Hàn Diễm Ly Hiên

Chương 13: Ngọc vỡ áo rách




"Tiểu Thi"_Hàn Diễm đứng yên giữa phòng, khoanh tay chăm chú nhìn tiểu nha đầu đang trải lại mềnh gối cho nàng

"Vâng"

"Quần áo đã có chưa??"

"A, sáng sớm mai tiểu Thi sẽ đi lấy ạ"

"Miếng ngọc bội, cùng quần áo kia, sáng khi lấy về rồi thì để cùng một chỗ trên bàn phấn dùm ta"

"Được ạ"_đứa nhỏ quay trở ra, rất vui vẻ nhìn tiểu thư nhà mình, bắt lấy cánh tay nàng_"Tiểu thư, mau ngồi xuống, tiểu Thi giúp người chải tóc"

Hàn Diễm nhìn qua vẻ mặt vui vẻ kia, thờ ơ ngồi vào bàn, ngón trỏ khẽ nhịp, sau đó vẫn là đánh một hơi thở dài_"Bản vẽ, à không, mấy bức vẽ ngươi có mang đến không, đem ra đây để ta xem"

Tiểu Thi nghe được thì vẻ mặt liền ngạc nhiên, sau đó liền hớn hở từ trong tay áo lôi ra một xấ giấy dày cộm khiến Hàn Diễm nhìn qua cũng phải giật mình_"Đây tiểu thư"

"Ngươi hay thật. Sao lúc vừa vào phòng không đưa cho ta, còn đợi ta hỏi mới đem ra?? Sợ ta lừa ngươi sao??"

Đứa nhỏ liền nghiêng nhẹ đầu, gãi gãi một chút, rồi mỉm cười_"Tiểu Thi sợ người không thích mẫu vẽ thôi"

"Ta đã nói thì sẽ làm, ngươi đừng lo lắng. Có đôi khi ta sẽ không nhớ rõ được vài chuyện. Ngươi bên cạnh ta, đôi lúc cũng cần phải mạnh dạn một chút. Ta không muốn bị hỏng việc bởi sự đãng trí của mình"

"Đã rõ ạ. Nhưng mà tiểu thư, lúc trước tay người không có lạnh đến như vậy đâu. Tiểu Thi đốt thêm than cho người nha"

Hàn Diễm rời mắt khỏi mẫu vẻ, nhìn vào tấm gương tìm kiếm gương mặt của tiểu nha đầu vẫn đang chăm chú chải tóc cho mình, rồi lại nhìn xuống đôi tay lạnh lẽo đang cầm xấp giấy, khẽ dời ra một tay, cứ nắm rồi lại thả, nhàn nhạt, hư không nói_"Có lẽ vậy"_sau đó vẫn mặc kệ, nhìn qua mẫu vẽ của tiểu Thi, bắt đầu xem xét_"Ngươi làm rất tốt. Sau khi xong việc, chúng ta sẽ ra ngoài gặp thợ trang sức. Nhớ mang theo mẫu. À, cả ngân phiếu nữa"

"Vâng"_tiểu Thi thả tay ra khỏi mái tóc của Hàn Diễm, vui vẻ nhận lại, ôm vào lòng_"Tiểu thư ngủ ngon"

