Hôn Quân Nhật Thường

Chương 42





Năm nay, Lý Phù Dao đặc biệt xem trọng việc Tế tự, mỗi ngày đều vô cùng bận bịu.
Lý Phù Dao nói hắn muốn cùng Đồ Linh Trâm qua năm mới đâu tiên, còn muốn cảm tạ ông trời đã mang nàng trở về bên cạnh hắn. Vì vậy đại điển tế tự năm nay hắn muốn thật long trọng, muốn để thần tiên cảm nhận được thành ý của Đế vương.
Đồ Linh Trâm cười cười: “Từ lúc nào đã tin thần linh rồi hả?”
“Kể từ sau khi nàng mất, ta bắt đầu lo đến chuyện mất mát rồi.” Lý Phù Dao nói: “Trước đây ta nói ta sợ quỷ, thỉnh thoảng để Tần Khoa mời thuật sĩ về là phép thực ra là muốn để chúng siêu độ cho nàng, hy vọng nàng không trở thành cô hồn dã quỷ. Nàng xem hữu dụng thật chứ, không phải A Trâm đã quay lại bên ta sao.”
Đồ Linh Trâm im lặng.
Nàng vẫn không cách nào giải thích được chuyện mình cải tử hoàn sinh, hoặc có lẽ do trời cao cảm động sự chấp nhất của Lý Phù Dao mới đưa nàng quay về.
Mà thôi, xem như hắn đang cầu an tâm vậy.
Giờ Mão, trời vẫn chưa sáng, Đồ Linh Trâm diện trang phục trang trọng, mũ cao búi tóc cong, cài lên trâm ngọc, váy đỏ thêu khổng tước, lông mày đen môi hồng, mắt lung lay mê hoặc lòng người.
Đồ Linh Trâm nhấc gương đồng lên, nghiêm túc đánh giá mình trong gương: Tiêu Nhĩ Nhã này vẻ ngoài vốn đã là mỹ nhân chim sa cá lặn, giờ lại khoác lên trang phục thanh cao, khuôn mặt xinh đẹp không gì sánh bằng.
Đẹp thì đẹp rồi, đáng tiếc không phải là diện mạo vốn có của nàng, nhìn qua vẫn có chút lạ lẫm.
Nàng có chút mất mát thả gương đồng xuống, nhận lấy túi thơm từ Mộc Hương đeo lên eo, lúc này mới hỏi: “Hoàng thượng đâu?”
Mộc Hương đang phối ngọc bội cho nàng, đáp: “Bệ hạ vẫn đang rửa mặt, chắc giờ cũng xong rồi.”

Đồ Linh Trâm đứng dậy, nâng trang sức nặng trên đầu, ôn thanh nói: “Ta đến Lai Nghi điện đợi Hoàng thượng vậy.”
Mộc Hương cẩn thận dìu nàng, Đồ Linh Trâm cười nhìn nàng, trêu ghẹo: “Không cần để ý đến ta, ta quyền quý đến vậy sao?”
 
