Hoàng Hậu Nương Nương Đích Năm Xu Đặc Hiệu

Chương 326: CHƯƠNG 326: GẠT NGƯỜI




CHƯƠNG 326: GẠT NGƯỜI

Editor: Luna Huang
Doãn Thu Minh cũng trách cứ nàng, “Hai ngày này ngươi thượng thổ hạ tả còn muốn chạy đi đâu a, ta thấy chuyện này chính hắn có thể giải quyết/ Chẳng lẽ sau này vấn đề gì đều phải ngươi đi nhúng tay sao.”

“Đây không phải là ngụy biện sao, nói không chính xác ta là khí hậu không hợp, đi rồi trái lại tốt hơn.” Vu Xá Nguyệt sốt ruột a, nàng tới chỗ này lần đầu tiên sinh bệnh.

“Đêm nay phải cho cha ngươi xem một chút! Không được ẩn núp nữa, nếu là không bệnh mới nói đến chuyện trở về.” Doãn Thu Minh ra vẻ nhượng bộ, nhưng trên thực tế một bước cũng không lùi, Vu Xá Nguyệt nhất thời cảm thấy thật chơi không nỗi với thân nương.

Đêm đóm Thanh Vân từ ngoài về liền muốn xem mạch cho Vu Xá Nguyệt, hắn đã được hoàng đế tiểu cữu khôi phục thân phận quốc sư, so với mấy người bọn hắn còn rảnh rỗi hơn. Bất quá Vu Xá Nguyệt vẫn luôn hiếu kỳ quốc sư làm gì, bói toán thầy tướng số?

Doãn Thu Minh cùng Ngưng nhi, A Ly vây ở bên cạnh tò mò chờ, trận chẩn vấn này không duy trì liên tục mấy giây, Thanh Vân ngạc nhiên dùng đầu ngón tay nhiều lần dò xét, sau đó bỗng nhiên buông tay ra, như có chút nóng nảy nho nhỏ.

Mờ ám kia…

“Làm sao vậy?” Doãn Thu Minh khẩn trương truy vấn.

Thanh Vân ngây ngô một lát, tựa hồ là đang tiêu hóa bánh màn thầu lớn trong cổ họng. Vu Xá Nguyệt trừng to mắt, bệnh nan y? Sắp chết? Đây là biểu tình gì?

“Ngươi ——”

“Ân ân, làm sao vậy?”

Biểu tình của Thanh Vân hết sức không được tự nhiên, làm sao bây giờ, hỏi thế nào vừa quen biết nhau chưa vài ngày quan hệ còn chưa tốt nữ nhi phát sinh loại vấn đề này? Lông mi của Doãn Thu Minh vặn một cái, vỗ phía sau lưng Thanh Vân, để hắn đang châm chước câu nói liền trực tiếp thốt lên: “Ngươi có tin vui?”


“Ân?” Vu Xá Nguyệt sửng sốt, tin vui là cái gì? Một bên Ngưng nhi cùng A Ly hai quần chúng ăn dưa biết chân tướng lập tức khẩu khí.

“Ngươi không tính sao?” Sắc mặt Doãn Thu Minh khó coi trừng Chương Thanh Vân một mắt, lập tức chất vấn Vu Xá Nguyệt, “Các ngươi, các ngươi đã?”

“Ta có thể giải thích!” Vu Xá Nguyệt sẽ rất khó mở miệng a, từ lúc ra khỏi tướng phủ bắt đầu liền cùng Ngự Cảnh một chỗ, bởi vì đối với loại chuyện này thật là không có quan niệm cũ kỹ gì, Ngự Cảnh cũng thấy đó là chuyện sớm hay muộn —— chủ yếu hắn là nam đương nhiên không có cự tuyệt! Hơn nữa khi đó nàng cho là mình không phụ mẫu! Ai biết bây giờ là có người quản!

Nàng xem như là chuyện bình thường, vị hôn tiên dựng chính là đời trước đều là không qua được.