"Cảm ơn"_Hàn Diễm xoay người, nhìn theo tiểu Thi bởi vì vui vẻ mà nhảy chân sáo ra ngoài, sau đó còn cười khúc khích mà đóng lại cửa thì bản thân cũng bất giác mỉm cười, xoay người đối diện chiếc giường lớn trống trãi trước mặt, ngón trỏ chậm rãi lại gõ nhẹ lên mặt bàn, âm thầm vẽ lên nụ cười toan tính

~~~~

Sáng sớm, tiểu Thi đã ôm túi đồ chạy đến phòng của Hàn Diễm, chần chừ không dám gõ cửa. Nhưng sau một hồi vò đầu bứt tóc, cắn môi lén lút nhìn tên cận vệ vẫn nghiêm trang mà đứng canh trước cửa phòng thì cuối cùng vẫn là quyết định gõ nhẹ cửa_"Tiểu Thi vào nhé"_ sau đó đẩy vào

Đứa nhỏ vừa vào liền bị giật mình, Hàn Diễn ngồi đó, tóc vuốt ngược ra sau đầu, vẻ mặt gật gù nhưng đôi mắt phượng bởi vì mở không hết kia nên liền chỉ chừa một đường hở lại mang theo ánh nhìn sắt sảo như dao, liếc qua nhìn tiểu Thi, ngoắc ngoắc tay với đứa nhỏ

Tiểu Thi ổn định lại thần hồn trước cảnh tượng lần đầu tiên này, nhanh chóng đặt túi quần áo lên bàn, chạy đến tủ lấy ra miếng ngọc giả rồi lại lăn tăn chạy đến trước mặt chủ tử.

Đứa nhỏ vừa chạy tới, Hàn Diễm liền giơ tay bắt lấy hai cổ tay nhỏ kia, xiết lại

"Aaaaa"

"La cái gì?"_Hàn Diễm chau mày bởi tiếng la thất thanh của người trước mặt, nhỏ giọng càu nhàu_"Ngươi khỏe mạnh, ngươi ấm áp, còn ta thì không được như vậy. Nắm một chút thì ghê vậy à, kì thị à?"

"Không có. Tiểu thư, sao tay người lạnh vậy??"

"Ngươi nghĩ ta biết lý do??"

Đứa nhỏ được hỏi liền chau mày, nghiêng đầu suy nghĩ, rất nhanh liền gật đầu, sau đó lại lắc đầu liên tục

"Thế sao có một câu cứ hỏi mãi vậy?"

"…"_đứa nhỏ mím môi vẻ mặt muốn khóc, nhưng nhanh chóng lại hít thật sâu, hồn nhiên mà hỏi Hàn Diễm_"Kì thị là gì ạ??"

"Né tránh, ghê tởm, dơ bẩn, thô bỉ, không muốn tiếp xúc"

"Tiểu Thi không có"

"Ừ"

"Thật sự không có mà"

"Ai chả biết"

"…"_tiểu Thi có chút ngập ngừng, lại e ngại hỏi lại_"Ai chả biết là sao ạ???"

"Nói ngươi thừa lời"

"…"_đứa nhỏ nghe xong, triệt để im lặng, cúi đầu

[Hôm qua ta vừa từ Mộc phủ về cũng đã là chiều tối liền vào thẳng phòng. Khẳng định hôm nay bà ta sẽ đến]_nghĩ đến đây, Hàn Diễm nhìn đến tiểu Thi, bình thản hỏi_"Tiểu Thi, giờ này phu nhân làm gì?"

"A, nói mới nhớ. Vừa nãy trước khi đến đây, tiểu Thi có vào bếp lấy đồ ăn thì thấy phu nhân đang nấu món gì đó, rất vui vẻ bảo là xong sẽ sang thăm tiểu thư nên tiểu Thi không cần lấy thức ăn cho người"

"Lúc đó đã nấu xong món nào chưa?"

"A, đã được hai món rồi"

Hàn Diễm nghe vậy liền bật dậy, chạy đến tủ đồ tìm đồ vật_"Tiểu Thi, ra ngoài nhóm lửa lớn, chụm củi đi"

"Ơ, ở đâu ạ?"

"Ngay trước phòng ta"

