, hình như chỗ này cách thành Nam rất xa, tôi không làm phiền anh được.”

“Tinh tinh”, trợ lý Lâm gửi định vị tới, Thẩm Thanh Dứu mở bản đồ ra nhìn, nói: “Đúng là rất xa, dùng phương tiện công cộng phải đổi bốn tuyến, hơn nữa bên đó không có tàu điện ngầm, lộ trình mất khoảng bốn tiếng rưỡi.”

Hứa Gia Ngôn kinh ngạc: “Xa thế á? Thế tối nay tôi không kịp về ăn cơm rồi…”

“Được rồi, vẫn để tôi đưa đi thì hơn.” Thẩm Thanh Dứu nói, “Tôi lên phòng thay quần áo, cậu ở đây chờ tôi.”

“Không cần thật mà, tôi có thể tự đi.”

“Tôi nói rồi, ở đây chờ tôi.”


Giọng Thẩm Thanh Dứu bỗng trầm xuống, nét mặt trở nên nghiêm túc.

Hứa Gia Ngôn không dám khách sáo với anh nữa, đáp khẽ một tiếng, nghĩ thầm người này lật mặt còn nhanh hơn lật sách là sao?

Ngõ Quảng Ninh nằm ở nơi xa nhất phía Nam thành phố A, đi thêm mấy chục kilomet là tới thành phố khác. Nơi này tuy xa xôi nhưng mật độ dân cư đông đúc, phần lớn người tỉnh ngoài tới thành phố A làm việc đều lựa chọn đặt chân đến đây, bởi chỗ này giá cả hợp lý, có thể tiết kiệm không ít từ chi phí ăn, mặc, ở, đi lại.

Trước khi tới thành phố A, Hứa Gia Ngôn đã tìm hiểu, sau khi công việc ổn định sẽ tới đây thuê nhà. Vừa lúc Thẩm Thanh Dứu dừng xe chờ đèn đỏ, Hứa Gia Ngôn thấy cho thuê dán trên tường, cậu ghé vào cửa sổ xe chụp một bức, về sau sẽ liên lạc với chủ nhà hỏi thăm tình huống cụ thể.

Thẩm Thanh Dứu ngồi trên ghế lái liếc cậu một cái, chờ đèn đỏ chuyển xanh, đi theo chỉ dẫn tới gần ngõ Quảng Ninh.

Ngõ Quảng Ninh đúng như tên, là một con hẻm nhỏ hẹp.

Xe Thẩm Thanh Dứu không vào được, đành tìm một chỗ đỗ xe ven đường.

Chỗ đỗ xe cách địa điểm cần tới một con đường, Hứa Gia Ngôn nhìn hoàn cảnh bên ngoài, nói với Thẩm Thanh Dứu: “Tôi tự đi qua được, sẽ cố gắng đi nhanh về nhanh.”

Không chờ Thẩm Thanh Dứu đáp lời, Hứa Gia Ngôn đã mở cửa xe, băng qua đường cái đi tới đầu ngõ Quảng Ninh.

Đầu ngõ tấp nập, xe đỗ lộn xộn, trong góc có mấy thùng rác ít nhất ba ngày không có ai dọn, bao lớn bao nhỏ bao gồm cả hộp mì không đậy nắp, nước mì vương vãi xung quanh.

Hứa Gia Ngôn biết trước hoàn cảnh chỗ này không tốt lại không ngờ kém đến mức này, bước chân vụt qua thùng rác tanh tưởi mới thấy được toàn cảnh ngõ Quảng Ninh.

Ngõ Quảng Ninh rất dài, hai bên là những cửa hàng nhỏ khoảng bảy, tám mét vuông, nơi này không có quy hoạch rõ ràng, muốn bán gì thì bán, bên tay trái bán hoa quả hạt giống, bên tay phải là quần áo giày tất.

Hứa Gia Ngôn thấy một tấm biển màu xanh cỡ lớn phía xa, trên đó viết “Quần áo công sở thời trang, vest cao cấp”, tên nổi bật thật sự, giá cả hẳn cũng hợp lý, đúng là cửa hàng Hứa Gia Ngôn muốn tìm, đang định vui vẻ đi qua thì thấy một người đàn ông cởi trần say xỉn bước về phía mình.

Người đàn ông uống quá chén, đi đường loạng choạng.

Hứa Gia Ngôn vốn không sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy cờ lê trong tay gã thì hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Kẻ say kia chú ý đến động tác của cậu, có lẽ ngay từ đầu gã không để ý, nhưng lúc này thật sự xách cờ lê đi thẳng tới chỗ cậu?

Có người như thế thật, bạn càng sợ thì hắn càng ra vẻ, huống chi là kẻ say rượu?

Lúc này Hứa Gia Ngôn luống cuống, gã kia vừa cao vừa to, nếu gã giơ cờ lê về phía này, máu chảy là chuyện khó tránh, thậm chí đầu thai ngay tại chỗ.


Cậu muốn quay đầu chạy nhưng hai chân không nghe lời, mắt thấy gã càng ngày càng gần, ý nghĩ khóc thét đã có, cậu thầm nghĩ nếu gã không biết đúng sai muốn mượn rượu làm càn thì cậu sẽ phản kháng đồng thời hét to cứu mạng, kết quả còn chưa kịp kêu thì nhận ra ánh mắt gã thay đổi.

Ánh mắt vốn hung thần ác sát không biết thấy cái gì đột nhiên trở nên ngoan ngoãn?

Hứa Gia Ngôn không biết dùng từ “ngoan ngoãn” để hình dung có đúng hay không, nhưng ánh mắt của gã say kia quả thật rất giống chó dữ đang nổi điên bị chủ nhân tròng lên xiềng xích.

