Giả Quý Tộc

Chương 42: Chương 42:




Động tác Mộ Nhu rất mau, trước khi trận chung kết của chương trình《 chơi nói chữ 》phát sóng , Mộ Đạt Daily đã thuận lợi dành được quyền đầu tư, đồng thời Lãnh Mân cũng tiếp xúc với Dương Cesar, tuy nhiên đối phương chính là cái xương cứng khó gặm,anh ta đã bị trói buộc cùng Star Media, và không có bất cứ tính toán gì muốn đi ăn máng khác.
Buổi tối trước một ngày diễn ra trận chung kết《 chơi nói chữ 》, Dương Vi có chút khẩn trương, cô nghỉ Livestream, một mình ngồi trên ban công, lẳng lặng nhìn ra nơi xa xa.
Cô cần một chỗ để nội tâm mình có thể bình tĩnh.
Cô chuẩn bị cho trận thi đấu cuối cùng này rất lâu, đối với danh hiệu đệ nhất cô vẫn luôn có một loại khát cầu khắc vào trong xương cốt, cô không nói nên lời đây là khát cầu đến từ địa phương nào, có lẽ là bóng dáng của Triệu Dương Lan lưu tại trong sinh mệnh cô, cũng có thể trong xương cốt mỗi người, đều muốn trở thành người tốt nhất.
Cô lẳng lặng diễn tập tiết mục ngày mai trong đầu, cô luyện tập rất nhập tâm, điện thoại của Chu Văn đột nhiên ngắt quãng suy nghĩ của cô. Cô nhận điện thoại, mỉm cười dựa lưng vào ghế : “Anh Văn?”
“Vi Vi……” Chu Văn dường như có chút do dự, Dương Vi lẳng lặng chờ đợi, sau một lát lặng im , cô lập tức phát giác ra, cú điện thoại này của Chu Văn rất không bình thường, hình như muốn nói với cô một chuyện rất quan trọng . Cô đứng dậy, lập tức nói: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi cần nói với cô một chuyện,” Chu Văn rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, nhanh chóng mở miệng nói, “Vừa rồi người trong ban tổ chức《 chơi nói chữ》tới tìm tôi, yêu cầu tôi ngày mai bỏ phiếu cho Dương Cesar.”
Dương Vi ngẩn người, sau đó liền nghe thấy Chu Văn nói: “Tôi bảo Phương Hoài đi tra chuyện này, dương Cesar là nghệ sĩ của Star Media, mà lần này Star Media là công ty tổ chức, đoán chừng bọn họ muốn nâng đỡ Dương Cesar.”
Dương Vi chậm rãi bình tĩnh trở lại, Chu Văn tiếp tục nói: “Tôi khẳng định muốn giúp cô, nhưng chương trình này được ghi hình, ngay cả khi tôi bỏ phiếu cho cô, đoán chừng đạo diễn vẫn sẽ nghĩ cách thay đổi kết quả .”
“Anh cũng không thể bỏ phiếu cho tôi.” Dương Vi quyết đoán mở miệng, cô bình tĩnh lên tiếng, “Một khi anh bỏ phiếu cho tôi, tất cả mọi người đều ý thức được mối quan hệ của anh và tôi không tầm thường, đừng nói là quán quân, ngay cả thành tích lúc trước bọn họ đều sẽ cảm thấy có vấn đề.”
“Tôi biết,” Chu Văn cau mày, “Tôi đang suy nghĩ, chuyện này nên xử lý như thế nào.”
Dương Vi trầm mặc, qua rất lâu, rốt cuộc cô mở miệng: “Anh Văn, nếu lúc này để anh rời khỏi 《 chơi nói chữ 》, đối với anh có ảnh hưởng gì sao? Ví dụ như anh có cần trả tiền vi phạm hợp đồng hoặc xảy ra các vấn đề khác?”
“Cái này thì không có,” Chu Văn chần chờ nói, “Kỳ thật bọn họ đã đề cập qua với tôi, nếu chuyện này tôi không làm được, có thể đổi cho người khác.”