Đứa nhỏ nghe vậy, lại thấy bộ dáng vội vã của Hàn Diễm thì cũng rất nhanh lui ra ngoài phòng, làm việc của mình. Hàn Diễm nhanh chóng tìm kéo, lấy hết quần áo của Ly Hiên mặc lúc trước cùng mảnh ngọc bội kia giấu vào một góc tạm thời trong phòng, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó để phủ lên thêm, cũng chẳng buồn chải gọn lại đầu tóc, xoay qua ôm lên mớ quần áo vừa được lấy về, bản thân với áo quần đơn chiếc, đạp cửa ra ngoài.

Vừa ra đến thì cũng vừa lúc tiểu Thi nhóm lên được lửa lớn ngay trước bậc thềm. Hàn Diễm đi lên, khó chịu thở ra làn khói trắng, quăng hết quần áo trong tay xuống đất, bỏ vào lửa vài bộ trước sự ngỡ ngàng của tiểu Thi, dùng chân đạp lên những bộ váy áo vẫn còn nằm trên đất, sau đó cầm lên từng cái, bắt đầu xé.

Tiểu Thi một bên xem trong ngỡ ngàng, bỗng dưng vô cớ rơi nước mắt, ngây ngốc đứng yên không làm gì thêm

Mỗi cái cảm thấy xé ở mức độ ổn thì Hàn Diễm lại quăng vào đóng lửa đang cháy lớn kia, tiếp tục cầm lên cái khác, tiếp tục xé.

Khóe mắt nhìn thấy có dáng người lấp ló ngoài cửa, nàng liền nhếch miệng cười, giọng nói trào phúng lớn hơn so với bình thường_"Lũ ngu ngốc, ta giết chết con gái của chúng vậy mà vẫn không tin, còn dám cho ta ở lại để giữ xác chờ ngày con ngươi trở về sao? Mơ tưởng. Được rồi, nếu đã cho thì ta sẽ tận dụng nó. TA SẼ TRIỆT ĐỂ THAY THẾ ĐỨA NỮ TỬ NGU NGỐC KIA, ĐỪNG MONG TA CHO NÓ TRỞ VỀ!!"

Hàn Diễm vừa dứt lời, Ly Nhược liền ngỡ ngàng buông tay, thả rơi hạp thức ăn trong tay, sao đó vội vã lao tới, thét lên_"Không được, của Ly Hiên, đồ của Ly Hiên mà!!!"

Hàn Diễm liền quay qua, quát vào tiểu nha đầu_"TIỂU THI GIỮ BÀ TA LẠI"

[Tiểu Thi bằng mọi giá sẽ theo người]_nước mắt đứa nhỏ lại không ngừng rơi, giật mình ánh mắt trống rỗng nhìn chủ tử của nàng, máy móc vươn tay ôm lấy, giữ lại Ly Nhược

"Ngươi không được!!! Quần áo là của Ly Hiên..hức, Hàn Diễm, đừng làm như vậy...Ly Hiên...."_Ly Nhược trân mắt nhìn Hàn Diễm dùng sức không thương tiếc xé đi từng thớ vãi, miệng bà ta đã mở và rất muốn nói lời gì đó nhưng sao từng con chữ cứ ứ nghẹn nơi thanh quản yếu ớt

Hàn Diễm không chịu được, đầu tóc rũ rượi thở ra khó khăn, bất chợt bụm miệng ho khan, tay cầm lấy áo quần bởi vì lạnh mà không còn cảm giác, cứng nhắc thả rơi áo quần xuống đất. Nàng ho đến độ gập người xuống, đầu gối cũng chạm xuống nền gạch lạnh thấu xương, tay ấn mạnh vào giữa ngực, hơi dùng sức vỗ. Nhưng rất nhanh liền dằn xuống cơn ho, đứng dậy, ngạo nghễ, hạ mắt từ trên nhìn xuống Ly Nhược_"Sao vậy? Không phải đã cho ta một viên thuốc độc sao?? Mau làm cho nó phát tán đi rồi cơ thể này sẽ chết trước khi con ngốc kia kịp về. Sau đó Ly Hiên của bà cũng sẽ chỉ là lời nói. Còn nếu không, ta sẽ đốt hết những thứ này, cô ta cũng sẽ không về được nữa"

