Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

Chương 5: 5: Phó Bản Trạm Xăng





Xăng chung quy vẫn là vấn đề nghiêm túc, họ có thể mang theo bánh quy đủ ăn trong nửa tháng nhưng lại không thể mang theo xăng đủ dùng trong nửa tháng.
Vừa nghe nói ô tô hết xăng quả thật còn khó chịu hơn là nghe câu "chúng ta bị zombie bao vây rồi", đa số cây xăng đều nằm sâu trong nội thành, số lượng cây xăng ngoại thành ót ỏi, không ai biết được địa điểm cụ thể, mọi cố gắng đều dựa vào sự may mắn.
Khỉ Ốm cầm dao bầu xuống xe, không thèm quan tâm tài xế zombie bị trói sau dây an toàn không ngừng dãy giụa trong xe, mở bình xăng rồi dùng đèn pin cầm tay soi vào bên trong, "Trống rỗng."
"Có khả năng chúng ta đã bỏ lỡ tất cả trạm xăng trên đường." Lưu Huy lái xe lên xa lộ, thanh đỗ xe của trạm thu phí đã bị đâm gã từ nhiều tháng trước.

Lối vào này gần với một trạm dừng nghỉ loại nhỏ được đánh dấu trên bản đồ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối bọn họ có thể giải quyết xong zombie trong đó và có được bữa tối.
Trên đường cao tốc có rất ít tang thi đi lại, dù sao đa số chúng cũng chưa nắm được kỹ năng tháo dây an toàn.

Lưu Huy lái xe chạy thẳng đến cửa vào trạm dừng nghỉ, may mắn chính là có chưa đến mười con tang thi đang bồi hồi bên ngoài cửa kính, nhìn thấy vật sống từ xa đang đến gần ngay trước mắt cả lũ gầm gừ tiến lại nhào lên cửa xe.
Tây Tư Diên đánh thức Tiêu Tê, anh xoa xoa đôi chân tê dại của anh rồi vươn tay ra dấu cho Khỉ Ốm và Lưu Huy, sau đó nhanh chóng mở cửa đánh bay hai con zombie đang đu trên cửa xe, ngay sau đó là hai mũi tên phóng ra xuyên thủng đầu chúng.
Tiêu Tê ôm hành lý vòng qua ba người còn đang đánh nhau kịch liệt, buồn ngủ uể oải đẩy cửa sảnh phục vụ.

Cửa bị khóa từ bên trong bằng dây xích sắt, hắn chớp mắt, lui về bên cạnh Tây Tư Diên nói thầm: "Có người sống ở bên trong."
Tây Tư Diên nhổ mũi tên ra khỏi cơ thể zombie, không hề có vẻ gì là ngoài ý muốn với thông tin này, "Trong WC bên kia chất đống thi thể, hẳn là trước đó đã có người thanh lý nơi này."

"Có lẽ cũng ở lại ngủ tạm giống chúng ta." Lưu Huy giơ con dao đẫm máu đi gõ cửa, hắn dán lên cửa kính trừng mắt nhìn vào bên trong, bên trong trừ cái bàn ngã lật thì hoàn toàn yên ắng, cuối cùng Khỉ Ốm không thể làm gì khác hơn là liếc mắt, giơ kìm xuyên qua khe cửa cắt đứt dây xích, vừa cắt vừa giả mù sa mưa gọi vào bên trong: "Trong đó còn người sống không, chúng tôi là người tốt! Đừng sợ."
Tuy rằng bên trong trạm dừng nghỉ hỗn độn, nhưng ít nhiều có thể nhìn ra vết tích sinh sống của con người, bọn họ liếc mắt nhìn nhau ăn ý chia làm hai tổ đi kiểm tra xung quanh.

Tiêu Tê vừa uống thuốc cảm xong buồn ngủ đến díp cả mắt nhưng lại là kẻ to gan, hắn thừa dịp Tây Tư Diên chuẩn bị nỏ chữ thập mà mở cửa căn phòng ngoài cùng.
"Ôi."
Tây Tư Diên nghe Tiêu Tê kinh ngạc kêu lên thì mí mắt cũng giật lên giật xuống theo, âm trầm theo sau.