“Vậy anh có thể bị người khác thay thế hay không?” trong lời nói của Dương Vi mang theo vài phần áy náy, “Chuyện này anh không thể bị liên lụy. Tôi biết cái lý do này thực vô lý, nhưng mà ……”
“Đây không phải là vấn đề,” Chu Văn sốt ruột nói, “Nếu tôi rời khỏi, cô……”
“Đây chỉ là một cuộc thi .” Dương Vi bình tĩnh lên tiếng, “Tôi lại không phải trẻ con, không cần giải nhất giải nhì mới chứng minh được thực lực của tôi , khiến tôi vui vẻ. Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, Star Media là nhà tài trợ chính, đã thành lập một nền tảng tốt như vậy, dùng để nâng đỡ một người, tôi hoàn toàn có thể hiểu.”
“Ở trên sân khấu, tôi vẫn dùng hết sức mình để làm tốt nhất có thể, tôi đem ý tưởng và khả năng của mình thể hiện ra , còn đánh giá như thế nào, đã không có bao nhiêu quan hệ với bản thân tôi.”

“Tôi nghĩ anh sẽ hiểu.”
“Tôi hiểu.” Chu Văn có chút bất đắc dĩ lên tiếng, “Làm nghệ thuật, chúng ta cần phải nhìn thẳng vào chính bản thân mình.”
Quá để ý sự đánh giá, rất dễ dàng hủy diệt một con người có tài năng.
Chu Văn và Dương Vi tùy ý nói chuyện trong chốc lát, lúc này hai người mới ngắt điện thoại. Chờ điện thoại cắt đứt xong, một mình Dương Vi ngồi trên ban công,sự yên lặng khiến chân tay cô nhất thời có chút luống cuống. Lời nói cô nói cho Chu Văn nghe, cô hiểu đạo lý cá lớn nuốt cá bé , tuy nhiên bất cứ một người nào đã trả giá đã nỗ lực, đều muốn một phần hồi đáp công bằng.
Loại cảm giác bị cá ăn thịt không dễ chịu, trong nháy mắt hình như cô lại quay về thời cao trung, khi đó cô ở trong ban cán sự, liều mạng nỗ lực, nhưng vẫn không bằng Giang Hoài An. Nhưng khi đó sự không công bằng, vẫn chỉ biểu hiện ở trình độ chênh lệch cá nhân giữa hai người, lần này không công bằng, lại bởi vì tiền tài và những thứ khác.
Cô đang nỗ lực thuyết phục chính mình tiếp nhận chuyện này, chuông cửa đột nhiên vang lên. Dương Vi đứng dậy mở cửa, liền thấy Tống Triết đứng ngoài cửa, anh dường như có chút ngượng ngùng, cúi đầu giải thích nói: “Anh từ ban công nhìn sang thấy em còn chưa ngủ, liền muốn nói chuyện với em.”
“Nói chuyện phiếm?” Dương Vi có chút nghi hoặc, Tống Triết ho nhẹ một tiếng: “Cái này, ngày mai thi đấu rồi, có phải em rất khẩn trương hay không? Anh tới trấn an em một chút, để tránh em suy nghĩ miên man.”
Dương Vi mỉm cười: “Tôi không có việc gì, định đi ngủ.”
"Thật không có việc gì?" Tống Triết nghi ngờ, thần sắc Dương Vi bình thản: “Tôi có thể có chuyện gì?”
Tống Triết không nói chuyện, anh nhìn cô chằm chằm, đánh giá một lúc lâu, anh đột nhiên nói: “Em không cao hứng, anh xác định.”
Dương Vi ngẩn người, Tống Triết đột nhiên nhớ tới, Chu Văn là giám khảo, có phải Dương Vi đã biết Star ở phía sau giở trò quỷ hay không?