Doãn Thu Minh rốt cục vỗ án chỉ vào Thanh Vân, “Ngươi còn không đi lấy thuốc!” Sau đó chỉ vào mũi của Vu Xá Nguyệt, “Đi cái gì, một bước cũng đừng hy vọng, ngày hôm nay bắt đầu giường cũng không được xuống!”

Vu Xá Nguyệt kinh hô, “Quá độc ác!”

“Đâu còn tha cho ngươi xằng bậy nữa.” Doãn Thu Minh ngược lại chỉ về phía A Ly đang lui về phía sau, “Ngươi đứng lại, không được nói với bất kỳ kẻ nào, ta nói là tất cả mọi người.”

“Vâng!” A Ly đáp ứng lập tứcm giờ này khắc này hắn biết ai mới là lớn.

Vọng Thư Uyển.com
——

Lúc này trong phòng giam bán ngầm.

Một nữ nhân mặc áo tù nhân đơn bạc đang ngồi ở trên rơm khô đờ ra, phóng nhãn nhìn lại, đều là tường hôn ám. Chung quanh nhà tù cũng chỉ có một mình nàng là phạm nhân, ngục tốt đều không thấy được…


Chỗ trống vô hạn cô tịch vạn năng, Khương Doanh lúc tới còn có oán khí cùng ý chí đầy ngập, hiện nay đều bằng phẳng. Thật giống như lợi khí bén nhọn võ công cái thế đều rơi vào trong không khí, không hề phát tiết hiệu quả. Vô luận nàng chửi bới hoặc là làm cái gì cũng sẽ không có người để ý tới —— chỉ cần không bước ra cửa lao.

Khương Doanh vốn tưởng rằng sẽ có người suốt đêm thẩm vấn, còn phải đối mặt nghiêm hình tra tấn nhận hết dằn vặt, mà nàng vì Tử Kỳ dẫu có chết không theo…

Nhưng sự thực là trừ đưa cơm căn bản không ai để ý nàng, lâu dần Khương Doanh cũng hoài nghi nhân sinh: Nàng muốn giết Ngự Cảnh! Nhà nàng là Khương phủ! Vô luận như thế nào cũng sẽ không không có động tĩnh như vậy a! Chẳng lẽ mình là bị bí mật giam giữ? Qua lâu như vậy, không biết nàng có thành công…

Xa xa truyền đến thanh xích sắt hoạt động, trong không khí vắng vẻ thập phần chói tai. Đây không phải là thời gian đưa cơm! Nhãn tình của Khương Doanh sáng lên, lăn lông lốc chạy đến cửa lao.

Tiếng bước chân gần, tới là hai người khoác đấu bồng màu đen. Khương Doanh hồ nghi đề phòng nói, “Ngươi làm gì!”

“Lập tức phải đi, quân cờ đến xem tuồng vui này là xui xẻo nhất.” Một người trong đó vươn tay thon dài dưới đấu bồng, lấy nón xuống.

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Khương Doanh trừng mắt mặt của Ngự Cảnh, đờ đẫn há to mồm, câu ngươi còn chưa có chết kia bị cứng rắn nghẹn về.

“Nơi này thực sự là bế tắc tin tức, ngươi ở đây ở bao lâu rồi?” Ngự Cảnh ôn thanh nhỏ nhẹ nói, quét mắt hoàn cảnh chung quanh, có chút ghét bỏ nói, “Sự tình bên ngoài rơi vào kết cục đã định, nói như thế nào cũng phải nói cho đại ân nhân như ngươi biết một tin rồi ta mới đi.”

Ân nhân? Kết cục đã định?

“Vu Lưu Vân mẫu bằng tử quý, gần đây sắp thành tứ hoàng tử chính phi rồi. Vu Âm Nhi liều mình cứu ta, ta sẽ thu nàng làm trắc phi. Phản chính Nguyệt nhi cũng thích nha đầu kia. Sinh ý của Ngự vương phủ cùng Khương gia có vãng lai, mọi người hòa khí sinh tài, đều thật tốt.”

Khương Doanh há mồm một hồi phẫn hận nói: “Tiểu vương gia liền vì nói với ta những thứ này?” Tuy rằng đây là lúc đầu nàng nghĩ tới, nhưng là bây giờ nghe được trong lòng vẫn là ngộp. Một câu cuối cùng, nàng căn bản cũng không tin.