Vừa nói xong, nàng lền dùng chân đá mớ quần áo dưới đất vào thẳng ngọn lửa dưới chân, khanh khách cười lên_"Biết không, đêm qua cô ta hiện về"_Hàn Diễm dùng bộ mặt chế nhạo của mình, che dấu từng đợt hít thở khó khăn, hướng Ly Nhược mị mắt_"Bảo là sẽ trở về bởi vì đã thu đủ linh hồn. Một nữa của cô ta vẫn còn trong quần áo và mảnh ngọc. Mà ta thì lại không thích điều đó. Tại sao ta lại không được sống trong khi đang sống?"

Nàng giơ lên mảnh ngọc trắng ra trước mặt Ly Nhược, rất nhanh giơ tay lên thật cao, trước gương mặt đau đớn tột cùng của Ly phu nhân, mỉm cười, dùng lực nện ngọc xuống đất.

"AI ĐÓ, AI ĐÓ MAU TRÓI CÔ TA LẠI ĐI!!! BẮT CÔ TA LẠI! NGƯỜI ĐÂU!! NGƯỜI ĐÂU!!"_Ly Nhược dùng sức gào to, đồng thời vùng ra khỏi trói buộc của tiểu Thi, chạy đến đẩy Hàn Diễm ngã ra một bên, bà quỳ xuống đất, quơ quào đôi tay trong không trung với đôi mắt nhòe nước, vươn tay chụm lại mớ ngọc vỡ nát. Ly Nhược bò qua gần đám lửa dùng tay trần quẹt thật nhanh ra đám gỗ đang mục từ từ bởi sự ăn mòn của lửa.

Nhưng mà vốn khu của Hàn Diễm đang ở chỉ có tiểu Thi, nay lại thêm một tên hộ vệ thích đứng bên ngoài thì ngoài ra cũng chẳng còn ai khác theo yêu cầu của nàng và sự đồng ý của Ly Thành. Cho nên tóm lại, nơi Hàn Diễm ở hiện tại chả khác gì biệt viện là bao.

Cho nên nói, Ly Nhược có kêu gào cũng không ít gì. Bà cho tay vào lửa thì sau đó liền rất nhanh rụt lại bởi vì đau đớn và bỏng rát của đôi tay, nhưng rồi bà ta lại bất chấp, cố lấy ra những phần vải chưa bị cháy ra khỏi đám lửa, thẫn thờ lẫm bẫm_"Con của ta, tiểu Hiên của ta, ta có lỗi, thật có lỗi với con..."

Ly Nhược với đôi mắt căm phẫn nhìn qua Hàn Diễm vẫn lạnh lùng đứng một bên đang được tiểu Thi khoát vào áo choàng lông, nghiến ra từng từ từng chữ một_"Ly Hiên có lỗi gì?? Tiểu Hiên của ta đã làm gì sai?? Tại sao lại làm như vậy?? Không phải nếu nó trở về thì ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện sao?? Không phải trước khi đến đây ngươi đã tự sát sao?? Sao ngươi nỡ..."

Hàn Diễm mỉm cười, kéo thật kín áo choàng quang người, ngồi xổm xuống đối diện với Ly Nhược, mỉm cười một chút, sau đó nét mặt liền đanh lại_"Ta không thích, giờ ta thay đổi chủ ý rồi"

"Ngươi tại sao lại làm đến nước này, không phải ngươi..."_Ly phu nhân tay xiết chặt mảnh ngọc vỡ đến tứa máu, chau chặt mày, gằng giọng, nhìn thẳng vào mắt Hàn Diễm_"Ly gia đã làm gì sai?? Tiểu Hiên đã làm gì sai?? Ngươi từ đầu vốn chẳng phải thuộc về nơi đây sao?? Rốt cục ngươi muốn gì?? Hả?!?"

"Ta sẽ rời đi"_Hàn Diễm mỉm cười, chậm rãi đứng dậy, quay đầu, nhướn mày nhìn tiểu Thi đang cố lau đi nước mắt tuôn mãi không ngưng của mình_"Ly gia không sai, lão công ngươi, chính tên Ly Thành mới là người sai. Chính bởi sai lầm của ông ta mà các ngươi cùng nữ nhân kia phải trả giá. Việc ta làm, dù là ít hay nhiều cũng đều có giá cả. Không gì là miễn phí"

