Em Và Ác Quỷ

Chương 2-1: Cuộc đua vào DMP!- Part 1: Shinjuku – A Bad Day




“Hide Hide!”

Vừa mới vào phòng Naoki đã réo ầm trời. Tối hôm đó Hide đã không quay lại Pub để đón Naoki, một thành viên của Street’s Child đưa cậu về theo sự gởi gắm của Hide. Buổi biểu diễn của họ đã thành công ngoài sức tưởng tượng khi có những tràn pháo tay rần trời vang lên. Street’s Child tỏ ra rất vui vì điều này và họ chấp nhận Naoki đi theo họ nhưng cậu vẫn chưa đồng ý. Cậu nói với Leader của Street’s Child rằng cậu chỉ muốn theo một thời gian cho có thêm kinh nghiệm chơi Guitar và trước sau gì cậu cũng sẽ thi tuyển theo đúng đợt tuyển chọn tháng 11 của DMP.

“Đây đây, đừng có réo nữa”

Hide thò đầu ra khỏi cái giường tầng, vừa ngồi vừa lau cái đầu sũng nước.

“Sao, hôm nay vui không?”

Hide hỏi thăm Naoki khi thấy cậu vui quá sức.

“Hide, tôi gặp The Satan ngày hôm nay!”

“Hả? Thật sao?”

Anh chàng nhảy dựng lên và leo ngay ra khỏi cái giường, chạy tới gần Naoki.

“Thật không hả thằng nhóc, cậu gặp ở Century sao?”

“Đúng!Gặp ở Century, họ đã vào đúng xuất diễn của tôi và Street’s Child!”

“AAAA….!!!!”

Hide reo lên, nắm lấy 2 tay Naoki lắc lắc và họ nhảy cẫng lên. Phải một vài phút sau hai người mới tạm dẹp cái sự vui sướng đó để ngồi xuống sàn. Lúc nào cũng thế, giờ này mới là giờ ăn tối của Hide, hôm nay anh ta không phải ăn một mình vì đã có Naoki ăn cùng. Họ ngồi đối diện nhau, cứ ăn được một miếng lại nói mấy chục câu. Họ quá vui khi có cơ hội để gặp thần tượng của mình.

“Tiếc thật, phải chi lúc đó tôi ở đó”

Hide nuối tiếc khi nghe Naoki kể về sự xuất hiện của họ.

“Uhm…tôi tin anh rồi, Century là Pub quen của họ”

“Tôi đã nói rồi mà, trực ở Century thể nào cũng gặp nhưng…có đôi lúc cũng chẳng vui đâu”

Hide chợt nhỏ giọng khi Naoki nhắc đến The Satan có đủ cả 4 thành viên.

“Không vui, có chuyện gì sao?”

Naoki thắc mắc và nhận được 1 cái nhìn ngộ nghĩnh từ Hide.

“Cậu không biết gì sao? Có Ren gộp với Arashi thể nào cũng có chuyện”

“Sao?”

Cậu hỏi lại và Hide lắc đầu trước sự ngây thơ của cậu bé này.

“Cậu không biết gì thật à? Có phải Fan của The Satan không đó?”

“Có, nhưng…sao?”

“Ôi trời, tôi quên mất là ba cái chuyện này ít được nhắc đến. Nhưng dù gì không nhắc đến thì Vocalist của The Satan vẫn nổi đầy “tai tiếng” cơ mà. ”

Hide xoa cằm một cách e dè, có vẻ như anh ta không thích có Ren cho lắm.

“Cậu không biết sao, Ren nổi tiếng với trò đập phá. Sự khởi đầu của The Satan tỏ ra không suôn sẻ chút nào. Người ta công nhận Ren là “Genius” (thiên tài) của Jrock trẻ nhưng đồng thời cũng phải công nhận cậu là chúa cà khịa gây chuyện. ”

“Có chuyện đó nữa sao? Quả thật…tôi không biết”

Naoki nhỏ giọng, cậu xấu hổ vì nhận là Fan nhưng xem ra chẳng biết gì về Ren và cả The Satan.

