Hầu Môn Kiêu Nữ

Chương 29: Mưu hoa




Một mảnh hảo tâm của nàng lại bị thân sinh phụ thân cự tuyệt, huynh trưởng cũng không hiểu nàng, thậm chí mẫu thân luôn thương tiếc nàng cũng lãnh đạm, sau lưng oán trách nàng nhiều chuyện.

Một đêm trằn trọc, Khương Lộ Kỳ ủy khuất nước mắt chảy dài ướt đệm chăn.

Tuy người thân không hiểu cho nàng, thì nàng vẫn như cũ sẽ tiếp tục kiên trì.

Mặt trời lên cao Khương Lộ Kỳ mới thức giấc, sắc mặt ủ rũ mệt mỏi, sau khi dùng xong điểm tâm sáng, nàng chủ động đi tìm tứ phu nhân nói chuyện.

Hơn nữa nàng còn phải đi đến thư phòng giải thích cùng mật đàm với phụ thân.

Đợi đến lúc từ thư phòng bước ra ngoài, trong ánh mắt của Khương Lộ Kỳ xua tan ít tăm tối.

Có lẽ lúc này nàng không thể giúp phụ thân kế thừa tước vị, nhưng nàng có thể giúp phụ thân tranh đoạt sự chú ý của bệ hạ, cùng với hảo cảm của các đại thần tương lai sau này sẽ quyền khuynh triều dã(quyền lực to lớn).

Mất cái này được cái khác…Khương Lộ Kỳ cảm thán:

Ai mới là người cười đến cuối cùng, người đó mới là người chiến thắng.

Nếu Khương Lộ Dao nghe thấy lời này, nhất định sẽ phản bác nói, thà cười cả đời, chứ không muốn nghẹn khuất cả đời, người cười cuối cùng thì thế nào?

Trước kia bị nghẹn khuất, cho dù cuối cùng đem mọi người đè xuống, cũng không bồi thường được những nghẹn khuất trước kia!

Khương Tứ gia ở trong thư phòng viết tấu chương giới thiệu, hắn là thần tử trong đội ngũ thanh lưu.

Lúc này lại tùy tiện ra mặt vì Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân... Hắn sợ chọn sai người, càng lo lắng Từ tổng đốc bị lật thuyền hắn sẽ bị phiền toái quấn thân…

Một khi sổ con này dâng lên bệ hạ, như vậy chẳng khác nào hắn cùng Từ tổng đốc ở chung một thuyền.

Nguy hiểm quá lớn! Khương tứ gia rơi vào thế khó xử, lời Khương Lộ Kỳ nói cũng không phải không có đạo lý.

Giang Nam thái bình nhiều năm như vậy, Từ tổng đốc không thể không có công.

Cũng bởi vì Giang Nam thái bình lại liên quan đến một nửa lương thuế triều đình, đương kim bệ hạ mới có ý niệm muốn bắt Từ tổng đốc, đây chính là công cao hơn chủ…

Khương Lộ Kỳ lại nói với hắn, tất cả chỉ là bệ hạ cùng Từ tổng đốc thiết kế thuật che mắt.

Từ tổng đốc là trọng thần mà bệ hạ vì thái tử điện hạ tuyển dụng."

Đây là lời Khương Lộ Kỳ nói cho Khương tứ gia biết, nàng còn nói:

Hoàng Thượng ngàn vạn lần sẽ không lại làm ra chuyện tự hủy trường thành, sẽ không tái hiện oan án Dương gia.

Năm đó Dương gia bị thảm án vẫn luôn là thống khổ trong lòng hoàng thượng.

Hiện giờ hoàng thượng ân sủng  Dương gia vô cùng, nhưng vẫn không đền bù được vết rách năm xưa...

Trong mắt Khương tứ gia hiện lên vài phần giãy giụa, khó chịu khép lại sổ con:

Tứ nha đầu này, rõ ràng có thể dễ dàng kế thừa tước vị, cố tình để ta gặp hiểm chiêu, chẳng may...Chẳng may  hết thảy chỉ là nàng phỏng đoán thì sao? Hoàng Thượng có ý định trừ bỏ Từ đại nhân, ai có thể ngăn cản?

Khương tứ gia vẫn luôn là người cẩn thận cẩn trọng, đồng thời hắn cũng rất tự cao, hắn thật sự chướng mắt xuất thân bối cảnh của Giang Nam Tổng đốc Từ đại nhân.

Đừng nhìn Từ đại nhân hiện tại đang ở cư vị thần, so với khoa cử sĩ đồ thì hắn lại không được giới thanh lưu coi trọng.

Có đôi khi Khương tứ gia cũng suy nghĩ, nếu hắn ở Giang Nam làm Tổng đốc, so với Từ đại nhân thì còn làm tốt hơn nhiều!

Người đâu, người đâu.

Khương tứ gia cũng rất lưỡng lự, nhưng dù sao chuyện này cũng là một bước lên mây, hoặc là một bước xuống địa ngục.

Ta muốn xuất môn.

Khương tứ gia có mấy vị hảo hữu không có gì chuyện bí mật gì phải giấu nhau, trong đó một người rất được Khương tứ gia tín nhiệm, hiện giờ người nọ lại thường xuyên nhìn thấy hoàng thượng……

Khương tứ gia muốn thăm dò hắn chuyện này thử xem sao, rồi thử phỏng đoán xem hoàng thượng đối với Giang Nam Tổng đốc rốt cuộc là  có ý định gì.

Khương Lộ Kỳ vẫn luôn dưỡng ở khuê phòng, đối với triều cục biến hóa không thể biết rõ, Khương tứ gia thật sự không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Giúp phu dạy tử mới là chuyện mà nữ tử nên làm, Khương tứ gia cũng không nghĩ hắn lại có thể sinh ra thiên tài.