"..."_Ly Nhược trân mắt nhìn Hàn Diễm rời đi, lại nhìn mớ ngọc vỡ hoà cùng máu của nàng, lại xiết lại, ghì chặt vào lòng, cứ như vậy rấm rức ngồi tại giữ sân mà khóc.

Hàn Diễm lui vào phòng, cả người run lên dữ dội vì lạnh nhưng vẫn cố nán lại cửa sổ, khẽ hé mở để nhìn ra bên ngoài_[Bà ta chắc chắn sẽ rất hận ta...ĐÚNG VẬY!! Nên là như vậy. Bà phải hận ta]

"Tiểu..."

Không chờ tiểu Thi nói hết câu, Hàn Diễm giơ lên bàn tay ra phía sau ý muốn ngăn chặn tiểu nha đầu lên tiếng, sau đó lại chuyển ra thành ngón trỏ cứng nhắc, lạnh giá của mình lên che miệng mình, mệt mỏi phả ra từng làn hơi mờ nhạt.

Đứa nhỏ nhìn thấy, nhanh chóng hồi thần vội đi thắp trầm hương, đốt thêm lò than, lại bỏ thêm than nóng vào hộp đá cầm tay, nhẹ nhàng, yên lặng đem đến cho chủ tử cầm.

Hàn Diễm vẫn đứng đó, chờ đến lúc tận mắt thấy có a hoàn đến đỡ Ly phu nhân rời đi, nàng mới hạ xuống cửa sổ, xoay người ngồi xuống ghế, tựa đầu hẳn về phía sau thở dài

"Tiểu Thi"

"Dạ"

"Ngươi vì sao khóc?"

"Người vì sao phải làm vậy?"

Hàn Diễm ngẩng đầu nhìn vào biểu cảm chau mày tra hỏi của tiểu Thi, nhàn nhạt nhếch môi cười_"Không phải ngay từ đầu đã nói ta không còn là Ly Hiên sao??"

"..."_tiểu nha đầu vẻ mặt ngạc nhiên, cúi đầu cắn môi suy nghĩ, rất nhanh lại nhìn Hàn Diễm_"Nhưng..."

"Lúc này ngươi vẫn có thể rút lại ý định theo ta"

"Không có. Tiểu Thi không có ý đó. Chỉ là không hiểu sao tiểu thư lại làm vậy"

Hàn Diễm nhìn gương mặt non nớt kia, đưa tay xoa trán, sau đó chống má nhìn đứa nhỏ trước mặt_"Có những thứ nói ra thì cũng không giải quyết được gì, vậy thì cần gì nói"_nàng đưa tay ra trước ngực, mỉm cười_"Ta là loại người không nên nhận được sự thương yêu hay nhân từ. Thứ tình cảm kia với ta nó quá xa xỉ, quá đắt đỏ. Vả lại bản thân ta cũng không nghĩ cần đến nó"

Tiểu Thi vẻ mặt chau lại một cách thật triệt để, nghiêng đầu, rất nghiêm túc khoanh tay mà suy nghĩ

"Ly Hiên là hài tử Ly gia, điều đó là chân lý. Ta không rảnh đến độ xen vào"

"Nhưng sao...??"

"Ta không thể ở tại đây quá lâu nữa. Chuyện đã hứa thì nhất định phải làm"_Hàn Diễm đứng dậy, tiểu Thi nhanh chóng chạy đến đỡ chủ tử đến giường

"Chuyện gì ạ??"

Hàn Diễm ngồi vào giường, thong thả kéo lại chăn, trước khi nằm xuống vẫn là nhìn tiểu nha đầu kia_"Ly Bách là một tên thích phiền phức dù ngoài mặt tránh đi phiền phức. Ta không muốn hắn muốn gì là được đó"

Nàng hài lòng nhìn vẻ mặt khó hiểu nhưng không dám hỏi của đứa nhỏ mà mỉm cười, nằm dài ra giường, xoay người vào trong, lại kéo chăn đắp kín người.

Đứa nhỏ đứng suy nghĩ một hồi, vẫn là bỗng nhiên giật mình, nhưng lại không dám vươn tay, lay chủ tử của mình dậy, chỉ khe khẽ nói_"Tiểu thư, người không đói sao??"