“Nói chung Ren cũng không đến nỗi quá tệ, vẫn được các Fan yêu thích và nhắc đến nhiều, các Live Show lúc nào cũng kết thúc bằng ẩu đả và Ren đi tới đâu là có chuyện đến đó. Nói vậy thì vậy chứ…hứng chí lên cũng muốn tham gia cho thỏa cái sự điên khùng!”

“Ghê thật!”

Naoki lầm bầm và Hide chợt bật cười to.

“Haha, …nói thế thôi chứ The Satan không thể thiếu ai. Được DMP đỡ đầu nhưng họ cũng khởi nghiệp khó khăn như bao band nhạc khác. Đó là điều đáng nể. Mà thôi đừng nói nữa, kể chuyện cậu đi”

Hide cố gắng lái qua câu chuyện khác khi thấy Naoki có vẻ trầm ngâm. Câu chuyện cứ thế qua đi, cuối cùng Naoki cũng đã gạt bỏ được những suy nghĩ về mặt trái của The Satan. Cậu vẫn muốn được đậu vào DMP để cùng chung một chuyến thuyền với The Satan, ước mơ mà bất kì tay chơi Rock nào như cậu cũng muốn. Cuộc sống của cậu ngày đầu tiên ở Tokyo đã diễn ra như thế đấy…

- --

Sau ba tháng hoạt động với Street’s Child, cậu dần quen với việc chơi đàn để biểu diễn. Cậu biết cách làm sao để bắt đúng nhịp và tạo hứng khởi cho Vocalist. Cậu cũng là một người trẻ tài năng, sự bắt nhịp của cậu với Rock đúng là nhanh và bây giờ ở Century, người ta đã bắt đầu nghe tên cậu. Naoki cùng biểu diễn sát Show với Hide, cậu bắt đầu theo những band nhạc đi biểu diễn. Cậu không nhất thiết chỉ chơi đàn cho một band, bây giờ cậu giống một tay Guitar thuê, diễn để lấy kinh nghiệm thôi…

Và khó khăn bắt đầu đổ xuống đầu cậu. Gánh nặng tiền thuê nhà, tiền ăn và phí sinh hoạt bắt đầu trở nên có trọng lượng hơn và nó đè lên vai cậu. Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Hide đi suốt ngày đến mức bỏ hoang căn phòng của mình. Cậu và Hide cùng đi ra ngoài và cùng về khi đã tối mịt, riết dần mệt mỏi họ cũng không nói chuyện với nhau nhiều. Hide vốn đã quen với nhịp sống ấy, anh ta tìm cách giúp cậu bằng cách giới thiệu Naoki cho những band nhạc khác. Họ đề nghị nhưng cậu vẫn ngang bướng không chơi cho band nào.

“Naoki này, sao cậu không tham gia hẳn một band để được chia nhiều hơn.

Hide muốn nhắc đến tiền bạc.

“Không, nếu tham gia tôi sẽ không có cơ hội bỏ đi, thời cơ sắp đến rồi”

“Cậu thật sự muốn vào DMP sao? Đợt tuyển lần này bắt đầu từ 3 năm trước và đến giờ vẫn chưa ra lò được band nào mới như The Satan. Nghe đâu vì tuyển quá gắt”

Hide gác tay lên trán, nói chỏ lên cái giường phía trên đầu mình.

“Hừ, các công ty lúc nào chả thế, nhưng nếu không thử sao biết chứ. Tại sao anh không đi một lần cho biết, nhỡ đâu được chọn thì sao. Một band nhạc cần ít nhất 4 mạng mà”

Naoki đáp lại, cậu thở hắt ra.

“Này…”

“Gì?”

“Cậu thay đổi rồi Naoki, bắt đầu chững chạc hơn rồi đấy”

Hide phì cười.