So với Khương tứ gia luôn hoài nghi nữ nhi lại tự cho bản thân là "túc trí đa mưu ’ lại ‘ cẩn thận tỉ mỉ’ mà nói, thì Khương nhị gia đối với lời nói của nữ nhi nhà mình lại xem như thánh chỉ.

Ngày hôm sau, sau khi chuyện ký danh đích tử bị truyền khắp phủ, mới sáng sớm hắn đã thức dậy, tung tăng nhảy nhót, tinh thần phấn chấn chạy đến sân viện đại phòng đi tìm đại ca…

Đêm qua Khương Lộ Dao đã huấn luyện hắn một phen, gặp huynh trưởng nên nói như thế nào, nên bày tư thái gì...

Tuy Khương nhị gia có chút trung nhị, nhưng lại rất nghe lời Khương Lộ Dao, lời nói việc làm đều có mẫu mực, học cũng ra hình ra dáng.

Lúc nghe đại ca nói chuyện, Khương nhị gia cảm thán trong lòng, giống nha, những lời này, nữ nhi đều đoán được, cho nên hắn bày ra bộ dạng khó xử:

Cũng không phải đệ không chịu cầu tiến, chỉ là một đống sách chữ biết đệ, chứ đệ không có quen biết chúng nó.

Khương đại gia là Khương Thừa Nhân âm thầm trào phúng, coi như ngươi cũng biết tự lượng sức! Ngươi như vậy mà muốn làm Vĩnh Ninh hầu?

Nhị đệ, ngươi cũng nên nghiêm túc đọc sách.

- Đại ca...

Khương Thừa Nghĩa ngây ngốc gãi đầu, cười khờ khệch, lời này khuê nữ cũng đoán được:

Đệ chỉ có thể như vậy, đi theo đại ca kiếm chút miếng ăn mà thôi.

Khương Thừa Nghĩa đứng dậy nghiêm túc nói:

Đại ca, ngày khác đệ lại nghe đại ca giáo huấn, hôm nay đệ tới tìm đại ca, là có một chuyện muốn nhờ.

- Chuyện gì?

Khương đại gia cảm thấy phiền chán vô cùng, chậm rì nói:

Nếu ngươi hồ đồ nháo ra tai họa, ta quản cũng không được.

- Không phải, không phải.

Khương nhị gia vội nói:

Là có chuyện như thế này, trước đó vài ngày đệ nhất thời tức giận đánh Quốc Tử Giám tế tửu. Gần đây đệ cùng người khác muốn mở thư cục, liền thấy có lỗi với Quốc Tử Giám tế tửu, cho nên muốn bồi thường cho hắn, nhưng đại ca cũng biết, một khi đệ mở miệng nói chuyện, các đại nho sẽ tức hộc máu...Thỉnh đại ca giúp đỡ.

Khương đại gia nghe xong có chút ngoài ý muốn, Khương lão nhị sao lại nghĩ ra chiêu này?

Chuyện này chính là đánh thẳng vào danh vọng trong giới sĩ lâm, đừng nói hắn chỉ đánh Quốc Tử Giám tế tửu một cái, cho dù đánh cho nằm một đống, chỉ cần hắn mang chủ ý này tới cửa mời tế tửu đại nhân viết bản thảo thì tế tửu đại nhân cũng sẽ xem hắn như thượng khách mà đãi ngộ.

Sao ngươi không đi tìm tứ đệ? Hắn ở Hàn Lâm Viện, hành sự so với ta càng tiện lợi hơn.

Người là đại ca, huynh trưởng như phụ.

Khương nhị gia đắn đo lời nữ nhi dạy dỗ, bày ra thần sắc kính trọng nói:

Phụ thân bị mẫu thân đè ép cả đời, đệ…… Đệ coi đại ca như phụ thân mà đối đãi.

Kinh quá, thật ghê tởm, Dao nhi, ngươi muốn ta ói chết đúng không.

Khương nhị gia biết rõ đại ca cùng bọn đệ đệ rất chướng mắt hắn, mà hắn cũng lười a dua bọn họ, bất quá hôm nay…

Nữ nhi từng nói thừa tước không phiền toái, mà chuyện nàng phải gả cho Tần vương thế tử mới phiền toái và nguy hiểm…

Khương nhị gia không thể làm được cái gì cho nữ nhi của hắn, nhưng hắn cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi vì hôn ước mà bị đẩy vào hố lửa.

Tuy hắn không biết đệ nhất danh môn là Tần vương phủ có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng nữ nhi nói gì cũng đúng, lời nói có thể ứng nghiệm, đầu óc không đủ dùng, thì phải nghe người thông minh, cho nên hắn mới có thể không bệnh không tai sống rất dễ chịu.

Nếu đại ca không muốn hỗ trợ, đệ sẽ đi tìm tam đệ, tứ đệ, đệ luôn lấy đại ca làm đầu.

Khương đại gia thấy hắn nói rất chân thành, sự nghi ngờ liền phai nhạt, chổ tốt như thế, hắn tuyệt đối không thể để cho người khác có được.

Trái lo phải nghĩ, dựa theo tính tình nhị hóa của Khương nhị gia, chỉ số thông minh không đủ, tuyệt đối không có năng lực đi tính kế hắn, trầm ngâm một hồi rồi nói:

Nếu ngươi đã tới cầu ta, thì ta sẽ cố thử xem, nhị đệ, sau này ngươi đừng có xúc động.

Được, được

Khương Thừa Nghĩa vội vàng đáp ứng:

Ta đợi tin tốt của đại ca.

Nói xong, liền chạy đi, giống như đối với công danh lợi lộc cũng không thèm để ý, Khương đại gia lẩm bẩm nói:

Ngu xuẩn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.