"Nhịn một bữa, khó chết"

"..."

Ly Nhược ngồi bên giường, vẫn không ngừng được nức nở vừa kể chuyện lại cho Ly Thành. Ông ta nhìn bà một hồi, lại lắc đầu, đến ngồi bên cạnh_"Hàn Diễm nói đúng, ngay từ đầu là ta sai"

"Nhưng..."

"Nàng ta là người làm chuyện gì cũng đều có nguyên do. Xem ra Ly gia không giữ nổi người đó rồi"

"Nhưng mà lão gia...."

"Sao?"

"Chuyện của Ly Hiên"

"Đã quá muộn rồi. Nàng không nhớ câu nói đã ăn Ly Hiên của Hàn Diễm sao?? Đối với thiên sư mà nói, một linh hồn thuần túy nếu đã ăn vào một hồn khác thì đã một phần thành lệ quỷ. Ta chỉ sợ Hàn Diễm lúc đến đây không phải người nữa nhưng có lẽ ta lo quá xa. Như ta đã nói, Hàn Diễm đã ăn Ly Hiên. Vậy tại sao còn thêm một Ly Hiên nữa. Nếu Ly Hiên kia quả thực thu thập đủ hồn thì ta e hồn đó đã không còn là Ly Hiên, quay về lại càng nguy hiểm bội phần "

Ly Nhược nghe vậy lại trào nước mắt, tay xiết chặt tay trượng phu. Ly Thành nhìn bà, mỉm cười thật hiền, tay vuốt nhẹ mái tóc nữ nhân_"Có vài chuyện về Hàn Diễm ta nghĩ không nói ra được. Bởi vì ta là người mang Hàn Diễm đến nên suy cho cùng, mọi việc của nàng ta làm, ta không có quyền quản thúc"

"Nhưng..."

"Phu nhân, còn viên thuốc độc trong người Hàn Diễm, chỉ có ta và nàng biết, ta không hy vọng sẽ có thêm người thứ ba. Điều đó sẽ rất nguy hiểm"

"Tướng công, người sao có thể?!? Nàng ta, nàng ta cư nhiên...."

"Ta chỉ có thể cho nàng biết. Phàm là khi làm chuyện đơn giản nhất cũng đều có một lý do. Như việc nàng làm thức ăn vào sáng hôm nay vốn là muốn nhìn đến vẻ mặt vui mừng hoặc bất ngờ của Hàn Diễm"_Ly Thành hắn mỉm cười thật nhẹ nhàng, giơ tay lau đi nước mắt của nữ nhân trước mặt hắn_"Đúng không?"

Ly Nhược yên lặng, trầm mặc, chậm rãi di tới, ngồi hẳn vào lòng trượng phu, hấp mũi.

Trước thềm Vũ Lâu điện

"Thái tử đệ vài ngày nữa có muốn cùng hoàng huynh đến phủ của Trịnh Hạo chơi không? Ta có vài thứ muốn mang sang cho đứa nhỏ nóng tính ấy, nếu đệ muốn, ta sẽ đến đón đệ .Huynh đệ ta cùng đi"_Trịnh Lương rất vui vẻ đẩy nhẹ khuỷ tay Trịnh Hành bên cạnh hắn

Trịnh Hành cũng không nhìn qua, vẫn thẳng lưng nhìn về phía trước, môi khẽ mấp máy_"Vân vương huynh lại định bày trò gì?"

"Sao thái tử đệ lại nói như vậy, suy cho cùng cũng là một cuộc dạo chơi nho nhỏ giữa các phủ vương. Hay đệ lại sợ hay lo lắng việc gì nữa rồi??"

"Từ khi nào mà Vân vương huynh lại muốn kéo Lam vương kia vào trận rồi??"

Trịnh Lương vẫn bộ mặt hào sảng, vui vẻ không thôi, vươn tay vỗ vỗ vai Trịnh Hành_”Hây da, sao thái tử đệ lai nói lời khiến hoàng huynh ta đau lòng như thế được. Xem, chúng ta rõ ràng là huynh là đệ, thăm hỏi nhau thì có vấn đề to tát sao? Nếu nghi ngờ, đệ nên đi cùng ta"