Tâm tình anh có chút khẩn trương, lại mang theo vài phần kích động, giống như một đứa trẻ lặng lẽ giúp mẹ làm việc nhà, anh rất muốn nói cho Dương Vi chuyện mình làm , rồi lại cảm thấy anh đem chuyện mình đã làm chủ động nói ra không khỏi có chút hạ giá, vì thế anh suy nghĩ, có chút mất tự nhiên nói: “Cái kia, em đừng lo lắng, không có việc gì.”
“Hử?”
“Ngày mai thi đấu thật tốt, không cần suy nghĩ gì cả, em chỉ cần thi đấu thật tốt, em nhất định sẽ là người giỏi nhất.”
“Anh xác định như vậy?” Dương Vi có chút buồn cười.
Tuy nhiên, lúc này Tống Triết nhìn cô, lại vô cùng tự tin nói: “Anh xác định.”
Dương Vi không nói chuyện, cô lẳng lặng nhìn anh , nội tâm cô không nói nên lời đây là cảm giác gì, cô đột nhiên cảm thấy, nếu câu “Tôi xác định” này tới sớm hơn một chút, vậy không thể tốt hơn.

Cô lẳng lặng nhìn anh, thần sắc bình thản lại dịu dàng, Tống Triết bị cô nhìn chăm chú , cảm giác nhịp tim đập chậm rãi nhanh lên, anh rất muốn hỏi một chút cô đang nhìn cái gì, lại sợ sau khi mở miệng, ánh mắt này liền rời đi.
Vì thế anh khẩn trương đến mức căng thẳng cả người, một cử động nhỏ cũng không dám động, qua hồi lâu, Dương Vi cười khẽ lên, ôn hòa nói: “Tốt, tôi sẽ cố gắng.”
“Đi ngủ đi,” thanh âm của cô mang theo một chút độ ấm hiếm hoi, giống như khi còn là niên thiếu, cười tủm tỉm nói một câu, “Ngủ ngon.”
Chờ cô đóng cửa lại, Tống Triết mới hồi phục tinh thần , anh ngẩng đầu thầm thở ra một hơi, trong lòng có vài phần nhảy nhót.
Anh cảm thấy, khoảng cách giữa mình và Dương Vi, hình như lại gần hơn một chút. Thậm chí anh còn bắt đầu sinh ra một loại ảo giác, Dương Vi quay trở lại bên người anh, dường như là sắp rồi.
Nhưng sau này anh mới hiểu được, một người nếu chọn sai phương hướng, thì tất cả các nỗ lực, đều đẩy nhanh việc chạy trốn của đối phương.
Buổi sáng ngày hôm sau Dương Vi đến hội trường từ sớm, lúc này hội trường đã kín hết chỗ, ratings của chương trình《 chơi nói chữ 》 tăng lên khiến cô cũng trở nên nổi tiếng hơn, cô vừa xuống xe liền thấy rất nhiều fans giơ tấm biển có tên cô đứng ở hai bên đường. Lãnh Mân và Hướng Duy cùng cô đi vào bên trong, khi mấy người vừa đi đến lối ra vào, liền nghe thấy phía sau truyền đến giọng nữ thét chói tai. Dương Vi theo bản năng quay đầu lại, sau đó cô phát hiện Dương Cesar đẩy cửa xe, bước từ trên xe xuống .
Vẫn là bộ dáng khí phách hăng hái đường hoàng như trên sân khấu, fans của anh ta dường như cũng kế tục loại tác phong phô trương của anh ta, tiếng thét chói tai xông thẳng lên tận trời, Dương Vi nhanh chóng lôi kéo Lãnh Mân và Hướng Duy thoát khỏi hiện trường.
“Fans anh ta cũng quá cuồng nhiệt đi” Hướng Duy nhịn không được oán trách một câu, “Nếu đây là do công ty anh ta thuê thì không biết tốn bao nhiêu tiền .”
“Nhiều người nhiều miệng ít nói đi.” Lãnh Mân nhắc nhở Hướng Duy, đồng thời nhìn thoáng qua Dương Vi, “Đừng để anh ta làm ảnh hưởng.”
“Ừ.”