“Không, phải nói là dạn hơn hồi mới lên mới đúng”

“…sao anh nói vậy?”

“Thì tôi thấy sao nói vậy thôi. Còn cái chuyện cậu nói ấy hả, tôi chờ cơ hội khác chứ không tham gia DMP. Nói chung tôi cảm thấy hơi sợ, với lại…”

“Anh e dè chuyện gì?”

“Hì hì…nói chung cậu cứ đi đi, tôi sẽ ủng hộ”

Hide nói rồi anh ta ngồi dậy tắt phụt cái đèn đi ngủ. Nằm trong bóng tối, cậu suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ Hide ngại phải xa band nhạc của mình. Người ta nói đúng, ở lâu với nhau cũng có tình cảm, ai lại nỡ ra đi để sụp đổ tất cả những gì cả nhóm cố công dựng lên. Hide hài lòng với cuộc sống biểu diễn ở Pub, với anh chắc như thế là đủ rồi. Còn cậu…Naoki có ước vọng xa hơn, nhất định cậu không được lùi bước.

Những ngày tiếp sau đó, một cơ hội làm ăn đến với cậu khi Naoki vô tình nhìn thấy một buổi diễn ngoài đường giới thiệu một Album. Còn cỡ 2 tuần nữa đến ngày thi, cậu lại hết tiền rồi không đủ cả tiền làm hồ sơ xin thi tuyển tại DMP. Naoki đã nghĩ đến chuyện gọi điện về Kyoto nhưng cậu dẹp ngay cái ý định đó. Đã ra đi là không có đường quay lại cho tới khi cậu thành công. Dù biết rằng mẹ luôn sẵn sàng giúp đỡ nhưng cậu không muốn liên lạc với gia đình, nếu lỡ gặp cha…cậu không biết phải nói gì…

Rời khỏi Pub, cậu lang thang trên đường. Naoki thấy mệt nên cậu xin nghỉ show ra ngoài cho đỡ nhức đầu. Bỗng dưng cậu nghe thấy những tiếng chào mời thật lớn. Một cô gái đứng trên cái bục quảng cáo cho Album của mình, có lẽ cô là ca sĩ mới bắt đầu đi hát. Quanh đó còn có những quà tặng nho nhỏ để thu hút người đi đường. Naoki nhìn chăm chăm cô gái khi cô nhảy và hát, sao cô ấy có thể làm được như vậy? Cô ấy không thấy ngại hay sao?

Naoki đứng lặng một lúc khi cậu nhìn cô ca sĩ trẻ, cậu nhìn mãi và tự hỏi liệu bản thân có đủ can đảm như cô hay không? Cô làm vì cô yêu thích ca hát, cô cũng làm vì tiền…Tiền không tự đẻ ra, cũng không tự chui vào túi mình, bản thân phải đánh đổi gì đó mới được. Naoki nghĩ đến một cái bục, biết đâu cậu cũng sẽ làm được. Nhưng cậu làm cái gì bây giờ, cậu không hát như cô và chỉ một mình cậu thì cũng chẳng nên trò trống gì. Rồi chẳng biết nghĩ thế nào, cậu gỡ cây đàn khỏi lưng, ngồi trên mép đường cỏ công viên và…cậu hát…

Mọi người bỗng quay lưng lại khi nhìn thấy một sự việc lạ, họ nhìn cậu thanh viên ngồi ven đường ôm cây đàn hát nghêu ngao. Giọng cậu cao và thanh dù cậu chẳng hát bao giờ, cậu chỉ hát cho vui, hưởng ứng cùng cô gái kia ấy thôi. Cậu nhắm mắt, hát một bản Ballad nhẹ, cậu đã yêu Rock từ khi nghe những bản Ballad Rock ngọt ngào cho đến Heavy Metal Rock. Cậu hát chúng chỉ với cây đàn Guitar, một cái chỗ ngồi nhỏ mà tưởng mình như đang ở trên sân khấu. Cậu bỏ ngoài tai tiếng ồn đường phố, chỉ cần biết hát và nghe những tiếng đàn trầm bổng từ đôi bàn tay mình…

“Clap clap…”

Tiếng vỗ tay vang lên khi cậu chợt mở mắt ra.