Trịnh Hành cuối cùng cũng chịu dời đi tầm mắt, liếc nhìn qua Trịnh Lương một mặt thuần hậu kia, vẫn không mỉm cười nổi_”Đa tạ chủ ý của Vân vương huynh”

Trịnh Lương nghe vậy mày cũng không chau, chỉ thở dài một hơi, sau đó vẫn với bộ mặt vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Vũ Lâu điện_”Đệ phải trốn thật kĩ, đừng để ta phát hiện đệ đang nhàn nhã thả bộ đâu đó trong Lam phủ rồi lại bắt ta mang đệ về Đông cung. Như vậy rất phi lý đó”

“Ta tự đi tự về, không cần Vân vương huynh thông tri để rồi tự mang rắc rối vào người”

“Thái tử đệ thật lãnh cảm nha. Thực chất ta thấy đệ và tên Ly Bách kia lại rất hợp với nhau. Đệ xem, hắn cũng lạnh nhạt, lâu lâu lại mang ra vẻ mặt toan tính dọa người ra để dọa nạt thiên hạ. Rất giống”

“....”

Trịnh Lương khẽ liếc nhanh mắt nhìn biểu cảm trên gương mặt của Trình Hành. Hắn đã thấy được thái tử đông cung kia khẽ chau mày

“Hắn không phải người của quan trường, ta không quan tâm”_Trịnh Hành vẫn bộ đang đạm mạc, lãnh tình lãnh cảm nhìn lên bảng vàng mang tên Vũ Lâu điện kia

Trịnh Hành hắn nhẹ nhếch khoé môi mỏng_”Hắn tài năng. Hắn thông minh, hắn có tầm nhìn và quan trọng nhất, hắn có dã tâm”

Trịnh Hành lần nữa lại liếc mắt nhìn qua Trịnh Lương, sau đó trực tiếp xoay người, đối diện hắn_”Nếu đã biết hắn nguy hiểm, thiết nghĩ không nên động tới loại người như vậy. Đúng không Vân vương”

Trịnh Lương nhìn Trịnh Hành vẫn với biểu cảm vui vẻ của mình, đặt tay lên vai Trịnh Hành. Thái tử hắn nghiêng đầu nhìn qua cánh tay kia, khẽ nhích người dời đi, Trịnh Lương bật cười thu tay về_”Bởi vì biết hắn nguy hiểm, ta lại càng hưng phấn”

Trịnh Lương vừa nói xong, liền quay ra mỉm cười với tiểu thái giám đang đến gần_”Bọn ta được vào rồi sao??”

Tiểu thái giám liền nhẹ nhàng che miệng cười, cúi người, vươn tay mời hai người_“Vâng, mời thái tử điện hạ cùng Vân vương vào trong”

“Đa tạ”_Trịnh Hành mỉm cười đáp lại tiểu thái giám, lại nghiêng người một bên, hướng Trịnh Hành giơ ra một tay, mời hắn đi_”Thái tử, mời”

"Tiểu Diễm đã ra tay rồi sao??"_Ly Bách ở bên ngoài đi dạo, khẽ bật cười, tiếp tục tung lên đồng xu trong tay_"Sẽ có vận mệnh do lão thiên an bài thật sao?? Ta không tin điều đó. Còn muội thì sao, tiểu Diễm"

"Th...th..thiếu...thiếu gia..."_một gia nhân chạy đến trước mặt Ly Bách, cố hít thở sâu lấy lại hơi thở, rất nhanh liền đứng thẳng người, nghiêm chỉnh tư thế_"Phu nhân nói người mau đến đưa tiểu thư ra ngoài giải khuây bằng mọi giá, tìm mọi cách để tiểu thư từ bỏ ý định kia"

Ly Bách xoè quạt, che nữa mặt, tắt đi nụ cười, hạ mắt nhìn tên gia nhân Ly phủ, sao đó khẽ nhấp nhẹ quạt, rất lâu sau mới trả lời_"Được"

"Dạ"

"Mau về làm việc của ngươi đi"

"A, việc của tiểu nhân là phải mang người hồi gia, phải thấy người cùng tiểu thư ra ngoài mới được"