“Đúng, ta hy vọng sau này ngươi có thể vĩnh viễn nhớ kỹ, trong mọi người, ngươi là ngu xuẩn nhất.” Ngự Cảnh cười cười, khoát tay chặn lại với người bên cạnh, đối phương cung kính tiến lên mở cửa lao ra.


“Ngươi đây là ý gì? Vì sao không giết ta!” Đối mặt với cửa lao mở, Khương Doanh hoàn toàn không dám đi ra ngoài, ngực phác thông phác thông mà nhảy liên tục. Ngự Cảnh làm sao sẽ không giết nàng trái lại thả nàng đi! Những lờivừa rồi nghe thế nào cũng đều là bóng gió.

“Giết ngươi? Ta không rảnh. Ngươi tốt nhất trực tiếp hồi Khương gia hoặc đi tìm Vu Lưu Vân, như vậy ta sẽ rất bớt việc.” Ngự Cảnh nói, xoay người muốn đi.

Nghi kỵ của Khương Doanh bị treo thật cao trên trời, ghé vào cửa lao hoảng trương hô to, “Không, không có khả năng, đừng tưởng rằng gây xích mích như vậy ta liền sợ! Bọn họ làm sao sẽ giết ta, thế nào sẽ mặc kệ ta! Chúng ta là……. Thân thích! Bọn họ lại không hận ta! Muốn hận cũng hận Vu Xá Nguyệt, là ngươi cùng nàng giết Tử Kỳ!”

Đúng, chính là như vậy, nên Vu gia hận nàng, Khương gia cũng hận nàng!

Ngự Cảnh không để ý tới nàng, trong lòng Khương Doanh càng thêm bối rối, chạy ra cửa lao đuổi theo cãi lại hô to: “Tối thiểu ta không có bị lừa! Ngươi, ngươi mới là bị gạt! Các ngươi mới là ngu xuẩn! Vưu kì Vu Xá Nguyệt, nàng bị đùa giỡn! Nàng không phải là lợi hại sao, cũng bị Vu Âm Nhi chui chỗ trống!”

“Chúng ta bị gạt?” Ngự Cảnh rốt cục dừng bước lại, hắn nghiêng người quay đầu lại nhìn Khương Doanh, “Ngươi cảm thấy, hiện đang phát sinh tất cả là bất lợi với ta cùng Nguyệt nhi?”

Khương Doanh kinh hãi, “Cái ——”

Ngự Cảnh cười nhạt, mang theo ánh mắt nhìn kẻ ngu si bất đắc dĩ, “Ta không biết ngươi và Vu Lưu Vân có giao dịch gì, thế nhưng không ảnh hưởng lợi ích của ta ta liền mặc kệ, như vậy ta hỏi ngươi —— ngươi cảm thấy Nguyệt nhi sẽ để ý Vu Âm Nhi vào cửa?”

“Tiểu vương gia ——”

“Trực tiếp gọi vương gia đi, vị trí này ta sớm leièn được.” Nét mặt của Ngự Cảnh lãnh lãnh, “Dù cho không phải là Vu Âm Nhi, ta cũng sẽ có trắc phi khác, điểm này chẳng lẽ không đúng sao?”

Vọng Thư Uyển.com
“Thế nhưng… Thế nhưng…”

Ngự Cảnh hơi nheo mắt lại nói, “Vu Âm Nhi đối với ta là tử tâm tháp địa, chuyện ngươi muốn nàng làm nàng cũng đã nói hết.” Vào thời khắc này hắn cũng không biết cái tiểu cô nương kia có tinh khiết thật hay không, nhưng chính là trong lòng nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, như vậy cược một chút.

