Hoàn Xuân

Chương 7






Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Trần Hành đang chơi bóng rổ với mọi người, thấy Lâm Tuế Xuân và Khương Úc cùng đi tới thì lập tức dừng động tác.

Lâm Tuế Xuân lạnh mặt, Khương Úc còn ôm gậy trong tay, nhìn sao cũng thấy hai người này không có thiện ý.
Lâm Tuế Xuân đi đến trước mặt Trần Hành, hất hàm nói: “Đưa di động cho tôi.”
Bề ngoài của cậu đúng chuẩn học sinh ngoan, vẻ mặt lạnh lùng nhưng trên người vẫn mặc áo khoác đồng phục, so với một đám tay trần hùng hổ Trần Hành, đích thực không có nhiều uy hiếp.
Nhưng Trần Hành biết, cả đám đàn em dưới tay Tề Sâm cũng biết, Lâm Tuế Xuân không phải hạng dễ đối phó.
Ban đầu, bọn họ biết Lâm Tuế Xuân vì Tề Sâm bảo không được để cậu ta sống yên ổn.

Thế nên Lâm Tuế Xuân đã trở thành một kẻ đáng thương thường xuyên bị bắt nạt.

Sau đó, Tề Sâm đột nhiên đổi tính, không cho bọn họ trêu chọc Lâm Tuế Xuân nữa.

Kết quả, cậu ta trở thành người vô hình trong mắt bọn họ, cứ coi như không thấy là được.
Một thời gian trôi qua, lúc mọi người gần như đã quên mất sự tồn tại của cậu ta thì một chuyện lớn bỗng xảy ra.


Cậu ta đánh nhau với đám đầu gấu trường bên.

Sau vụ việc này, anh em trong hội đều tấm tắc bảo Lâm Tuế Xuân kia cũng chẳng vừa, nhìn yếu ớt mà đánh người rất gớm tay, còn dám túm tóc tên đại ca trường bên, đập đầu hắn xuống đất đến khi chảy máu đầm đìa.

Đã thế, vẻ mặt cậu ta vẫn lạnh như băng.

Mấy ngón tay thon dài dính đầy máu đỏ phối với đôi mắt đen kịt không một tia ấm áp làm cậu ta hệt như ác quỷ, dọa người ta nổi cả da gà.
Sau chuyện đó, vẫn có người không tin, muốn tìm chết chặn đầu gây sự với Lâm Tuế Xuân.

Lúc ấy, Lâm Tuế Xuân đánh hắn gãy xương.

Tiếng kêu thảm thiết của hắn quả thực làm những người có mặt phải run sợ.

Vì thế, cuối cùng tất cả mọi người đều gọi cậu ta một tiếng “anh Lâm”.
“Lâm Tuế Xuân, mày định ra mặt giúp bạn gái cũ của tao à?” Trần Hành lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tối đi.

Lâm Tuế Xuân giúp bạn gái cũ của hắn, thế có khác gì khiêu khích hắn đâu?
“Cô ta là cái loại gì, mày thấy có đáng không?”
“Đậu má, Trần Hành ngu ngốc! Anh…” Khương Úc tức giận chỉ vào mặt hắn, nhưng lại không nói nên lời.
Cũng không cần cô nói, Lâm Tuế Xuân đã lập tức vung nắm đấm.

Cú đánh này khiến Trần Hành ngã lăn ra đất, khóe miệng còn bật máu.
“Đ*t!” Trần Hành cắn răng định đứng lên, nhưng Lâm Tuế Xuân đã dẫm mạnh vào bụng hắn.

Cậu dùng rất nhiều sức, Trần Hành trợn mắt, cả khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên vặn vẹo.
Khương Úc sợ ngây người.

Lâm Tuế Xuân nhìn cô.

Khương Úc ngẩn ra không hiểu gì.

Sau đó, thấy ánh mắt người kia dần chuyển xuống tay mình, cô nhanh chóng đưa gậy ra.
Cây gậy gỗ này Khương Úc nhặt ở bồn hoa, bên trên vẫn dính đầy bùn đất, cực kỳ bẩn thỉu.
Lâm Tuế Xuân giơ cao gậy, quất mạnh vào đầu Trần Hành.

Đối phương kêu thảm một tiếng, ôm đầu, phun ra một ngụm máu.


Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, nói: “Con gái mà cũng uy hiếp, mày không xứng đáng làm người.”
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, tốc độ nhả chữ cũng chậm chạp, nghe như chẳng có chút khí thế nào, nhưng ánh mắt cậu lại cực kỳ lạnh lẽo.
Sau đó, Trần Hành tái mặt, nhắm mắt, ngất đi.
Trận đánh này từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ vẻn vẹn hai phút đồng hồ.

Trần Hành vô cùng thê thảm.

Những người khác đều bị dọa, không dám xông lên vây đánh Lâm Tuế Xuân.