Đây là một kho chứa đồ, chổi lau nhà, chổi quét nhà, khăn lau và các loại đồ dùng khác đổ nghiêng ngả tứ tán trên sàn, nhưng mấu chốt là đối diện cửa ra vào có một tang thi nam treo trên móc treo quần áo, mủ lỏng không ngừng nhỏ giọt tuôn ra từ đôi giày đã không còn nhìn ra hình dạng của nó.
Trên người nó vẫn mặc đồng phục của nhân viên trạm xăng, toàn thân thối rữa, cánh tay vung vẩy qua lại, cổ của nó bị dây thừng treo lên quá lâu bắt đầu xuất hiện tình trạng đứt gãy trông buồn nôn vô cùng, nhãn cầu còn đang chuyển động một cách máy móc, khi nhìn đến Tây Tư Diên và Tiêu Tê nó thè cái lưỡi tím bầm ra trông rất có sức sống, gào gừ chảy nước bọt với hai người bọn họ.
Tiêu Tê lập tức vọt đến trốn sau lưng Tây Tư Diên, quay người mở cửa phòng khác, cảnh tượng hiện ra cũng giống hệt căn phòng ban đầu, một cô gái treo cổ trên quạt trần, bắp đùi thối rữa tanh hôi, vết cắn trên bề mặt vẫn hết sức rõ ràng.

Tiêu Tê nhìn quanh bốn phía rồi xoay người đi tìm hai người khác, giao tang thi lại cho Tây Tư Diên xử lý.
Bên kia cũng phát hiện vài tang thi thắt cổ, nhưng thành quả cũng tốt hơn mong muốn của bọn họ nhiều.

Kệ hàng hóa trong siêu thị mini của trạm dừng nghỉ còn rất nhiều đồ ăn, bọn họ lấy một nửa trong đó, giữa lúc trở về Khỉ Ốm chú ý tới phía sau kệ hàng bỗng xuất hiện một cái chân, mặc kẻ kia đã nhanh chóng thu chân về nhưng vẫn bị Khỉ Ốm nhướng mày kéo ra ngay lập tức.

Trong bất kỳ tình huống nào Lưu Huy cũng không dám châm lửa trong trạm xăng, hắn vui mừng ngoài ý muốn tìm được hai bao thuốc lá nhưng cũng chỉ giấu trong túi áo không dám hút, đành chờ ra ngoài rồi quất sau.

Hắn bố thí lại hai miếng khoai tây chiên vốn là của người khác, còn ra vẻ anh em tốt vỗ vai người đàn ông xuýt nữa bị Khỉ Ốm coi là zombie mà bắn vỡ đầu.
"Cậu cũng là đàn ông mà sao lại nhát gan vậy!"
Bị bọn họ phát là một người đàn ông thấp bé nhát gan trên mặt có đeo mắt kính, một mình cậu ta nhút nhát ngồi xổm trong góc nhìn bốn người cứ như gái nhà lành sợ bị người khác làm bẩn cúc hoa, nhưng trên người cậu ta bốc mùi hôi hám, cổ áo cũng cáu bẩn đen ngòm, tóc tai bết dầu không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa.
Nghe đâu bốn tháng trước cậu ta và bạn mình bị zombie đuổi đến tận nơi này, sau đó kết nhóm với những nhân viên công tác ở đây, bởi vì có cái siêu thị nhỏ nên ăn uống dù không thiếu thốn nhưng zombie vây bên ngoài chỉ tăng chứ không giảm, hết cách chỉ đành hợp tác hẹn nhau mỗi ngày giết vài con.
Người đầu tiên bị cắn chính là bạn gái của cậu ta, tất cả mọi người không đành lòng giết chết cô gái, cô liền tự nhốt mình trong phòng rồi treo cổ tự sát, sau đó từng người từng người lặp lại, đến tháng trước chỉ còn lại một mình cậu ta.
Tiêu Tê cho Tây Tư Diên một ánh mắt, ra hiệu có phải chúng ta vừa giết mất kỷ niệm quý báu của người ta rồi không? Tây Tư Diên sắc mặt không thay uống nước khoáng, không thèm để ý đến hắn.
"Nghe nói đến cuối năm nay chính phủ sẽ phóng tên lửa vào thành phố, có thật không?" Cậu trai bỗng nhiên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi, Lưu Huy nghe xong biểu cảm vi diệu, uống một ngụm nước để nuốt trôi bánh quy khô khốc mới nói: "Nghe ở đâu đấy? Dám bắn không sợ quốc tế chửi cho thối mũi hả? Hơn nữa mấy căn cứ quân sự cũng thất thủ, quân đội còn đang thiếu vũ khí, hiện tại cấp trên cũng đang có ý tập trung vào cứu trợ, động viên, tìm lương thực là chính."
Bầu không khí liền trầm mặc, qua một hồi lâu cậu trai kia thử dò xét: "Vậy lúc đi các người có thể cho tôi đi cùng không?"
Trời đã nhá nhem tối từ lâu, Tiêu Tê đối mặt với ánh sáng tà dương màu vàng quýt xuyên qua cửa sổ, mái tóc đen ngắn dưới ánh chiều tà sáng lên màu nâu hạt dẻ ấm áp, hắn cúi đầu không ngừng gà gật như đang nửa tỉnh nửa mê.
Khỉ Ốm sớm biết cậu chàng nhát gan sẽ hỏi như vậy, gã gật gật đầu đồng ý, trước khi xe hết chỗ ngồi họ sẽ cố hết sức giúp đỡ mỗi người xa lạ mà mình gặp.
Cuối cùng cậu chàng cũng lộ ra chút thả lỏng kể từ khi mấy vị anh hùng cầm dao hung thần ác sát này xông vào ở, cậu ta thở ra một hơi, đẩy kính mắt, đột nhiên ngồi thẳng người, "Tôi là Hứa Uy Nhuy, Uy Nhuy tức là cành lá sum suê, có dị năng, mọi người cũng giới thiệu mình một chút, biết rõ lẫn nhau sau này phối hợp mới tốt."
Phong cách lãnh đạo đột ngột này khiến Lưu Huy và Khỉ Ốm vui vẻ, "Uy Nhuy, hai chữ này rất khó viết đúng không? Cũng khó đọc nữa, gọi cậu là Diệp Tử đi, Hứa Diệp Tử." Khỉ Ốm nhoẻn miệng cười đặt biệt danh cho người khác, không thấy rõ vẻ mặt chìm trong bóng tối của Hứa Uy Nhuy.