"Tuỳ ý ngươi"_Ly Bách quạt cây quạt trong tay có chút mạnh, có chút nhanh, tỏ vẻ hắn đang rất hứng thú, nhếch môi cười với độ cong hoàn hảo, bước chân thật nhanh cùng sải chân lớn hồi phủ_”Ta sẽ cùng tiểu muội muội chơi ném tuyết vậy”

Hàn Diễm vẫn đang ngủ, vì lạnh, vì mệt mà ngủ. Nhưng lúc này bởi vì khí lạnh xộc vào mũi mà khó chịu, đưa tay lau đi mũi, đồng thời khó chịu mở mắt

[Cái quỷ gì đây]_Hàn Diễm có chút khó khăn xoay người trong bọc vải mềm mại, thật ấm quấn chặc quanh người mình để nhìn quanh, vừa hay phát hiện dưới tay là sợi vải, chỉ cần kéo nhẹ thì nút thắc quấn quanh bọc vải sẽ tự động được tháo, trước mặt là hố củi nhỏ được đốt lên, tỏa ra chút hơi ấm. Hàn Diễm nàng chưa kịp kéo sợi dây thì liền nghe được giọng nói như đang cười của Ly Bách

“Tiểu Diễm, bánh ngô ta để cạnh muội, mau ăn nhanh, cùng ta chơi ném tuyết”

“...”_Hàn Diễm yên lặng, đưa tay rút sợi dây, chăn vải quấn quanh người rơi ra. Ly Bách thậm chí còn quấn hẳn thêm một chăn bông, khoát sẵn cho nàng một tấm áo khoát trên người rất cẩn thận. Nàng nhìn qua túi giấy đặt bên cạnh chỉ còn lại chút hơi ấm, chậm rãi cầm lên, thật chậm chạp ăn

Ly Bách chạy lại trước mái đình, bỏ xuống mớ tuyết đang ôm trong tay ra, hihihaha với nàng rồi lại cúi người, lúi húi gom tuyết lại_“Tiểu muội muội, muội rất nhẹ đó, ta cõng ra ngoài cả một quãng đường dài mà vẫn chưa thấy mệt, thậm chí tay phải còn cầm thêm một túi to hai chăn vải một chăn bông. Đến nơi rồi mới bắt đầu quấn muội lại để ở trong đình. Thấy ca ca muội khỏe chưa”

“...”

“Nhưng mà chơi một mình thì mệt thật”

“...”

Ly Bách đặt lên cục tuyết tròn lên trên đống lớn được hắn thu lại, tém gọn bên dưới ngay trước mái đình, trước mặt Hàn Diễm, thở ra một hơi, giơ tay ra sau vỗ vỗ lưng, nhìn nàng mà cười_”Bảo bối đừng lo, mỗi năm, chỉ cần là vào mỗi mùa nhất định ta sẽ chọn ra một ngày cùng muội đi chơi. Xuân đưa muội ngắm hoa, hạ đưa muội ra suối mát ngâm chân, thu đưa muội lên núi đi dạo, đông thì cùng ta ném tuyết, đắp người. Được chứ”

Hàn Diễm trân mắt, bất ngờ nhìn nụ cười ngây ngô dưới anh trời chiều tà của Ly Bách, nó không có dù chỉ là chút ít bụi trần, nó nhẹ nhàng, nó thoải mái, nó ấm áp. Nó khiến lòng nàng lại một lần nữa ứ nghẹn_“...”

Cứ như vậy sau đó thật lâu, thật chậm chạp dưới sự kiên nhẫn chờ đợi của Ly Bách, Hàn Diễm nàng bước ra cùng hắn đắp người tuyết, phía trên đầu là chiếc ô đỏ của tên hộ vệ cầm. Tiểu Thi cũng từ đâu chạy tới, ôm thêm một túi đồ ăn, vẻ mặt rất vui vẻ.

Sau đó thì dùng hết tất cả sức lực còn lại cùng tiểu Thi về một phe, ném tuyết trong tay vào Ly Bách cứ chạy tới chạy lui không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.