Trong đầu Khương Doanh nhanh chóng hiện lên một ít hình ảnh, lúc này nàng rốt cục cảm giác mình bị đùa bỡn. Nàng liều mạng giúp Vu Âm Nhi đến bên Ngự Cảnh, chẳng qua là không công tặng nàng một vị trí trắc phi. Nàng căn bản là không có dự định giúp mình báo thù! Còn lấy nàng ra làm lễ vật để lấy lòng Ngự Cảnh…


Muốn nói ra trả thù xung động của Vu Âm Nhi, nhưng rất nhanh thì nín trở lại, chí ít nàng không thể hại Lưu Vân.

Khương Doanh tâm đưa ngang một cái, bỗng nhiên khóc rống nói: “Đúng, chính là ta cùng Vu Âm Nhi mưu đồ! Ta đương nhiên không cơ hội có thể giết ngươi, thế nhưng để cho nàng thụ thương tiếp cận ngươi vẫn là có thể thử xem. Nàng được Vu Xá Nguyệt tín nhiệm, lại một dáng dấp vô hại, có thể nghĩ biện pháp hạ độc giết các ngươi! Hiện tại ngươi cảm thấy nàng nói cho ngươi những thứ kia là thực sự? Nói không chính xác chính là chờ ngươi thả lỏng cảnh giác lấy mạng ngươi!”

Ngự Cảnh có chút buồn cười, “Nàng dựa vào cái gì giết ta, ta và nàng có cừu oán hay là ngươi có ân với nàng?”

Khương Doanh triệt để vô ngữ, nàng hỏng mất ngã nhào trên đất. Đúng vậy, Vu Âm Nhi vì sao giúp nàng? Lúc đó đầu óc mê muội hỏng não, căn bản cũng không có cân nhắc qua, chỉ cần có thể báo thù cái gì nàng đều đáp ứng.

Nhưng Lưu Vân vì sao cũng đáp ứng? Nàng và Vu Âm Nhi quen hơn a. Là nàng bị Vu Âm Nhi lừa, hay là…

“Ta không giết ngươi, ngươi cũng là vì Vu Tử Kỳ, tình huynh muội rất để kẻ khác cảm động a.” Khóe miệng của Ngự Cảnh mịt mờ câu dẫn ra, “Đáng tiếc, ta sẽ không có huynh đệ đồng bào.”

“Chúng ta không phải là huynh muội!” Mắt Khương Doanh đỏ hung tợn, bọn họ là tình nhân!

“Xem ra ngươi còn chưa biết.” Ngự Cảnh thiêu mi.

Khương Doanh có dự cảm, nàng sẽ không muốn nghe lời nói sau, nàng muốn bịt tai, nhưng Ngự Cảnh đã đi tới chỗ nàng mỗi chữ mỗi câu rõ ràng nói: “Phản chính ngươi không chết được, vậy không bằng đi xem Khương Tình Tuyết đi, nàng là thân nương ngươi a. Ngươi là đại tiểu thư của tướng phủ, là thân muội muội của Vu Tử Kỳ.”

“Ngươi gạt người!” Nàng càng không khống chế được tâm tình, nước mắt bùm bùm ngã xuống.

“Khương Tình Tuyết đối với ngươi thế nào, như là thân sinh của một dạng? Ta lừa ngươi làm cái gì, ngươi đến tướng phủ xem một chút đi, nàng bệnh điên vừa nặng, trong miệng lẩm bẩm nhi nữ của nàng.” Lời của Ngự Cảnh hình như truyền đến từ đằng xa.

Thân sinh, hai chữ này lẫn vào nổ trong đầu Khương Doanh nổ loạn, thật là nhiều người đều nói di nương đối với nàng như thân sinh, nhưng bây giờ nàng còn không phải. Nàng cố sức nắm tóc quỳ trên mặt đất, cùng Tử Kỳ yêu đương vụng trộm một màn kia đều tự động thả về, mỗi một chi tiết cùng động tác cũng không có rõ ràng, thân thể khó chịu không biết sắp đặt.

Thật cùng ca ca ruột thịt làm loại chuyện đó sao?

Nàng ngẩng đầu Ngự Cảnh đã mang theo thủ hạ ly khai, nàng bỗng nhiên đột ngột từ mặt đất đứng lên chạy đi, phải đi gặp Khương Tình Tuyết, nếu không nàng không tin!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.