Mọi người đứng quanh cậu nãy giờ và cả cô ca sĩ kia nữa. Chắc cô ấy nghĩ cậu cạnh tranh!Sợ quá, cậu vội đứng lên cất cây đàn như thanh minh. Mọi người cười với cậu và họ ngỏ lời khen.

“Này cậu kia…”

Cô gái gọi cậu lại khi Naoki toang bỏ đi.

“Ơ…tôi xin lỗi, tôi…”

Cậu giơ tay thanh minh.

”Không, tôi đã bảo gì đâu!”

Cô gái tròn xoe mắt nhìn cậu. Cô bận một cái áo trắng giờ lấm lem màu.

“Trong lúc nhảy xuống đây xem cậu, tôi va phải cái thùng sơn và…cậu có trách nhiệm với cái áo của tôi”

Ôi trời…đây là chuyện thật hay đùa vậy? Naoki há hốc mồm kinh ngạc, cái áo giờ lem nhem giữa hồng và trắng, ban đầu nhìn cậu cứ tưởng cô này gu thẩm mỹ có vấn đề!

“Ủa…tại sao tôi…?”

“Không thì thôi, đàn ông con trai gì chẳng ga lăng tí nào”

Cô bĩu môi, ngúng ngoẩy bỏ đi, khổ sở leo lại lên cái bục cao. Dáng người cô gái thấp nhỏ, cô mặc một cái váy xọc caro đỏ, mang boot trắng và trông cô như con búp bê. Naoki bật cười khi bị một cô gái bắt đền, có lẽ cô không trách cậu vì cái áo, mà trách cậu dành khách của cô chăng?

“Này cô ơi…”

Naoki chạy theo nói với lại, uh thì trách nhiệm. Tối hôm đó về sớm, cậu đã phải ngâm cái áo hàng giờ mà vẫn không bay hết được màu. Điệu này chắc phải mua cái áo mới quá, đã nghèo còn mắc…cái eo…!Huhu…cậu mếu máo khi nghĩ đến cái cảnh phải bỏ tiền mua cái áo mới. Naoki đem cái áo xấy khô trong máy rồi lững thững vác nó lại lên phòng.

Naoki treo nó lên trước mặt rồi ngồi ngắm nghía cái áo. Những vệt màu này cũng không tệ…giặt nó bay bớt ra, tuy lem nhem nhưng hồng với trắng vẫn mặc được chứ!Hay là cậu khỏi đền đi, nó mặc được mà.

“Ôi trời…cô ta chịu thì đã bỏ qua ngay từ đầu”

Cậu lắc đầu ngán ngẩm. Cậu tiếp tục nhìn cái áo, chán quá Naoki bỏ quên luôn cái áo, lo nhìn mấy cái Poster trên tường, dù gì những cái Poster cũng hấp dẫn cậu hơn cái áo này. Cậu nhìn chúng một lúc lâu rồi tự hỏi sao gu ăn mặc của các band nhạc Rock quái chiêu thế nhỉ? Có thể nó cũng là cái áo nhưng may cầu kì, khác người. Cậu nhìn chúng và rồi một ý tưởng chợt lóe lên trong Naoki.

“Đúng rồi, mấy cây bút”

Nghĩ rồi cậu đứng bật dậy, lục tìm trong hành lý của mình.

“Đây rồi, cây bút!”

Naoki cầm trên tay một cây bút đen khá đặc biệt rồi sờ soạn kiếm tung lung thêm vài cây nữa. Khi đã có tạm đủ một số màu, cậu lôi cái áo lem nhem kia xuống. Đây là nghề của Naoki, vẽ áo, cậu đã từng vẽ cho một số Fan Club khi còn học mỹ thuật thiết kế. Cậu đã phải làm công việc này ròng rã hơn 3 năm trời để có tiền học Guitar.