Hứa Gia Ngôn nhìn theo ánh mắt gã, hai chân nhũn ra không đứng thẳng được.

Không biết Thẩm Thanh Dứu đã đứng phía sau cậu từ bao giờ, đang nhìn kẻ say bằng một ánh mắt cực kì đáng sợ.

Đôi mắt anh rất đẹp, chỉ là khí thế toát ra có thể khiến kẻ say đang loạng choạng cố gắng đứng thẳng, vờ như không có chuyện gì đi lướt qua hai người bọn họ.

Kẻ say đi rồi, Thẩm Thanh Dứu đi đến cạnh Hứa Gia Ngôn, thấy sắc mặt cậu tái nhợt, tay bấu vào tường, “Lá gan như thế mà còn định ở nơi này?”

Hứa Gia Ngôn khôi phục tinh thần, cảm thấy động tác của mình hơi mất mặt, vội rụt tay lại: “Sao anh biết tôi định ở đây?”

Thẩm Thanh Dứu: “Chẳng phải cậu chụp thông báo cho thuê dán trên tường hay sao?”

Hứa Gia Ngôn xấu hổ mỉm cười: “Giá thuê nhà ở đây rẻ, bây giờ tôi tìm được việc rồi, chuyển ra khỏi nhà anh chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

Thẩm Thanh Dứu không để ý chuyện cậu muốn dọn đi, cùng cậu tiến về phía cửa hàng kia.

Tuy tấm biển viết “vest cao cấp” nhưng người sáng suốt đều biết nơi này kiếm đâu ra quần áo cao cấp, Hứa Gia Ngôn không ôm hy vọng, bước vào cầm một bộ màu xám ướm trước gương.

Bộ vest kia hơi lớn với cậu, ông chủ bảo có thể giúp cậu sửa ống quần và cổ tay áo, nhưng tốn khoảng nửa tiếng.

Hứa Gia Ngôn cảm thấy hơi lâu, nếu một mình đến thì cậu đợi được, nhưng hôm nay Thẩm Thanh Dứu đi cùng, cậu sợ lãng phí thời gian của anh.

Vừa định bảo ông chủ treo quần áo lên thì nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Dứu: “Sửa đi.”

“Nhưng…”

“Tới cũng tới rồi, một lát có gì đâu.”

“Hửm?”

“Sao?”

“Không, không sao hết.”

Hứa Gia Ngôn hoảng sợ nhìn Thẩm Thanh Dứu hai giây, không ngờ có thể nghe mấy từ như “một lát không sao” từ miệng anh? Chẳng phải anh ghét lãng phí thời gian nhất à?


Thẩm Thanh Dứu không để ý ánh mắt hoài nghi của cậu, quay người đi ra khỏi cửa hàng.

Nửa tiếng sau.

Chủ cửa hàng đưa quần áo cho cậu, Hứa Gia Ngôn thử lại, lúc này đã đúng size, độ dài vừa người.

Cậu trả tiền cho ông chủ rồi cầm quần áo ra ngoài tìm Thẩm Thanh Dứu.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, tiệm cơm xung quanh náo nhiệt hẳn lên, Hứa Gia Ngôn cùng Thẩm Thanh Dứu bước chậm rãi ra khỏi ngõ, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng lên xe vẫn chưa hé răng nửa lời.

Thẩm Thanh Dứu dường như đã chú ý tới cảm xúc của cậu, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Có phải cậu muốn mời tôi ăn cơm không?”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt: “Sao anh biết?”

Thẩm Thanh Dứu: “Mỗi lần bước qua một tiệm cơm cậu lại liếc tôi một cái, kẻ ngốc mới không nhìn ra.”

Hứa Gia Ngôn không ngờ anh tinh tế như thế, hơi thẹn thùng đáp lại: “Tôi rất muốn mời anh ăn cơm, nhưng điều kiện bên ngày quá kém, nơi đắt đỏ tôi lại không mời được, nên…”

Thẩm Thanh Dứu liếc cậu, thấy trong lúc nói chuyện ngón tay cậu vẫn chạm vào màn hình, trên đó là một app chuyển tiền, số dư không có nhiều.

“Chờ tiền lương của cậu.”

“Tiền lương? Thế lâu lắm, tôi còn chưa đi làm.”

“Ăn bữa cơm thôi, chờ một chút cũng không sao.”

Hứa Gia Ngôn cảm thấy như vậy không ổn, dù sao Thẩm Thanh Dứu tốn thời gian nửa ngày tới đây cùng cậu, trên đường còn đuổi gã say rượu giúp cậu, cậu nhìn thoáng qua cửa sổ, nhân lúc xe chưa chạy ra đường lớn thì nói nhanh: “Ngài Thẩm, có thể chờ tôi hai phút nữa không?”’

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu định xuống xe bèn mở khóa cửa, không hỏi cậu muốn làm gì.

Sau khi xuống xe, Hứa Gia Ngôn lấy tốc độ nhanh nhất chạy vào một siêu thị cỡ nhỏ, khoảng ba đến năm phút sau, ôm chiếc hộp rực rỡ sắc màu về.

Cậu thở hổn hển mở cửa bước vào xe, đưa chiếc hộp kia tới trước mặt anh.

Thẩm Thanh Dứu hỏi: “Gì đây?”

Hứa Gia Ngôn cười đáp: “Kẹo!”

“Cảm ơn anh đã tới đây với tôi, nếu không thể mời anh ăn cơm thì tôi mời anh kẹo nhé!”

~Hết chương 6~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.