Người sau có lẽ thật sự giận vì hai tiếng "Diệp Tử" này, Lưu Huy coi như đáng tin, sau khi giới thiệu họ tên và năng lực thì tiếp tục trao đổi đồ ăn và tình trạng còn lại với Hứa Diệp Tử, nghe nói trong tay cậu ta có một lượng lớn xăng lúc trước đồng đội lưu lại, hai người hưng phấn suốt đêm muốn đến kho cất trữ kiểm tra.
Tây Tư Diên thả khăn mềm xuống, treo cung tên đã lau sạch lên, anh nghe tiếng bước chân ba người đi xa rồi tự đắp chăn chuẩn bị ngủ, Tiêu Tê vốn đang ngủ như chết bỗng nhiên dựa lên bờ vai của anh.
"Nói."
Tây Tư Diên dựa vào tường lời ít ý nhiều bảo Tiêu Tê có gì nói nhanh còn đi ngủ, "Ha ha." Tiêu Tê nở nụ cười, thừa dịp ánh trăng nhìn về đôi mắt gần như có thể phản quang của Tây Tư Diên, "Hứa diệp Tử kia, chỉ sợ lâu như vậy rồi cũng chưa bao giờ giết tang thi, lúc nào đưa đi nhớ dạy dỗ một chút."
Đôi mắt xanh đen dán chặt vào Tiêu Tê, người sau không đoán ra anh có gì liền giải thích theo suy nghĩ của người bình thường: "Trong tình huống bình thường ở đâu lại có chuyện phụ nữ thấp bé chết trước, nghĩ lại xem rõ ràng cậu ta sợ chúng ta cướp đồ vật nhưng ngay cả cây gậy sắt cũng không dám lấy, hoàn toàn không giống người đã sống nửa năm trong tận thế, cậu ta không dám, hơn nữa sợi xích khóa cửa cũng bị bám một lớp bụi dày chứng tỏ rằng kể từ khi đồng đội cuối cùng chết cậu ta không hề có ý định ra ngoài..."
"Không sốt nữa à?"
Tây Tư Diên đột nhiên mở miệng cắt ngang phân tích của hắn, Tiêu Tê khàn giọng, quệt miệng ngồi lại chỗ cũ, có chút bực mình nói: "Hứ, tôi không quan tâm nữa là được?"
Tây Tư Diên lấy từ trong túi ra một tờ khăn ướt vị bạc hà, thứ này không thể ăn, trong siêu thị mini còn sót lại vài bịch, anh gấp lại rồi đặt lên trán Tiêu Tê để giảm nhiệt.
Tiêu Tê nhanh chóng mở mắt ra, được hành động này của anh xoa dịu không ít, hắn xích lại gần Tây Tư Diên, lần thứ hai hài lòng nhắm mắt ngủ say.
Ngày kế sau khi Hứa Uy Nhuy ngồi lên xe đột nhiên nghiêm túc nói: "Hiện tại mọi người đều là người trên một chiếc xe rồi, đêm qua tôi nghe Lưu Huy nói xong thì thấy chức vụ của mọi người trong đội quá loạn, phân công không rõ ràng, rất dễ dàng sản sinh mâu thuẫn, cho nên hiện tại tôi có mấy kiến nghị muốn thảo luận với mọi người."
Khỉ Ốm nhường chỗ ngồi cạnh tài xế cho cậu ta, lúc này đang ngồi cạnh Tây Tư Diên nhịn cười "vâng, cậu nói đi".
"Đầu tiên, Lưu Huy là đội trưởng, hắn nói cái gì chúng ta đều phải nghe theo, ý kiến của hắn là cao nhất, mọi người có dị nghị gì không."
Đoạn đường cao tốc này Lưu Huy lái xe thuận lợi, Tiêu Tê cũng rất thoải mái, triệu trứng cảm mạo của hắn cơ bản đã gần khỏi, chỉ còn sốt mãi không ngừng là khó giải quyết, cuối cùng Tây Tư Diên cũng được giải phóng cơ thể, tinh thần sảng khoái dựa lên ghế xem bản đồ.
"Tôn Bằng Phi, anh và Tây Tư Diên phụ trách công tác bảo vệ công tác.