Nghe vậy, Mộc Hương không nhịn được nở nụ cười: “Sao có thể giống với trước đây a! Người bây giờ có rơi một cọng tóc Hoàng thượng cũng lấy luôn đầu thần ấy chứ.”
Nàng nhỏ bước theo sau Đồ Linh Trâm, ngữ khí cũng mềm mỏng không ít, không còn lạnh lùng như trước.
Đồ Linh Trâm bị ngữ khí của nha đầu này chọc phát cười, đang muốn phản bác lại đã nghe thấy tiếng nói ở hành lang.
Đồ Linh Trâm dừng bước, đứng sau hành lang:
“…Cũng không biết đã dùng thủ đoạn gì mà khiến bệ hạ mê mệt đến vậy, cả ngày quấn lấy ả. Bất quá chỉ là một tội nô ở Dịch Đình Cung lại có thể mạng y phục mệnh phụ, cùng hoàng thượng cúng bái.”
Một tiếng nói sốt sắng vội ngăn lại: “Này, ngươi nhỏ giọng chút Điểm Nhi! Hoàng thượng đã bị ả biến thành hôn quân rồi, lời này đến tai hắn chúng ta đều phải chết!”
Tiếng nói sắc nhọn kia vẫn không ngớt: “Nơi tối đèn mù hỏa như này có ai nghe thấy? Ả hồ ly hồng nhan họa nước kia đang có ý định chiếm vị trí đứng đầu lục cung chứ gì, bên trong cung không biết bao nhiêu người bất mãn với nàng ta, bất quá bị bệ hạ xử đẹp hết mà thôi…”
Mộc Hương liếc sắc mặt Đồ Linh Trâm, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng vén ống tay áo đang muốn đến nắm đầu hai ả cung nữ nói xằng kia, lại bị Đồ Linh Trâm ngăn lại.
Đồ Linh Trâm đặt ngón trỏ lên môi, lắc đầu ra hiệu không được lên tiếng.
“…Nếu nói đếu dung mạo, hai chúng ta ai cũng không kém ả, cha ta còn từng là Lễ bộ Thương thư a! Thật không hiểu tại sao một mực chọn ả!: Hai người vwga đi vừa nói, không hề phát hiện Đồ Linh Trâm.”
Đồ Linh Trâm vẻ mặt hờ hững, không nhìn ra hỉ nộ, chỉ về phía hai cung nữ ngạo mạn kia, nhấc cằm hỏi: “Hai người họ tên gì?”
Mộc Hương lau mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: “Hình như là hai tỷ muội Ngọc Trân Ngọc Tú, là nữ nhi của Lễ Bộ Thượng Thư ngày trước, ỷ mình là con gái của quan nên luôn ở trong cung hoành hành bá đạo.”
Lễ Bộ Thượng Thư trước đây? Sau khi Tần Khoan chết, hai đảng phái của Tần Lâu đều bị Lý Phù Dao quét sạch, sao nữ nhi của hắn lại có thể ở lại cung.
Đồ Linh Trâm lập tức bước nhanh về phía Lai Nghi cung.
Lý Phù Dao đang dang hai tay để cung nữ buộc đai đen đính vân ngọc cho hắn. Thấy nàng bước vào cửa, mắt hắn sáng người, cong môi nở nụ cười, ánh mắt ngưng đong trên người nàng.
Đồ Linh Trâm nhận lấy chuỗi đai trên tay cung nữ, thắt lên eo hắn. Thấy hắn không nói gì chỉ dán mắt nhìn mình, nàng không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
“A Trâm đẹp quá.” Ánh mắt mang theo ý cười: “Đẹp đến mức ta không thốt nên lời ấy.”
“Lại nói bậy.”
“Thật mà.” Lý Phù Dao kéo bàn tay mềm mại của nàng, đặt lên ngực hắn: “Nàng xem, tim đập nhanh chưa này.”
Đồ Linh Trâm rút tay về, thuận tay sửa cổ áo cho hắn: “Thời gian sắp đến rồi, đi thôi.”
Sáng sớm, giữa tuyết, một vệt nắng ấm áo xuyên qua, đẩy lùi không gian u ám.

Dưới cờ bay nhẹ trong gió, kèn hiệu vang lên, quan lại cúi đầu đồng thanh hô vạn tuế.
Nhìn đài cao phía trước, Lý Phù Dao duỗi tay nắm lấy tay nàng, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, đè thấp giọng nói: “Nàng cùng ta sóng vai mà đi, cùng leo lên trên đài, được không?”
Đồ Linh Trâm cự tuyệt: “Không thể, thế không hợp lễ nghĩa. Dù có là hoàng hậu cũng phải bước sau chàng một bước.”
Trong mắt Lý Phù Dao thoáng tia thất vọng.
Đồ Linh Trâm có chút mềm lòng, nặn nặn tay hắn, nói: “Ngoan, Phù Dao, không được tùy hứng.”
Lý Phù Dao dùng sức nắm chặt tay nàng, mãi đến khi trống vang lên, kèn hiệu thổi lần thứ hai, lễ bộ thượng thư tuyên bố giờ lành đã đến, hắn mới buông tay nàng, bước lên đào cao, hướng về đàn tế.
Đồ Linh Trâm đi sau hắn, bảo trì cự li, ánh mắt thủy chung không hề rơi khỏi hắn. Mà hoàng thân như Lý Hoài cũng đi sau Lý Phù Dao, gần như sóng vai cùng nàng.
Tựa hồ cảm nhận sự đề phòng của nàng, Lý Hoài nhìn phía trước, thong thả nở nụ cười chế nhạo: “Không cần lo lắng, bản vương không ngu đến mức trước mặt công chúng động thủ.”
Thanh âm nhỏ đến mức, chỉ có nàng nghe thấy.
Đồ Linh Trâm nhíu mày. Bọn nàng ở ngoài sáng, Lý Hoài ở trong tối, nàng vĩnh viễn không biết khi nào hắn sẽ rút kiếm ra, hắn sẽ nhắm vào ai, đây mới là chuyện đau đầu nhất.
Hắn lại như một con thạch sùng độc nấp trong chỗ âm u, gặp nguy hiểm thì không tiếc thủ đoạn để sống sót, khiên người ta không bắt được nhược điểm.
Không có được câu trả lời từ nàng, Lý Hoài cũng không bực, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Nghe nói cung biến đêm đó ngươi vận công chiến đấu khiến kim mạch tổn thương nghiêm trong, từ giờ khó mà giương cung giơ kiếm, xem như người phế…”
Đồ Linh Trâm đột nhiên quay sang, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Đến Ô Nha cũng không biết chuyện kinh mạch, sao hắn lại biết! Chắc lẽ có nội gián?
“Đừng sốt sắng, dưới kia nhiều tai mắt, nếu thất thố thì không hay đâu.” Hắn cười ôn thuận như ngọc, nhưng trong mắt nàng lại không khác nào ác ma. Hắn thậm chí còn nhẹ nhàng quan tâm hỏi: “Sức khỏe hầu gia, không còn đáng ngại nữa chứ?”
Đồ Linh Trâm không dám kinh động Lý Phù Dao, đành lạnh nhạt nói: “Rất tốt.”
Lý Hoài gật đầu: “Vậy bản vương yên tâm rồi.”
….
Đại điển kết thúc, đã là lúc mặt trời lên cao.
Đồ Linh Trâm quay về Lai Nghi điện, gỡ bỏ búi tóc, thay thường y vào, lúc này mới thoải mái: “Cuối cùng cũng được thả lỏng.”
“Nàng mệt à?”
Vì vẫn phải tham gia tiệc tối, hắn vẫn phải đeo cổn miện, hắn cầm lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho nàng. Trầm ngâm chốc láy mới lên tiếng hỏi: “Lý Hoài nói gì với nàng?”
“Chàng nghe thấy?” Đồ Linh Trâm ngạc nhiên/