Dương Vi gật đầu, cô không nhiều lời, cô vẫn luôn nghĩ về nội dung một lát nữa mình phải trình bày.
Ở hậu trường trang điểm xong, sau một lúc, tất cả đã được chuẩn bị ổn thoả, Dương Vi chạm mặt một vài tuyển thủ còn lại trong phòng hóa trang, mọi người nhìn thấy nhau đều gật đầu, coi như là chào hỏi.
Trên sân khấu MC đã bắt đầu giới thiệu các vị khách quý, hôm nay trong thành phần ban giám khảo không có Chu Văn, vì thế MC cố ý chiếu một đoạn video ngắn giải thích về việc vắng mặt của Chu Văn , đúng là người có khí chất phi phàm, cho dù là video, nhưng chỉ vừa mới xuất hiện toàn trường đã bị tiếng thét chói tai lấp đầy, Dương Cesar nhịn không được nhỏ giọng nói một câu: “Có máu mặt thật ghê gớm, xem những người này hoa si thành cái dạng gì.”
Dương Vi nghe được lời này, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dương Cesar một cái, trực tiếp mở miệng nói: “Có mặt mũi đương nhiên là tốt hơn người không có mặt mũi.”
Dương Cesar nghe được lời này, tức khắc xoay đầu lại, cả giận nói: “Cô nói ai đấy?”

“Hử?” Dương Vi ngẩng đầu nhìn Dương Cesar, mỉm cười “Tôi nói ai ư? Anh sốt ruột cái gì?”
Lời này khiến Dương Cesar nhất thời nói không ra lời, cũng may MC tuyên bố tuyển thủ vào vị trí đã được sắp xếp, mọi người lắc mình biến hoá, lập tức mỉm cười và lên sân khấu.
Lần này phân đoạn thi đấu tương đối nhiều, đầu tiên là phần giải trí, mỗi người phối âm một đoạn, sau khi làm nóng sân khấu, sáu cá nhân độc lập sẽ biểu diễn phân đoạn của mình.
Dương Cesar vẫn làm một bài diễn thuyết cực kỳ có tình kích động .
Nếu nói lúc trước những tuyển thủ như Tịch Dung khóc lóc thảm thiết để đả động người xem, như vậy Dương Cesar chính là người tìm được “Điểm mát ” của khán giả. Xã hội này áp lực quá lớn, mỗi người đều có một người muốn mắng lại không dám mắng như vậy, mà Dương Cesar đã tìm được người này, vì thế bọn họ thống khoái mà mắng ra ngoài.
Dương Vi ở trên sân thi đấu nghe tiếng vỗ tay một đợt nối tiếp một đợt, cô cẩn thận lắng nghe Dương Cesar diễn thuyết, không thể không nói, Dương Cesar vẫn là có chút ít bản lĩnh mỗi một câu anh ta nói ra đều có thể mắng người đến nơi mà người ta muốn mắng nhất, đây cũng là một loại năng lực. Dương Vi tiếp thu ưu điểm của anh ta, cô suy nghĩ làm thế nào để cải thiện bản thảo của chính mình.
Thời điểm Dương Vi lên sân khấu, mọi người trong hội trường vẫn còn đọng lại dư vị kích động mà Dương Cesar mang đến, một đám đều hận mình không thể hóa thân thành Dương Cesar, sau đó nhanh chóng mắng những người mà bọn họ chán ghét.
Sau khi Dương Vi lên sân khấu cô không nói chuyện, mọi người thấy cô không nói lời nào, chậm rãi yên lặng xuống dưới, theo bản năng đem lực chú ý tập trung trên người cô, mà lúc này, cô mở miệng.
“Các bạn có biết nếu người khác mắng bạn, cách đáp lại tốt nhất là gì không?”
“Đúng vậy, chính là giống như tôi vừa làm. Ồ,  không phải, không phải tôi nói các bạn đang mắng tôi, tôi chỉ làm mẫu, không có bất kỳ ý tứ phản kích nào.”
