Hôn Ước Kẹo Ngọt

Chương 14: C14: Chương 14




Mũ có màu vàng, giống với chiếc mũ ở quê Hứa Gia Ngôn từng đội.

Loại mũ này dùng khi đi du lịch, dễ dàng nhận biết với màu sắc rực rỡ, sẽ không bị lạc giữa đám đông hoặc đi trong rừng cây.

Hứa Gia Ngôn còn tưởng Thẩm Thanh Dứu không để ý đến chuyến du lịch này, dạo này anh lại bận rộn, thường đi sớm về trễ, mấy ngày liên tiếp gần mười giờ mới về nhà. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Hứa Gia Ngôn sợ quấy rầy anh làm việc nên từ hôm đó sau khi mời anh đi chơi thì không làm phiền nữa.

Thẩm Thanh Dứu không đề cập cậu còn cho là anh đã quên mất buổi hẹn vào cuối tuần, không ngờ anh không những nhớ mà còn mua mũ tặng cậu.

Cậu cảm động trước sự quan tâm của anh, ngoài vui mừng còn hơi hưng phấn.

Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Anh muốn lên phòng nghỉ ngơi không?”

Thẩm Thanh Dứu cởi áo vest, khoác lên cẳng tay, “Còn cậu? Chưa ngủ à?”

Hứa Gia Ngôn: “Tôi nghiên cứu hướng dẫn du lịch một lát nữa.”

Thẩm Thanh Dứu không nói gì, liếc điện thoại Hứa Gia Ngôn rồi quay người đi đến bên kệ để đồ, cầm chiếc laptop để đó không dùng đưa cho cậu, “Dùng cái này đi.”

Xem hướng dẫn bằng điện thoại tiện hơn nhưng nhìn chữ trên màn hình nhỏ trong thời gian dài sẽ nhanh mỏi mắt.

Hứa Gia Ngôn cảm kích nhận lấy laptop, đang định chúc anh ngủ ngon thì thấy Thẩm Thanh Dứu vắt áo vest lên tay vịn ghế sô pha, nói với cậu: “Cùng xem đi.”

Hứa Gia Ngôn ngạc nhiên: “Anh có thời gian á?”

Thẩm Thanh Dứu: “Có.” Rồi hỏi, “Cậu đang vướng mắc ở đâu?”


Hứa Gia Ngôn: “Ừm, tôi không biết nên đi biển hay leo núi.”

Thẩm Thanh Dứu: “Bây giờ đi biển có phải hơi lạnh không?”

Hứa Gia Ngôn đặt laptop lên bàn, “Tôi cũng thấy thế, hơn nữa anh không thích ăn hải sản, ở đây không thấy đề cử món gì khác.”

Thẩm Thanh Dứu thấy cậu ngồi trên thảm nên cũng ngồi xuống theo, thế nhưng do chân hơi dài nên có vẻ không được thoải mái.

Hứa Gia Ngôn cố hết sức để cho anh nhiều không gian nhất có thể, mở laptop tìm kiếm sổ tay du lịch cậu đánh dấu mấy ngày nay rồi thảo luận với anh: “Nhiệt độ trong núi không quá cao, nhưng sẽ hơn bờ biển một chút, hơn nữa trong núi có công viên cây xanh, trời vừa lúc vào thu, phong cảnh chắc hẳn không tồi.”

Thẩm Thanh Dứu nghiêm túc nghe cậu phân tích: “Vậy lên núi đi.”

Hứa Gia Ngôn: “Nhưng anh có cảm thấy lên núi nhàm chán không? Xem đánh giá thì đồi núi không có nhiều chỗ chơi bằng bờ biển.”

Thẩm Thanh Dứu: “Chơi được hay không thì tới nơi mới biết được.”

Thật ra so sánh hai nơi thì Hứa Gia Ngôn vẫn thích núi rừng hơn. Cậu thích điêu khắc nên thích hết thảy những thứ liên quan đến gỗ và đá. Nhưng vì sợ Thẩm Thanh Dứu cảm thấy nhàm chán nên cậu nghiên cứu về biển sâu hơn một chút. Hơn nữa nói đi nói lại, biệt thự của Thẩm Thanh Dứu đã nằm ở lưng chừng núi, tuy chỗ này không có thảm thực vật tươi tốt nhưng đã xem như địa hình trên cao.

Biết là núi này không giống núi kia, song vì là người mời nên cậu vẫn để ý cảm nhận của Thẩm Thanh Dứu hơn.