“Vậy mà không nghĩ ra từ đầu!”

Cậu đã nhớ ra cách để tẩy bong cái áo nhưng bây giờ không cần thiết nữa rồi. Cậu dùng những cây bút chuyên dụng còn xót lại, và bắt đầu múa may những hình vẽ. Sau một tiếng đồng hồ cặm cụi tỉ mỉ, vừa vẽ nháp vừa vẽ thật, những nét lem nhem giờ đã thành những hoa văn hồng trên áo. Cái áo bây giờ trông mới toanh, không còn đơn điệu chỉ là cái áo trắng lúc đầu!

“Wow…đẹp quá ta!”

Hide kêu lên, anh ta đứng sau lưng cậu nãy giờ mà cậu không nhận ra.

“Cậu vẽ đẹp thật!”

Hide không ngớt lời khen ngợi và nó làm Naoki nở những nụ cười mãn nguyện.

“Này, hay cậu mở dịch vụ vẽ áo đi”

Hide chợt nảy ra sáng kiến.

“Tôi đã làm nó rồi nhưng bây giờ ở Tokyo chắc không cần đâu ha”

“Cần gì chứ?”

“Thì hồi đó tôi vẽ cho các Fan Club…ở đây thành phố lớn thế này chắc…”

“Ai cần làm cho Fan Club, cậu làm lề đường thử coi!”

“Lề đường hả? Làm thế quái nào…”

“Trời…thì mang hết dụng cụ ra, làm như diễn ấy bảo đảm có khách”

Hide tự tin chắc nịch với ý tưởng của mình.

“Này…bộ anh làm rồi hay sao mà…”

“Không…”

Hide xua tay.

“Cậu không thấy người ta hay diễn lề đường để quảng cáo à?”

Một hình thức như cô gái lúc chiều cậu gặp đã làm.

“Ờ ha”

Mắt Naoki chợt sáng lóa lên, biết đâu được.

- --

Gian hàng của Naoki ở ngay cái lề đường đối diện chỗ cô gái hôm nọ. Đúng hơn là cậu ngồi trong cái công viên, cậu không đem cái mớ dụng cụ tẩy áo nhưng cậu để mấy cái áo trắng và cứ thế ngồi vẽ. Ban đầu chẳng ai để ý nhưng rồi dần dần cũng có người rớ lại gần khi cậu treo chúng lên. Cậu còn nhận luôn dịch vụ tẩy sạch áo, làm thủ công cho nó thành màu trắng thôi rồi vẽ. Hide đề nghị cậu hãy làm sẵn mẫu cho người ta chọn, còn không thì vẽ yêu cầu cũng được…haha…cậu kiếm được kha khá, Naoki không định làm lâu nhưng nó đã cho cậu ít tiền để trang trải. Cậu chỉ vẽ vào giấc chiều cỡ 2h-5h vì còn phải biểu diễn. Những lúc không có ai, cậu ngồi đàn một mình, rồi cô gái nọ cũng chuyển cái bục qua kế cậu. Tự dưng ở đâu lại có kẻ hợp tác, đôi bên cùng có lợi. Ôi dào…sự nghiệp tự do của Naoki đã bắt đầu như thế đấy!

- --

Ren ngồi một mình ở hàng ghế cuối trong cái xe 7 chỗ. Đã bảo rằng không đi nhiều mà cứ vác cái xe cho lớn!Akira thiệt là lo xa quá đáng. Có ai đời đi diễn có 4 lại mang cái xe 7 người không. Anh ta sợ có chuyện gì thì cho đi ké, mà ai đi ké mới được, không lẽ ê kíp làm sân khấu? Mà mang cả cái ê kíp đó thì…có mà cả cái xe 50 chỗ ngồi chắc mới đủ. Ren thừa biết Akira nói thế thôi, ai chẳng biết anh ta ghét đi xe nhỏ, ngồi ngột ngạt nhức đầu. Hồi mới lập band, họ đã từng choảng nhau vỡ đầu chỉ vì Akira cứ xuống xe là xây xẩm mặt mày.