“Nghe được chút âm thanh, không nghe rõ.”
Đồ Linh Trâm nhíu mày: “Hắn biết chuyện kinh mạch rồi.”
Chải đến một nửa, Lý Phù Dao dừng động tác lại, âm thanh lạnh lẽo: “Tên này thật sự âm hồn bất tán, ta sẽ để Hoắc Thành Công tăng cường nhân thủ trong cung. A Trâm, vài ngày nữa nàng chịu khổ ở bên trong, đừng rời khỏi phạm vi bảo vệ của Hoắc Thành Công.”
“Ta bây giờ đối với hắn không còn sức uy hiếp, ngược lại chàng,” Nàng quay người, nâng mặt hắn lên, ôn nhu mà lo lắng chăm chú nhìn hắn: “Chàng là mục tiêu hàng đầu của hắn, chàng phải cẩn thận mới đúng.”
“Có Hoắc THành Công cùng 13 kỵ Đồ Gia ta sẽ không sao.” Hắn nở nụ cười nặng nề, hận thanh nói: “Đáng ra lúc đó không nên tha cho hắn. Hay là tìm cớ gì đó giết hắn đi.”
“Chờ đi. Mặc dù chúng ta biết hắn có ý đồ nhưng Tần Khoan chết, tất cả chứng cứ đều mất, không thể cứ vậy giết hắn.”
Như thể nhớ đến gì đó, nàng lại nói: “Đúng rồi, dưới có Ngọc Trân Ngọc Tú, ta để người đuổi họ ra cung rồi.”
Lý Phù Dao thậm chí không hỏi vì sao, hoàn toàn tín nhiệm nở nụ cười: “Tùy nàng xử trí, không cần cho ta biết đâu.”
Không bao lâu, tiểu thái giám đến mời hắn đi dự tiệc.
Đồ Linh Trâm một mực dặn dò: “Cẩn thận hết mực, đồ ăn đồ uống đều để hạ nhân nếm qua đã, biết chưa?”
“An tâm.” Lý Phù Dao cười lên chụt lên môi nàng: “Chờ ta.”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Sớm trở về.”
Sau khi hắn đi, nàng vẫn lờ mờ bất an, như thể lòng ngập mây đen, buồn bực đến phát sợ,
Quả nhiên không lâu, truyền đến tin dữ. Chỉ là nàng không hề nghĩ đến, người xảy ra chuyện không phải Lý Phù Dao mà là em gái nàng, Đồ Anh.
Giờ Dậu, Ô Nha hồn bay phách lạc chạy vào cung quỳ gối trước mặt nàng một lúc lâu mới đỏ mắt, thống khổ nói: “Tiểu chủ công, A Anh cô nương mất tích rồi.”
“Cái gì?” Chén sứ trong tay vỡ nát, nàng cả kinh đứng dậy, quát lên: “Là chuyện gì?”
Hóa ra hai tháng này, A Anh gần như mỗi ngày đều đến Linh Sơn Tự một chuyến, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Ô Nha cũng như thường lệ buổi sáng hộ tống nàng lên núi, thấy nàng quấn lấy Văn Hoán Chi nói thầm thì mấy lời trong thiện phòng, hắn liền không để ý nhiều, nằm phơi nắng dưới mái hiên. Đang lúc này, một tên côn đồ cướp túi tiền của một vị đại nương rồi bỏ chạy, đại nương nói đó là tiền chữa bệnh cứu mạng con gái, Ô Nha không đành lòng liền phi thân đuổi theo.
Sau không tới nửa khắc, hắn quay lại thiện phòng đã thấy Văn Hoán Chi bị người ta đánh bất tỉnh trên mặt đất mà Đồ Anh thì không thấy đâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.