Hiện tại anh quyết định lên núi, Hứa Gia Ngôn cho anh xem hướng dẫn du lịch rừng núi trong niềm hân hoan khôn tả.

Thẩm Thanh Dứu nhìn đường đi rồi đến lịch trình Hứa Gia Ngôn sắp xếp, “Tối mai xuất phát luôn sẽ tiết kiệm thời gian hơn.”

“Tối mai?”


“Có thể tan làm đúng giờ không?”

Tan làm đúng giờ không thành vấn đề, dạo này cậu không cần đến khách sạn hỗ trợ nữa, Vu Bằng đã giao cho cậu công việc đơn giản, tuy không liên quan đến chuyên môn, chỉ là đánh văn bản gì đó, như thế còn tốt hơn ngồi không, cậu sợ Thẩm Thanh Dứu phải tăng ca nên hỏi: “Anh hết bận rồi à?”

Thẩm Thanh Dứu: “Xong rồi.”

Có thể xuất phát trước một hôm đương nhiên là tốt, Hứa Gia Ngôn kích động: “Để tôi sắp xếp hành lý trước.”

Thẩm Thanh Dứu gật đầu, nhìn theo cậu về phòng, bản thân cũng vào phòng làm việc.



Năm rưỡi chiều hôm sau.

Hứa Gia Ngôn mang hành lý sắp xếp sẵn từ hôm qua ra khỏi cổng công ty đúng giờ.

Thẩm Thanh Dứu đã đến rồi, đang chờ cậu ở cổng.

Dưới ánh hoàng hôn, họn họ tiến về phía đông. Trên đường cao tốc hướng về đồi núi, phong cảnh ven đường rất đẹp, Hứa Gia Ngôn ngồi ở ghế phụ lái vui vẻ nhìn ra bên ngoài, hưng phấn như học sinh tiểu học được đi dã ngoại. Cậu lo hai người chưa ăn cơm tối nên chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, kết quả bởi vì lộ trình quá ngắn, cậu còn chưa kịp đói thì xe Thẩm Thanh Dứu đã dừng trước khách sạn trong rừng nơi bọn họ muốn tới.

Khách sạn là Hứa Gia Ngôn đặt, trước khi đặt phòng, cậu đã nghiên cứu khá kĩ về chỗ ở. Nơi này có một thiết kế đặc biệt gọi là nhà cây với không gian thoáng đãng, có phòng nghỉ, phòng bếp, phòng tắm, phòng vui chơi giải trí. Hứa Gia Ngôn đã đặt phòng xong, giờ đang cầm thẻ cùng Thẩm Thanh Dứu đi qua sảnh, theo nhân viên tiến vào khuôn viên bên trong.

Khuôn viên tọa lạc giữa rừng cây, từng tòa nhà cây lấp lánh ánh đèn màu vàng, lặng lẽ ghé vào các loại cây to khác nhau.


Nhân viên dẫn cậu tới ngôi nhà đã đặt trước, giới thiệu sơ qua tiện ích bên trong rồi rời đi.

Hứa Gia Ngôn hưng phấn bước lên cầu thang xoắn ốc mở cửa nhà cây.

Giống hệt đánh giá trên mạng, nơi đây ngoài tắm rửa nấu cơm thì còn có thể ngắm trăng ngắm sao.

Hứa Gia Ngôn đặt hành lý ở cửa, đóng vai hướng dẫn viên du lịch dẫn Thẩm Thanh Dứu tham quan một vòng, thật ra cậu chưa từng đến, chỉ là xem nhiều, thậm chí còn hiểu hơn một số người từng ghé thăm, “Chỗ này là ban công, có thể ngắm sao, nếu nhìn mắt thường không rõ thì có thể gọi nhân viên thuê kính viễn vọng, nhưng tôi thấy điểm đặc biệt nhất của căn nhà này là có thể ngắm bầu trời sao tự nhiên nhất.”

Hứa Gia Ngôn dẫn Thẩm Thanh Dứu tới gần giường, ngửa đầu giới thiệu.

Trần nhà phía trên giường là cửa sổ thủy tinh có thể đóng mở, nếu muốn ngắm sao thì dùng điều khiển mở cửa sổ là được, nếu ban ngày quá chói thì có thể đóng lại.

Hứa Gia Ngôn cầm điều khiển làm mẫu cho Thẩm Thanh Dứu xem.

Nói làm mẫu chứ đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với thiết bị cao cấp như thế, lúc ấn nút mở cửa còn ngừng thở một lát.