Cuộc sống của The Satan là không thể thiếu bạo lực!

Ren rút điếu thuốc ra châm lửa rít một hơi, khói bay ngang mũi Akira làm anh ta tức tối quay lại.

“Đã bảo đừng có hút thuốc trên xe có máy lạnh cơ mà”

“Tôi thích!”

“Thích thì tôi kêu dừng xe cho cậu xuống dọc đường”

“Giỏi thì anh cứ làm!Xem đến nơi mà không có tôi ai sẽ lãnh đủ”

Họ đang trên đường đến đài truyền hình trung ương. Sắp đến giờ phát sóng trực tiếp một phỏng vấn đặc biệt, The Satan là giám khảo của cuộc thi tuyển chọn lập Rock band mới của DMP. Cái Show này đã hẹn từ tháng trước và Akira đã cố lắm để suốt 1 tháng đó không ai gây sự, không ai đánh nhau để mà cả đám có thể toàn vẹn phỏng vấn đúng hẹn. The Satan lộn xộn chỉ vì không có 1 Manager, người quản lý mới nhất của họ đã từ chức vì bị Ren ném cái gạt tàng trúng chân phải đi nạng. Nhưng cuối cùng, sức chịu đựng của Akira dường như đã đạt cực điểm giới hạn của nó.

Tất cả cũng vì bạo lực!

“Mở cửa xe đi, không cần dừng lại đâu”

Akira nói lớn tiếng rồi đứng lên xồng xộc ra hàng ghế sau lôi cổ Ren.

“Arashi, mở cửa xe ra!”

“Anh muốn đánh lộn ngay trước giờ phỏng vấn hả?”

Arashi la lên khi thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Akira dừng lại một chút, Ren vẫn thoải mái hút thuốc và Vocalist nhìn tay Guitar của band đồng thời cũng là Leader bằng con mắt cao ngạo. Cuối cùng Akira ném Ren trở lại chỗ cũ, khi anh ngồi xuống cạnh Valet, tay trống đã dùng lời lẽ hết sức phải trái để làm xẹp cơn giận của Akira. Nếu không thì cái xe này chắc không đến nơi được, sẽ có một trong 2 đứa bị quăng ra ngoài.

“Thôi đừng có hút nữa Ren!”

Valet quay đầu nói với tay Vocalist cứng đầu.

“Anh yêu…Valet, hút cho có người biết mùi khói máy lạnh nó QUYẾN RŨ cỡ nào!”

Ren nói, giơ cái điếu thuốc sang ngang mặt Akira, anh ta còn chưa dứt trò đùa của mình. Akira nắm ngay lấy cái cổ tay của Ren vật xuống, anh ta rút gọn điếu thuốc quăng xuống sàn xe rồi dùng đế giày dẫm bẹp nó. Ren thấy vậy chưng hửng một lúc rồi túm lấy cổ áo khoác của Akira kéo lên.

“Muốn chết hả?”

“Ai mới là kẻ muốn chết?!”

Akira cười ngạo nghễ đáp lại.

“ThôI!Đang kẹt xe, không phải lúc hai người gây lộn đâu”

Arashi đứng lên, gạt tay đập ngang mặt mỗi người một cái!

“Akira, thôi ngay!Còn Ren nữa, cậu về chỗ đi”

Valet sau cùng cũng đứng lên để phụ Arashi một tay dẹp đám cháy nhà này. Cả hai ngồi an tọa trở lại, vẫn còn hậm hực. Cái xe cứ nhích dần nhích dần trong đám đông. Đi từ 3h30 mà bây giờ 4h chưa tiến xa được bao nhiêu. Sao cái khu trung tâm này nó đông kịt người thế nhỉ. Ren lên cơn cáu bẳn, ở hàng ghế ngay trước mặt Akira cũng ứ thèm nhìn qua bên này. The Satan là thế đấy!