Siesvan, your duty is to protect our safety, could you hear me? (Tây Tư Diên, nhiệm vụ của anh là bảo vệ an toàn cho chúng tôi, anh có nghe được tôi nói không?) "
Tây Tư Diên: "..."

Tây Tư Diên: "yeah."
"Tôi nghe nói mấy người không hiểu bản đồ vệ tinh, vừa vặn tôi là dân máy tính chuyên nghiệp, có thể để tôi thử một lần." Lúc Hứa Diệp Tử nói lời này còn có chút tự hào, nhất là khi nghe tiếng Khỉ Ốm reo lên vui vẻ, "Coi như tôi làm bộ đội hậu cần, xem như là quân sư đi."
"Còn cái người ốm kia, anh phụ trách nấu cơm và trông hành lý, hiện tại là thời điểm đặc biệt, không thể chỉ vì anh đang ốm mà không làm gì được."
Lưu Huy cảm thấy Hứa Diệp Tử có chút cứng ngắc khi đặt ra quy tắc như vậy, đánh gãy nói: "Không cần đâu, Tiêu Tê tiểu đệ đệ trúng virus zombie nghỉ ngơi nhiều chút cũng là đương nhiên."
"Đội trưởng, anh dung túng như vậy anh ta sẽ kéo chân sau của mọi người có biết không? Cũng không phải người miễn dịch để có thể khoan dung, sao mọi người lại rộng lượng như vậy, lúc trước tôi và những người vô dụng đều bị bỏ lại, các anh lại còn đưa một bệnh nhân về."
Người miễn dịch, ngoại trừ tang thi và người dị năng thì còn có thêm một loại người như vậy.

Số lượng người miễn dịch ít ỏi, bọn họ không biến đổi kỳ lạ cũng không tiến hóa, không khác gì người bình thường trước khi có tận thế, nhưng đổi lại dù họ có bị zombie cắn hoặc cào sẽ không bị biến thành zombie.
Trước mắt tình cảnh của người miễn dịch hết sức khó xử, năng lực của bọn họ dễ bị người dị năng lợi dụng làm mồi nhử, miễn dịch với virus zombie không có nghĩa là họ sẽ không bị zombie tấn công, những người bị cắn chết tươi không phải không có.
Nói đến mức này Khỉ Ốm cũng không thích nghe, tối qua gã cũng từng vì Tiêu Tê không phải người tiến hóa hai lần mà thất vọng nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bỏ mặc hắn, càng sẽ không nói những lời như "anh là đồ bỏ đi" trước mặt hắn như vậy.
Tiêu Tê chậm rãi mở đôi mắt đen sì, ung dung thong thả đối diện với Hứa Diệp Tử đang đứng ngay ngắn quy củ.

Chỉ một cái nhìn cũng đủ để khiến tim Hứa Diệp Tử khó giải thích được mà như ngừng đập, cậu ta lại nghe thấy Tiêu Tê có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi, khiến mọi người thêm phiền rồi, khụ khụ khụ...!Tôi cũng đang hi vọng mình là người miễn dịch lắm..."
Lông mi của hắn khá dài, con rất dày, để lộ ra đôi mắt dịu dàng như hươu cao cổ, Tiêu Tê rụt rè liếc nhìn Khỉ Ốm đang dùng ánh nhìn cổ vũ mình một cái rồi thấp giọng nói: "Mong được anh Uy Nhuy quan tâm."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Tê: Sợ quá sợ quá lại sợ quá cơ, hơi sợ ý, tôi yếu lắm, thật đấy!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.