“Haiz, như thế nào càng nói càng loạn, chủ yếu là chuyện này có liên quan đến chủ đề của tôi hôm nay, hôm nay tôi muốn nói về《bản chất của sự phê bình 》.”
Đây là chủ đề gần gũi với chủ đề cô thi vòng sơ tuyển, trong vòng sơ tuyển đó cô thảo luận về chủ đề mắng chửi người, nhưng bản thảo viết tương đối thô ráp, đều là viết một cách tạm thời. Mà lần cô chuẩn bị rất kỹ, dùng “Phê bình” làm nội dung chính, miêu tả đại khái sự thay đổi trong quan niệm “Phê bình” sau lưng, từ thời cổ kim ,từ nội sang ngoại .
Điều này yêu cầu phải có một lượng tri thức dự trữ cực cao, hơn nữa so sánh với việc phổ cập khoa học thì nó càng khó dẫn người nghe cuốn theo nội dung mà mình muốn nói.
Nhưng dường như mỗi một câu nói của cô đều như một chiếc tay nải, hoàn toàn kín kẽ khiến người ta không có cách nào phản bác, chờ đến cuối cùng, cô chậm rãi nói: “Mắng chửi người đặt ở thời hiện tại mà nói, đó là một loại phát tiết, một loại tình cảm chủ yếu đi trên con đường phát tiết. Chúng ta thích phủ định mà không thích khẳng định, thích chửi rủa công kích mà không thích khích lệ khen ngợi, vì thế còn tìm rất nhiều lý do đường hoàng, thẳng thắn, miệng dao găm tâm đậu hũ, phê bình khiến con người tiến bộ, nhưng nhiều lời nói lại không che dấu được một sự thật, thời điểm bạn mắng chửi người, đó chính đang làm tổn thương đối phương.”
“Cũng cùng là lời nói đó bạn dám nói với lãnh đạo của bạn sao? Bạn dám nói với đối tượng mà bạn muốn lấy lòng sao? Các bạn không dám. Cho nên rõ ràng các bạn biết lời này không phải lời gì hay ho, nhưng khi bạn đối mặt với bạn bè, người thân của mình thì bạn lại nói ra, mang cái tốt nhất của mình dành cho người khác, còn lấy cái xấu nhất của mình để lại cho người yêu thương bạn, lại còn dám lấy danh nghĩa tôi coi bạn trở thành người nhà, vậy thì thực xin lỗi, loại người một nhà này, tôi không cần.”
Sau khi nói xong những lời này, mọi người lại được cười thoải mái nhưng thêm phần suy nghĩ sâu xa. Mà Tống Triết lẳng lặng nhìn cô, từ trong lời nói của cô, nhất thời anh nghĩ ra vô số hình ảnh.
Anh một mặt suy nghĩ , một mặt nhìn sân khấu tiến vào phân đoạn cuối cùng chính là biện luận, sau phân đoạn này, sẽ chính thức đến phần cho điểm.
Sáu người căn cứ vào điểm số lúc trước được chia làm 3 tổ PK một người, không ngoài dự kiến Dương Vi được phân đối đầu với Dương Cesar. Hai bên hỏi nhau một vấn đề để trả lời, mỗi người 2 phút.
Bọn họ cùng biện luận một chủ đề, đó là ham muốn, dục vọng của con người nên được tôn trọng hay là hạn chế. Dương Vi bốc thăm vào quan điểm hạn chế, còn Dương Cesar bốc được thăm tôn trọng.

Sau khi bắt đầu tính giờ , cả hai bên nhanh chóng hỏi và trả lời các vấn đề của nhau, hai người thế lực ngang nhau, đấu khẩu. Mà mọi người cũng cực kỳ khẩn trương theo tiếng đếm ngược tí tách cùng tốc độ nói chuyện của hai bên, thậm chí Tống Triết còn ngồi thẳng thân mình, thu hồi nét tươi cười, cả người nhịn không được đều căng thẳng lên.