Cửa sổ trên đỉnh đầu mở ra, bầu trời đêm tràn vào đáy mắt, Hứa Gia Ngôn vô thức phát ra một tiếng cảm thán, ngẩn ngơ vài giây, lúc phản ứng lại mới vội vàng đặt điều khiển xuống, hơi xấu hổ nói với Thẩm Thanh Dứu: “Đêm nay anh ở đây nhé.”

Thẩm Thanh Dứu vừa vào nhà đã nhận ra bên trong chỉ có một chiếc giường lớn, lại nhìn hành lý Hứa Gia Ngôn đặt ở cửa: “Cậu không ở đây?”

Hứa Gia Ngôn: “Đây là phòng tôi đặt cho anh, tôi… tôi ở bên cạnh.”

Thẩm Thanh Dứu: “Cậu đặt hai căn?”

Hứa Gia Ngôn chớp mắt, đáp ba phải thế nào cũng được rồi vội vàng tạm biệt: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi nhé, tôi đi xem phòng mình đã.”

Nói xong thì cậu xách hành lý chạy nhanh như chớp, thậm chí quên mất đề cập chuyện cơm tối.

Thẩm Thanh Dứu đứng cạnh giường một lát, cho đến khi tiếng bước chân Hứa Gia Ngôn rời xa cầu thang mới đi tới cửa, bám theo cậu.

Ngoài nhà cây thu hút khách du lịch, khách sạn vẫn có phòng bình thường, chúng cách nhà cây một bức từng, nói bên cạnh cũng không sai.


Hứa Gia Ngôn vừa xách hành lý vừa lấy một chiếc thẻ phòng khác ra, cậu cố ý tìm lý do tách khỏi Thẩm Thanh Dứu vì che giấu chuyện cậu thuê hai loại phòng.

Khách sạn hàng đầu vốn đã khó đặt chỗ, ngay cả bây giờ không phải mùa du lịch thì thiết kế nhà cây trong khu danh lam vẫn vẫn có mức độ nổi tiếng nhất định.

Hứa Gia Ngôn đặt phòng tương đối muộn, các nhà cây gần như được đặt trước hết rồi, chỉ còn một căn có giường lớn có thể ngắm bầu trời sao.

Cậu và Thẩm Thanh Dứu mới quen nhau một thời gian ngắn, còn chưa thân đến nỗi có thể ngủ chung một giường, dù cậu không để ý thì chưa chắc Thẩm Thanh Dứu cũng vậy, nên phương pháp tốt nhất là đặt hai phòng.

Hứa Gia Ngôn đi theo bản đồ hướng dẫn gần mười phút rồi dừng trước căn nhà ba tầng với mái ngói đỏ gạch, đúng là phòng cho thuê loại bình thường.

Phòng bình thường đương nhiên không đầy đủ tiện nghi và thoải mái như nhà cây.

Phòng Hứa Gia Ngôn đặt lại là phòng cuối cùng. Căn phòng nhỏ hẹp ẩm ướt, bởi vì không có cửa sổ thông gió nên vừa mở cửa phòng, mùi ẩm mốc đã ập tới, đèn trong phòng mờ tối, chỉ có một chiếc giường đơn rộng khoảng một mét hai cạnh tường, phòng vệ sinh còn nhỏ hơn, vòi hoa sen ngay trên bồn cầu, Hứa Gia Ngôn đi vào tưởng tượng, nếu không có gì bất ngờ thì cậu phải ngồi xổm trên nắp bồn cầu để tắm.

Hoàn cảnh tuy hơi ác liệt nhưng đặt được phòng là tốt rồi.

Hứa Gia Ngôn cảm thấy hài lòng đi ra khỏi phòng vệ sinh, đang định sửa soạn hành lý thì thấy có người đứng ở cửa.

Thẩm Thanh Dứu không biết xuất hiện ở đây từ khi nào, bây giờ đang khoanh tay, nhìn cậu bằng nét mặt không cảm xúc.

Hứa Gia Ngôn hoảng sợ, không nghĩ tới anh sẽ theo tới đây, nhất thời không dám nhìn thẳng, lắp bắp: “Ngài, ngài Thẩm…”

Thẩm Thanh Dứu không để ý đến cậu, chỉ lẳng lặng nhìn cậu vài giây, sau đó nói bằng giọng hờ hững: “Có hai lựa chọn.”

“Một là tôi và cậu ở đây.”

“Hai là cậu theo tôi tới nhà cây.”

~Hết chương 14~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.