Nếu bọn họ lao lên, chỉ sợ kết cục cũng là đầu rơi máu chảy.
Khương Úc sợ đến nhũn cả chân.

Cô tìm Lâm Tuế Xuân vì thấy cậu có vẻ ngoan hiền dễ nói chuyện, nào ngờ, cậu lại ra tay hung tàn thế.
Cô run giọng hỏi: “Anh ta, anh ta… sẽ không chết chứ?”
“Không chết được.” Lâm Tuế Xuân dùng gậy chọc mấy cái lên người Trần Hành, phát hiện hắn không mang theo vật cứng nào cả.

Vì thế, cậu nhìn sang đám bạn chơi bóng cùng hắn: “Di động của cậu ta đâu?”
“Chắc là cất trong áo khoác.” Một người trong đám trả lời, còn chỉ vào đống quần áo đang để ở một bên.
Lâm Tuế Xuân nhìn Khương Úc.

Khương Úc lập tức chạy tới, lấy một chiếc áo quen mắt ra, mò tìm di động của Trần Hành.

Ngay sau đó cô cong môi cười, nhanh tay xóa sạch ảnh chụp, còn mở các ứng dụng liên lạc xem hắn có gửi cho ai trước đó không.
Xong việc, Khương Úc thả điện thoại vào chỗ cũ, ném áo khoác lên người Trần Hành, nhìn đám thiếu niên còn lại, híp mắt hất hàm, cáo mượn oai hùm nói: “Chờ Trần Hành tỉnh lại, hãy nói với anh ta, lần sau mà còn tái phạm, hậu quả sẽ không chỉ là đầu nở hoa như vậy nữa đâu!”
Dứt lời, cô kiêu ngạo xoay người, đến bên cạnh Lâm Tuế Xuân, giọng nói tuy nhỏ nhưng vẫn không giấu được hưng phấn: “Lâm Tuế Tuế, cậu trâu bò quá.

Tôi tuyên bố, từ nay về sau, tôi sẽ là fan não tàn của cậu! Cậu phải bảo vệ tôi nha!”
Lâm Tuế Xuân không trả lời.
Bọn họ vừa đi vừa nói.

Khương Úc vẫn đắm chìm trong niềm hưng phấn hành hung bạn trai cũ: “Anh Tuế, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tôi mời cậu! Chúng ta đi ăn bữa lẩu chúc mừng!”
Lâm Tuế Xuân từ chối.

Khương Úc liền ngoan ngoãn theo cậu tới canteen.


Hai người bưng cơm ngồi vào trong góc.

Hiện giờ canteen cũng không có bao nhiêu người, đa số đều đã ăn xong rồi.
Khương Úc xúc cơm ăn, lập tức nhíu đôi mày thanh tú: “Cơm ở đây khó nuốt quá đi.”
Trước giờ cô vẫn luôn về nhà nấu cơm tử tế, không quen đồ ăn thức uống ở canteen.

Nhìn cơm lạnh canh nguội trước mặt, vành mắt cô không khỏi đỏ lên.

Nhưng rốt cuộc vẫn không muốn về nhà, thế nên cô đành chấp nhận ăn non nửa bát.
Lâm Tuế Xuân đưa Khương Úc tới quầy bán đồ ăn vặt rồi bảo mình phải về ký túc.

Đối phương vẫy tay tạm biệt cậu.
Ký túc xá trống không, Lâm Tuế Xuân khóa cửa, ngồi vào bàn học, lấy sách ra bắt đầu làm bài tập.
Di động yên lặng nằm cạnh ống cắm bút.
Không ai quấy rầy cậu, một buổi chiều cứ thế trôi qua.
Tiết tự học buổi tối thầy cô thường cho học sinh tự đọc sách, Lâm Tuế Xuân không muốn đi nên tiếp tục xin phép nghỉ.

Giáo viên chủ nhiệm không khỏi nhíu mày: “Không phải chứ, buổi tối trò lêu lổng ở đâu? Ngày nào cũng xin nghỉ! Chẳng lẽ về sau trò không định lên lớp giờ tự học nữa à?”
Lâm Tuế Xuân đáp: “Cũng được ạ.”
“Cũng được cái gì!” Giáo viên chủ nhiệm tức đến nghiến răng, uống một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Trò xin nghỉ cũng được, nhưng không được phép ra khỏi cổng trường.

Nếu để tôi phát hiện trò lêu lổng suốt đêm, trò cứ chờ phụ huynh đến đón về nhà đi.”
Lâm Tuế Xuân “vâng” một tiếng, quay đầu chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.

Một giáo viên và vài học sinh bước vào.
Trong đó có một nữ sinh mắt to nhìn về phía cậu, là nữ sinh chung đường kia.
Cô như muốn nói gì đó, nhưng Lâm Tuế Xuân lập tức nghiêng mặt lướt qua, không nhìn cô thêm một giây nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.