Vài giây PK cuối cùng, Dương Cesar lớn tiếng nói: “Tôi hỏi, những người xem ở đây, ai đồng ý với việc cứu thiên lý và tiêu diệt dục vọng?!”
Hỏi xong lời này, đồng hồ tính giờ nhảy đến bên Dương Vi , Dương Vi giương mắt nhìn anh ta, bình tĩnh lên tiếng: “Nguyên gốc của những lời này là ‘ ẩm thực, cũng là thiên lý; sơn trân hải vị, cũng là dục vọng của con người. vợ chồng, cũng là thiên lý; tam thê tứ thiếp, cũng là dục vọng của con người. ’, ham muốn của con người là muốn càng nhiều, thiên lý rất tốt , vậy cứu thiên lý và tiêu diệt dục vọng ham muốn của con người, những lời này, ai ủng hộ?”
Giọng nói vừa ra, thời gian cũng kết thúc.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh của hai người, trên gương mặt Dương Cesar mang theo khuynh hướng kìm chế không được muốn công kích, mà thần sắc của Dương Vi trước sau vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, mặc dù đã trải qua một hồi biện luận , đối với người xem bình thường mà nói nó giống như thần tiên cãi nhau, dường như cô không hề chịu nửa phần ảnh hưởng.
Một lát sau, toàn trường thét chói tai hoan hô, kịch liệt vỗ tay lên.
Tất cả tuyển thủ được gọi lên sân khấu, bắt đầu kiểm phiếu bình chọn của khán giả.
Kỳ thật Dương Vi cũng không có chút chờ mong gì, cô chỉ liều mạng làm tốt mọi thứ, sau khi làm được những thứ mình có thể làm, cô cảm thấy tất cả đã không còn quan hệ gì với cô nữa. Quán quân đã được điều động nội bộ, cô cũng có thể lý giải hành vi của các doanh nghiệp này, cô không còn gì để đấu tranh.
Mà tác phẩm cô thể hiện cho mọi người xem, người nguyện ý xem đều thấy được, người nguyện ý tán thành đều tán thành, thế là đủ rồi.
Gương mặt cô hàm chứa sự mỉm cười lẳng lặng chờ đợi, thậm chí cô còn bớt thời giờ nói chuyện cùng người bên cạnh.
Phiếu bầu của cô và Dương Cesar chạy như bay, tất cả mọi người đều nhìn con số thống kê trên màn hình lớn, thẳng đến hình ảnh con số cuối cùng, cô có tổng số phiếu bầu so với Dương Cesar nhiều hơn năm vạn phiếu.
Rồi sau đó đến lượt giám khảo giơ thẻ bài cho điểm, điểm số của giám khảo chiếm 40% số điểm, mỗi vị tuyển thủ đều rất khẩn trương, nhưng Dương Vi trước sau đều chuyện trò rất vui vẻ.
Sau một hồi, giám khảo bắt đầu cho điểm, ánh mắt Dương Vi rơi xuống trên người Tống Triết. Cô muốn tìm một điểm để hạ ánh mắt xuống, cô một chút cũng không nghĩ muốn đối diện với sự bất công này.
Toàn hội trường cũng chỉ có Tống Triết có thể khiến cô tạm thời bỏ qua mọi thứ, Tống Triết thấy cô nhìn qua, nhịn không được cong khóe miệng, dùng khẩu hình miệng nói: “Cố lên.”
Dương Vi mỉm cười, lúc này giám khảo giơ thẻ bài lên, mọi người vừa vỗ tay vừa thét chói tai, Dương Vi chuẩn bị tâm trạng rất lâu, theo bản năng vươn tay về phía Dương Cesar, nói : “Chúc mừng.”
Nói còn chưa dứt lời, cô liền nghe thấy fans đồng thời hô lên tên cô.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, thấy trên ba thẻ bài , đều viết tên cô.
Cô ngơ ngác nhìn ba thẻ bài, toàn bộ hội trường đều kêu tên cô, Dương Cesar bên cạnh vươn tay về phía cô, ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu: “Chúc mừng.”
 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.