Ren ngáp dài nhìn ra ngoài cửa xe. Cái xe này có kính mờ, trong nhìn ra thì rõ như ban ngày còn ngoài nhìn vô thì không thấy để giữ bí mật chuyến đi cho The Satan. Đi qua một đám đông lố nhố, Ren trông thấy một cô gái đang hát quảng cáo Album!Ối dời…chuyện này xưa như trái đất, bây giờ còn làm à? Ren nghĩ khi nhớ lại cách đây 8 năm mình cũng phải đứng hát trong lần đầu ra mắt tại Ginza. Hôm đó đã làm kẹt xe một loạt ngả đường vì đã có 5 ngàn người đến ủng hộ. Hiệu ứng được như thế là nhờ Akira, cái tên láo toét hôm đó đã bị Ren đập cây đàn vào người và hậu kết là anh ta gãy tay trái. Akira đã cố hết sức, dùng mọi cách, bắt cả 4 người leo lên xe đi quảng cáo quăng tờ rơi để có được số người hiếu kì tới xem tối đó.

Chính sách hay nhưng vì quá dông dài mệt mỏi, Ren đã xin rút trước. Thế là họ đánh nhau!Akira đã chơi đàn một tay với cây Guitar kẹp bằng cái tay bó bột. Ren thì hát với bộ vó bầm dập khi họ lên sân khấu, Valet và Arashi rách te tua quần áo diễn chỉ vì cản không đúng chỗ và sau đó đã phải thay mới 1 cây Guitar của Akir, cây Bass của Arashi và một dàn trống mới cho Valet!Nhạc cụ của những thành viên còn lại ngày hôm đó đã tanh bành và tất cả cùng vô bệnh viện.

Đó là có lẽ là buổi ra mắt rất ấn tượng. Nhớ lại lúc đó khiến Ren cười khùng khục!

Cô gái ấy ăn vận như búp bê, chả biết là hát loại gì nhưng Ren thấy nó nhàm chán. Đang ngáp dài tiếp cái thứ 2 anh ta bỗng thấy một cậu trai đang ngồi ôm cây đàn hát. Vì ở khá xa nên cố gắng lắm Ren mới thấy được. Tính hiếu kì nổi lên, Ren đứng lên mở cửa lao thẳng ra ngoài làm 3 người còn lại nháo nhào cả lên. Cũng hên là chiếc xe chạy chậm.

“Dừng xe!”

Akira hét lên. Khi chiếc xe dừng lại, anh lao xuống luôn. Nhắm thấy tình hình Akira đi kiếm Ren là không ổn, sau cùng Valet và Arashi cũng lao ra. Và đám đông bây giờ đã thành hỗn loạn!Họ đã ăn mặc như đi phỏng vấn để đi nghênh ngang ở khu trung tâm!Điên!Điên hết sức!Sau một hồi tìm trong đống người hỗn loạn, Valet túm được Ren. Bây giờ anh ta đã nhìn được cậu ta là ai…tay Guitar trong Pub ngày hôm đó!Cuối cùng The Satan đã biến trung tâm thành một đống lố nhố, thấy không ổn chút nào, Akira gọi cảnh sát để họ có thể đi ra đây toàn vẹn mà không bị cào cấu hay hậu kết là vô đồn vì bạo lực tự vệ.

Lôi được Ren lên xe, họ đi rất nhanh vì giờ đã có hậu thuẫn.

Ngồi trên xe Ren cứ cười suốt làm mấy người còn lại cũng phát sốt theo.

“Vui lắm hay sao mà cười”

Arashi lên tiếng!

“Vui chứ sao, vui quá xá, quá nhiều chuyện vui”

“Nín đi!Cái đồ điên!”

Akira nổi cáu, nhưng giờ Ren không có hứng để mà gây sự nữa, anh ta đã có mục tiêu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.